19 Ngày

Chương 68: Ngoại truyện 23: "Anh khó chịu em cũng mặc kệ sao?"



*

"Anh khó chịu em cũng mặc kệ sao?"

_____________________________________

Rất nhanh Triệu Tắc đã chú ý tới Chung Hằng có điểm không thích hợp, thuận theo ánh mắt nhìn về phía trước, cũng lấy làm kinh hãi —— chỗ ngồi này sắp đặt thế nào???

Đúng vào lúc này, tiếng chuông reo nghỉ trưa, các bạn học bắt đầu lần lượt lục tục rời khỏi chỗ, có người đi ngủ, có người làm bài, trong phòng học dần dần yên tĩnh lại.

Chung Hằng mặt không thay đổi nhìn về phía trước, trên bàn mở ra quyển luyện tập vật lý, còn một nửa chưa làm. Anh cúi đầu viết một đề, phập phồng không yên, lại ngẩng đầu nhìn.

Sau một lát, anh ném bút, úp sấp trên bàn, cầm áo khoác đồng phục che lại đầu. Triệu Tắc duỗi cánh tay dài vượt qua lối đi lại gõ gõ cái bàn của Hứa Minh Huy, hai người dựa vào nhau khoa trương biểu hiện khẩu hình giao lưu nửa ngày, không nghĩ ra được đối sách.

Sau khi giải lao, Hứa Duy với Lâm Ưu chạy tới nhà vệ sinh, lúc quay lại chỗ ngồi, Hứa Duy đang muốn đem quyển luyện tập vật lý tự mình đã làm đưa cho Chung Hằng, thì có bạn học tới hỏi cô bài, đợi cô giảng xong thì tiếng chuông lại vang dội.

Học liên tục hai tiết để làm bài trắc nghiệm, không có thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, hi nộp mới có thời gian giảng bài một lúc. Hứa Duy không kịp thở, tranh thủ thời gian cầm quyển luyện tập chạy tới chỗ ngồi của Chung Hằng.

Triệu Tắc đem chỗ ngồi tặng cho cô, kéo Hứa Minh Huy đi ra chỗ bán quà vặt, trước khi đi cậu ta hướng Hứa Duy nháy mắt ra hiệu, đáng tiếc Hứa Duy không có thời gian nhìn để nhiều, cô ngồi xuống: "Bài thi làm xong chưa, chúng ta trước tiên cùng nhau so đáp án."

Bài thi của Chung Hằng kẹp bên trong sách giáo khoa ở góc bàn, Hứa Duy lấy ra nhìn một chút, phát hiện một nửa đằng sau đều trống không.

"Còn nhiều như vậy không làm sao?" Cô nghi hoặc: "Thật sự không làm?"

Chung Hằng không lên tiếng, Hứa Duy quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát giác anh mím môi, biểu lộ có chút không đúng. "... Thế nào?"

Hứa Duy dừng một chút, suy đoán: "Là vừa rồi làm không được tốt sao?"

Vẫn là trầm mặc.

Hứa Duy có chút lo lắng, tiến đến bên cạnh anh nhỏ giọng gọi anh: "Chung Hằng?"

"Anh khó chịu."

"... Làm sao lại khó chịu?"

Chung Hằng tức giận, không qua hai giây, vừa tức vừa nói: "Em thật sự không biết hãy vẫn đang cố ý đùa anh? Sao Vương Húc Nhượng lại thành ngồi cùng bàn với em."

Hứa Duy ngẩn người, kịp phản ứng: "Anh vì chuyện này không vui vẻ?"

Chung Hằng không nói lời nào.

Hứa Duy giải thích: "Chỉ là đổi vị trí thôi, vừa lúc lại ngồi như vậy."

"Cậu ta thích em."

"..." Chuyện này làm sao lại không qua được rồi? Hứa Duy có chút bất đắc dĩ cười: "Sao anh lại còn nhớ cái này chứ, em đi cùng với anh."

"Đây không phải là một một chuyện."

"Làm sao lại không phải?" Hứa Duy nhẹ nhàng bóp ngón tay của anh, dỗ anh: "Anh đoán mò linh tinh, chỗ ngồi là thầy giáo sắp xếp, tối đa cũng phải nửa học kỳ, học kỳ sau sẽ đổi. Chúng ta so bài thi đi, còn chỗ chưa làm đợi anh làm xong rồi tính sau, không thì chút nữa phải vào lớp rồi."

Trấn an đưa đến tác dụng ngắn ngủi, Chung Hằng sắc mặt chậm chậm thay đổi. So sánh xong đáp án, Hứa Duy nói chỗ Chung Hằng làm sai một lần, lại để bài thi của mình lại cho anh xem.

Chung Hằng đè ép cục tức trong lòng, cứ như vậy nhịn không thoải đến lúc tan học, đưa Hứa Duy đưa về nhà. Lúc quay trở về, một mình anh suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng không thoải mái.

Nghỉ hai ngày cuối tuần, Chung Hằng canh cánh trong lòng, hiệu suất học tập so với bình thường thấp hơn rất nhiều, anh tâm phiền ý nóng nảy, hết lần này tới lần khác cha anh còn dẫn đối tượng hẹn hò về nhà ăn cơm. Xung đột không thể tránh né.

Sáng sớm chủ nhật, thời điểm Chung Lâm ra ngoài mua thức ăn thời điểm, hai cha con đều không thể nhịn được nữa, đại náo một trận, Chung Hằng không lựa lời nói, kết quả chịu một bàn tay, anh tức giận đi ra khỏi nhà, chạy tới nhà nghỉ nhỏ phố cũ ở. Cảm xúc chán nản ấy lan tràn đến thứ hai.

Cả ngày hôm đó, Chung Hằng lần thứ tư nhìn thấy Vương Húc Nhượng tiến tới nói chuyện với Hứa Duy, trong lòng của anh đông dao tây lắc, cả vạc dấm cuối cùng cũng lật cả đáy lên trời. Căn bản không có khả năng nhẫn nhịn thêm.

Lúc tan học, như thường lệ Hứa Duy ở lại phòng học thêm một tiếng, giảng chỗ Chung Hằng hôm nay làm sai. "Được rồi, anh giúp em cầm cặp sách, em đi nhà vệ sinh, anh đợi em một chút."

Chờ Hứa Duy trở về, bạn học ở lại trực nhật cũng đã đi, trong phòng học chỉ có Chung Hằng, anh đã cất xong đồ đạc, cầm theo túi sách đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Duy chạy tới: "Ngẩn người gì vậy?"

Chung Hằng ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Duy nói: "Thế nào?"

Chung Hằng thấp giọng nói: "Em có thể hay không đừng ngồi một chỗ với Vương Húc Nhượng?"

"Tại sao anh lại nói cái này rồi? Hôm đó không phải..."

Chung Hằng đánh cắt đứt lời cô:"Ngày mai anh đi tìm Trần Quang Huy nói, anh muốn ngồi cùng em."

"Không được " Hứa Duy nói: "Anh cao như vậy, ngồi phía trước sẽ ngăn trở người khác, thầy giáo sẽ không đáp ứng." Mà hơn nữa thầy giáo Trần đã biết chuyện của cô và Chung Hằng, làm sao có thể để bọn họ ngồi cùng một chỗ?

"Vậy em đi nói, em không muốn ngồi cùng một chỗ với Vương Húc Nhượng nữa."

Hứa Duy vẫn lắc đầu, "Thầy giáo Trần đổi xong chỗ ngồi, em lại không có nguyên nhân rõ ràng, sao có thể đi yêu cầu thầy đổi chỗ ngồi, làm sao nói với thầy là em muốn? Không có lý do á."

Chung Hằng mặt lạnh: "Anh đi đánh Vương Húc Nhượng, để chính cậu ta đi."

Hứa Duy nhíu mày: "Tại sao anh lại dạng này? Cậu ta lại không làm sai cái gì, không muốn làm khó người ta."

"Là em lại che chở cho cậu ta!" Chung Hằng sắc mặt xanh xám.

"Em không có " Hứa Duy nó: "Có phải anh vẫn có chút ngây thơ? Chuyện gì không có khả năng thì đều là anh muốn thế nào được thế nấy."

"Anh khó chịu em cũng mặc kệ sao?" Anh hô lên câu này, con mắt đã đỏ lên một chút "Anh cứ yêu cầu này, vì sao lại là không được? Anh cái gì cũng đều có thể vì em đổi, anh có thể vì em học những cái kia loạn thất bát tào cả lên không hiểu rõ cái gì, anh cũng có thể thi thành tích tốt. Nhưng chỉ đến việc này, em lại không thể đồng ý với anh?"

"Chung Hằng" Hứa Duy nhịn không được uốn nắn anh "Anh không phải đang vì em học tập, anh làm là vì anh đó là sự nghiệp sau này của anh, căn bản trong lòng anh không nghĩ rõ ràng thật sao? Nếu như là thế này, vậy chúng ta chia tay, có phải anh cũng không cần học tập hay sao?"

Chung Hằng bỗng nhiên dừng lại: "Em có ý tứ gì?"

"Em..."

"Tiền đồ của anh với em không liên quan?" Chung Hằng không thể tin nhìn cô:"Ngay cả chia tay em cũng đều nghĩ qua rồi?"

Hứa Duy sửng sốt, thoáng cái ý thức được anh lại đi rúc vào sừng trâu. Anh so với cô nghĩ càng bướng bỉnh, chỉ là Hứa Duy không ngờ tới mình sẽ bị anh nghĩ sai, chỉ là một chút chuyện nhỏ, làm sao lại ầm ĩ lên.

"Em nói là nếu như." Cô nhỏ giọng giải thích.

"Khác nhau ở chỗ nào?" Chung Hằng dường như nhận phải đả kích rất lớn, mắt đỏ hồng cố chấp nói: "Em chính là nghĩ đến rồi." Anh im lặng, cũng không tiếp tục nói chuyện, con mắt lại đỏ giống bộ dạng hôm đó.

"Em chỉ là..." Làm cái so sánh thôi mà.

Hứa Duy không dám nói lung tung. Tình hình này giống như đã từng xảy ra cô nói sai một câu chỉ sợ anh lại nổi nóng.

Cô lặp đi lặp lại châm chước, thử thăm dò nói: "Em không phải có ý này, chẳng qua là cảm thấy có một số việc hình như anh nghĩ có chút lệch, ví dụ như học tập... Học tập vốn chính là việc lớn của mình, còn Vương Húc Nhượng, em cảm thấy anh giống như đang quản em..."

"Bộp".

Cặp sách của cô bị ném lên trên bàn.

Chung Hằng quay người đi, đi tới đằng sau, anh một cước đá thùng rác bên tường ngã lăn ra, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.

——

Từ hôm đó, mọi người rất nhanh đã phát giác Chung Hằng và Hứa Duy ở giữa xảy ra vấn đề, bởi vì bọn họ đột nhiên không nói gì với nhau.

Lúc đụng phải ở hành lang, cũng là nhìn không chớp mắt sượt qua người, giữa trưa không còn cùng nhau ăn cơm, cũng không cùng nhau đi buổi tối.

Áp suất thấp bao phủ xuống Hứa Minh Huy và Triệu Tắc gian nan sống qua ngày, không dám nhiều lời. Đến thứ năm, Lâm Ưu không chịu nổi loại bầu không khí quỷ quyệt này, hỏi Hứa Duy: "Các cậu tới tột cùng là có muốn hòa lại hay không?"

Hứa Duy nói: "Anh ấy giận tớ."

"Tớ đây biết, lòng dạ cậu ta luôn luôn không rộng lớn." Lâm Ưu nói: "Tớ nói là, cậu không có ý định dùng biện pháp khác?"

Hứa Duy cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: "Tớ có bóng ma tâm lý, nếu như lại nói sai, anh ấy càng tức giận thì làm sao bây giờ."

"Mẹ nó thật là nghiệp chướng." Lâm Ưu thở dài: "Như vậy đi, buổi chiều tớ cùng Hứa Minh Huy thương lượng một chút, cho các cậu một cơ hội, trải sẵn bậc thang để thiếu gia đi xuống."

"Trải thế nào?"

"Cậu chờ xem."

Buổi chiều tan học, Hứa Minh Huy và Triệu Tắc ngăn chặn Chung Hằng, Lâm Ưu lôi kéo Hứa Duy đi tới: "Thiếu gia, buổi tối cùng nhau ăn cơm thôi, tứ mời khách!"

"Đúng đúng đúng, đi thôi đi thôi." Hứa Minh Huy cùng Triệu Tắc trợ giúp, lập tức giật dây: "Lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm, hôm nay ăn thịt nướng đê."

Chung Hằng: "Tự các cậu đi thôi, tớ về." Anh một lát cũng không ngừng lại.

Còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Ưu bó tay rồi: "Luận bụng dạ hẹp hòi, không người nào có thể đưa ra lẽ phải." Cô nói với Hứa Duy: "Đi thôi, uổng công tớ một phen tốt tính."

Hai người cùng nhau đi xuống tầng dưới, Hứa Duy một mực không nói chuyện.

Lâm Ưu hỏi: "Cậu suy nghĩ gì?"

"Tớ cảm thấy tớ và Chung Hằng ở chung đúng là có vấn đề." Hứa Duy từ từ nói: "Chỉ là trước kia tớ không để ý đến, anh ấy rất cố chấp, so với tớ còn nghiêm trọng hơn."

"Cái gì cố chấp cơ, là hẹp hòi, nói phong cách tây như vậy làm gì." Lâm Ưu liếc mắt: "Ý của cậu là, bây giờ cậu mới phát giác được hai người không thích hợp? Không quan hệ, chia tay còn kịp sao."

Hứa Duy lắc đầu:"Không có cái gì có thích hợp hay không. Hai ngày này tớ đã nghĩ qua, mặc dù anh ấy là người như vậy, nhưng tớ vẫn thích."

"Vậy cậu định làm như thế nào? Về sau cậu ta ba ngày hai đầu náo một trận, cậu chịu được, không chê phiền?"

"Tớ chưa nghĩ ra." Hứa Duy nói: "Nhưng hiện tại tớ biết, không thể cùng anh ấy cứng đối cứng, không nên nhất chính là nói lời không dễ nghe với anh ấy, anh ấy sẽ làm thật."

Lâm Ưu im lặng: "Tớ thế nào cảm giác cậu yêu đương cái này, đàm đến thật mẹ nhà nó mệt mỏi á, cậu đây là đang nuôi tiểu vương tử đấy à."

Hứa Duy không trả lời, đi hai bước, cô nhẹ nhàng nói: "Lâm Ưu, tớ đã cẩn thận nghĩ qua."

"Ừm?"

"Ngày đó tớ nói giống như làm tổn thương anh ấy."

"Câu nào?"

"Là câu kia... Tớ nói là tiền đồ của chính anh ấy."

"Lời này không sai, là sự thật."

Hứa Duy lắc đầu: "Không nên nói như vậy."

Chung Hằng đem toàn bộ tiền đồ buộc ở trên người cô, là bởi vì anh không nghĩ tới muốn tách ra khỏi cô.

HẾT NGOẠI TRUYỆN 23
Chương trước Chương tiếp
Loading...