[18.7.......Dm]

Chương 2



Về phần tại sao tôi biết, là do vợ sắp cưới của hắn gửi tin nhắn MMS cho tôi xem ảnh chụp chung của bọn họ, cô ta đắc ý khoe khoang: “Làm tiểu tam không có kết cục tốt đẹp đâu em gái, tôi hy vọng về sau cô nên ngoan ngoãn học hành, đừng đặt hết tâm trí vào việc dụ dỗ đàn ông nữa.”

*MMS: tin nhắn đa phương tiện

—-------------

Tôi như nổ tung khi nhận được tin nhắn MMS này…

“Chúc Chúc, sao em lại ở bệnh viện? Bị bệnh gì à?”

Chu Cẩn một tay giữ cánh tay tôi, một tay áp lên trán tôi. Hành động thân mật cùng với cách gọi thân thiết này khiến tôi rất khó chịu, thậm chí còn có chút ghê tởm.

Tôi gắng sức đẩy hắn ra: “Liên quan gì đến anh? Mong anh tự trọng! Đừng để đến lúc vợ chưa cưới của anh nhìn thấy rồi lại nói tôi dụ dỗ anh!”

Tôi nói những lời này rất to, bệnh nhân xung quanh tò mò nhìn sang bên này.

Trên mặt Chu Cẩn hiện lên một tia không vui, sau đó lại trở về dáng vẻ dịu dàng nói: "Chúc Chúc, bây giờ anh độc thân rồi, cho anh một cơ hội giải thích hiểu lầm lúc trước được không?” Hắn ta kéo tôi, muốn tôi theo hắn ra chỗ khác nói chuyện.

Tôi giãy giụa muốn hắn buông tay, nhưng hắn ta dùng lực rất mạnh, không cho phép tôi từ chối: “Chúc Chúc, em biết tình cảm của anh đối với em mà, anh đã vì em mà phá bỏ hôn ước rồi.”

“Cái gì mà phá bỏ hôn ước vì tôi? Đừng có hắt đống nước bẩn này lên người tôi!”

Lúc đó hắn còn không dám nói sự thật, bảo vệ tôi cũng không làm được mà đổ hết trách nhiệm cho tôi. Bây giờ sau ba tháng lại đến tìm tôi giải thích. Chắc hẳn là hắn ta lại ngoại tình rồi bị vị hôn thê phát hiện!

“Cho anh thêm một cơ hội.” Hắn tiếp tục lôi kéo, không để ý đến sự kháng cự của tôi, thấp giọng nói: “Chúc Chúc, anh thật sự thích em, chúng ta bắt đầu lại đi, anh sẽ tìm người giúp em giải quyết vấn đề về tư cách thực tập."

Hơi thở của hắn ta phả vào mặt làm tôi buồn nôn! Tôi không khống chế được mà run rẩy, hét lên: “Cút!!”

[6]

“Không nghe thấy cô ấy bảo mày cút à?” Giọng nói của Trình Vọng từ trong phòng bệnh truyền ra.

Sau đó, cánh cửa sau lưng tôi bật mở, một…người đàn ông vạm vỡ cao 1m87 bước ra, mặc váy xếp ly màu hồng, chân rất nhiều lông!

Tôi choáng váng! Không chỉ tôi mà những người ăn dưa xung quanh cũng bị sốc!

Hình ảnh này quá là quái dị luôn!

Trình Vọng lờ biểu cảm sững sờ của chúng tôi đi, mặt anh ấy lạnh lùng, thối hoắc như thể có người nợ anh 80 vạn tệ, nhìn Chu Cẩn đang lôi kéo tay tôi liền hất hàm, xoay cổ tay nói: "Còn không thả tay, tao mẹ nó đập đầu mày xuống sàn như đập bóng giờ!”

Nghe vậy, Chu Cẩn buông tôi ra, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp, anh còn có một ca phẫu thuật phải làm.”

Sau đó hắn cười liếc mắt xuống nhìn Trình Vọng: "Lầu dưới của bệnh viện có khoa não, cậu có muốn đi khám một chút không?"

“Khám mẹ mày!”

Trong sự chửi rủa giận dữ của Trình Vọng, Chu Cẩn đã bỏ đi.

Tôi ngăn Trình Vọng lại, kéo anh ấy quay lại phòng bệnh, sau khi đóng cửa, tôi không nhịn được mà cười phá lên.

Mặc dù trong đầu tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc váy, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì nó vẫn quá kích thích, khiến tôi cười đến mức không cả thẳng lưng được.

Diễn tả thế nào nhỉ, cảm giác xung kích giống như Anubis lắc chiếc váy trước tiếng nổ.

*Anubis: là tên Hy Lạp cho vị thần mình người đầu chó rừng có liên quan đến quá trình ướp xác và cuộc sống sau cái chết trong văn hóa Ai Cập cổ đại. Anubis là con của Nephthys và Osiris theo như Thần thoại Ai Cập cổ.

“Đừng cười nữa, mau thu dọn đồ đạc, tôi phải mau chóng xuất viện."

"Tại sao? Ha ha ha ha." Tôi không thể nhìn thẳng vào anh ấy nữa, nữ bác sĩ khoảng 1m7 mặc cái váy này thì đến đầu gối, nhưng Trình Vọng - người cao 1m87 khi mặc lại thành chiếc váy siêu ngắn, vô cùng quyến rũ.

Anh ấy đứng lên thì còn tốt, có thể che được phần đùi, nhưng khi ngồi xuống, ha ha ha ha, cám dỗ quá! Nhìn chỗ nào cũng thấy lúng túng!

"Đừng cười nữa, mau giúp tôi thu dọn đồ đạc, bệnh viện này không thể ở lại được nữa, vừa rồi đắc tội với bác sĩ, khẳng định hắn ta sẽ báo thù tôi."

Tôi:…

Anh trai, anh nghiêm túc hả? Đây là xã hội pháp trị đó.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cùng với túi đồ chật cứng, tôi mới tin chắc rằng anh ấy nghiêm túc!

Sau nhiều lần xác nhận với bác sĩ rằng anh ấy có thể xuất viện, tôi đã giúp anh hoàn thành các thủ tục xuất viện.

Trên đường đi, tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn là tuyệt đối!

Đời này tôi chưa bao giờ sợ xã hội đến vậy, mất mặt quá! Quá mất mặt rồi! Lấy khẩu trang từ trong túi ra định đeo lên mặt, kết quả bị Trình Vọng giật mất

“Em dùng rồi mà!”

“Không sao, tôi không ghét bỏ em đâu.” Vừa nói anh ấy vừa đeo khẩu trang che chắn kín mít.

Anh che kỹ thật đấy, chừa lại mỗi tôi mất mặt một mình.

Đi qua hết hàng lang dài bước vào thang máy, lúc này ít người, trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, tôi bèn cởi áo khoác của mình bọc cho anh ấy.

Anh hoảng sợ lui về sau mấy bước, run giọng nói: “Em làm gì? Em không phải muốn hại người đang yếu ớt là tôi đây lần thứ ba đấy chứ? Em đừng qua đây!”

Mặt tôi đầy hỏi chấm, tôi kéo anh ấy lại nói: “Đừng nhúc nhích!" Tôi buộc hai ống tay áo lên quanh eo anh ấy.

Sau đó, tôi ngồi xổm xuống và kéo khóa chiếc áo khoác lên, để che phủ hoàn toàn chiếc váy, áo khoác dài nên không đến nỗi bị lộ đùi.

“Được rồi.”

Xử lý xong ngẩng đầu lên, tôi kinh ngạc phát hiện vành tai Trình Vọng đỏ bừng.

Không phải chứ người anh em! Gì ngây thơ dữ vậy! Tôi chỉ buộc cho anh cái áo với kéo cái khóa thôi mà!

Anh ấy đột ngột đỏ mặt khiến bầu không khí trong không gian thang máy chật hẹp như này trở nên tế nhị hơn hẳn.

[7]

“Đến rồi.” Vào lúc cả hai chúng tôi đang không dám nhìn nhau thì cửa thang máy mở ra, đã xuống tầng 1.

Anh ấy “Ừm” một tiếng rồi vịn lấy vai tôi, biến tôi thành cái nạng của anh.

Đi từng bước từng bước, có lúc đi bước lớn hoặc đi quá nhanh đụng đến miệng vết thương khiến anh đau đớn, giống như khỉ nhoài lên vai tôi kêu gào. Tôi vội vàng bịt miệng anh ấy lại, ngượng ngùng cười trừ với những người qua đường hiếu kỳ nhòm ngó trong đại sảnh.

“Để em đi thuê cho anh cái xe lăn.”

Từ nơi này đến cửa bệnh viện còn quá xa, thứ nhất là tội nghiệp anh ấy, thứ hai là cần phải đi gấp! Quá xấu hổ, tôi chịu không nổi ánh mắt tò mò của những người qua đường nữa.

Tôi đi thuê một chiếc xe lăn, sau khi Trình Vọng ngồi lên, tôi đẩy anh ấy đi. Ông anh này nhìn thì không mập nhưng nặng vãi. Tôi đẩy anh ấy cực kỳ tốn sức.

Ngay lúc tôi đang vùi đầu miệt mài đẩy xe, thì nghe thấy những lời kinh ngạc hô lên.

"Cao ghê á! Chắc là bên trường thể thao đến kiểm tra thể chất?”

“Nhóm người này đã đẹp trai lại còn ngầu nữa.”

Ngước mắt lên thì thấy một đội bóng rổ đang ào ào đi tới.

Đây đúng thật là đội bóng rổ!

Quên giới thiệu, anh trai tôi trước đây là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, sau khi chấn thương thì ngừng thi đấu rồi trở thành huấn luyện viên bóng rổ, Trình Vọng là đàn em của anh ấy, đồng thời là tiền phong phụ (Small Forward) trong đội anh ấy đang dẫn dắt.

“Trình bảo*! Mấy anh đây nghe cậu báo nghỉ bị thương nên đến thăm cậu!

*Trình bảo: Trình bảo bối~,

Trên mặt Trình Vọng hiện lên vạch đen, quả nhiên, vui buồn của nhân loại chẳng hề có liên hệ gì.

Đám người bọn họ líu nha líu nhíu vây xung quanh, tôi một câu anh một câu mà nói:

“Hôm nay huấn luyện viên chuyển đến nhà mới, chúng tôi đợi cậu cả nửa ngày.”

“Chuyện lớn như vậy mà cậu còn giấu bọn tôi! Không coi chúng tôi là anh em đúng không?”

“Đúng vậy, nếu không phải tiểu Q nghe huyến luyện viên và chị dâu nói cậu ở trong bệnh viện thì chúng tôi cũng không biết. Ha ha ha ha nhanh lại đây cho anh xem chiếc váy màu hồng cậu mặc nào!”

Bọn họ vừa nói xong thì bắt đầu đùa giỡn ồn ào.

Trình Vọng gào lên: “Bất lịch sự!” Tiếng cười nói rộn ràng cả lên.

Sau khi như ý nhìn thấy chiếc váy hồng, ánh mắt bọn họ quay sang nhìn tôi: "Đây chắc là em dâu rồi!”

“Mấy người đừng có trêu cô ấy!”

Trình Vọng bênh vực tôi lại làm cho bọn họ càng ồn ào mãnh liệt: "Này là bắt đầu bảo vệ vợ rồi đấy!”

Một người trong đó vỗ Trình Vọng, tiếc nuối nói: "Thằng nhãi này được lắm, rõ ràng huấn luyện viên nói sẽ giới thiệu em gái cho anh, bây giờ cậu lại nhanh chân đến trước!”

Anh ta giả vờ buồn bã nhoài lên vai anh tôi nói: "Ô ô ô, huấn luyện viên tôi mặc kệ, anh còn có em gái nào khác nữa không?”

Tôi nhìn sang anh trai, anh ấy nháy nháy mắt với tôi.

Thảo nào mẹ nhất quyết muốn tôi đi tiệc tân gia nhà anh trai, hóa ra là tính giới thiệu đối tượng cho tôi.

[8]

Chính vì vậy, tôi và Trình Vọng đã thêm phương thức liên lạc của nhau.

Chúng tôi thường xuyên nói chuyện, thời gian dài tiếp xúc khiến chúng tôi ngày càng hiểu nhau hơn.

Ví dụ như tôi biết anh ấy thuộc cung sư tử, biết anh ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, biết tôi và anh đều thích Miyazaki Hayao*, biết anh ấy là con một, cũng biết tôi là mối tình đâu của anh.

*Miyazaki Hayao (1941-), đạo diễn người Nhật.

Thực ra tôi cũng không tin mình là mối tình đầu của anh ấy, vì xét theo ngoại hình cộng với việc anh ấy là vận động viên trường thể thao thì chắc không thiếu người yêu.

Nhưng mà anh trai tôi nói: “Đúng là nó chưa từng yêu đương. Nhưng có người của đội cổ động theo đuổi, mỗi ngày đều đưa nước cho nó. Nhưng nó không có nhận, đối với người ta cũng không có suy nghĩ gì.”

Đội cổ động thì nhất định dáng người vừa đẹp vừa xinh, đến người đẹp theo đuổi anh ấy cũng không được, cớ sao lại thích tôi?

Trước sự nghi ngờ của tôi, Trình Vọng nói: “Em chính là mỹ nữ!”

Tôi soi mình trong gương, cũng ưa nhìn, không xấu, nhưng mà cũng không tính là mỹ nữ xinh đẹp chói lóa.

“Em thật sự không nhớ ra anh?”

Nhìn Trình Vọng đang nằm trên đùi mình, tôi thật sự không nghĩ ra chúng tôi đã gặp nhau ở đâu.

“Cũng đúng, bác sĩ Bạch mỗi ngày cứu nhiều bệnh nhân như vậy, làm sao nhớ được anh.”

“Nhỏ nhen!” Tôi nhéo anh một cái nói: “Không lẽ trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi?”

“Đương nhiên!”

Trình Vọng kể rằng ba năm trước, anh ấy vẫn còn trong đội bóng rổ của trường, đại diện cho trường đến sân vận động để thi đấu với Đại học A. Là một trung phong (Center), lúc anh ấy đang cướp bóng đã bị đối thủ đụng ngã, khiến anh ấy bị bong gân ở mắt cá chân, đau đến mức không đứng dậy được.

“Lúc đó có một thiên thần áo trắng gấp gáp chạy tới…cô ấy nắm chặt tay anh an ủi, còn cho anh một viên kẹo xí muội.”

Anh ấy nói đến đây, tôi nhớ lại cả rồi.

Lúc đó tôi còn là sinh viên năm ba, tích cực tham gia nhiều hoạt động tình nguyện để lấy điểm tín chỉ, trong đó có việc cùng thầy giáo đến phòng tập thể dục khám bệnh miễn phí. Sân thể dục đang tổ chức giải đấu, ngày nào cũng có rất nhiều sinh viên bị thương, tôi giúp thầy giáo băng bó một vài vết thương đơn giản, kẹo xí muội trong túi là chuẩn bị cho việc tôi bị hạ đường huyết.

“Vậy là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên hả?” Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy. Sao mặt anh lưu manh mà nội tâm lại ngây thơ như vậy nhỉ?

Trình Vọng gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó vì chân anh bó bột không thể di chuyển được nên anh nhờ một người bạn giúp anh xin WeChat của em, kết quả người bạn đó nói em không còn ở đó nữa.”

"May mắn là duyên phận cho chúng ta gặp lại nhau. Lúc thấy em trong thang máy, em không biết lúc đó anh phấn khích thế nào đâu, anh giả vờ ngầu với thờ ơ, cơ mà bàn tay anh đã véo chặt túi quần rồi.”

Nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong thang máy, xấu hổ đến quéo cả ngón chân lại.

Trình Vọng cũng đỏ cả mặt, tranh thủ uống nước, tôi cũng cầm cốc lên đỏ bừng mặt uống nước. Ngay lúc chúng tôi ngượng ngùng không biết nói gì để làm dịu lại không khí thì điện thoại tôi vang lên.

[9]

Nhấc lên nhìn thì thấy đó là một số máy lạ, vì vậy tôi ấn từ chối.

Nhưng mà bên kia rõ ràng là không muốn để tôi yên, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, là Chu Cẩn.

Từ sau khi xuất viện, hắn ta bắt đầu quấy rối tôi, tôi block tất cả các phương thức liên lạc của hắn, hắn lại tìm số máy khác gọi qua.

Tôi cáu kỉnh tắt máy, Trình Vọng vén mái tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Ai gọi thế?”

“Bên bán hàng đa cấp.” Tôi bịa ra một lý do, tôi không muốn Trình Vọng nhúng tay vào việc của Chu Cẩn. Anh ấy sắp thi đấu rồi, tôi sợ anh ấy hấp tấp đi tìm Chu Cẩn.

“Cũng không còn sớm nữa, em về trước đây, ngày mai cố gắng thi đấu nhé.” Vừa nói tôi vừa xoa mặt anh, cầm lấy túi rời đi.

Đậu xe xong, vừa xoay chìa khóa vừa ngâm nga hát đi lên lầu. Đèn ngoài hành lang bị hỏng, bên dịch vụ sửa chữa vẫn chưa đưa người tới sửa, trong màn đêm đen kịt bỗng một cái gì đó nhảy ra, dọa tôi giật cả mình.

Tôi vỗ nhẹ vào ngực, dùng đèn pin chiếu sáng phía trước, nhận ra chỉ là một con mèo thì thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là có chuyện gì, nhưng gần đây tôi luôn bồn chồn và nhạy cảm quá mức, có thể là do Chu Cẩn dọa dẫm quấy rối nên khiến tôi căng thẳng suy nhược thần kinh.

Nhanh chân đi lên lầu, vừa đến cửa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa mở ra tôi chưa kịp bước chân vào thì có một người mạnh mẽ nhào ra từ sau lưng tôi, bịt miệng và lôi tôi vào trong nhà.

Trong căn phòng tối om không bật đèn, tôi liều mạng giãy giụa, nhưng đối thủ to gấp đôi tôi, tôi chống cự vô ích, muốn kêu cứu chỉ có thể kêu lên một tiếng “Ô ô”.

Mùi thuốc khử trùng trên tay liền khiến tôi đoán ra được đó là ai.

“Sao lại không nhận điện thoại của anh?” Chu Cẩn đè tôi lên lên sofa, cặp kính trên mũi anh ta dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào sáng lên lạnh lẽo, khiến tôi khiếp đảm.

“Chúc Chúc, em không ngoan, anh gọi cho em biết bao nhiêu cuộc, vì sao em không chịu bắt máy? Tại sao trái tim em lại tàn nhẫn như vậy?”

“Chúng ta yêu đương được nửa năm rồi, anh đối xử tốt với em như vậy, dạy em biết bao thứ, kết cục em đối xử với anh như thế này hả! Anh đã vì em mà đã hủy hôn!” Hắn ta điên cuồng gầm lên, giật tóc tôi, đập mạnh xuống bàn trà.

Tôi bị đập đến choáng váng, còn chưa kịp định thần lại thì hắn ta đã lôi tôi ném lên ghế sofa rồi đè lên. Tôi liều mạng chống cự đẩy hắn ra, cuối cùng cong chân đá hắn một cái thật mạnh.

Hắn đau đớn buông tôi ra, còn tôi vơ vội lấy chiếc túi của mình, trốn vào trong phòng ngủ.

[10]

Cả người tôi run rẩy mất kiểm soát, dựa vào cửa, nước mắt như van nước không đóng lặng lẽ rơi xuống. Tôi cũng chẳng buồn lau, tay run run tìm điện thoại trong túi định gọi 110, kết quả tìm không thấy, điện thoại trong túi hình như đã rơi ngoài phòng khách.

Đây không thể nghi ngờ chính là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, tâm lý phòng thủ của tôi sụp đổ, mất khống chế thất thanh khóc.

Lúc này từng nhát từng nhát dao chém lên cửa.

Trái tim tôi cũng bị siết chặt lại.

Cảnh này giống như cảnh kinh điển trong phim "The Shining", ngoại trừ việc nam chính cầm rìu còn hắn ta cầm là dao.

Cửa phòng ngủ làm bằng gỗ, có lẽ hắn đã nhận ra dùng dao cắt không được, chém vài nhát liền ngừng.

Tôi cầu nguyện rằng hắn ta nhanh chóng rời đi, hoặc những người hàng xóm nghe thấy tiếng động có thể giúp tôi gọi cảnh sát.

Nhưng không như tôi mong muốn, sau một hồi im lặng lại có động tĩnh truyền đến. Chu Cẩn không đi, mà đổi một cái thứ gì đó khác rồi bắt đầu đập khóa cửa phòng ngủ.

Ổ khóa không chắc chắn như cửa, không thể chịu được lâu hơn nữa.

“Chúc Chúc, anh sắp vào được rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...