101 Sủng Vật Tình Nhân

Chương 18: Cuộc Sống Bi Thảm Của Bạn Gái Danh Dự - Chúng Tôi Đi Hai Hướng Trái Ngược Nhau



Từ khi lấy được huy chương bạn gái danh dự thứ 101 kia, tôi vẫn luôn mừng thầm, nhưng rất nhanh liền phát hiện huy chương bạn gái danh dự kia mới chính là tai họa!

Trong một tuần này, Tả Qua kêu tôi chạy thì tôi không thể đi, kêu tôi đi thì tôi không thể ngồi, kêu tôi ngồi thì không cho tôi nằm, để tôi trở thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, sẽ không trở thành sói xám căn người!

Cái gì tôi cũng phải nghe anh ta sắp đặt, 24 giờ chờ lệnh.

Thần a. . . . . . Nếu như xem tôi là bạn gái anh ta, bản thân tôi cảm thấy tôi giống nữ hầu của anh ta hơn!

Ngay lúc tôi đi vào cõi thần tiên, điện thoại từ đâu đó đột nhiên rung lên nhè nhẹ. Mở ra liền thấy, là Tả Qua gửi tin nhắn -"Chết tiệt, còn không mau cút ra đây!"

Tôi bất ngờ quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh ⊙o⊙-

Trời ạ! Tả Qua vừa mới ngủ trưa ở chỗ này, như thế nào không thấy đâu? ! ( từ sau khi tôi trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Tả Qua, chỗ ngồi của tôi liền chuyển đến bên cạnh Tả Qua. Hơn nữa, học sinh trong trường cũng vì chuyện này mà dậy sóng. )

Mặc kệ"Cơ bắp Lão sư" đang ở trên bục giảng đấm cơ ngực của ông vừa giảng bài có liên quan gì, tôi cúi đầu đứng lên từ chỗ ngồi, chạy ra khỏi phòng học.

Tôi thở hồng hộc chạy ra lầu dạy học, ở trong sân trường tìm vài lần, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Tả Qua đâu.

Lấy điện thoại di động ra, tôi ngồi xuống đá nền đã cẩm thạch, chuẩn bị chờ Tả Qua gửi tin nhắn, đột nhiên một giọng nói dễ nghe tựa như nước suối trong vắt vang bên tai tôi: "Tiểu Lộ."

Nghe thấy giọng nói này, máu chảy trong người tựa như đều muốn phun ra, mắt lao ra vô số hoa đào tình yêu. Là anh ấy sao? Sẽ là anh ấy sao. . . . . .

Tôi vô cùng chờ mong ngẩng đầu, quả nhiên thấy gương mặt khiến tôi nhung nhớ ngày đêm -

Khuôn mặt rõ ràng, mũi cao thẳng cao ngạo, đồng tử mị hoặc nho nhã điểm xuyết cặp kính mắt viền vàng. Ánh mắt của anh ta cong cong giống như trăng lưỡi liềm, cong khóe miệng tà mị, nở một nụ cười ngây thơ.

Anh không mặc đồng phục, mà mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng. ~☆☆☆~ trong thời tiết âm u, anh ta nhìn tôi cười đầy rực rỡ, ánh mắt như hắc thạch cùng kính mắt viền vàng, kết hợp tựa như kim cương lấp lánh.

Nam tử khí chất tao nhã như vậy, làm người ta cảm thấy anh ta giống Thiên Sứ trong khói lửa.

“Tiểu Lộ?"Doãn Lạc lại gọi tôi một tiếng, giống nói nhẹ nhàng, giống như sợ kinh động đến sự yên tĩnh của người khác.

Gió lạnh thổi qua, đột nhiên vào giờ phút này liền trầm tĩnh, giống như sợ sẽ không cẩn thận thổi người con trai giống như giấc mơ này đi mất.

"Ách. . . . . ."Tôi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Nhìn đôi mắt to tròn của Doãn Lạc, ngượng ngùng gãi đầu, "Thực xin lỗi a, bởi vì lâu lắm không thấy Doãn Lạc, cho nên. . . . . . Đúng rồi, anh tới đây học sao?"Nếu như là đến học, thì ngành học của anh ấy là ở phía bắc mà, làm sao lại chạy đến đây? !

"Không phải."Doãn Lạc đi lên phía trước nghiêng người, cưng chìêu xoa đầu tôi, "Nghe chú nói em chuyển đến đây học, cho nên anh tới đây gặp em."

"Gặp. . . . . . Gặp em?"Mặt của tôi lập tức đỏ hơn trái cà chua. Hạnh phúc quá đi, thật hạnh phúc, tôi thích nhất là Doãn Lạc . Ha ha! (*^▽^*)

" n."Doãn Lạc gật đầu, tươi cười tản ra lại tụ lại, "Chiều nay em sẽ có thời gian chứ? Chúng ta cùng đi ăn cơm chiều thế nào?" Oa, lúc anh ấy cười lên tựa như Thiên Sứ vậy. Oa, hình như tôi còn thấy sau lưng anh ấy xuất hiện đồi cánh trắng a.

"Được a. . . . . . Ha ha."Tôi nhảy về phía trước, phần tử vui sướng trong lòng đều nổ mạnh , "Chúng ta đây đi ăn - Khẳng Đức Cơ ( KFC = Kentucky Fried Chicken ) - đi? ! Em nhớ rằng Doãn Lạc thích ăn thịt gà cuộn ở đó nhất."

Nụ cười của Doãn Lạc đột nhiên cứng đờ, ánh sáng trong mắt cũng phai nhạt: "Anh nói rồi, anh không thích nói chuyện xưa như thế nào thế kia! Anh không thích đi - KFC - , lại càng không thích ăn thịt gà cuốn! Cũng không thích em nói mọi chuyện như đứa trẻ chơi đùa!"

Tôi sợ hãi lui ra phía sau vài bước: "Doãn, Doãn Lạc. . . . . . Anh làm sao vậy?"Mỗi lần anh ấy đều là như vậy, một khi tôi nhắc tới thời gian vui vẻ trước đây, anh ấy đều phản ứng rất kịch liệt! Rốt cuộc là làm sao vậy, đến tột cùng là làm sao? !

"Thực xin lỗi. . . . . ."Doãn Lạc thấy bộ dáng sợ hãi của tôi, bất đắc dĩ thở dài, "Nếu em thật sự muốn đi, chúng ta đi ăn - Pizza Hut - đi. Hiện tại anh còn có chút việc, buổi chiều tan học anh tới đón em thế nào?"

Tôi vừa định gật đầu, thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Tuyệt đối không được."

Tôi cùng Doãn Lạc đồng thời kinh ngạc quay đầu lại -

Chỉ thấy Tả Qua toàn thân tản ra hơi thở rét lạnh hai tay ôm ngực nghiêng người dựa vào một cây cột đá cẩm thạch, ánh mắt săc bén quan sát chúng tôi.

( ̄ -  ̄)

Trời ạ, cái tến âm hồn bất tán* này đúng đây từ lúc nào? !

(*) : Linh hồn người chết vì còn vướng bận gì đó mà không siêu thoát được. Còn đây là Tiểu Lộ gọi Tiểu Qua theo kiểu bóng gió.

Doãn Lạc biến sắc, nhưng rất nhanh liền tươi cười trở lại. Anh ta không nhìn đến sự tồn tại của Tả Qua, mắt cong như trăng lưỡi liềm nhìn tôi : "Như vậy nhé, sau khi tan học anh tới đón em."

"Ha!"Tả Qua cười tà, chậm rãi đến gần chúng tôi, "Nếu tôi nói không được thì sao? Cô dám cãi lời tôi sao?"Khi nói chuyện hắn đứng bên cạnh tôi, trên người có hương hoa quả, kích thích thần kinh tôi.

"Cái gì?"Tôi ngạc nhiên, vẻ mặt không dám tin nhìn Tả Qua.

Tả Qua kiêu ngạo hất cằm, một bộ bá đạo"Chính là không cho cô đi, muốn làm sao" .

So sánh với ở phía này, cười với vẻ mặt không màng danh lợi Doãn Lạc liền có vẻ bình thản ung dung hơn. Anh ta nheo mắt, lại dịu dàng xoa đầu tôi: "Không sao. Nếu em có việc, lần khác chúng ta đi."

Tôi tỏ ra đau khổ: "Nhưng mà Doãn Lạc. . . . . ."

Tả Qua đánh gãy lời của tôi: "Trong vòng 3 phút, cô nhanh chóng đến ôn tuyền tắm rửa gội đầu cho tôi!"Nói xong anh ta xoa mặt, khiêu khích nhìn Doãn Lạc, "Đồ của tôi, mấy kẻ dơ bẩn khác đừng hòng chạm vào!"

Oanh - Những lời này tựa như một đạo sét, không ngừng nổ tung trên đỉnh đầu 3 người chúng tôi, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.

Tôi nhìn Doãn Lạc đang tỏ ra bình tĩnh, lại nhìn Tả Qua đang cười đến tà ác, không biết làm thế nào mới tốt: "Tả Qua đồng học. . . . . . Cậu, sao có thể nói những lời vô lý như vậy. . . . . ."

"Dài dòng!"Tả Qua cau mày liếc tôi một cái, sau đó xoay người, lập tức đi thẳng về phía trước, "Sau khi gội đầu, đến quán trượt patin ." Bóng lưng cao to của anh ta càng lúc càng xa.

Tôi thu hồi ánh mắt trên người Tả Qua, hướng Doãn Lạc xin lỗi cúi thấp đầu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Doãn Lạc. . . . . ."

"Anh không rõ vì sao sự tình lại biến thành như vậy."Doãn Lạc thở dài, ánh mắt sáng ngời đột nhiên đục ngầu đến mức làm cho lòng người hoảng sợ, "Anh đã chờ lâu lắm rồi, tựa hồ ngược lại càng đi càng xa."

"Doãn Lạc. . . . . . Anh, đang nói cái gì?"Đôi mắt của tôi treo đầy dấu chấm hỏi, "Vì sao anh nói như vậy, một câu em cũng không hiêu? !"

"Nếu em hiểu, em sẽ không phải là em, mà anh cũng sẽ không còn là anh ."Doãn Lạc cong khóe miệng, cố gắng mỉm cười với tôi, "Đi lâu như vậy rồi, từ đầu đến cuối chúng ta chỉ mới đi được đoạn đầu."≧﹏≦ lại tới nữa, lại bắt đầu nói mấy từ mạc danh kỳ diệu(* không sao hiểu nổi)!

"Doãn Lạc!Rốt cuộc năm chúng ta mười tuổi đã có chuyện gì xảy ra? ! Vì sao trí nhớ của em năm ấy hoàn toàn trống rỗng, vì sao từ khoảng thời gian đó, anh lại không còn là người trước kia ?"Tôi cố gắng nhịn xuống nước mắt ủy khuất. Tôi thích Doãn Lạc của 10 năm trước! 5 tuổi đến 10 tuổi là 5 năm, chúng tôi là đôi bạn thân khiến người ta hâm mộ, mà sau khi mười tuổi đến bây giờ cũng đã 5 năm, tôi lại biến thành kẻ cô độc.

Anh ấy luôn đối với tôi như vậy như gần như xa, đôi khi khiến cho tôi cảm thấy anh ấy ở rất gần, có đôi khi lại cảm thấy chúng tôi cách xa nhau đến 1 thế kỷ.

"Anh không thể trả lời em."Doãn Lạc khổ sở quay đầu đi chỗ khác, trong ánh mắt lóe lên tia bất an, "Anh chỉ muốn nói cho em biết: Anh từ đó cho tới giờ, vốn không thích - KFC - thịt gà cuốn!"Nói xong vẫy tay với tôi, xoay người rời đi.

"Doãn Lạc!"Tôi vừa muốn đuổi, nhưng ở đâu đó lại bất tử phá đám.

Mở tin nhắn lên -" Không phải trong lúc gội đầu cô chết trong đó rồi chứ!"

Choáng váng! -_-#

Chờ tôi khép di động, ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ có thể thấy bóng lưng Doãn Lạc gần đi xa.

Doãn Lạc đi lên phía trước, cách tôi càng ngày càng xa, đó là khoảng cách mà tôi có chạy thế nào cũng không chạm tới được. Là anh ấy đang dùng tốc độ vô hình rời xa tôi, hay là từ đó tới giờ phương hướng hai chúng tôi đi luôn ngược nhau? !

Giờ khắc này, tôi mơ màng .

Tôi chỉ có thể mơ hồ suy nghĩ nhìn bóng lưng Doãn Lạc, bất lực kêu: Em thích, vẫn là Doãn Lạc hồi nhỏ! Xin anh, trở lại như trước được không? !
Chương trước Chương tiếp
Loading...