[12 Chòm Sao] The Vampire's Legend

Chương 28



Bầu trời âm u, tối đen như mực.

Những đám mây đen tối cuồn cuộn kéo tới, vây kín bầu trời, che lấp cả mặt trăng và những vì sao.

Mọi thứ thật tối tăm, y như tâm hồn của con người. Trong bóng tối, không ai biết được con người mục ruỗng đến chừng nào, và cũng không ai biết sự đau khổ của những "con mồi" được sinh ra từ sự độc ác của họ.

"Ầm"

Tòa nhà sừng sững bị sập xuống, chỉ để lại một đống hoang tàn khiến cho người ta khiếp sợ sức mạnh của đối phương.

Một bóng đen từ trong mớ hỗn độn với khói bụi mịt mù bước ra. Đôi bốt đen, dày va chạm với nền đất tạo ra một âm thanh vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, màu đen của đôi bốt vừa vặn che đi nhưng giọt chất lỏng màu đỏ đen sền sệt đang khô lại. Khuôn mặt trắng xanh mờ ảo dưới chiếc mũ rộng vành. Đôi môi người đó không hề có lấy một nụ cười. Người đó nhìn xuống đứa trẻ mình đang bồng trên tay.

Đứa bé đang ngủ. Trông nó thật đáng yêu mặc kệ cho sự đáng sợ của những cánh rừng tăm tối về đêm tước mặt bé. Một giọt nước lấp lánh từ khóe mắt của con người kia rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của bé khiến cho bé cảm nhận được hơi ấm của giọt nước mắt. Đôi mắt to tròn, long lanh mở ra, chăm chú nhìn người đó. Đôi môi hơi hé mở ra, bé con không khóc mà lại cười rất tươi. Bé giơ ra hai bàn tay bụ bẫm nhỏ xinh của mình tới trước mặt người đó khiến chiếc nón đen rớt xuống mặt đất, đôi môi nhỏ chu lên, phát ra những âm thanh mà chỉ có bé mới biết.

Người đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Mái tóc vàng được búi cao lên, khuôn mặt gầy gò xanh xao góc cạnh chứa chan một tình cảm nồng nàn dành cho đứa trẻ nhỏ. Khuôn mặt tái xanh được đan xen với những dòng nước đỏ đen vương trên khuôn mặt, dòng nước đỏ hơi đặc sệt nhưng vẫn chảy xuống. Đôi mắt đỏ của bà đau xót nhìn đứa trẻ, hai tay không tự chủ ôm chặt bé con hơn.

Đứa bé khóc lên! Người phụ nữ giật mình nhìn đứa trẻ, một dự cảm không tốt trỗi dậy bên trong bà theo tiếng ngân của đứa trẻ đang khóc lên.

Bỗng, một bóng đen khác tiếp cận bà, nhanh như chớp. Người phụ nữ giật mình ôm chặt đứa trẻ, đưa một tay tạo khiên chắn bảo vệ cho mình và cho đứa trẻ. Đôi mắt bà mở to đầy hoảng sợ nhìn kẻ đứng trước mặt mình.

- Đưa đứa trẻ cho ta! - Người đối diện dùng tiếng Anh, khàn khàn ra lệnh cho người phụ nữ.

- Không bao giờ! Con bé xứng đáng có một cuộc sống bình thường! - Người phụ nữ hét lên đáp trả, xoay người bỏ chạy!

Cái bóng đen ấy gầm gừ lên đầy giận dữ, hai tay đập vào nhau một tiếng vang dội. Từ trong lòng bàn tay, thanh gươm sắt cùng với làn khói đen mịt mù lặng lẽ xuất hiện. Người đó cầm cây kiếm lên, ném thẳng về phía người phụ nữ!

Cây kiếm lao đi trong không khí lạnh lẽo nhưng dường như lại bị bốc cháy khi mà từng lợp khí xám ngoét bay ra từ thanh kiếm đang bay trong không trung.

"Crắc!"

Người phụ nữ giật mình quay phắt lại, tấm khiên của bà đã bị phá hủy!

"Phập!"

"Khụ!"

Người phụ nữ khuỵu xuống, miệng phun ra một ngụm máu đen lòm, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống thanhh kiếm đen vẫn đang tỏa ra những bụi khói đen ngòm đến buồn nôn nơi ngực phải. Nếu bà không quay người lại, có thể nó đã đâm trúng tim bà và kết thúc mạng sống của bà ngay lập tức.

Bóng đen ấy dùng tốc độ của một vampire, thoắt cái đã đứng ngay trước mặt bà.

- Đưa nó cho ta!

Người phụ nữ ôm chặt bé con mặc kệ cho cả cơ thể đang đau đớn đến mức điên dại, bà cố gắng nặn ra một nụ cười mỉa mai.

- Ngươi không thể chạm vào con bé đúng không? Bởi vì con bé không cho phép Ngươi chạm vào nó!

Nói rồi, mà cúi xuống hôn bé con đang ôm chặt lấy bà. Thoắt cái, con bé biến mất.

- Ngươi đã gửi nó đi đâu? - Người đàn ông tức giận bước lại phía bà ta, gầm lên đầy phẫn nộ, bàn tay thô kệch túm lấy tóc của bà buộc bà phải ngước lên nhìn khuôn mặt đáng kinh tởm ấy.

Bà mỉm cười. Một nụ cười thật đẹp, tươi như ánh mặt tời vừa ló dạng sau đêm giông. Đôi mắt bà mờ đi rồi từ từ khép lại.

Người đàn ông phát hiện ra bà đã chết, tức giận ném mạnh bà vào gốc cây gần đó.

- Shit!

Hắn ta thoắt cái đã bỏ đi.

Hắn ta không hề biết, người phụ nữ đó vẫn còn hấp hối. Bà sau khi nhận ra hắn đã bỏ đi, liền cố hết sức để đọc một câu chú ngữ, ngay sau đó, một con quạ đen sà xuống trước mặt bà. Bà nâng cánh tay đang run rẩy của mình lại gần đôi cánh của nó, để cho máu của mình dây vào đôi cánh đen tuyền của con quạ nhỏ.

- Đ... Đi đi... Báo... Cho ngài... Ấy... - Người phụ nữ thì thào, cố hết sức nói thành câu nhưng vẫn bị đứt quãng bởi những dòng máu đỏ thẫm trào ra từ trong khoang miệng.

Con quạ như luyến tiếc chủ nhân của nó, ngập ngừng không chịu đi nhưng cuối cùng nó chỉ khẽ mổ nhẹ vào khuôn mặt tái xanh của bà, rồi sải cánh bay lên bầu trời đêm rộng lớn.

Người phụ nữ run rẩy lắng nghe tiếng đập cánh mạnh mẽ và vang dội của chú quạ nhỏ trong đêm tối yên lặng này bỗng nhiên nghĩ tới bé con ấy - Đứa trẻ mà bà đa hi sinh cả mạn sống để bảo vệ. Đứa trẻ là lí do duy nhất khiến cho bà sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống để thực hiện cấm thuật dịch chuyển tức thời ấy.

- P... Pisces...

~o0o~

-A!!! A A A A!!!

Capricorn mở choàng mắt! Cô không ngừng la lên, những tiếng vang đầy sợ hãi. Cô kinh hoàng khi phát hiện ra mình không thể nào ngừng la hét.

- A!!!

Tiếng hét trong trẻo hơn trở nên khản đặc. Cổ họng của cô đau rát như bị xé nát nhưng cô vẫn không thể dừng la hét. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt, đầm đìa.Capricorn cố dùng hai tay ôm lấy cổ họng đề có thể ngăn chặn tiếng hét nhưng tay cô không thể cử động được. Ý thức của Capricorn dần trở nên mơ hồ. Những giọt nước mắt nối đuôi nhau từ khóe mắt rơi xuống như một con suối dài và mặn chát. Cô đau đớn quá! Đã có chuyện gì xảy ra? Mắt cô mờ đi vì những giọt nước ứ đọng nơi khóe mắt, hiện tại cô không thể nào suy nghĩ được điều gì. Đầu cô ong lên.

- A!!! Á!!! Á A A A A...

Những tiếng hét vang vọng khắp mọi nơi trong căn phòng tối tăm nhưng Capricorn không thể cảm nhạn điều gì.

Đôi mắt sáng như sao đêm của cô không nhìn thấy căn phòng ẩm thắp không có một bóng người. Chiếc mũi nhỏ của cô không ngửi được mùi hôi thối bốc lên khắp nơi. Làn dã trắng nõn như tuyết của cô không cảm nhận được cái lạnh thấu xương của căn phòng này. Hai chiếc tai nhỏ cũng không nghe được tiếng bước chân nặng nề đang càng ngày càng gần một cách vội vã.

- A... Hức... A a... - Cổ họng của cô đau nhói, âm thanh càng ngày càng khàn đặc và nhỏ dần - A a a... Hức... A a...

Tiếng la càng ngày càng nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại những cái hít mũi và tiếng nấc lên của cô, ngoài tiếng nấc, không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng cô nữa. Những giọt nước mắt vẫn lũ lượt rơi xuống, không còn bất cứ thứ gì....

- Hức...

"Cạch"

Cánh cửa cũ kĩ mở ra.

Lúc này, Capricorn đã nghe thấy được âm thanh kẽo kẹt của chiếc cửa cũ, cô ngước lên, nhưng cô không thể nào nhìn thấy được gì. Đôi mắt cô đã bị một thứ gì đó che lại.

- Ai...?

Capricorn thều thào hỏi nhưng cô không thể nào phát ra một âm thanh nào. Đầu cô ong ong, cô cảm thấy mệt mỏi và đau đớn, cô không thể nào suy nghĩ được điều gì nữa. Những giọt nước mắt mặn chán thấm ướt cả miếng bịt mắt Capricorn, cũng như khuôn mặt góc cạnh gầy gò của cô.

"Chát!"

Má trái của Capricorn đau rát! Cô muôn ôm lấy mặt theo phản xạ nhưng Capricorn phát hiện ra chân và tay cô đều bị xích cố định trên bức tường lạnh lẽo.

- Thật là dơ bẩn!

Capricorn nghe được, đây là giọng của một cô gái, giọng nói cay nghiệt và xấu xa như đến từ địa ngục. Linh cảm nói cho Capricorn biết cô gái này không phải là người tốt. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là dòng máu hôi tanh ghê tởm của cô ta!

- Hoàng tử, ngài cũng thật mạnh nha, có thể bắt được cô ta dễ dàng như vậy.

Đôi mắt đờ đẫn vẫn đầy nước mắt, Capricorn lại nghe thấy tiếng nói ghê tởm ấy.

- Đã xong chưa?

Giọng nói trấm ấm và mất kiên nhẫn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, hôi thối.

- Sagittarius?

Capricorn kích động giãy giụa, cô hét lên nhưng vẫn không có một chút âm thanh nào thoát ra từ cổ họng.

- Ơ... Vâng...

- Vậy cô ta là của ta. - Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên - Biến đi!

Những giọt nước mắt lại lần nữa tràn ngập khắp khuôn mặt cô, khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt. Capricorn cảm giác có ai đó đã tháo còng chân cho cô, khi mà lần lượt cổ chân trái tới cổ chân phải được thả tự do, bên tai, cô cũng nghe được tiếng bước chân hoảng loạn rời khỏi đây.

Cổ tay trái rồi phải, sự lạnh lẽo của những chiếc vòng kim loại rắn chắc dần được thay thế bằng cảm giác ấm áp của một bàn tay to lớn.

- Sagittarius?

Âm thanh vẫn không thể nào thoát ra khỏi cổ họng của cô. Sự bất lực hện rõ trên khuôn mặt xanh xao gầy nhưng vẫn rất xinh đẹp của Capricorn.

Đối phương không hề lên tiếng. Anh nhẹ nhàng, cẩn thận tháo bỏ từng lớp còng, từng lớp xiềng xích bao quanh người cô. Ngay khi sợi xích cuối cùng được gỡ bỏ, cả người Capricorn rơi phịch xuống.

Capricorn biết mình đã không còn sức mạnh nữa, không biết vì sao nhưng bây giờ muốn đứng vững cũng là cả một vấn đề đối với cô. Cứ nghĩ là sẽ rơi xuống nền đất lạnh lẽo nhưng ngược lại, cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...