(12 Chòm Sao) Số Phận

Chapter 25: Anh Đang Ở Đâu?



Sáng,mọi người dậy rất sớm để đi làm. Kể cả Thiên Bình,Bảo Bình,Song Tử và Cự Giải cũng dậy sớm hơn mọi khi.

-Chào cả nhà,em đi-Cả 4 lễ phép chào hỏi.

-Ừ,cũng sắp tới tháng lấy bảng điểm rồi nhỉ?-Sư Tử nhàn nhạ uống trà nhưng ánh mặt lại nhìn về Bảo Bình và Thiên Bình.

-Vâng...

Cả hai vâng dạ rồi đi ra xe chỉ còn Bạch Dương và Sư Tử.

-Mình cũng đi thôi,trễ giờ rồi-Sư Tử nhìn đồng hồ nói.

Sư Tử và Bạch Dương đến trường,cả hai vào lớp thì Bạch Dương nói lên thư viện lấy sách.

-Có cần anh đi với em không?-Sư Tử hỏi.

-Em tự đi được mà,cảm ơn anh-Bạch Dương cười rồi quay đi.

Sư Tử nhìn theo cái dáng nhỏ của Bạch Dương. Anh chỉ khẽ cười. Không biết vì điều gì mà khi bên cô anh lại vui như vậy. Khi mua cô về,anh đơn giản chỉ muốn giải khuây mà thôi chứ không hề có ý định là yêu cô nhưng có một cái gì đó đã khiến anh yêu cô rất nhiều như hôm nay.

Lúc trước anh chỉ xem cô là món đồ chơi mà thôi. Một con bé từ chợ đen về. Một con bé thấp hèn không đáng giá. Và anh chẳng biết gì về cô ngoài cái tên Bạch Dương.

Cái đêm đầu ngủ với cô,nhìn đứa con gái nhỏ nhắn, gương mặt xanh xao nằm trong lòng mình thì anh có cảm giác nhưng chỉ là thương hại cho đến khi anh nhìn thấy nụ cười đó. Nụ cười thuần khiến đơn giản,nó như tia nắng sưới ấm cho con người u lãnh như anh.

Sư Tử yêu Bạch Dương không còn là tình yêu của dục vọng và thể xác mà là tình yêu thực sự,yêu bằng cả mạng sống.

Anh hôm nay có lẽ đã quá đủ. Sư Tử bây giờ không mong gì ngoài sự bình yên và cô.

Ngẫm nghĩ một hồi sực nhớ Bạch Dương đã đi quá lâu. Sư Tử lên thư viện tìm cô. Vừa đến cửa thư viện,Sư Tử thấy một việc khiến chính bản thân anh không thể định hình nổi. Ánh mắt mở to. Anh nắm chặt tay lại và quay đi. Ánh mắt xám khói nổi lên từng tia đỏ,bàn tay nắm chặt đến nỗi những ngón tay đăm vào chảy máu. Sư Tử vào phòng vệ sinh,nhìn vào gương rồi đấm thật mạnh đến nỗi tấm gương vỡ ra từng mãnh,tay anh chảy máu nhiều hơn, nhiều đến nỗi bàn tay anh nhuốm một màu đỏ.

Sư Tử vào lớp,ngồi xuống ghế,tuy không làm gì ai nhưng cũng không ai dám lại gần anh,ai cũng cảm nhận được sát khí bao quanh anh,bàn tay chảy máu ngày càng nhiều nhưng anh vẫn không màn đến.

Bạch Dương sau khi lấy sách thì về lớp,thấy Sư Tử như vậy,cô hoảng hốt hỏi anh:

-Tay anh sao vậy?

-Buông tôi ra-Sư Tử liếc Bạch Dương,gằng giọng. Giọng anh lạnh đến tận xương,ánh mắt như phủ một lớp sương vô hồn,lạnh lẽo đáng sợ.

Bạch Dương rất lo cho anh nhưng tuyệt nhiên không thể mở lời. Cô linh cảm có chuyện gì đó không lành. Tim cô đập mạnh đến nổi cứ tưởng chừng như sẽ đứt những mạch tim mất.

Đột nhiên Sư Tử đứng dậy,bước ra khỏi lớp chỉ nói ngắn gọn.

-Đại Hùng,tao nghỉ hôm nay.

-Đại Hùng,tao nghỉ hôm nay.

Rồi anh quay đi,cả lớp đều đổ dồn về Bạch Dương. Thật sự ai cũng thấy ánh mắt của anh nhìn cô, nó rất khác thường.

-Chưa bao giờ cậu ấy nhìn Bạch Dương như vậy cả.

-Chắc có chuyện gì rồi.

Cả lớp xôn xao chỉ riêng Bạch Dương lạc trong suy nghĩ,cô sợ,cô muốn chạy theo anh nhưng sao chân lại không cho phép. Bạch Dương thật muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Thật ra chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?

"Sư Tử..."

Sư Tử chạy xe thẳng về nhà. Niềm tức tối trong anh càng dưng cao hơn.

Bước vào phòng đóng chặt cửa,Sư Tử bắt đầu trút giận lên những tấm gương,tường trong phòng.

Anh đang thật sự hoá điên,cảm giác của Sư Tử lúc này như chỉ muốn giết chết ai đó.

Mọi đồ đạc trong phòng đều bị đập phá đến tan nát,nhưng cơn lửa trong Sư Tử không vơi đi phần nào. Càng lúc anh càng nhớ tới hình ảnh nhơ nhớp đó.

-Khốn kiếp mà.

Kim Ngưu bên phòng nghe động mạnh liền đứng dậy qua xem.

-Em làm gì vậy Sư Tử?

-...

Sư Tử không trả lời. Anh đang ngồi bệt bên gốc tường,ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trung vô định.

-Em sao vậy?-Kim Ngưu hỏi lại lần nữa.

-Em không sao đâu-Sư Tử trả lời bằng giọng khản đặc.

-Em không về cùng Bạch Dương sao?

-Mặc kệ cô ta-Sư Tử gằng giọng khi nghe đến Bạch Dương.

Về phần Kim Ngưu anh cảm thấy lạ vì Sư Tử chưa bao giờ nói Bạch Dương như vậy. Nhưng anh không hỏi thêm gì. Lẳng lặng về phòng.

-Nhân Mã,lát em đón Bạch Dương đi.

Kim Ngưu gọi cho Nhân Mã,sau đó chỉ thở dài.

Kim Ngưu gọi cho Nhân Mã,sau đó chỉ thở dài.

-Có chuyện gì vậy anh?-Thiên Yết buông cuốn sách đang đọc dở xuống.

-Anh cũng không biết hình như hai đứa nó có chuyện gì,lần này Sư Tử có vẻ tức lắm,anh chưa thấy nó như vậy bao giờ-Kim Ngưu lắc đầu.

-Sư Tử chưa bao giờ tức giận với Bạch Dương. Hay có chuyện gì khác?

-Làm sao anh biết được. Để tối anh hỏi Bạch Dương-Kim Ngưu cười.

-Em thì cảm thấy chuyện không lành-Thiên Yết thở dài.

-Vậy à...

Đến buổi tối cũng không thấy Sư Tử chịu mở phòng,tất cả đều lo lắng nhưng Kim Ngưu không cho phép ai tới gần đó. Vì anh biết Sư Tử đang ở mức độ nào.

-Dương nhi nó có chuyện gì sao?-Kim Ngưu nhíu mày nhìn Bạch Dương,gương mặt hiện rõ nét lo lắng.

-Em không biết lúc sáng tự dưng anh ấy bỏ đi.

-Để lát em nói chuyện với nó-Nhân Mã lên tiếng,dù sao anh cũng là người hiểu Sư Tử nhất.

Mọi người đang ăn cơm thì thấy Sư Tử đi xuống,hình như anh chuẩn bị đi đâu.

-Em đi đâu giờ này?-Xử Nữ nhìn Sư Tử.

-Em đi một chút thôi với lại em không thích ở chung với cô ta-Sư Tử liếc mắt nhìn Bạch Dương. Ánh mắt xám khói hiện rõ nét lạnh lùng,không chút cảm giác.

Sư Tử đi,Nhân Mã định cản lại nhưng Kim Ngưu lắc đầu.

-Cứ để nó đi.

Tối hôm đó Sư Tử không về nhà,Bạch Dương cùng những người khác dọn dẹp đống hỗn loạn do Sư Tử gây ra.

Bạch Dương lo sợ đến nỗi cầm đồ rớt lên xuống,khuôn mặt tái mét. Ai cũng hiểu cảm giác của Bạch Dương,ánh mắt của Sư Tử nhìn cô kỳ thực đáng sợ như hận thù vậy nhưng tất cả lại không biết lý do vì sao cả.

Đêm đó Bạch Dương không ngủ,cô chỉ biết khóc nhìn ra ngoài trời mưa đổ lớn.

"Sư Tử... Anh đang ở đâu vậy?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...