10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 57: Đồng Suy Nghĩ | Trăng Hoa Múa Lượn Trước Mặt Tư Duệ



Trở lại với Lý Kỳ Nhan, sau khi cô bỏ chạy khỏi phòng bệnh của Nặc Hiên cũng không đi xa lắm mà dừng lại ở đại sảnh bệnh viện khóc rất thương tâm.

Hàn Tiểu Hy sau sau đó cũng đuổi theo kịp, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi đi đến và ngồi xuống bên cạnh bạn mình trấn an:

" Được rồi Nhan Nhan, đừng khóc nữa! "

Dù vậy, nhưng, tiếng nức nở vẫn không ngừng vang lên.

Hoàn toàn gây sự chú ý đến mọi người xung quanh.

Mà tất thảy cũng không lạ lắm! Bởi ở đây là bệnh viện, phỏng chừng cô nữ sinh này vì có người thân đang nguy kịch hoặc vừa mất nên mới kích động như vậy!

Thật đáng thương thay!

Có một bà lão lớn tuổi còn tốt bụng đến an ủi cô đủ điều.

Những người xung quanh như bị đánh thức, cũng đồng cảm đến động viên chia buồn cùng.

Hàn Tiểu Hy thấy tình huống bỗng trở nên nghiêm trọng, lại có một sự hiểu lầm không hề nhẹ.

Bèn khéo léo tìm cách kéo bạn mình rời đi.

Từ lúc rời khỏi bệnh viện, lên xe buýt cho tới khi về nhà Lý Lỳ Nhan đã không còn khóc.

Nhưng gương mặt xinh đẹp lại trở nên thờ thẫn, tiều tụy, khiến ai bắt gặp cũng phải đau lòng, xót xa.

Đưa cô đến trước cửa căn hộ, Hàn Tiểu Hy vẫn lưu luyến chưa có ý muốn rời đi.

Nhà họ Lý ở khá xa, Lý Kỳ Nhan vì yêu thích trường Hoàng nằng nặc xin được bố mẹ nhập học.

Thân sinh vốn là yêu chiều con cái, thấy cô hạ quyết tâm muốn thi học tại trường chuyên liền đồng ý.

Còn thuê hẳn cho cô một căn hộ cao cấp ở gần trường để tiện đi lại.

Từ đó, Lý Kỳ Nhan sống một mình cũng đã gần hai năm.

Ông bà Lý bề bộn công việc, rất ít khi ghé thăm cô.

Hôm nay Lý Kỳ Nhan rơi vào lụy tình mà buồn bã, trong lòng ắt hẳn có nhiều tâm sự.

Thật muốn ở lại bên cạnh cô, ít nhất là trong giai đoạn khó khăn này!

Lúc này, Lý Kỳ Nhan im lặng từ đầu đến giờ chợt lên tiếng:

" Tiểu Hy, cậu về sớm đi! Hôm nay cảm ơn cậu! "

Hàn Tiểu Hy cười nhạt lắc đầu, đoạn lấy điện thoại trong túi gọi cho mẹ:

" Alo mẹ ạ! Hôm nay cho con ở nhà Nhan Nhan nha? Nhân dịp này sao mẹ không cùng cha ra ngoài ăn tối hâm nóng lại tình cảm xem sao? " Cha mẹ cô chính là gần đây có tranh cãi chút chuyện vặt, Hàn Tiểu Hy cô trải qua mười bảy cái thanh xuân, đây là lần đầu tiên thấy hai người họ có xích mích với nhau.

" Vậy sao? Sao hôm nay con lại có hứng ở nhà Tiểu Nhan vậy? Có chuyện gì rồi à? " Đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi lại, cũng chưa nói có đồng ý hay không.

Hàn Tiểu Hy đưa mắt nhìn Lý Kỳ Nhan đang mở cửa căn hộ: " Dạ không mẹ! Bọn con học nhóm, lâu rồi cũng toàn tham gia lớp tự học trên trường, thật sự rất nhàm chán! "

Nghe giọng nói nũng nịu của cô con gái cưng, Hàn phu nhân bỗng chốc mềm lòng:

" Được rồi được rồi! Hai đứa chăm chỉ vậy là tốt! Ta không làm phiền hai con nữa! Cũng yên tâm về chuyện kia, ta và cha con đã sớm làm hòa từ sáng, dự định tối nay cả nhà sẽ ra ngoài chơi vui vẻ một bữa, nhưng con bận rồi cũng không sao! "

" A! Vậy ạ! Chúc cha mẹ đi chơi vui vẻ nha! Thật tuyệt nếu hai người mua quà đem về cho con đó! " Vừa nói cô vừa theo gót Lý Kỳ Nhan bước vào căn hộ.

Đầu dây bên kia nghe vậy lâu tức phát ra tiếng cười hiền hậu: " Dĩ nhiên rồi cái con bé này! Lớn rồi vẫn không khác hồi nhỏ chút nào, chỉ thích được quà thôi! "

Hàn Tiểu Hy cười hì hì, mau chóng chào tạm biệt mẹ rồi cúp máy.

Sau đó cất ba lô ở phòng khách rồi lại theo Lý Kỳ Nhan vào bếp.

" Mình giúp cậu nấu bữa tối! " Cô cười híp mắt nói.

Nhưng đã lập tức bị Lý Kỳ Nhan từ chối:

" Không cần đâu! Cậu lên phòng mình tùy ý chọn một bộ quần áo tắm rửa trước rồi xuống ăn là vừa! "

" Nhan Nhan, cậu coi mình là khách sao? " Hàn Tiểu Hy chợt nghiêm giọng " Cũng không phải là lần đầu tiên mình tới nhà cậu! Khách sáo gì chứ? "

Nghe vậy, Lý Kỳ Nhan cũng không ép bạn mình nữa, đành để cô cùng làm bữa tối.

Cơm nước nhanh chóng được dọn ra đầy đủ, nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, bụng hai cô nàng bỗng cồn cào mà biểu tình dữ dội.

Không chần chừ thêm phút giây nào nữa, Lý Kỳ Nhan vội thúc giục:

" Ăn thôi! " Nói rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

Hàn Tiểu Hy định đi tắm trước, nhưng nghĩ tắm xong đồ ăn sẽ nguội lạnh, bụng bây giờ cũng đang rất đói, còn bắt Lý Kỳ Nhan phải chờ thì lại thôi.

Lý Kỳ Nhan gắp một miếng sườn xào chua ngọt cắn thử, nhai nhai một chút liền tấm tắc khen:

" Lần thứ hai được ăn món sườn xào cậu làm, hương vị vẫn tuyệt vời như ban đầu! " Cảm giác thất tình dữ dội được ăn đồ Hàn Tiểu Hy nấu tự nhiên cũng dịu đi phần nào.

Nhìn đĩa sườn xào được Lý Kỳ Nhan gắp lia lịa, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ngân ngấn nước khiến đáy lòng Hàn Tiểu Hy vừa mừng vừa xót.

Vui vì ít ra Lý Kỳ Nhan vẫn có tâm tình ăn uống thật tốt! Cô còn tưởng Lý Kỳ Nhan sẽ rầu rĩ về phòng úp mặt vào gối gào khóc cơ đấy! Đằng này còn rất mực hưởng ứng đồ ăn do chính tay cô nấu, ăn siêu nhiệt tình.

Xót là vì hốc mắt đỏ hoe ươn ướt kia, giống như chỉ một chút nữa thôi, những giọt lệ sẽ lại trực trào ra vậy! Lý Kỳ Nhan có thật là đang ổn như vẻ bề ngoài không?

Nhưng mọi người vẫn thường hay nói, càng buồn người ta càng ăn thật nhiều.

Ăn cho khuây khoả, ăn cho thỏa mãn, ăn cho máu chóng quên đi những phiền hà, sầu não trong lòng.

Vì chúng sẽ cùng thức ăn bị tiêu hóa hết trong dạ dày và được tiễn thẳng ra bên ngoài.

Vĩnh viễn không bao giờ có thể nhét trở vào!

Đang nghĩ bâng quơ, trong đầu Hàn Tiểu Hy chợt lóe lên một tia nghi vấn về chuyện của Nặc Hiên và Tư Duệ.

Dường như có gì đó không đúng lắm!

Trong khi Nặc Hiên bảo đã dặn Tư Duệ không nói ra chân tướng vụ việc lần này cho ai biết là vì không muốn Lý Kỳ Nhan biết.

Vì Nặc Hiên rõ hơn ai hết, rằng cô thích cậu! Và Tư Duệ cũng đã giữ đúng lời hứa.

Thế nhưng có thật sự là như vậy không? Theo như hiểu biết của Hàn Tiểu Hy về Tư Duệ, cho dù Nặc Hiên có hay không dặn thì Tư Duệ nhất định cũng sẽ không hé ra nửa lời.

Bởi cho dù người đó là ai, làm chuyện xấu gì cô cũng sẽ giữ lại cho họ một chút thể diện.

Thoạt đầu khi nghe lén biết được kẻ chủ mưu là Nặc Hiên, Hàn Tiểu Hy cũng ngộ ra được lý do Tư Duệ không muốn nói ra cái tên đó cho bọn họ biết.

Nhưng cô nhớ chưa từng nói cho Tư Duệ biết chuyện Lý Kỳ Nhan thích Nặc Hiên, và chuyện đó ngoại trừ hai người bọn cô thì cả lớp đều không ai biết cả!

Nghĩ rồi cô đột nhiên ngước lên nhìn người ngồi đối diện hỏi:

" Nhan Nhan, chuyện cậu thích Nặc Hiên có từng nói với Duệ Duệ hay chưa? "

Lý Kỳ Nhan lúc này mới sực người vội lắc đầu, kỳ thực là chưa bao giờ nói qua.

A?

Thế thì làm sao Tư Duệ biết mà cố tình giấu bọn họ cơ chứ?

Nhưng cho dù có nghi vấn tới đâu thì có một điều vẫn không thể phủ nhận, rằng người Nặc Hiên cảm nắng là Tư Duệ, không phải Lý Kỳ Nhan.

Cậu ta còn cất công xây dựng cả một tình huống trớ trêu như thế chỉ để có được Tư Duệ.

Và rồi thuê mướn người khác nhúng tay vào hỗ trợ bất chấp nghịch cảnh khó khăn.

Đúng rồi! Gia cảnh Nặc Hiên đang khốn khó cơ cực như vậy, cuộc sống mà phải tiết kiệm từng đồng tiền một làm sao có khả năng chi trả cho những tham vọng tình cảm này?

Nhìn Nhược Thanh càng không giống như quen biết Nặc Hiên từ trước, làm sao có thể dễ dàng nhờ vả chị ta giấu thẻ của bạn thân mình chỉ để giúp cậu toại nguyện cái ý định điên rồ đó?

" Tiểu Hy… cậu có đang nghĩ giống mình không? "

" Chính là y hệt! "

___________________________

Chiếc BMW tiến vào hoa viên trong màn đêm đông lạnh giá.

Vừa nghe có tiếng xe, dì Liệu từ trong nhà vội đi ra đón tiếp.

Tư Duệ từ trong xe gấp gáp mở cửa rời bỏ anh lon ton chạy đến chỗ bà líu lo ríu rít:

" Dì Liễu! Dì xem, anh Lãng mua cho con điện thoại mới nè! "

" Thật sao? Cậu chủ thật tốt với con! "

Vừa nói bà vừa đưa tay vuốt tóc Tư Duệ, tiện mắt nhìn kiện hàng trên tay, bảng giá được dán bên trên tức khắc liền đập vào mắt.

Hai mươi hai triệu tám trăm năm mươi.

Dì Liễu trố mắt ngạc nhiên một lúc, rất nhanh đã thu về, hơi cúi đầu nhìn người đang tiến dần đến chỗ cả hai:

" Cậu chủ về rồi! "

" Vâng! " Cao Lãng nhàn nhạt gật đầu, vòng tay ôm ngang Tư Duệ bước vào trong.

Đi được vài bước dì Liễu từ phía sau chợt lên tiếng:

" Đúng rồi! Bên trong có khách của cậu! "

" Cháu biết rồi! " Từ lúc ra khỏi xe, anh đã chú ý đến đôi giày da nam cỡ lớn đặt gọn gàng ở ngoài cửa.

Vừa nhìn liền biết là ai nên không bất ngờ lắm.

Tư Duệ trong đầu thầm tò mò không biết vị khách đó là ai nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng trong vòng tay ấm áp của anh đi vào nhà.

Ở gian phòng khách quen thuộc, xuất hiện một người đàn ông lạ, dáng người cao lớn tựa Cao Lãng, ngồi chễm chệ trên ghế sofa.

Còn tùy tiện ôm một cô hầu gái ngồi trên đùi ôm hôn vuốt ve.

Cô gái không chịu nổi kích thích, khẽ rên lên mấy tiếng gợi tình.

Vì hắn mặt úp mặt quay vào phía trong với cô gái kia, đưa tấm lưng dài ngất về phía cả hai nên dung mạo cũng hoàn toàn bị che khuất.

Tuy không thấy được mặt mũi, nhưng từng hành động của hắn cho dù có thô bạo rơi trên cơ thể mềm mại của nữ nhân kia vẫn lại toát ra một vẻ mị hoặc mê người.

Ấy vậy mà rơi vào tầm mắt của Tư Duệ từ đầu chí cuối cũng chỉ có phản cảm.

Cao Lãng đứng bên cạnh âm trầm nhìn một màn trước mặt một lúc ngắn, không nói không rằng bỏ qua vị khách chẳng có chút ý tứ kia ôm Tư Duệ đến cầu thang đi lên lầu.

Phát hiện chủ nhà đã về tới, người đàn ông lập tức trở mặt lạnh lùng gạt phắt nữ nhân trong lòng ra với một tiếng: " Cút! "

Cô hầu gái biết mình chỉ bị hắn ta tùy hứng trêu đùa cũng không dám đòi hỏi.

Lại còn là đang ở trong nhà cậu chủ cùng khách làm chuyện xấu hổ này.

Cô thẹn quá cúi gằm mặt vội vã chạy ra bên ngoài.

Lúc này hắn mới lười biếng liếc về phía cầu thang nhìn đôi nam nữ đang định đi về phòng kia:

" Không định tiếp khách sao? "

Cao Lãng không nhìn Tề Vỹ Thiên hờ hững đáp:

" Khách? Chúng tôi không có! " Hắn ta tự nhiên như thế trong nhà của người khác còn giống khách sao? Còn cư nhiên ở trước mặt vật nhỏ ngây ngô của anh trăng hoa múa lượn.

" Cậu… con mẹ nó, coi tôi là không khí à? "

Hắn gầm nhẹ, đột nhiên đứng phắt dậy đi nhanh lên cầu thang.

Dáng vẻ cùng bộ mặt hết sức dọa người lao đến khiến Tư Duệ sợ hãi la lên một tiếng vội chạy ra sau lưng Cao Lãng trốn.

Tề Vỹ Thiên vì thế cũng tự nhiên bị Tư Duệ làm cho giật mình khựng lại khi chỉ còn cách hai người bốn nấc thang.

Khi đã bình tĩnh lại, hắn ngước nhìn cô gái nhỏ núp sau lưng Cao Lãng đang run rẩy đề phòng quan sát nhất cử nhất động của mình, nhịn không nổi bật cười ha hả.

Giống như chưa bao giờ được cười, Tề Vỹ Thiên cười ra nước mắt, cười đến chết đi sống lại, điệu cười thật to thật vang, âm hưởng bay cao bay xa qua từng khe hở ngách cống của biệt thự.
Chương trước
Loading...