12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 28



London

Đất nước tuyệt mỹ xinh đẹp, đất nước của sự chuyên chế độc tài, đất nước ảo diệu mang đậm sắc thái huyền bí. Thế nhưng cho dù nó có lộng lẫy bao nhiêu thì sự mục rữa bên trong vẫn cứ bốc mùi khắp nơi. Tại nơi này, con người nhìn nhau bằng quyền lực, chào hỏi bằng vai vế, mỉm cười bằng châu báu, người nghèo ư? đừng mong có chốn dung thân. Đứng trên tầng cao nhất của nhà khách Anh quốc, Thiên Bình rũ mắt bao quát toàn bộ thành phố phồn hoa mỹ lệ, dưới sắc trắng của mặt trăng chiếu rọi, hắn vươn lên bàn tay che chắn lại cánh mũi của mình, thản nhiên nói.

" Thật khó ngửi "

" Oa, đẹp quá đi, London còn đẹp hơn cả Paris nữa "

Ai cha, những tâm hồn trong sáng cũng sẽ không sống sót được lâu nếu như tồn tại ở nơi này đâu. Liếc mắt nhìn Song Tử đang hớn hở phía bên cạnh, Thiên Bình thầm cảm thán, phải chăng mình quá tiêu cực, suy nghĩ so với ông già cũng chẳng hơn kém nhau là bao, thế nhưng sự thật thì đâu được phép phủ nhận. London quả nhiên mục nát tới nơi rồi.

" Nó còn đẹp hơn cả Paris sao?" Ho nhẹ một tiếng, Thiên Bình lân la tiến đến bên cạnh cô nhóc vô tư chẳng thể cảm nhận được nổi cái gì.

Quay qua gật mạnh đầu một cái, Thiên Bình không nghĩ cô gái này lại vươn tay tóm lấy áo mình kéo lại gần hơn, còn túm lấy cổ áo hắn kéo xuống cho bằng tầm mắt của mình, vươn ngón tay chỉ về phía trước, ngơ ngác một lúc, Thiên Bình cũng hợp tác mà quay đầu về hướng mà Song Tử chỉ dẫn. Cái thứ kiến trúc xa hoa trụy lạc, nhìn vào cũng đủ biết tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của, nơi phô bày quyền lực cùng tiền tài của Nữ Hoàng.

Cung điện Buckingham!!!!

" Đẹp lắm phải không?"

Song Tử reo lên, hai má nộn nộn cũng bởi vì vui thích mà đỏ hồng một mảng. Hừ cười, Thiên Bình thầm nghĩ, cô gái này quá mức trong sáng rồi, nếu như không phải hắn quen biết Cự Giải thì có lẽ đã ăn sạch sẽ cô ta, ngay cả mẩu xương cũng không chừa ra mất. " Ngu ngốc "

" Hả ?" Song Tử vẫn nở nụ cười, quay qua nhìn Thiên Bình bên cạnh.

" Cô không sợ tôi sao?"

Lắc lắc đầu, nụ cười của Song Tử có chút cứng đờ khi mà Thiên Bình lại ở trước mặt cô nhẹ nhàng liếm môi. Hắn đói sao? phải nha, hắn quả thực đang đói muốn chết. Có con thỏ ngon miệng ngay trước mắt, không ăn thì đúng là có lỗi với dạ dày mà.

" Ngay cả khi phát hiện ra tôi là kẻ đã đẩy bạn thân của cô... " Song Tử kinh hoảng trợn lớn mắt, tính quay lưng bỏ chạy thì lại bị Thiên Bình túm ngay lấy cái ót, kéo sát lại, ghé vào tai thì thầm " vào bước đường cùng "

BỐP!!!!

" Tsk... ngnnn " Nghiến răng nghiến lợi buông Song Tử ra, Thiên Bình ôm lấy đầu mình quay ra phía sau, thì phát hiện Cự Giải cùng Xử Nữ đang phừng phừng sát khí nhìn hắn. Cười khổ, hắn bất quá chỉ trêu một chút, cũng đâu cần bị đánh đau như thế. Cự Giải hậm hực bước qua, ánh mắt như đao phủ liếc từ trên xuống dưới Thiên Bình như muốn thiên đao vạn quả cái tên phong lưu này, đâu đâu cũng có thể giở trò được.

" Nếu còn lần sau, chắc chắn sẽ chặt đứt cổ của anh "

Mồ hôi lạnh túa ra, Thiên Bình giật giật khóe miệng khi Cự Giải ôm chặt Song Tử còn không quên cảnh cáo hắn. Đồ mặt người dạ thú, ngươi nghĩ ta ở trong nhà giam của FBI một tháng là vì ai hả. Cũng không thèm cám ơn một câu, thở dài xoay người tính bước đi thì hắn lại bị Xử Nữ ở đằng sau chắn ngang, nheo nheo mắt, Thiên Bình chỉ đành kiếm cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mím mím môi, Xử Nữ sau khi liếc nhìn Song Tử phía xa một cái, cũng tiến tới kiếm đại một cái ghế, ngồi xuống đối diện Thiên Bình. " Tôi nghe nói, Ma Kết.... "

" Đúng vậy "

Kinh ngạc trong tích tắc, cô còn chưa có hỏi hết câu cơ mà, nhíu chặt mày, Xử Nữ trừng trừng đối phương, thầm rủa, tên khốn này. Nếu như nhớ không nhầm thì hắn là con trai trưởng của gia tộc Louis, hoàng gia? cái kẻ lần đó ở khu trung tâm mua sắm thương mại đã làm cho Ma Kết sống dở chết dở. Là hắn.

Cảm nhận được ánh nhìn sắc bén đã có chút thay đổi của cô gái trước mặt, Thiên Bình nhàm chán thu lại biểu tình áp bức mà cười nhạt " Nếu như theo đúng kế hoạch thì Thiên Yết sẽ tới đây trong vòng hai tiếng nữa, đủ để chúng ta kịp tham gia Dạ Vũ của Nữ Hoàng "

" Dạ Vũ? của Nữ Hoàng???"

Lần này thì không phải là Xử Nữ cất tiếng, mà chính là Sư Tử, người chẳng biết từ khi nào mà đã lù lù ngoài cánh cửa. Ánh mắt âm u cùng khó hiểu, không chỉ của riêng cậu mà ngay cả Cự Giải ở phía sau cũng đồng thời hướng về Thiên Bình đang thư thái ngồi ở ghế. Xử Nữ có chút bất mãn, cô rất ghét lũ Hoàng Gia, nhất là cái thái độ thần thần bí bí của tên ngả ngớn này, nhưng cô cũng biết thức thời, chỉ im lặng đợi chờ câu chuyện của bọn họ tiếp diễn.

Sư Tử trên thân chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang, mặc dù thời tiết ở London lạnh đến thấu xương, thế nhưng cậu ngay cả một chút run rẩy cũng không có, ống tay áo tùy ý được xăn lên tận khuỷu, trước ngực cũng chỉ gài được phân nửa cúc áo, khuôn mặt đẹp trai chưa bao giờ hết nhíu mày, ắt hẳn là một chàng trai nóng tính, điều này gây cho Xử Nữ một loại ảo tưởng rằng Kim Ngưu cùng với cậu ta chính là một người, trừ bỏ thái độ khác xa nhau ra thì bọn họ quả nhiên rất giống nhau.

" Không phải chúng ta đến đây chỉ để giao dịch cùng gã Bennadic nào đấy sao? vậy vì cái gì còn phải dự tiệc Hoàng Gia?"

Sư Tử nhíu mày khó chịu, hậm hực vò vò mái tóc vốn đã rối bù của mình, không hiểu mà nhìn Thiên Bình.

Hừ cười, Thiên Bình dùng ngón trỏ chà xát môi dưới của mình, ý vị thâm thường mà liếc cậu em nóng này một cái, nhẹ giọng " Đừng cho rằng có thể qua mặt được anh, em cùng Cự Giải chẳng phải đã lập kế hoạch gài bẫy Ares sẵn rồi ư? cho dù anh ở trong tù một tháng, hoặc là một năm, cũng có thể cả đời thì Sư Tử, nhớ cho kĩ, từng hành động, lời nói của em, anh đều nắm trong lòng bàn tay "

Cự Giải vốn dĩ không quan tâm bọn họ nói cái gì, thế nhưng khi nghe đến hai từ ' Trả thù Ares " thì tâm lại nhộn nhạo đến run rẩy, ngay cả Sư Tử vốn đang bực bội cũng bắt đầu thấy sợ hãi, cậu híp mắt nhìn vào thái độ bất cần của Thiên Bình mà e dè, thằng anh này, rốt cuộc thì hắn đã biết được bao nhiêu rồi. Đồ đáng ghét.

" Không cần phải căng thẳng như thế, dù sao thì mấy đứa cũng nghỉ ngơi đi. Chờ Thiên Yết tới, chúng ta sẽ cùng đi dự tiệc "

" Để làm gì?"

" Hửm?"

Sư Tử tay siết chặt, đôi mắt đỏ rực lửa không hề di chuyển mà bắn thẳng vào Thiên Bình đang đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi phòng. " Em là hỏi, chúng ta dự tiệc Hoàng Gia để làm cái gì? anh có thể là thành viên hội nghị viện Anh Quốc dưới quyền của cha, nhưng bọn em thì khác, anh nghĩ là mình đang làm cái gì hả? Hoàng Gia là nơi anh muốn đùa là có thể vui vẻ đùa sao? "

Đã đến nước này thì ngay cả Xử Nữ cũng không thể bình tĩnh được nữa, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã bị tiếng cười trầm thấp của Thiên Bình dọa cho nhảy dựng, hắn đâu phải tên công tử ngu ngốc đâu, là thành phần nguy hiểm của xã hội thì có. Trong tình trạng thế này còn cười đến đáng sợ như thế, cứ như là mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.

" Em hỏi nhiều câu một lúc như vậy, anh làm sao có thể trả lời hết " Lắc lắc đầu, tao nhã bước qua Sư Tử, Thiên Bình nhẹ đẩy cánh cửa phòng, giọng điệu như thể mỉa mai cậu em quá nôn nóng, vươn tay vỗ vai Sư Tử một cái, hắn nghiêng đầu ghé môi sát vào tai cậu, trầm giọng " Coi chừng... gậy ông đập lưng ông "

Căng mắt ra không dám quay đầu nhìn Thiên Bình bên cạnh, Sư Tử không hiểu vì cái gì mà sống lưng phát lạnh, sau khi anh trai đi mất, cậu vẫn cứ cứng người mãi như vậy chưa thể hoàn hồn, đến khi Cự Giải tiến lại vỗ vỗ má cậu thì Sư Tử mới tức giận đi về phía sofa mà ngồi xuống. Gằn rít " Gậy ông đập lưng ông? anh ấy đang ám chỉ cái gì chứ?"

" Kế hoạch của cậu " Cự Giải hướng ánh mắt về phía Song Tử đang vui vẻ phía trước cửa kính. Tâm tình hỗn loạn một mảng không rõ ràng.

" Kế hoạch của tôi??? tôi còn chưa nói cho anh nữa là, lấy căn cứ đâu Thiên Bình có thể biết " Nghiến răng nghiến lợi nói, Sư Tử ngửa đầu ra sau ghế thở dài, cậu đau đầu chết mất, chẳng lẽ cậu làm việc có gì sơ hở sao?

Lười trả lời cậu ta, Cự Giải thong dong bước tới nắm lấy tay Song Tử, kéo cô đi. Song Tử vốn dĩ đang tập trung ngồi xem cảnh đẹp bên ngoài, lại bất ngờ bị Cự Giải cưỡng chế ép đi thì có chút bất mãn, khuôn mặt tròn tròn bỗng nhiên xịu xuống đầy vẻ không thỏa hiệp. Cười nhẹ, vươn tay véo véo cái mũi của tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, Cự Giải cứ vậy mà bước ra khỏi phòng.

" Này.. anh đưa Song Tử đi đâu vậy?" Xử Nữ lúc này mới bàng hoàng hét lên.

Quay đầu, Cự Giải trả lời như thể đấy là điều hiển nhiên " Đi về phòng. Ngủ "

Đùa chắc, nhưng chưa kịp để Xử Nữ tức giận thì cửa đã bị hắn đóng cái Rầm. Trong căn phòng thoáng một cái trở nên yên lặng, tất cả chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Sư Tử trên sofa, Xử Nữ không dám quay đầu lại nhìn cậu ta, nhưng cũng không thể đứng mãi như thế này được, chết tiệt. Cô hẳn là nên đi thuê một căn phòng ngủ qua đêm nay thôi. Cười gượng, Xử Nữ máy móc bước chưa được hai bước thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói bực dọc của Sư Tử ở phía sau.

" Tôi sẽ ngủ ở sofa, còn cô có thể ngủ trên giường "

Ah ha, không cần, ngàn vạn lần không cần nha. Xử Nữ kêu gào trong lòng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn mà quay người, tiến về phía chiếc giường bên trong. Đúng là khách sạn cao cấp, có thể thấy đây chính là căn nhà thu nhỏ nha. Đang tính nằm xuống ngủ một giấc quên hết mọi chuyện thì cô lại nghe thấy tiếng nói của Sư Tử vọng vào, tuy không lớn nhưng cũng đủ để cô tường tận được từng chữ cậu ta vừa nói ra.

" Cô là người yêu của Kim Ngưu???"

" Thần kinh mới có thể là người yêu của tên khốn biếи ŧɦái, hạ lưu, vô sỉ đó " hất tung chăn lên, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo lên hết cả, nói đến vấn đề này cô mới sực nhớ lần đó ở nhà cô, hắn đã giở cái trò bịp gì? Dám chuốc thuốc mê cô, còn giở trò kêu cô là người yêu hắn, bảo hắn là tên trâu thối cũng đâu có sai lầm gì. Nhưng mà, sau ngày hôm đó hắn cũng bặt vô âm tín, chẳng lẽ coi cô là đồ chơi sao? muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm. Chán thì liền biến mất.

Mà cái gì chứ? hắn biến mất càng tốt, cô mới không quan tâm. Xử Nữ khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ cứ thế mà lăn lộn đến khi thiếp đi. Còn Sư Tử ở phía bên ngoài thì nhịn không được mà cong cong khóe miệng, dường như Kim Ngưu đã gặp được người trong mộng rồi nhỉ, mà không biết hiện tại có sốt sắng đi tìm cô ta không nữa. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến liền hành động ngay, Sư Tử lôi điện thoại ra nhắn cho tên bạn chí cốt một cái tin.

" Này khốn, có biết tôi đang ở cùng ai không? yêu nữ của cậu đấy "

Tin nhắn cứ như vậy mà được gửi đi nhanh chóng. Thế nhưng, Sư Tử lại không hề biết một điều rằng, Kim Ngưu vốn dĩ đã chẳng còn đoái hoài nữa.

~*~

Bóng tối không có điểm tận cùng...

Trên sân thượng vắng người, từng cơn gió lạnh lẽo cứ vút vút quét qua song sắt từng tiếng rít gai người, giữa lòng sân thượng, người đàn ông bí ẩn với mái tóc vàng kim dài tới tận thắt lưng đang an tĩnh nghiêng nghiêng mái đầu hướng mắt về phía xa, bao quát hết thảy thành phố phồn hoa, trên tay là ly rượu vang thuần khiết, dòng chất lỏng đỏ đặc như máu tươi đang sóng sánh lắc lư dưới đáy cốc, hắn chậm rãi vuốt ve ly rượu, đường cong bên khóe môi cứ thi thoảng lại vô thức nhếch lên, cũng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ dung nhan của hắn, duy chỉ có đôi mắt là sáng lên dưới ánh trăng ảo mị.

Toàn thân chẳng hiểu vì sao lại phát ra thứ sát khi vô cùng ghê người, như có hàng ngàn vong linh đang nhảy múa xung quanh, áp bức đến nỗi cơn gió ngoài kia cũng sợ hãi mà lặng dần.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sân thượng bỗng chốc cọt kẹt chuyển động. Một đôi giày màu đen bụi bặm dợm dờ bước ra, hiển nhiên người đến lại trái ngược hoàn toàn, khuôn mặt đào hoa đa tình có thể hấp dẫn vô số đàn bà chỉ với một nụ cười, dáng người thon dài cân đối cho dù chỉ khoác trên mình chiếc áo bành tô đen sẫm lỗi thời cũng không hề giảm đi phần nào phong độ lãng tử, hắn hướng người đàn ông tóc dài phía trước mà cười lạnh, tiêu sái tiến đến, không e ngại sát khí mà người đó tỏa ra, hắn ngạo nghễ vươn tay tóm lấy ly rượu trên tay người nọ, ngửa đầu uống cạn.

Một trận cuồng phong vô tình quét qua, đám mây trên cao vốn dĩ đang che chắn ánh trăng lại chầm chậm tản ra, cái thứ ánh sáng kì diệu lúc này cũng đã vô tình rơi trên khuôn mặt bọn họ. Mặc kệ mái tóc có bị thổi cho lộn xộn, chàng trai kia sau khi uống cạn ly rượu, lại xoay người cười một cách thâm trầm.

" Boss, rượu có vẻ ngọt "

Không nhanh không chậm xoay người lại, người đàn ông tóc vàng trên khuôn mặt băng lãnh đến nỗi không nhìn ra một tia cảm xúc nào, ngay cả giọng nói phát ra cũng chẳng hề có lấy một phân độ ấm, hệt như lệ quỷ bò lên từ địa ngục, thanh âm lạnh lẽo như muốn hóa đá tất thảy mọi thứ.

" Ngươi đến muộn... Kim Ngưu "

Chẳng hiểu vì sao, gió lại bất ngờ dội lên thật lớn, ngay cả Xử Nữ đang ngủ cũng phải giật mình thức giấc, đồng dạng Sư Tử đang ngồi ngoài sofa cũng vô thức mà run rẩy tay chân.

Kim Ngưu nhè nhẹ nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ cứ như thế mà rạng ngời trong đêm đen ngập gió.

.

" Không nên gọi thẳng tên tôi như vậy chứ, chẳng lẽ ngài không biết đối với một sát thủ, thông tin cá nhân là tối mật ư?"

.

Nhìn đến cái tin nhắn mãi chưa gửi được, Sư Tử khó chịu ấn nút gọi thì lại phát hiện không hề liên lạc được, cậu có chút mờ mịt, sâu tận trong lòng lại bất ngờ dấy lên một loại cảm giác lo lắng không yên. Hình như, có gì đó bất ổn, nhưng... là cái gì?

~*~

Đừng tự huyễn hoặc mình rằng, sau mưa là nắng, bởi lẽ nhiều khi sau mưa vẫn chỉ là bầu trời u ám cùng không khí ẩm thấp, khó chịu.

Đừng tự an ủi mình rằng, theo thời gian tất cả sẽ ổn bởi thời gian không bao giờ là liều thuốc chữa lành hết nỗi đau. Chỉ là, người ta quen dần với nỗi đau đó mà thôi.

Những cái chết, máu tươi, tiếng la hét, tuyết trắng. Mọi thứ như quyện vào làm một, hệt như kí ức kinh hoàng mãi mãi không thể nào xóa bỏ. Ma Kết từ sau khi bị Thiên Yết kéo lên máy bay thì tâm trí cứ mãi hoảng loạn, chưa kể cả cái khoang hạng nhất này, chỉ có mình cô với y. Tại sao chỉ có hai người? tại sao chỉ có cô với con người này. Cổ tay vẫn cứ mãi mãi bị y nắm chặt, động một chút cũng chẳng hề buông, vai phải vô thức đau nhói như bị hàng trăm con kiến cắn xé, cô lúc này lại bàng hoàng nhớ đến hình xăm oan nghiệt, y từng nói... hình xăm đó là linh hồn y dùng để trói buộc cô, cho dù cô có làm bao nhiêu cách cũng không thể xóa bỏ nó... Không muốn, cô không muốn.

Cảm nhận được bàn tay của người bên cạnh bất giác run rẩy kịch liệt, Thiên Yết vốn dĩ đang nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, y không có quay sang, chỉ là ngửa đầu hướng ánh nhìn lên trên trần máy bay, dùng cánh tay còn lại vươn lên che hẳn đôi mắt mình.

" Thật đáng sợ "

Tiếng nói mỏng manh như một tấm thủy tinh đang dần nứt toác, Ma Kết như chịu không nổi mà dãy dãy cánh tay ra khỏi y, nhưng đổi lại, y một chút cũng chẳng hề buông lỏng. Điều này lại càng khiến cô thêm khiếp đảm. Nhớ đến cái cảnh bàn tay này từng bóp nát cổ Jun, Ma Kết đau đớn nấc lên, tiếng nấc nghẹn ngào cùng từng cái giãy dụa kịch liệt như muốn chạy trốn khỏi cái người trước mắt.

" Bỏ ra đi... xin cậu "

Có gì kinh khủng hơn khi mà Thiên Yết cứ như người chết ngồi yên một chỗ, cho dù Ma Kết có càn quấy hay gào thét thế nào y vẫn không hề lộ ra một biểu tình cùng hành động gì. Giống như ma quỷ gặm nuốt linh hồn người sống trong vô thức vậy.

" Bỏ ra... bỏ ra mau lên " Ma Kết như điên như dại mà gào lớn, cô bật người đứng dậy cố gắng kéo tay mình ra khỏi lòng bàn tay y, nếu như, nếu như lúc này có một con dao, cô chắc chắn sẽ dùng nó để cắt đứt cổ tay mình để thoát khỏi y. Chỉ cần thoát khỏi y, việc gì cô cũng làm.

Có chút nhói đau, Thiên Yết cuối cùng cũng cúi đầu nhìn xuống, mái tóc đen nhánh rũ rượi lòa xòa trên trán một cách mệt mỏi, ánh mắt yêu dị nhưng đậm đặc sự chết chóc lúc này lại vô tình xẹt qua vài tia cô độc, cũng bởi vì ánh đèn ngủ trên máy bay leo lét sượt qua khuôn mặt của y mà khiến cho người ta có cảm giác tang thương cực độ.

Ma Kết... người con gái đó ... đang gặm cắn bàn tay y...!!!! ( = . ='')

Trên khuôn mặt còn tràn lan nước mắt, đầu lông mày nhăn lại như sợ hãi. Cho đến khi bên trong miệng cảm giác được một mùi ghỉ sét cùng tanh tưởi, cô mới giật mình buông ra. Không ý thức được mà nhìn bàn tay bị cô cắn đến chảy máu của y, thế nhưng... mãi mãi y vẫn không buông tay, cứ như cô là kỉ vật vô cùng quan trọng, chỉ cần nới lỏng một chút thôi cũng sẽ làm y tâm can điên loạn.

Vô lực ngồi bệt xuống, bên khóe miệng vẫn còn dính máu của Thiên Yết. Ma Kết run rẩy bặm chặt môi, nước mắt lại một lần nữa ứa ra. Bởi vì cô vừa ý thức được một điều, cho dù cô có chặt đứt cánh tay mình thì y cũng sẽ dùng bàn tay đó nắm lấy cánh tay còn lại của mình, không thể thoát. Chính là không thể thoát.

" Cô chảy máu, tôi cũng chảy máu. Chúng ta hòa "

Giọng nói lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền tới, Ma Kết cảm giác được thân thể bị y dùng sức kéo lên, khảm tiến vào trong lòng, gắt gao siết chặt. Có thể bởi vì trên người chỉ mặc độc nhất chiếc váy ngủ mỏng manh, cho nên khi được y ôm lấy, bất giác lại ấm áp lạ thường. Cơ Thể trong vô thức mà lui sát vào người y, tham lam hơi ấm từ ác quỷ.

" Tại sao lại là tôi?"

"..."

" Tôi với cậu, ngay cả lần đầu tiên gặp gỡ nghiêm túc cũng không có. Tại sao lại là tôi?"

Tiếng nức nở đau đớn mà uất nghẹn, giống như đóa bồ công anh không thể giữ mình khi gió đến, Ma Kết cũng vậy, bởi vì không thể làm nổi cái gì, cho nên mới từng chút từng chút một nép sát vào trái tim của y. Nơi bờ ngực trái ấy, từng nhịp thở vẫn cứ đều đều, thanh thản đến đáng sợ.

" Tại sao lại là tôi ?"

Tại sao ư? ngay cả chính y cũng không biết là tại sao như thế. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, y muốn hủy diệt khuôn mặt hoàn hảo đó, lần thứ hai, y lại không can tâm nhìn cô bị người ta chạm đến. Lần thứ ba, y do dự, khắc lên cô hình xăm cay nghiệt, chỉ vì muốn trói buộc cô. Còn lần này, y lại muốn ôm chặt cô như thế.

Bởi vì có lẽ, y hình như là thương cô mất rồi.

Bồ công anh cho dù có thông minh nép mình sau tảng đá thì số phận yếu ớt của nó cũng không bao giờ có thể thoát nổi cơn gió kia. Tới một lúc nào đó... rồi cũng sẽ chịu không nổi mà đứt phựt.

~*~

Nhân Mã sau khi nghe loa thông báo máy bay sắp sửa hạ cánh thì tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng của Thiên Bình nữa, xoa xoa hai huyệt thái dương đau thắt, cô không được tự nhiên mà nhớ đến cái cảnh tượng tối qua, suýt chút nữa....

Siết chặt nắm tay, Nhân Mã hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, đến khi máy bay hoàn toàn hạ cánh thì cô mới lảo đảo bước xuống. Vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, cô giật bắn mình quay qua, từ khi nào mà mình lại hốt hoảng như thế. Nhân Mã tự rủa trong lòng.

Cô tiếp viên hàng không nở nụ cười nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, trên tay ôm một hộp giấy đưa đến trước mặt cô nhẹ gật đầu " Tiểu thư, cô có bưu phẩm "

Nhíu nhíu mày, bưu phẩm? của ai chứ? cô vừa mới đến London thôi, thế nào lại có bưu phẩm? chẳng lẽ là khủng bố, trong bưu phẩm sẽ không có bom chứ. Nhìn đến suy nghĩ hiển hiện rõ rệt trên khuôn mặt của Nhân Mã, cô tiếp viên có chút cười khổ. Bắt lấy tay Nhân Mã, dí hộp giấy vào.

" Là của vị khách hôm qua ngồi cùng cô, quý ngài ấy quả thật là một chàng trai tuyệt vời nha " Cô tiếp viên sau khi nói xong, khuôn mặt nhịn không được mà đỏ ửng. Không thèm ngó ngàng tới biểu tình đáng sợ của Nhân Mã đang ôm hộp giấy phía trước, cô cứ vậy mà vui vẻ chào một cái, quay người bước vào trong.

Nhân Mã vốn dĩ đang tự hỏi vì sao Thiên Bình lại giở trò này với mình, bên trong hộp giấy rốt cuộc chứa cái gì thì bất chợt nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy.

Trên người cô tiếp viên, bên dưới vạt áo mở rộng, gần phía ngực trái lúc cô quay đi vô thức xuất hiện một vài dấu hôn đỏ sậm, không chỉ thế, còn có một vài vết cắn cuồng dã. Giống như chiếm đoạt, hẳn là bạn tình của cô ta đang muốn đánh dấu chủ quyền, nhưng như thế là quá lộ liễu rồi, không phải ư?

Thế nhưng mà....

" Qúy ngài ấy quả thật là một chàng trai tuyệt vời nha " câu nói ám muội cùng khuôn mặt ngượng ngùng lúc đó của cô ta bỗng nhiên hiện lên trong đầu Nhân Mã khiến cô đứng sững người, chả lẽ... chả lẽ.. hắn.

Không hiểu vì sao lại tức giận, cũng không biết suy nghĩ của mình có đúng không, Nhân Mã phẫn nộ xé toang hộp giấy, lại ngỡ ngàng phát hiện bên trong chứa một chiếc váy dạ hội màu trắng xinh đẹp, chưa kịp hiểu vì sao tên khốn đó lại gửi thứ này, ánh mắt cô lại tia đến một tấm thiệp đang nằm chỏng chơ bên góc trái chiếc váy. Nhăn mặt nhíu mày mở nó ra, Nhân Mã lẩm bẩm.

" Hẹn gặp lại cô vào tối nay, tại Vũ hội của Hoàng Gia. Bởi vì là Dạ Vũ, cho nên phải mặc váy trắng, xem như là quà xin lỗi đêm qua đã thất lẽ với cô đi " Nhưng còn chưa hết, Nhân Mã di tầm mắt xuống phía dưới một chút, đọc hết dòng này cô thật sự phát hỏa mà hét lớn.

" Đồ biếи ŧɦái động dục, ngươi chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt "

....

" Ha Ha "

Không biết có cái gì buồn cười, Thiên Bình vốn dĩ đang nằm đọc báo thi thoảng lại cười rộ lên một cách thỏa mãn. Rốt cuộc thì trong báo kinh tế có tin tức gì hài hước ư? khiến hắn cười đến vui vẻ như thế.

Flashback

" Bởi vì đêm qua cô không chịu đáp ứng, vậy cho nên tôi bắt buộc phải đi tìm người khác, cô tiếp viên hàng không không những xinh đẹp mà còn vô cùng nóng bỏng. Mong là tôi và cô cũng sẽ có được một đêm tiêu hồn như thế "

End flashback

.

Nhân Mã sau khi tống khứ chiếc váy xém chừng là cả chục gia tài vào thùng rác thì hậm hực hướng về đại sứ quán, điện thoại không nhanh không chậm đột ngột vang lên. Là Ares.

" Tại sao chúng ta phải dự tiệc Hoàng Gia?"

Nhân Mã nhíu mày khó hiểu mà nhìn Ares phía đối diện, cô cứ tưởng là hắn lỡ chuyến bay, ai mà ngờ được hắn lại đến trước, cũng không thèm báo một câu, hại cô cùng tên Thiên Bình đó...

" Thiết lập các mối quan hệ, chúng ta sẽ làm thân với các chính trị gia cùng thành viên trong Hội nghị viện, thăm dò xem gia tộc Louis trong mắt họ có bao nhiêu áp bách, sau đó lôi kéo. Biến người của Hoàng Gia thành của mình, đến lúc đối phó với Thiên Bình sẽ không còn khó khăn nữa "

Nói thì dễ nha, Nhân Mã nhẹ gật đầu, cô bất ngờ nhớ đến tấm thiệp của Thiên Bình, nếu nói như thế, hắn tối nay cũng sẽ dự tiệc Hoàng Gia. Vậy chẳng phải bọn họ sẽ chạm mặt nhau sao?

Ares thong dong tiến đến cầm lấy túi đồ của Nhân Mã, nhẹ nói " Đi thôi, ở lâu tại đại sứ quán cũng không tốt "

Gật gật đầu, Nhân Mã chậm rãi theo sau Ares, lại nói, Thiên Bình từng bảo rằng. Ma Kết, hiện tại cũng ở nơi này. Nhưng mà.. là chỗ nào? Cô có nên tìm hắn hỏi thử không?

Gió bên ngoài có vẻ rất lạnh, Ares liếc mắt chỉ thấy Nhân Mã mặc mỗi một chiếc áo sơ mi thì không khỏi nhíu chặt mày. " Không ai nói với em là London rất lạnh sao?"

Xưng hô bất ngờ thay đổi kể từ sau ngày hôm đó của Ares khiến Nhân Mã bối rối không thôi, không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại toàn thân run rẩy, Nhân Mã chưa kịp cười gượng một cái thì trên vai đã được một thứ ấm áp bao chặt lấy. Ngẩn ngơ mà nhìn người đó nhăn mặt không được tự nhiên mà khoác chiếc áo măng tô dày cộm của hắn lên người mình. Không quản bản thân có lạnh hay không, Ares cứ thế mà thẳng nhìn về phía trước, tuy không run rẩy nhưng Nhân Mã biết hắn đang rất lạnh, bởi vì cứ mỗi lần thở ra đều kéo theo một loại khói trắng. Đôi môi vốn dĩ nhạt màu lại bởi vì một khoảnh khắc nhường áo cho cô mà trắng bệch cả ra.

Ares...

Con người này, từ khi nào mà.... cúi đầu nhìn xuống bàn tay thon dài đang lạc lõng bên hông của hắn, Nhân Mã bất chợt có xúc động muốn nắm lấy, ủ cho nó ấm lên. Bị suy nghĩ này làm cho đỏ mặt, nhưng ý thức lại không điều khiển được hành động, bàn tay cô cứ vậy mà từ trong áo măng tô ấm áp thò ra, chậm rãi vươn lên. Đến khi sắp sửa chạm vào ngón tay lạnh lẽo của hắn thì phía trước đột nhiên có tiếng xe Phanh lại một cái vô cùng chói tai. Nhân Mã chột dạ mà rụt mạnh tay về

" Thiếu chủ. Nhân Mã "

Gum vui vẻ ló đầu ra ngoài, cửa xe cũng tự động mà mở toang chờ hai người tiến vào. Ares gật gật đầu, tóm lấy vai Nhân Mã đang ngơ ngác ở một bên mà kéo vào bên trong. Sau khi tiến vào, cô chợt để ý tiếng thở đầy thỏa mãn của hắn. Có chút buồn cười, Nhân Mã cứ vậy mà mím môi ngăn không cho tiếng cười phát ra. Ares hình như là không chịu được lạnh thì phải, biểu tình thỏa mãn khi vào nơi ấm áp của hắn khiến cô vô tư mà nhẹ thán " Đáng yêu "

" Gì? ai đáng yêu?"

Đợi đến khi cô định thần lại thì phát hiện khuôn mặt ưu mỹ của Ares đang vô cùng gần gũi. Mặt phụt một cái đỏ lên, Nhân Mã cười ngượng lắc lắc đầu tỏ ý không có ai hết. Ngược lại thì Ares lại hứng thú nhìn cô mãi không rời mắt " Chẳng phải đã dạy em che dấu cảm xúc thật tốt rồi ư? chỉ cần áp sát em như vậy cũng khiến em thay đổi sắc mặt? Hửm?"

Nhướn mày cười nói, Ares bị khuôn mặt đỏ bừng của Nhân Mã làm cho bật cười, điều đó không khỏi khiến cho Gum đang lái xe trở nên khẩn trương không thôi. Thiếu chủ nhà hắn, chưa bao giờ cười thỏa mãn như thế. Có khi nào lại sắp sửa có ai phải đổ máu không đây.

" Mang cả xe qua như thế? là tính ở lâu dài ư?" Nhân Mã nhìn đến chiếc Audi R8 quen thuộc của Ares thì không khỏi băn khoăn.

Mà Ares chung quy cũng không hề trả lời cô, chỉ là yên lặng như thế mà nhắm nghiền mắt. Nhân Mã thấy vậy cũng không gặng hỏi nữa. Chiếc xe cứ vậy mà lao thẳng về phía khu khách sạn cao cấp dành cho Hoàng Gia.

~*~

Bạch Dương sau khi đặt chân xuống London thì cấp bách thuê taxi đi về đại sứ quán, phát hiện ở đó không có ai, cô mới bắt đầu trở nên lo lắng, vốn dĩ trời đang rạng sáng, cô lại không còn tâm trạng để ngủ nghỉ, cho nên cứ vậy mà chạy đi tìm họ. Nếu như không có ở đại sứ quán, vậy thì hẳn là ở khách sạn đi. Thiên Bình thiếu gia kiểu gì cũng sẽ ở đó, nhìn nhìn bản đồ, Bạch Dương đánh dấu chữ X tại khu khách sạn Hoàng Gia, lao ra bên ngoài tìm kiếm taxi, nhưng bởi vì là rạng sáng, đường vắng bóng người, ngay cả một chiếc xe cũng không có. Cô ngoài việc đi bộ đến thì không còn cách nào khác.

Kéo cao cổ áo bành tô, Bạch Dương đành vậy mà bước đi, ước chừng cũng không xa lắm, cho nên cô cứ như vậy mà không quản trong bóng tối có bao nhiêu đáng sợ, chân trước chân sau chạy đi.

London thật lạnh, tuy rằng chưa có tuyết nhưng không đến một tuần nữa,nơi đây sẽ ngập tràn màu trắng, giống như Paris. Cứ mỗi lần chạy, hơi thở của cô lại hóa thành màu trắng. Có thể hoạt động như thế cơ thể cô sẽ nóng lên, không còn lạnh nữa. Phải nhanh lên mới được, không thể để vụ giao dịch đó diễn ra. Lão gia sẽ gϊếŧ chết bọn họ mất, thật sự sẽ gϊếŧ.

Nhưng mà, cứ mỗi khi cô nghĩ rằng mình phải nhanh lên thì mọi chuyện lại cứ chậm lại. Bạch Dương mải miết chạy, phía trước vốn dĩ không có người lại vô giác từ trong bóng tối mà lấp ló ra một hình dáng thon dài cao ngất ngưởng. Bởi vì trời quá tối, đèn đường lờ mờ khiến cho cô không thể nhìn rõ được người phía trước là ai? bởi vì cận trọng, cô giảm nhẹ cước bộ. Nửa đêm khuya khoắc, lại bất giác xuất hiện một chàng trai, mặc áo bành tô màu đen dài tới tận mắt cá chân, toàn thân của hắn chỗ nào cũng đều là màu đen đáng sợ. Chưa kể khí tức âm u tỏa ra từ trong ánh mắt, áp bức người ta đến mức thở không nổi.

Trên môi còn phì phèo điếu thuốc hút giở. Bạch Dương lần này là dừng hẳn lại, thở dồn dập, cô cố gắng căng mắt để nhìn thật rõ thì lúc này người đó lại đột ngột bước về phía trước một bước, thành công để ánh đèn trên cao rọi tới.

Bạch Dương vốn dĩ đang cảnh giác, nhưng sau khi nhìn rõ kẻ đó là ai thì lại nhẹ nhàng thở ra. Cô cười nhẹ, cũng thấy người đó nở nụ cười, cho nên cứ như thế mà nhanh chân bước tới. Mỗi bước chân là một lần sự sống bị rút ngắn, như thước phim quay chậm, dưới bóng đêm, cô gái không hề nhìn thấy chiếc đuôi hình mũi tên đang ve vẩy đằng sau lưng của chàng trai, mà chỉ đăm đăm nhìn vào vòng thánh trên đầu của hắn. Thế cho nên, mới có thể hối hận.

Túm lấy tay người nọ, Bạch Dương vừa gấp gáp thở, vừa gặng hỏi, cũng không hề để ý sự im lặng bất thường từ nãy giờ của hắn.

" A.. anh ở đây, vậy... vậy Sư Tử thiếu gia cũng... HỨC "

Hơi thở vô giác bị đứt quãng, Bạch Dương cúi đầu nhìn bàn tay đang thúc mạnh vào bụng mình của người trước mắt mà ngẩn ra, không dám tin, cơn đau cùng mệt mỏi bỗng nhiên đánh mạnh lên đại não, như khóa lại mọi hành động cùng ý thức, Bạch Dương trước khi ngất đi còn không thể can tâm mà nhìn đến người đó một lần nữa. Tại sao? tại sao người đó? Nụ cười ấy, thật đáng sợ.

...

CHOANG!!!!

Tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh bị đổ vỡ khiến cho Sư Tử đang rót nước một trận ngẩn ngơ. Vì sao? trái tim cậu lại đập đến kinh hoàng, tại sao bàn tay lại run rẩy.

Reng reng

Điện thoại nơi sofa bất ngờ rung lên bần bật, Sư Tử chậm rãi xoay người qua, như có hàng ngàn con kiến cào lấy trái tim cậu, người gọi đến...

Là Bạch Dương.!!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...