12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

Chương 48: Hoàng phủ lâm uyên



Sáng sớm hôm nay, đường phố một mảnh rực rỡ. Triều đình từ sớm đã cho người trang trí quét dọn, nghe nói là để đón vị mĩ nhân nào đó của Kim Quốc tới cầu thân. Có điều dân chúng Caidoz từ lâu thấm nhuần tư tưởng “trong lòng hoàng thượng chỉ có hoàng hậu”, tự nhiên sẽ đem cái “nghe nói” này thành lời nhàn thoại mà vứt ra sau đầu.

Trong dịch quán, đoàn sứ giả Kim Quốc đã gấp đến độ lửa cháy bàn chân. Công chúa của bọn họ cư nhiên giam mình trong phòng từ tối đến giờ, cả lễ phục cũng chưa thay.

- Công chúa, sắp tới giờ khởi hành, xin người mau chóng thay y phục - nữ tì sa quần hồng nhạt đứng ngoài cửa, vẻ mặt gấp gáp bưng khay y phục gọi.

- Mang đi – trong phòng có tiếng người truyền ra, ngữ khí nghiêm trọng không cho phép trái lệnh.

- Công chúa, đã sắp tới giờ, xin người mau chóng thay y phục - nữ tì một lần nữa khẩn cầu.

“Xoảng”

- TA NÓI MANG ĐI.

Âm thanh đồ vật bị đập vỡ cùng tiếng quát tháo truyền ra. Nữ tì ngoài cửa run người, do dự không biết có nên bước vào hay không.

Bỗng, một nam nhân cao lớn mặc y phục thị vệ bước tới:

- Đưa cho ta - ngữ khí trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Nữ tì sửng sốt một hồi cũng nhận ra, nam nhân này là thị vệ theo bên người công chúa từ nhỏ vội hành lễ:

- Đoạn thị vệ, công chúa người không chịu thay y phục.

- Đưa cho ta, ngươi ra ngoài.

Đoạn Quân Khanh đưa tay đoạt lấy khay y phục, đợi nữ tì ra ngoài mới cất bước vào phòng.

- Cút, ai cho phép ngươi vào phòng.

Đột nhiên vang lên tiếng gió xé không, Đoạn Quân Khanh nhanh tay chụp lấy gương đồng đang bay tới đồng thời lên tiếng gọi:

- Công chúa, là hạ thần.

Nữ nhân vừa nãy còn hung hãn liền ngẩn người, vội chạy lại hỏi:

- Quân Khanh, ngươi...ngươi có sao không? Là ta tưởng lầm, ngươi đừng giận.

Đoạn Quân Khanh khẽ lui người về phía sau cúi đầu hành lễ:

- Hạ thần không việc gì. Công chúa, xin thay y phục chuẩn bị lên đường.

Nữ nhân giật mình, bàn tay giơ ra giữa không trung một lát liền lùi về. Nàng xoay người đến trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía nam nhân. Giọng điệu có chút run rẩy hỏi nhỏ:

- Quân Khanh, ngươi có biết lần này ta tới đây làm gì không?

- Hạ thần biết rõ.

Bờ vai nữ nhân khẽ run rẩy, tấm áo tuyết bạch khẽ phiêu động tựa như một khắc sau liền theo gió tán đi.

- Không, ngươi không hiểu.

Đoạn Quân Khanh thân hình cứng đờ, trong vô thức khẽ gọi:

- Uyên nhi.

Hoàng Phủ Lâm Uyên nghe được tiếng gọi này, bờ vai càng run rẩy dữ dội, nàng cắn chặt môi không cho mình phát ra thanh âm nức nở.

- Quân Khanh, ta lần này đi chính là đi làm thiếp của người khác. Một khi vào cung, ta là phi tử của hoàng thượng, còn ngươi cùng lắm là một cận vệ mà thôi. Mà cũng chưa biết chừng, đế quân đa nghi sẽ đem ngươi chuyển đi, ta một mình cô độc trong cung cấm. Mãi mãi không gặp.

Đoạn Quân Khanh tay cầm khay y phục siết chặt. Mãi mãi không gặp. Hắn sao lại không biết, nàng một bước này chính là trọn đời chia cách. Muốn giữ chặt nàng, muốn cùng nhau trốn chạy. Thế nhưng, chân trời góc bể, trốn được một ngày không trốn được cả đời. Càng huống chi, nàng là công chúa một nước, mà hắn....chỉ là một thị vệ mà thôi.

Đoạn Quân Khanh cố gắng bình ổn nội tâm như sóng trào, giọng nói không kềm nổi run nhẹ:

- Xin công chúa thay y phục, chớ để quần thần đợi lâu.

Hoàng Phủ Lâm Uyên cả người cứng đờ, khó khăn tìm lại hô hấp của mình. Nàng dùng tay che kín miệng không để thanh âm bật ra.

Nàng từ nhỏ bị nhốt trong hoàng cung, tiếp nhận sự giáo dục của một công chúa, người người đối nàng đếu là kính sợ xa lánh. Chỉ có hắn mới không cố kỵ gì có thể cùng nàng chơi đùa, cùng nàng tâm sự. Hoàng cung là một bể nhuộm người, nếu không có hắn, e là nàng từ lâu cũng như những ca ca tỉ tỉ khác, trở nên thâm trầm tàn nhẫn. Bản thân là công chúa, từ nhỏ đã biết phải vì quốc gia mà bị gả đến một đất nước khác, trở thành một vật phẩm trao đổi. Nhưng nàng vẫn không thể ngăn được tâm tư thiếu nữ. Muốn cùng người thương răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.

Chỉ tiếc hạnh phúc không được bao lâu, mười ngày trước nhận được tin phải gả sang Caidoz, nàng thậm chí muốn cùng hắn bỏ trốn, cao chạy xa bay. Biết rõ là không thể, tâm lại cứ cố chấp nuôi một tia hi vọng. Quả nhiên...

- Quân Khanh, ngươi...ngươi thực muốn ta đi?

Hoàng Phủ Lâm Uyên xoay người lại. Đôi mắt hoa đào nhuốm đầy thủy quang, hàm răng cắn chặt môi dưới cơ hồ bật máu.

Đoạn Quân Khanh trái tim co thắt, né tránh ánh mắt đỏ ửng kia. Hắn dùng hết lực đè lại xung động muốn ôm chặt nàng nói:

- Xin công chúa...thay y phục.

Hoàng Phủ Lâm Uyên cắn chặt môi dưới vội xoay người lại, một giọt nước mắt rơi xuống, thấm ước một khoảng nhỏ trên y bào tuyết bạch.

- Để đó đi.

Đoạn Quân Khanh đặt khay y phục xuống bàn, hành lễ rồi lui người ra ngoài.

- Xin công chúa...nhanh chóng thay y phục.

Cánh cửa khép lại, Đoạn Quân Khanh phun ra một búng máu. Hoàng Phủ Lâm Uyên cũng không ngăn được từng chuỗi thủy châu chảy dài.

Giữa hai người chỉ có một cánh cửa. Nhưng lại có ai dám bước qua?

----o0o----

Tướng quân phủ...

Sáng hôm nay, phủ tướng quân cũng thực náo nhiệt.

Từ sáng sớm nghe tin đón công chúa gì gì đó, mười hai người đã vô cùng hưng phấn. Quyết tâm phải gặp cho được vị công chúa này. Chỉ khổ cho Triệu Lam bị hỏi tới hỏi lui.

- Đại bá, khi nào công chúa tới? – SONG NGƯ.

- Giờ Dậu đi - Triệu Lam mặt vẫn còn ngái ngủ trả lời.

Một lát sau...

- Đại bá, công chúa vào ở cổng nào? - BẢO BÌNH.

- Chắc là Chu Tước môn đi - Triệu Lam tiếp tục trả lời.

Lại thêm một lát nữa...

- Đại bá, tên hoàng thựong đó sẽ đón người ta ở đâu vậy? – NHÂN MÃ

- Ở cổng hoàng cung - Triệu Lam bắt đầu có dấu hiệu cảm thấy phiền.

Thêm một lát nữa...

- Đại bá, làm sao gặp công chúa đó? – KIM NGƯU

- Mệt quá, vào hoàng cung tìm hoàng thượng hỏi. Ta đi ngủ.

Triệu Lam phát tác xong liền đi thẳng về phòng. Từ sáng sớm đã bị kéo tới kéo lui. Thật xin lỗi, hắn già rồi, không có biện pháp bồi mấy người trẻ tuổi tinh lực dư thừa đó.

Mười hai người nhìn Triệu Lam bỏ đi một mạch, quay đầu nhìn nhau, cuối cùng quyết định: vào cung.

Về chuyện vào cung phải giải thích một tí. Chẳng qua lúc trước, sau khi Lan phi “lập công” liền đòi ban thưởng chính là cho phép mười hai người có thể tùy thời vào cung thăm nàng. XÀ PHU trước đó đã lỡ miệng hứa không thể không chấp nhận. Cho phép mười hai người tùy thời vào cung nhưng chỉ có thể đến cung của Lan phi. Đồng thời ít nhất phải làm cho mái tóc thành màu đen để tránh gây loạn. BẢO BÌNH sau đó dùng nửa ngày chế tạo thuốc nhuộm “không thấm nước, màu đẹp, lâu phai” hiệu Bảo Bảo giúp mười hai người có thể vui vẻ thoải mái tùy thời tùy lúc vào cung chơi.

Hoàng cung, ngự thư phòng...

XÀ PHU cố gắng đè xuống ham muốn nổi điên, kiên nhẫn nghe đám đại thần lải nhải cái gì mà nghi thức a~ chào đón a~. Phải biết đời này hắn sợ nhất chính là mấy loại nghi thức vừa rườm ra vừa tốn thời gian này a.

Đám đại thần ở dưới vẫn hồn nhiên không biết hoàng đế của bọn họ sắp bạo phát, nói đến mưa bay đầy trời:

- Hoàng thượng, lần này đến là một vị công chúa, hơn nữa còn là cầu thân. Lễ nghi tuyệt đối không thể sơ sài - một vị quan nào đó nói.

- Ta biết.

- Hoàng thượng, về thịnh yến tẩy trần cho Kim Quốc công chúa tối này, thần đã sắp xếp đầy đủ xin trình lên cho hoàng thượng xem xét - lại một vị nào đó.

- Ừ, để đó đi.

- Hoàng thượng, về đội ngũ chào đón, nhị vương gia muốn đưa gia quyến cùng theo. Thần thấy việc này không thích hợp.

XÀ PHU tinh thần lơ mơ đang muốn gục xuống đột nhiên hai mắt sáng rỡ:

- Đúng rồi, cám ơn ngươi đã nhắc nhở trẫm. Người đâu, truyền nhị vương gia đến.

Bá quan xung quanh đần mặt ra. Không phải đâu, bình thường hoàng thượng bọn họ đối với nhị vương gia là vô cùng ân sủng. Không lẽ hôm nay đổi tính, nghe lời quan lại mà phạt y? Chỉ tội cho vị quan kia, phút chốc bị một đám người chú mục, cả người liền run rẩy.

- Thần đệ khấu kiến hoàng huynh – Thiên Ân hành lễ, trong lòng lôi con rắn nào đó ra chửi rủa. Hết chuyện sao mà sáng sớm dám làm phiền hắn cùng Yên nhi tình thương mến thương nga.

- Miễn lễ. Thiên Ân, trẫm giao cho ngươi toàn quyền chuẩn bị tiếp đón Kim Quốc ngũ công chúa. Tuyệt đối không được sơ sài. Rõ chưa?

Thiên Ân nghiến răng nghiến lợi phun ra chữ “rõ” trong uất ức. Được lắm, giao hết cho ta để bản thân nhàn nhã vui chơi. Đáng ghét!

XÀ PHU nhìn vẻ mặt nén giận của Thiên Ân, trong lòng hết sức vui vẻ chuồn đi. Để lại đệ đệ bị vây giữa một đám phiền phức.

Đương kim hoàng thượng bỏ bê công việc sau lưng, lòng không vướng bận chạy tới Bích Lan Cung chơi.

Vừa bước vào Bích Lan Cung, XÀ PHU đã nghe tiếng cười đùa quen thuộc vọng ra. Bước chân đột nhiên khựng lại, mồ hôi lạnh chảy thành dòng: “Không lẽ ta bị trời phạt vì giao hết việc cho Thiên Ân sao? Đám ôn thần đó sao lại ở đây a~”

XÀ PHU trong lòng gào thét, mặt ngoài vẫn duy trì tươi cười, từng bước đi vào Bích Lan Cung. Ông trời, ta đã gây nên tội ác gì aaaaa....

- A, hoàng thượng – Linh nhi đang bưng điểm tâm vào cho các chủ tử, thấy hoàng thượng liền tự động cúi chào.

- Linh nhi, hôm nay bằng hữu của Lan phi đến hả?

- Phải a. Hoàng thượng, ngài muốn vào không?

- Không...ta...

XÀ PHU lùi lại định bỏ chạy đột nhiên một tên thái giám chạy ra. Hắn nhìn thấy hoàng thượng liền cao giọng:

- Hoàng thượng giá lâm.

XÀ PHU nghiến răng, trừng mắt nhìn tên thái giám chết tiệt chặn đường lui của hắn. Vị thái giám vừa rồi đột nhiên bị trừng thì run rẩy. Không phải chứ, hắn chẳng qua chỉ muốn giúp hoàng thượng thông báo thôi mà. Sao không được thưởng mà còn bị trừng a~

Đám người trong Bích Lan Cung nghe thông báo, liếc ra thân ảnh màu vàng trước cửa một cái, sau đó lại xem như không mà tiếp tục trò chuyện.

Linh nhi nhìn các chủ tử nhà mình, sau đó quay sang XÀ PHU:

- Hoàng thượng, người vào không?

XÀ PHU nhìn Linh nhi, lại nhìn đám người đang làm lơ hắn cắn răng:

- Vào.

Y Lan vốn đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên trước mắt tối đen. Ngẩng đầu lên liền thấy tên rảnh nợ nào đó không có gì làm cứ chui tới chỗ nàng làm ổ, lập tức không nhịn được mà châm chọc:

- Hoàng thượng, Thiên Sùng Cung của ngài sập rồi đi. Bằng không sao cứ suốt ngày như mấy tên khất cái không nhà không cửa chạy tới Bích Lan Cung của ta ăn chực vậy a~?

Y Lan vừa nói xong câu này, thái giám cùng cung nữ xung quanh hít một hơi lạnh. Vị quý phi này không phải thị sủng sinh kiêu đi, dám mang hoàng đế bệ hạ so sánh với khất cái. Đây... đây căn bản là đại nghịch bất đạo a~

XÀ PHU bị mắng chẳng những không tức giận, còn cảm thấy tinh thần thoải mái. Thoải mái hơn hẳn nghe đám đại thần kia lải nhải nhiều. (t.g: anh bị tự ngược cuồng à? XP: cút *đá*. t.g: *bay đi* oaoaoa.....lại bị đá aaaaa....)

- Thiên Sùng Cung của ta vẫn tốt, chẳng qua là trong lòng tưởng nhớ ái phi. Muốn đến nhìn một chút cho đỡ nỗi khổ tương tư ấy mà.

Y Lan dùng ánh mắt “ngươi bệnh hả” nhìn tên trước mắt:

- Vậy hoàng thượng chắc là nhìn xong rồi. Có thể về được rồi đi.

Đám hầu cận xung quanh tiếp tục đổ mồ hôi hột. Vị quý phi này đủ can đảm nha. Người người trong cung đều mong được hoàng thượng sủng ái, người này cứ như vậy mà hạ lệnh trục khách. Thực.....cá tính a~

- Ái phi nói sai rồi. Trẫm chịu nỗi khổ tương tư thực lâu, chỉ nhìn một chút sao đủ bù đắp. Đương nhiên phải thừa dịp nhìn cho đủ a~

- Hoàng thượng quá lời. Y Lan nhan sắc không sánh bằng Lệ phi, tính tình không được hiền hòa như Đức phi, nói chuyện cũng không ngọt như Yến phi. Lấy tài cán gì để hoàng thượng nhung nhớ.

- Ái phi hạ thấp mị lực bản thân rồi. Chỉ bằng ái phi vừa thông minh lại có cá tính cũng đủ để trẫm nhớ mong ngày đêm nga.

- Đạ tạ hoàng thượng có lời khen.

Hai người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn quên mất trong sảnh còn có người khác. Đem bọn họ toàn bộ như không khí không nghe không thấy chỉ biết bay qua bay lại.

Mười hai người ngồi uống trà ăn bánh, nghe hai người kia “tán tỉnh” nhau nghe đến phát chán. Cuối cùng liền không kìm được mà lên tiếng:

- Này, hai người muốn liếc mắt đưa tình gì đó để sau được không? Bọn này vẫn còn sống a~

SONG TỬ dẫn đầu lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai người kia liền cảm thấy cả người cứng ngắc. Bốn con mắt mang điện chiếu thẳng lên người làm hắn khóc không ra nói chuyện mắt. Làm ơn đi hắn cũng không biết quấy rầy người khác trao đổi tình cảm cũng có tội nha.

THIÊN BÌNH ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi cường độ điện cao thế bắn về phía mình liền lên tiếng:

- Hai người tạm đình chiến đi, bọn này tới đây là có chuyện muốn hỏi. Không phải tới nghe hai người tán tỉnh nhau.

Y Lan nghe tới hai chữ “tán tỉnh”, mặt đỏ lên một chút. Bất quá rất nhanh lại khôi phục như cũ. Còn XÀ PHU thì đần mặt ra, căn bản không hiểu “tán tỉnh” là gì.

- Khụ...mấy người muốn hỏi gì? – Y Lan ho một tiếng, thoát khỏi không khí im lặng quái dị trong đại sảnh.

- À, bọn này là muốn hỏi chừng nào cô công chúa gì gì đó tới? - BẢO BÌNH

Y Lan nghe nhắc tới công chúa, cả người liền cảm thấy không thoải mái. Từ ngày biết tin vị công chúa kia là đến cầu thân tới giờ, cảm giác không thoải mái này cứ đeo bám mãi. Đặc biệt mỗi lần nhìn thấy tên hoàng thượng nào đó, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn, khiến nàng không xỉa xói hắn hai ba câu liền không chịu được. Kì quái! (bạn ấy đang ghen)

XÀ PHU đang ngồi đột nhiên có xung động muốn bay qua bịt miệng BẢO BẢO lại. Đương nhiên, chỉ là xung động thôi. Hắn mà làm thật sợ là không sống nổi tới ngày mai!

- Hoàng Phủ công chúa khoảng giờ Dậu sẽ đến. Các ngươi muốn theo không? – XÀ PHU nở nụ cười "chính hiệu nai vàng - lừa tình vô biên lừa tiền vô số" độc quyền 100%.

Mười hai người quay đầu nhìn nhau, lại nhìn đến nụ cười “chân thành” của con rắn kia, bắt đầu cẩn thận cân nhắc.

- Tớ cảm thấy có điều bất thường, con rắn đó không tự nhiên đi giúp người đâu – THIÊN BÌNH.

- Chính xác. Nhìn cái mặt hắn đi, rõ ràng là điệu bộ tính kế người khác – SONG TỬ.

- Nhưng không nhờ hắn thì nhờ ai? Trong này hắn là boss còn gì – SƯ TỬ

- Nhưng mà...vẫn không an tâm. Tên này nguy hiểm lắm - XỬ NỮ

- Em nghĩ, có khi hắn là tốt đột xuất muốn giúp chúng ta đó. Mình cứ nghe hắn cho xong đi – SONG NGƯ

- Tốt đột xuất là chuyện mà hắn có bắn đại bác cũng không với tới nổi - BẢO BÌNH bĩu môi liếc qua XÀ PHU.

- Chính xác - BẠCH DƯONG lập tức gật đầu phụ họa.

- Vậy bây giờ làm sao? – NHÂN MÃ sốt ruột. Mấy người này, quyết định nhanh đi a.

Mười hai người im lặng suy nghĩ. XÀ PHU giống như sắp chờ không nổi lên tiếng thúc giục:

- Quyết định nhanh đi. Chậm nữa là đội ngũ chào đón không có các ngươi đâu.

Cuối cùng, mười hai người trong tình trạng bị trí tò mò thôi thúc đã gật đầu đồng ý với đề nghị của XÀ PHU. Dẫn tới....

- AAAAA....CON RẮN CHẾT TIỆT KIA...

---o0o---

Trước Chu Tước môn, một đoàn người dẫn đầu là một chiếc kiệu đỏ. Hai bên đứng hơn mười thị nữ đều là nhan sắc khuynh thành. Phía sau còn có một đoàn xe ngựa, chở đầy những vật phẩm quý giá. Chiêng trống kêu vang, hoàng kì phất phới, quả thực là một khung cảnh đầy khí thế.

Cánh cổng khắc đồ án khổng tước màu đỏ mở rộng, cấm vệ quân đứng thành hai hàng chỉnh tề. Phía trong đừng một đám quan viên, dẫn đầu là hoàng đế Caidoz cùng phi tử đang được sủng ái nhất hiện nay – Lan phi. Bên cạnh là Bình Nam vương gia cùng thê tử. Hai bên họ là mười hai thị nữ cùng thái giám, nhan sắc hơn người. Quan viên phía sau đứng theo thứ bậc. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười tiêu chuẩn “quý tộc” – ngoài cười trong không cười.

Vậy mười hai chòm sao tài năng vô số xinh đẹp có thừa đâu mất rồi?

- Aaaaa...chết tiệt, dám bắt bọn mình đứng cầm dù cho hắn - một thái giám tay nâng lọng bất mãn nói.

- Ai biết được hắn lại đề ra cái chủ ý chết tiệt này chứ, Tiểu SƯ, lát nữa anh với chú cho hắn một trận - một thái giám khác đứng kế bên nói.

Đúng như mọi người đang nghĩ, mười hai thị nữ cùng thái giám trong đội ngũ chào đón chính là mười hai chòm sao cải trang. XÀ PHU đã lợi dụng cơ hội bắt mười hai người làm “người hầu không lương” cho mình.

Nhìn mười hai người muốn nói mà không thể nói, XÀ PHU cảm thấy thực thoải mái. Nhìn đi, hậu quả các ngươi cứ chống đối ta đó nga.

- Hoàng huynh, chú ý hình tượng.

Thiên Ân thấy ca ca mình cười đến cực kỳ “vô liêm sỉ”, bất đắc dĩ vì mặt mũi hoàng gia phải nhắc nhở một tiếng. Thuận tiện liếc về mười hai người bên cạnh, nói thật: hắn cũng rất vui vẻ a~

- Thiên Ân, chú ý hình tượng.

XÀ PHU đem nguyên câu vừa rồi quăng lại cho Thiên Ân, hai người nhìn nhau, tiếp tục cười “vô sỉ”.

Mười hai người thấy nụ cười này liền nghiến răng: “Hai ngươi chờ chết đi”.

Đoàn người Kim Quốc qua khỏi Chu Tước môn, đến trước mặt đoàn chào đón của Caidoz, vị sứ giả dẫn đầu cung kính cúi chào XÀ PHU:

- Bệ hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.

- Miễn lễ - XÀ PHU duy trì hình tượng uy nghiêm, cả giọng nói cũng trở lên lạnh như băng.

- Bệ hạ, chúng thần hộ tống công chúa đến Kim Quốc, hi vọng gắn chặt thêm tình thâm giao giữa hai nước.

“Thâm giao cái đầu nhà ngươi, con mắt ngươi để dưới mông hay sao mà nói hai nước thâm giao hả?”

Đương nhiên, bạn hoàng thượng của chúng ta không bao giờ nói ra những câu mất mặt như thế. Lôi mười tám đời tổ tông tên sứ giả ra chửi rủa một hồi, tâm trạng thoải mái hơn một chút, nâng mắt nhìn tên sứ giả đang cúi đầu run rẩy, trong lòng lại khinh bỉ một hồi. Khẽ phất tay trả lời:

- Sứ giả đường xa mệt mỏi, không nên đa lễ quá.

Vị sứ giả cúi đầu đã sớm mồ hôi lạnh, nghe ra một câu không rõ ý nghĩa của XÀ PHU càng run rẩy dữ dội. Lúc này, trong kiệu truyền ra tiếng nói:

- Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn, quả là phúc của bá tánh Caidoz.

Tiếng nói vừa dứt, màn kiệu đỏ rực bị vén lên. Một thiếu nữ mặc lễ phục hai màu vàng đỏ, tóc cài trâm vàng, trên môi là nét cười như có như không. Thiếu nữ nhẹ nhàng hành lễ:

- Lâm Uyên bái kiến bệ hạ.

XÀ PHU ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ trước mắt. Hoàng y pha đỏ, mắt hạnh môi son, nét cười luôn đọng bên khoé môi. Người này...

Hoàng Phủ Lâm Uyên mẫn cảm thấy không ổn, cả quảng trường đột nhiên im lặng. Nàng khẽ nhíu mày nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, lòng có chút bối rối.

Thiên Ân đứng cạnh XÀ PHU, cùng một số đại thần đã luống tuổi khi nhìn thấy Hoàng Phủ Lâm Uyên liền kinh ngạc. Dung mạo người này, thật giống...

Mười hai người đang bực bội cũng cảm thấy không ổn, nhìn XÀ PHU. Chỉ thấy tên này mở to mắt ra nhìn người ta. Y Lan bên cạnh đang muốn mắng thầm hắn háo sắc, đột nhiên nghe giọng XÀ PHU thì thầm:

- Lệ Dung...
Chương trước Chương tiếp
Loading...