[12 Chòm Sao] Khoảng Trời

Chương 2-11: Hoàng Hôn



Nhân Mã đứng hơi chếch về phía cánh phải của sân khấu, lúc đầu còn có thể trông thấy Thiên Yết, nhưng chỉ một chốc sau liền bị đám đông che phủ hoàn toàn tầm nhìn. Cô dáo dác ngó quanh, định tìm cái ghế nào đó để đứng cao lên, nhưng vô vọng.

"Nhân Mã!" Có tiếng người gọi cô từ phía sau lưng.

Nhân Mã quay đầu, trông thấy khuôn mặt hiền lành của Kim Ngưu thì rất ngạc nhiên: "Cậu nhớ tên của tớ hả?"

"Tất nhiên." Kim Ngưu cười "Tớ nhớ tên của tất cả các thành viên trong lớp mình mà."

Được liệt vào danh sách thành viên của lớp, Nhân Mã ngay lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng, nỗi tủi thân trước kia nhanh chóng biến mất tựa mây khói.

"Cậu buồn hả?" Kim Ngưu lại lên tiếng sau một hồi im lặng.

"Đâu có." Nhân Mã chối "Mọi người đều vui mà."

"Mọi người đều vui, đâu có nghĩa là cậu cũng phải vui."

Nhân Mã ngơ ngác, lại nhìn sang Kim Ngưu như muốn hỏi. Nhưng anh chỉ cười rất hiền. Mắt anh hơi nheo lại, để lộ hàng mi dài lưa thưa đang ánh lên sắc nâu trong cơn nắng trưa gắt gỏng.

"Ờm... Đúng là tớ có hơi lạc lõng một chút. Nhưng mà, tớ sợ mình sẽ phá hỏng không khí của mọi người mất."

"Không sao." Kim Ngưu nhẹ nhàng an ủi, giọng anh rất ấm, rót vào lòng Nhân Mã những dòng cảm xúc dào dạt miên man "Không ai trách cậu vì cậu buồn đâu."

Nhân Mã cười gượng gạo, khua chân đá vào vài viên sỏi đang nằm yên trên sân xi măng sần sùi, để viên sỏi lăn đi, tạo ra vài tiếng lách cách rất nhỏ rồi nhanh chóng bị âm thanh huyên náo của lễ hội át lấy mất.

"Tớ hơi buồn một chút." Cuối cùng thì Nhân Mã cũng chịu mở miệng, không biết vì trong lòng cô đã hết chịu nổi rồi, hay là vì người bên cạnh đã tạo nên cho cô thứ cảm giác bình yên quá đỗi, khiến cô cứ tự nhiên mà bộc bạch hết tâm tư của mình như vậy "Là anh em sinh đôi với nhau, nhưng tớ chẳng bằng được anh ấy một góc nhỏ. Anh ấy lúc nào cũng toả sáng, còn tớ chỉ biết lủi thủi như một cái bóng, đứng trộm nhìn anh ấy từ xa."

Nhân Mã nghiêng người, vén những sợi tóc mai ra sau tai, mắt nhìn Kim Ngưu. Thấy anh cũng đang nhìn mình, chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình, trong lòng cô đột nhiên dấy lên thứ cảm xúc gì đó như là sự thoả mãn.

"Tớ ngưỡng mộ anh Thiên Yết lắm!" Nhân Mã chợt cười, nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng ban trưa "Ước gì tớ có thể giỏi như anh ấy nhỉ?"

Kim Ngưu hướng về phía sân khấu, cảm thán vài câu: "Đúng là Thiên Yết giỏi thật!", rồi lại quay sang Nhân Mã: "Nhưng mà, chắc chắn cậu cũng sẽ có một điểm mạnh nào đó."

Nhân Mã nhún vai: "Tớ học không giỏi, cũng không biết hát, không biết nhảy, không biết chụp hình, không biết nấu ăn. Nói tóm lại, tớ không có gì hết."

"Cậu có nhan sắc." Kim Ngưu bật cười "Nhân Mã cậu thật sự rất xinh đó."

Câu nói tưởng chừng chỉ là buột miệng của Kim Ngưu khiến mặt Nhân Mã đỏ hẳn lên, lỗ tai cô lùng bùng như có nước và cả cơ thể cô nóng ran như vừa bị ném vào lò hấp hơi.

"Tớ... tớ... mà xinh gì chứ. Cậu cứ đùa"

Miệng chối vậy, chứ trong lòng Nhân Mã đã khoái chí lắm rồi. Ở nhà, Thiên Yết suốt ngày chê cô xấu xí, quê mùa, cũng chưa có bất kỳ thằng con trai nào lại gần cô mà khen cô đẹp. Bởi, những thằng con trai có ý định tiếp cận cô đều đã sớm được Thiên Yết tiễn về miền cực lạc (đùa thôi!).

Kim Ngưu có vẻ không chú ý đến việc lời nói vừa rồi của mình đã tác động thế nào đến đối phương lắm, chỉ tiếp tục thăm hỏi: "Cậu có thích hát không?"

Nhân Mã lập tức sáng mắt lên: "Thích lắm!!", rồi cô kể: "Nhưng mà tớ không thích hát kiểu hát karaoke đâu, chất lượng âm thanh tệ lắm. Tớ thích được người ta đàn cho hát trực tiếp. Tớ rất thích âm thanh của các loại nhạc cụ, đặc biệt là guitarpiano."

Nhân Mã làm ra vẻ mặt ai oán, tay nắm thành đấm, lệ chảy hai hàng: "Hiếm hoi lắm mới năn nỉ được ông hai Thiên Yết đàn cho hát một bài, mà ổng còn kỳ kèo điều kiện tới lui. Thấy mà ghét!"

Kim Ngưu bật cười vì biểu cảm hài hước của Nhân Mã. Tiếng cười của anh vang lên giữa bầu không gian rộng lớn đầy rẫy những tiếng ồn, tiếng cười rất khẽ, dường như đã bị tạp âm nuốt lấy mất, nhưng Nhân Mã vẫn có thể nghe thấy được. Tiếng cười của Kim Ngưu thật hay, đủ ấm áp thu hút người nghe, cũng đủ hồn nhiên khiến người ta dễ chịu.

Khuôn mặt anh thấp thoáng sau bức màn ánh sáng mỏng, lúc ẩn lúc hiện, khiến Nhân Mã cứ ngỡ anh chỉ là ảo ảnh vô thực, chỉ cần cô chạm vào liền có thể biến tan. Cho đến khi bàn tay anh đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi, thì cô mới biết anh vẫn luôn ở đó, bên cạnh cô, bình yên và chân thực.

Anh kéo cô đi xuyên qua đám đông, xuyên qua lễ hội náo nhiệt. Bước chân anh in dấu lên mặt đất rải rác lá khô. Anh cười với cô, rất đẹp: "Đi với tớ! Tớ biết một chỗ vắng người, tớ đàn cho cậu hát. Không có điều kiện nào hết, chịu không?"

Kim Ngưu dỗ Nhân Mã như dỗ con nít, khiến cô hơi xấu hổ. Nhưng cô vẫn gật đầu, cười rất tươi, cùng anh bước vào khoảng trời của anh, nơi có thanh âm bình yên của anh, như chính con người anh vậy.

•••

Lễ hội đã tan. Sân A vãn hẳn người qua lại, chỉ còn một vài thành viên của các câu lạc bộ được cử ra để sắp xếp bàn ghế và vệ sinh sạch sẽ khu vực gian hàng.

Thiên Bình ngồi trên ghế thấp, cẩn thẩn đếm lại tiền nong. Mặc dù cô học Toán không giỏi, nhưng công thức kinh doanh kiểm tra lời lỗ thì thuộc nằm lòng, tính tiền cũng nhanh, ai thối tiền thiếu cho cô là cầm chắc vé nghe chửi.

Chợt, có tiếng gọi tên Thiên Bình vang lên từ đằng xa. Giọng nói quen thuộc khiến cô hơi khựng lại. Cô ngẩng đầu, trông thấy thân ảnh cao ráo của một chàng trai đang tiến đến gần mình từ phía cổng, liền vứt hết tiền vào trong hộp thiếc mà nhảy cẫng lên: "Anh Tiễn, em nè!!!"

Xử Nữ đang đếm tiền ở một góc khác, nghe Thiên Bình hô lớn, không kiềm được mà rùng mình: "Trời, cái giọng này mà đem đi so với Cự Giải thì Cự Giải chỉ đáng xách dép theo gọi sư phụ. Ngựa gì mà ngựa kinh vậy má?"

"Coi cái dáng của nhỏ kìa." Song Ngư vừa gom mấy thùng giấy vừa chép miệng "Vẫy tay thiếu nữ, thấy mà gớm! Đúng là chỉ có bạn trai của nhỏ mới đủ sức làm cho nhỏ biến tướng như vậy thôi."

Thiên Bình trực tiếp bỏ ngoài tai những lời chọc ghẹo, tung tăng chạy lại chỗ bạn trai mình, vòng tay ôm eo anh, cất giọng nhõng nhẽo: "Anh Tiễn, tới trễ quá, làm người ta đợi muốn chết."

Thiên Tiễn đưa tay xoa đầu Thiên Bình: "Anh xin lỗi. Giờ học kết thúc trễ hơn so với dự kiến, trên đường đi còn bị kẹt xe nữa chứ."

"Hứ!" Thiên Bình bĩu môi, làm ra vẻ mặt giận dỗi "Lý do lý trấu thì con nít cũng nói được."

"Thôi nào, ngoan, anh thương!" Thiên Tiễn hạ giọng cưng chiều.

Rồi anh chợt cúi người, hôn nhẹ lên chóp mũi Thiên Bình một cái, khiến cô bị bất ngờ, mặt ửng đỏ ngượng ngùng, môi đã sớm cong đều thành hình bán nguyệt, có vẻ thích thú lắm.

"Eo!" Cả Song Ngư và Xử Nữ cùng đồng thanh "Please, đừng diễn tuồng tình cảm trước mặt tụi này."

Thiên Tiễn không có vẻ gì là xấu hổ, còn đưa tay lên vẫy vẫy với hai người bạn của Thiên Bình như thể thân thiết lắm: "Xử Nữ, Song Ngư, chào!"

"Hờ... Chào anh!"

Vì một vài lý do nào đó, Xử Nữ và Song Ngư không dành nhiều thiện cảm cho người con trai này lắm. Họ có linh cảm mãnh liệt, rằng một ngày nào đó anh chàng sẽ làm cho Thiên Bình thống khổ, khóc lên khóc xuống ròng rã mấy tháng liền. Họ cũng không biết sao nữa, chỉ là tự nhiên ngờ ngợ vậy thôi.

Một tiếng bịch khe khẽ bất chợt vang lên giữa không gian vắng lặng khiến Song Ngư và Xử Nữ phải chú ý. Họ cùng quay đầu lại đằng sau, liền trông thấy thân ảnh của Bảo Bình như đang nhoè đi trong ánh chiều chập choạng.

Hoá ra, Bảo Bình nhận nhiệm vụ vận chuyển các túi nilon đựng rác ra khỏi cổng trường, trên đường đi đột nhiên bị trượt tay khiến túi rác rơi xuống. Anh đứng thẳng người lên, vỗ vỗ vào lưng vài cái cho đỡ mỏi, cũng thuận theo đó mà ngẩng đầu.

Khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của Thiên Bình lọt vào tròng mắt anh đầy đặn. Anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, nhìn thấy niềm vui của cô dường như đang toát ra nơi từng sợi tóc mảnh đang sáng bừng lên trong ánh hoàng hôn vàng ruộm.

Bảo Bình đứng sững người như trời trồng một lát, những biến đổi trên khuôn mặt đã được mặt trời cẩn thận giấu đi. Rồi anh chầm chậm cúi người, hai tay xách hai túi rác, thong thả tiến về phía cổng, lướt ngang qua đôi tình nhân trẻ, mặt vô cảm lạnh lùng như hoàn toàn không để hai người họ vào mắt mình.

"Hey, Bảo Bình!" Xử Nữ lớn giọng gọi với theo "Để rác ở đâu vậy, chỉ tôi với!!"

Nhưng Bảo Bình không nghe thấy, cũng có thể là cố tình không nghe thấy. Cứ vậy, bóng anh khuất dần sau cánh cổng lớn của trường, chỉ còn âm thanh của xe cộ vọng lại xa xăm, tiếng chim kêu thê lương như đáp lại câu hỏi.

Xử Nữ ngạc nhiên: "Gì vậy? Đi thẳng luôn, không thèm nói gì luôn?"

Song Ngư đoán bừa: "Chắc buồn vì thấy Thiên Bình với anh Thiên Tiễn đó mà."

"Ờ..." Xử Nữ kéo dài giọng "Tôi nhìn mà còn thấy buồn chứ đừng nói Bảo Bình."

"Tại sao?"

"Ế chỏng ế chơ nhìn người ta show ân ái với nhau mà không buồn hả?"

"Ừ ha." Song Ngư gật gù "Cậu nhắc làm tôi mới nhớ. Buồn ghê!"

Mặt trời cuối ngày dường như lại càng khiến cho nỗi buồn của con người thêm đậm.

"Buồn ghê!" Song Tử vừa đi vừa chép miệng, để mặc gió đưa những sợi tóc mảnh của mình lất phất trong ánh chiều tà "Hết lễ hội rồi. Sắp phải đi học lại. Đi học xong phải thi đại học. Nghĩ tới đã thấy buồn."

"Cậu không muốn tốt nghiệp luôn hay sao vậy?" Bạch Dương tay xách nách mang đi bên cạnh Song Tử, khó nhọc mở lời. Tính ra nãy giờ toàn là Song Tử thao thao bất tuyệt chuyện về câu lạc bộ, về các thị phi gần đây giữa học sinh và giáo viên trong trường.

"Đâu có. Tốt nghiệp thì phải tốt nghiệp chứ. Nhưng mà tôi vẫn cứ thấy buồn sao sao á."

Bạch Dương không đủ tinh tế để hiểu Song Tử buồn gì. Chỉ là, nghe ngữ điệu giọng nói của cô, xem nét mặt của cô, cộng với sắc trời đang từ từ ngả sang màu vàng cam ảm đạm, hình như Bạch Dương cũng bắt đầu cảm thấy một nỗi buồn mông lung đang nhen nhóm nơi lòng mình rồi lan ra khắp nơi trong cơ thể.

"Mà... sáng nay cậu lên tìm tôi có việc gì vậy?"

"Xỉn mà cũng biết tôi lên tìm nữa hả?"

Song Tử cười toe: "Biết chứ sao không. Xỉn thì xỉn vậy thôi chứ tôi biết hết tình hình xung quanh đó."

Bạch Dương cũng cười theo Song Tử.

Mặt trời trên cao đổ sáng, bao trùm lên cơ thể bé nhỏ của hai người, tạo thành hai vệt bóng dài hoà lẫn vào nhau, rồi tách rời, rồi lại hoà lẫn vào nhau sống động.

"Sáng nay bị hâm hay gì mà tự nhiên uống rượu vậy?"

"Cậu không có hiểu gì về nghệ thuật hết." Song Tử vừa tặc lưỡi vừa làm ra vẻ mặt bí hiểm "Giải thích ra cặn kẽ thì cũng dài dòng."

Bạch Dương có vẻ không quan tâm lắm đến tác dụng của chất cồn đối với người nghệ sĩ.

"Cậu không sợ... lỡ xỉn luôn không lết nổi về nhà hả?"

"Uầy, cái đó thì khỏi lo!" Song Tử phẩy tay đuổi ruồi, cũng theo đó mà cái bóng dài dưới mặt đất bị khuấy động "Bởi vì tôi biết, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ chở tôi về mà, phải không?"

Nụ cười của Song Tử sáng bừng lên giữa hoàng hôn ảm đạm. Cô bước đi trong gió, tóc ngắn bồng bềnh, má đỏ hây hây, cặp mắt lúng liếng đã gom lại toàn bộ chút ánh sáng cuối cùng của ngày hôm ấy, thả vào lòng Bạch Dương những bồi hồi.

Anh nhìn xuống lòng bàn tay, nơi chiếc chìa khoá xe vẫn đang nằm yên ở đó, trong đầu chợt thoáng lên vài suy nghĩ mông lung không rõ rệt.

"Gì vậy?" Song Tử thấy lạ, liền nghiêng đầu hỏi thăm.

Bạch Dương vội đút lại chìa khoá vào túi quần, cười ha ha: "Không có gì đâu. Đi thôi! Tôi chở cậu về. Nhanh lên kẻo lại kẹt xe, khổ lắm!"

Song Tử cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ "Ừ." một tiếng, rồi lại tiếp tục theo chân Bạch Dương bước đi gấp gáp trong khoảnh sân giữ xe nhỏ của trường.

•••••

_____________________

__còn tiếp__
Chương trước Chương tiếp
Loading...