12 Chòm Sao Và Chuyến Đi Về Thế Giới Tương Lai
Chương 30: Sợ nhưng chúng mình là chiến binh
Đã một ngày một đêm kể từ khi bốn tiểu thiên thần kia bất tỉnh. Bầu không khí lo lắng bao trùm khắp gian biệt thự xinh đẹp. Trong phòng khách rộng lớn và lộng lẫy kia là tám thân ảnh quen thuộc - không ai khác đó chính là tám sao nhà ta. Hiện lên với những khuôn mặt lo lắng, buồn rầu, ủ rủ. Tối qua họ đã không tài nào chợp mắt. Đi ra đi vào, ngồi xuống rồi lại đứng lên, mỗi người đều mang trong mình sự lo lắng vô cùng. Họ cảm thấy bản thân thật vô dụng, bạn bè mình đang lâm vào nguy hiểm mà họ chỉ biết ngồi chờ, ngồi nhìn thời gian trôi qua trong vô nghĩa. Trách bản thân đã quá sơ suất, ai cũng nhận lỗi về mình. Người thì nghĩ "giá như sáng hôm đó mình kiên quyết hơn một xíu, gọi bọn nó dậy đi học thì đã chẳng ra chuyện này". Người thì nghĩ "giá như lúc tan trường mình không ham ăn chạy vào cawntin trường để mọi người phải tìm thì chắc hăn đã về sớm hơn, và...". Tất cả những đầu óc non nớt kia cảm thấy bất lực quá...Bầu không khí vẫn vậy kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Ma Kết thấy vậy không ổn chút nào, lên tiếng:- Này, mấy cậu tính ủ rủ đến khi nào? Còn không vứt cái cái bản mặt kia đi... Xử Nữ cũng giữ trong lòng bấy giờ mới lên tiếng một thể:- Những lúc thế này chúng ta phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải cùng nhau lên kế sách.Có lẽ sự lo lắng và sợ hãi đã xâm chiếm họ quá lâu, giờ là lúc họ phải sát cánh cùng tìm ra hướng giải quyết. Bạch Dương bước ra chính giữa phòng khách, giơ tay lên ngang bụng, giọng nói mang phần quyết đoán.- Nào, đứng lên hết cái coi. Cùng nhau vượt qua nào.Tất cả như thức dậy con người dũng cảm trong họ, không chậm họ chụm tay vào nhau hô to.- Dũng cảm lên các chiến binh.Phải vậy chứ các chàng trai cô gái của tôi. Lúc này, từ phía cửa trong bác Lam bước ra, giọng trầm ấm cất lên.- Cậu chủ, cô chủ mọi người vào dùng bữa trước đã, cũng quá trưa rồi.Không thấy động tĩnh đáp lại nào từ phía cô cậu chủ, bác lại nói.- Bác biết mọi người rất buồn, nhưng mọi người phải ráng ăn. Ăn mới có sức mà đánh bại Quỷ Vương chứ.Nhắc đến Quỷ Vương các sao có chút sợ nhưng lấn át đi là lòng căm giận. Không ai bảo ai, tất cả nhanh chóng di chuyển vào phòng ăn. Những thiết bị phục vụ đã được bày sẵn, các sao đặt tay lên và nghĩ món ăn. Một lát sau, thức ăn đã được bày ra, điểm chung là tất cả đều đơn giản và đủ dinh dưỡng.Vừa ăn cơm, các sao vừa bắt tay ngay vào bàn bạc kế sách. Lúc này, cái đầu óc siêu phàm của Bảo Bình hoạt động không nghĩ, chàng nghĩ hết chuyện này qua chuyện khác, nghĩ đến rủi ro có thể xảy ra... chàng lên tiếng- Lần này đi tới làng phía Tây chắc hẳn không ít nguy hiểm, chắc chắn Quỷ Vương sẽ không bỏ sót cơ hội nào để loại trừ chúng ta.Thiên Yết cũng tán thành.- Đúng vậy, hắn là kẻ xảo trá và gian ác, chúng ta phải hết mực cẩn trọng.Ma Kết đưa đôi mắt lãnh khốc mang chút ưu lo nhìn xung quanh, nói:- Mọi chuyện hiện tại giữ bí mật với tất cả là tốt nhất, các cậu đừng nói thêm cho ai nghe. Ít chừng nào đỡ tai vách mặt rừng chừng ấy.Tất cả đều gật đầu đồng ý, Bạch Dương nãy giờ mới lên tiếng.- Chuyến đi này để tránh tai mắt, tớ nghĩ chúng ta hoá trang chút thì hơn.Nghe xong câu nói của Bạch Dương, Nhân Mã như tìm được người cùng chủ ý, nàng nhanh nhảu.- Tớ cũng thấy vậy tốt hơn.Mọi người cùng đồng thanh- Ừ.Xử Nữ cất lời- Vậy chúng ta quyết định một chuyến đi dã ngoại nhé?Lại một lần nữa cùng đồng thanh:- Ừ.Thiên Yết: - Quan trọng bây giờ là làm sao tới được ngôi làng ấy? Chúng ta không biết chút thông tin nào ngoài nó nằm ở phía Tây.Cự Giải: - Tớ nghĩ Len có thể giúp chúng ta.Kim Ngưu: - Đúng vậy, cậu ấy cũng từng nói phía Tây có một khu biệt thự cực xinh đẹp, có lẽ là đó chăng.Ma Kết: - Tớ đồng ý, trước hết chúng ta liên lạc với Len đã.Vạch được hướng đi đầu tiên cũng là lúc các sao ăn xong bữa trưa muộn. Chống hai tay lên bàn, rời khỏi phòng ăn các sao nhanh chóng di chuyển về biệt phòng cuối dãy. Đây là một nơi kín đáo được bảo vệ bằng hệ thống bảo mật tối tân nhất. Đặc biệt bao phủ bên ngoài gian phòng là một lớp ảo ảnh, không phải những người thân cận thì không thể nào biết được sự tồn tại của gian phòng này (ngoài người trong nhà chỉ có Bác Lam và Len biết về căn phòng này). "Tại thế giới mộng ảo"Giọng nói trầm ấm của chàng Sư Tử khẽ cất lên- Song Ngư, Song Tử hai cậu có mệt lắm không?Đáp lại câu hỏi của Sư Tử, hai nàng chỉ ậm ừ nhẹ- Chúng tớ ổn.Dẫu không ổn một chút nào, nhưng hai cô nghĩ vậy sẽ không làm hai người kia lo lắng. Thiên Bình lúc này đầu óc còn đang phiêu du một nơi khác "Quỷ Vương, bây giờ ta chỉ hi vọng ông xuất hiện và đưa cho chúng ta thức ăn, mọi người chịu không nổi nữa rồi. Làm ơn, làm ơn đi." Nhưng có lẽ những tâm tư ấy sẽ không thấu Quỷ Vương xấu xa kia đâu. Bốn con người vẫn ngồi tựa lưng vào nhau, đôi chân co rúm lại hai cánh tay siết chặt. Khung cảnh khiến người ta thương xót, tưởng chừng như cứ thế tựa lưng vào nhau chịu đựng nhưng...- Ngư Nhi... Ngư Nhi cậu tỉnh lại đi, Ngư Nhi.Không ai khác là tiếng kêu của Song Tử. Song Ngư đã chẳng tài nào chịu đựng thêm được nữa, cô đã ngất đi. Sư Tử đỡ Song Ngư dậy, cho cô tựa người vào mình, anh ôm chặt cô lay cánh tay cô.- Song Ngư... làm ơn tỉnh dậy đi.Trên khoé mắt cậu ứa ra những giọt lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống vầng trán Song Ngư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương