1 Lít Nước Mắt
Chương 4: Ân Hận
Trường trung học Seiryou nơi tôi học có trông một loại cây tên là thanh yên từ Trung Quốc.Chiều nay, lúc đang nhặt cỏ dại xung quanh những cây ấy, có một số bạn đã cười nhạo cách đi đứng của tôi.“Đi kiểu gì thế nhỉ?”“Trông như bọn con nít mẫu giáo ấy!”“Dáng hăm hở nhỉ, giống chữ bát quá!”Bọn họ đã nói cười, chế nhạo tôi hết mức có thể làm tôi chỉ chực òa khóc. Tất nhiên, tôi đã lờ họ đi. Bởi nếu không đại dương trong tôi sẽ vỡ òa cuốn phăng mọi thứ đi mất. Phải thật cứng rắn để không được khóc.May mắn và kì lạ, tôi đã có thể không để nước mắt rơi …Hôm nay có một chuyện rất bực mình xảy ra.Khi đến giờ Thể Dục, tôi thay đồ và xuống sân tậpGiáo viên nói, “Hôm nay chúng ta sẽ chạy 1km khởi động. Sau đó sẽ là bài kiểm tra đầu vào môn Bóng rổ.”Tim tôi như đánh “thùng” một cái. Chạy, kiểm tra … làm sao tôi có thể làm hết được.“Kitou em mệt à?”Tôi vừa khẽ gật đầu thì thầy giáo nói tiếp, “Ồ, thế thì em có thể về nghỉ ở văn phòng với O-san.” (O-san hôm nay quên đồng phục thể dục nên bị phạt ở đó)Đến đây thì ngay lập tức, lũ bạn cùng lớp tôi nhao nhao lên,“Aww học nhóm kìa, đôi bạn cùng tiến”“Thật may mắn, tớ luôn muốn được nghỉ ngơi trong văn phòng thầy giáo.”Cả người tôi như sôi lên giận dữ.“Nếu các bạn muốn được ở văn phòng thầy giáo, tôi sẵn sàng đổi chỗ với các bạn”. Tôi muốn hoán đổi thân thể với bọn họ, dù chỉ là một ngày, để họ có thể hiểu được cảm giác của một người khi không thể làm những gì họ muốn.Hàng ngày, mỗi khi tôi đi đến trường, trong từng bước tôi đi, qua từng cử động, tôi cảm thấy thân thể mình ngày một không vững nữa, như có cái gì đó gãy vụn ở bên trong. Tôi cảm thấy rất tủi thân và xấu hổ khi mình không làm được những việc đơn giản mà người khác có thể làm được. Những người khác sẽ chẳng có thể hiểu được nếu không có sự trải nghiệm với chính bản thân họ, còn tôi, tôi chỉ mong có được sự cảm thông và chia sẻ.Nhưng họ không biết gì hết, thậm chí, với cả tôi, tôi cũng chỉ nhận ra khi những điều đó xảy đến với mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương