368 Hoàng Diệu

Quyển 3 - Chương 6: Tương Lai Hiện Hữu



*Vong nữ*

Ngay sau khi chứng kiến KB làm lễ và giải thoát căn nhà 368 khỏi thế lực voodoo và biến nó trở thành một tiệm thời trang Silk Road thì ông Danh như còn ngạc nhiên hơn nữa. Ông vốn không phải là một thầy phù thủy với phép thuật cao siêu, nhưng cái kiến thức về thế giới tâm linh thì chưa chắc những tên thầy cao tay đã bằng được ông, đơn giản vì đó là chuyên ngành của ông ta. Ông Danh chắc chắn một điều rằng KB giải thoát được căn nhà này khỏi thế lực voodoo phải có một bàn tay giúp đỡ ở ngoài, một thế lực mạnh tương tự mà ông không hề biết đến, hay họa chăng, cái kẻ giúp đỡ KB cũng chính là kẻ tu đạo voodoo. Ông Danh đã khéo léo lựa lúc nhà không còn ai, ông ta đã lẻn nhẩy tường vào vườn sau và triệu hồi con ma xó của căn nhà này lên. Theo như tin ngưỡng người Việt Nam, thì bất kể một căn nhà nào, hễ có đủ 4 góc nhà thì chắc chắn sẽ có ma xó. Con ma xó này tương tự như thổ địa sơn thần cai quản một vùng. Về phần ma xó, gọi nó là ma đơn giản vì nó không thuộc về thế giới con người, không hề có một sức mạnh hay như phép thuật nào. Nó cứ ngồi ở một góc nhà mà im lặng chứng kiến tất cả những gì sẽ xảy đến để rồi hết nhiệm kì lại thay phiên một con ma xó mới để đi đầu thai. Kể ra thì cũng lạ thật, hà cớ gì mà lại có một loại ma không ra ma, thần không ra thần đến thế cơ chứ? Một sinh linh có thể nói là khá vô dụng. Tại sao lại nói ma xó là vô dụng? Đơn giản chỉ là vì ma xó đến tự bảo vệ mình cũng không thể, chẳng trách mà những kẻ buôn thần bán thánh vẫn hay dễ dàng gọi ma xó lên để mà thu thập thông tin về gia chủ để có thể tiện cho việc "làm tiền". Nghĩ là ma xó vô dụng không thể tự bảo vệ bản thân mình là vậy, thế nhưng mấy ai hiểu được rằng, mỗi con ma xó tượng chưng cho một cặp mắt của Thiên Phụ phái xuống để dõi theo đời sống hàng ngày của phàm phu tục tử, để tiện phán xét họ coi coi ai là người ngay, ai là kẻ gian. Ông Danh đã thành công trong việc gọi được con ma xó của tiệm Silk Road lên, thế nhưng ông cũng không hy vọng gì nhiều vào con ma xó này. Quả nhiên như ông Danh đoán, con ma xó này là kẻ mới được luân chuyển tới nên nó chưa được chứng kiến gì nhiều về căn nhà này. Kể cũng đúng mà thôi, căn nhà này đã từng mấy chục năm nằm dưới chướng của một thế lực "ngoại bang" mạnh như vậy, thì thử hỏi làm sao mà ma quỷ thần thánh Việt Nam có thể bám trụ lại đây lâu được. Nhưng có một điều mà con ma xó này nói cho ông Danh biết đủ để làm thay đổi cục diện, đó chính là về người con gái cuối cùng của gia đình Hằng, một người con nuôi mang trong mình sức mạnh vô song, một sức mạnh mà khi khái sáng ra có thể hiểu biết và nhìn thấy mọi thứ trên đời. Người con gái này hiện đã được "đưa" ra ngoài Bắc và tạm lánh ở một ngôi miếu. Biết được thông tin đó, ông Danh lại tức tốc lao ra Bắc, hòng gặp được Cầm, người mà có sức mạnh phi thường, họa chăng bản thân ông Danh mong muốn rằng Cầm có thể giúp ông giải quyết vấn đề riêng của mình, và một phần, ông Danh tin rằng căn nhà này vẫn chưa được giải quyết triệt để, đơn giản là vì hình bóng con ma xó vẫn còn bị lu mờ khá nhiều, điều đó chứng tỏ rằng vẫn còn một thế lực vô hình đủ mạnh làm ảnh hưởng tới con ma xó.

... Tại ngôi miếu ngoài Bắc...

Ông Danh như chết điếng người khi mà trước mặt ông ta là một bà lão già nua với đôi mắt bị mù đang ngồi thiền trong một căn phòng nhỏ phía sau gian thờ chính. Nghe những người gác miếu thì Cầm không may mắc một căn bệnh lạ, và khi khỏi bệnh thì Cầm bị lão hóa đi khá nhiều, biến thành một bà già, bên cạnh đó cô ta cũng mất đi thị giác, thính giác, và cả tiếng nói. Ông Danh còn đang băn khoăn không hiểu phải giao tiếp với Cầm kiểu gì thì bất ngờ bên tai ông ta văng vẳng tiếng một người con gái trẻ tuổi:

- Một đứa con bị thất lạc suốt mấy năm nay... một viên đá cẩm thạch của dòng họ mầu đen tương trưng cho "âm" đối lập với "dương" trong thái cực đồ. Viên đá âm đó chỉ phát huy hết tác dụng khi kết hợp với viên đá dương mà thôi. Còn nếu không, nó sẽ là một món đồ bị nguyền rủa cho những kẻ nào sở hữu... Một chiến binh từng tham gia vào một biệt đội tâm linh học, suốt những năm tháng gian khổ, họ tìm đến sức mạnh tâm linh để mong thống nhất đất nước... để đôi bờ không còn chia xa. Nhưng rồi, đến khi hòa bình được lập lại, thì biệt đội đó bị xóa sổ như chưa hề tồn tại. Người lính năm xưa lạc lõng giữa dòng đời cố tìm lại những gì vẫn còn thuộc về mình...

Ông Danh như nhận ra đây là thuật truyền âm, và hơn nữa lại là giọng của bà lão ngồi ngay trước mặt mình. Thế nhưng điều làm ông thực sự sốc mà đứng hình là những lời lẽ kia, tiếng Cầm lại tiếp tục vang lên:

- Nói cho ta nghe, ông biết rõ rằng đó là viên đá bị nguyền rủa vậy hà cớ gì còn đi tìm nó? Và con trai ông là người cuối cùng cầm nó... đã mấy năm rồi kể từ ngày nó mất tích.... Điều gì khiến ông tin rằng nó còn sống?

Ông Danh như cạn lời, phải mất mấy giây mới thốt lên lời:

- Ai.... Ai đã khái áng sức mạnh ánh sáng cho bà?

Một tiếng cười khẽ văng văng bên tai ông Danh:

- Ai không còn quan trong nữa... mọi thứ đã được sắp đặt. Nói ta nghe, ta biết ông lặn lội tới đây tìm ta là vì một lí do khác nữa chứ không phải về vấn đề cá nhân. Vậy bây giờ ông muốn sao?

Ông Danh cảm thấy câu hỏi hơi khó hiểu, thế nhưng ông đáp:

- Chẳng là căn nhà đó vẫn còn có...

Ông Danh còn chưa kịp nói xong thì bỗng Cầm đứng thẳng người dậy và nói:

- Ta biết căn nhà đó ra sao, và ông muốn cái gì. Ý ta muốn hỏi là ông có thực sự muốn tìm thấy con trai mình và viên đá đó không?

Ông Danh lại câm lặng một lần nữa, ông ta nhìn Cầm với ánh mắt gườm gườm, lo sợ rằng không biết Cầm đang có âm mưu gì. Cầm cười thành tiếng nói:

- Ông nghĩ rằng ta sẽ bắt ông phải làm giao kèo sao? Ông bây giờ tương tự như kẻ đã đánh đuổi Morgana ra khỏi căn nhà 368 đó, kẻ đã không còn gì để mất... vậy mà ông vẫn sợ ta đang có mưu mô quỷ kế gì sao? Ta nói vậy có đúng không ông Diên?

Ông Diên khẽ giật mình khi mà Cầm có thể đọc được suy nghĩ của mình, ông ta vội chữ cháy:

- Không... không phải như vậy mà là....

Cầm lắc đầu nói:

- Thứ duy nhất níu kéo sức mạnh phần nào sức mạnh voodoo còn lại trong căn nhà đó chính là vong nữ. Định mệnh đã an bài, duyên khởi rồi duyên ắt phải diệt. Để thực sự thanh lọc căn nhà đó, phải đánh tan hồn phách của vong nữ kia. Để làm được điều đó, hay tới chùa Trấn Quốc, mang theo một gương bát quái và xin họ yểm bủa khắc lên kinh phật ở mặt sau của tấm gương đó. Việc còn lại, với sự am hiểu của ông thì ta tin ông biết phải làm gì...

Ông Diên đáp:

- Tôi hiểu...

Ông Diên còn chưa kịp hỏi về đứa con trai và viên đá của dòng họ thì bất ngờ Cầm đã lên tiếng:

- Muốn tìm con trai mình và viên đá của dòng họ, hay theo hướng rừng núi phương Bắc, ông sẽ có được câu trả lời cho riêng mình.

Ông Diên hỏi:

- Bà vừa mới nói với tôi rằng chắc gì con tôi đã còn sống và viên đá dòng tộc kia chỉ mang lại sui sẻo vậy cớ sao còn chỉ đường cho tôi?

Cầm cười nói:

- Điều gì khiến ta có thể ngăn ông lại được chứ? Ngoài ra ta chưa hề nói rằng con trai của ông đã chết và ông không thể tìm thấy viên đá đó. Ta chỉ tiết lộ cho ông một điều, đó là ông sẽ phải đổi lấy viên đá đó và bán bản thân mình đi để được ở bên con trai ông một lần nữa.

Ông Diên hỏi:

- Điều gì có thể khẳng định được những gì bà nói là sự thật?

Cầm không nói gì chỉ mỉm cười, thế rồi cô ta tiến tới đặt một tay lên chán ông Diên.

Ngay lập tức ông trước mắt ông Diên hiện ra một viễn cảnh. Trên người ông là bộ đồ chỉ huy quân đội, và xung quanh là vô vàn người lính trẻ tuổi khác. Họ ngồi trong một căn buồng sắt hẹp, và cái cảm giác tạo ra cứ như thể họ đang ngồi trong một khoang sau của xe quân đội kín bưng phi đi vun vút. Ông Diên mừng rỡ đến rơi nước mắt khi mà bên cạnh ông là đứa con trai của mình, cũng trong mầu áo bộ đội. Đứa con của ông nhìn ông với ánh mắt lo lắng hỏi:

- Cha... liệu rằng còn có ngày mai không?

Ông Diên vỗ vai con mình nói:

- Con yên tâm, tất cả....

Chưa nói xong thì một tiếng nổ vang nay bên tai, tựa như xe của họ bị bắn pháo vào vậy. Ngay sau đó cả cái thùng xe quay vòng vòng, và cảm giác như đang bị rơi khiến họ nhận ra mình đang ở trên trời. Một tiếng rầm nữa vang lên khi cái thùng sắt chứa bọn họ tiếp đất. Cú rơi tự do khiến cho một vài chiến sĩ bộ đội bên trong đầp đầu và gẫy cổ chết ngay tại ghế ngồi với dây an toán. Ông Diên sau cú va đập mạnh thì đầu như ong lên, hai mắt hoa đi. Ông chỉ kịp lờ mờ nhìn thấy cảnh con trai ông đã tháo dây an toàn cầm súng lao ra phía cửa quay lại nhìn ông nói:

- Cha đã trải qua đủ rồi, giờ hãy để con.

Nói rồi cậu ta mở chốt đạp tung cửa hộp sắt lao ra bên ngoài. Tiếng bom rơi đạn lạc xen lẫn tiếng hét như làm cho tai ông Diên inh lên. Ông ta ngồi đó chìa tay ra phía trước mà gọi:

- Con... con ơi...

Cầm rụt tay lại tức thì ông Diên ngã ngửa ra mặt đất, toát mồ hôi hột. Cái cảm giác vừa rồi như vẫn còn vất vưởng. Cầm đứng đó nói:

- Ta biết ông là người trượng nghĩa... ông hãy giải quyết nốt căn nhà 368 đi. Sau đó hay nghe theo lời ta, lên rừng núi phương bắc... ta chúc ông cảm thấy hạnh phúc ở quãng thời gian bên còn mình... vì có nói gì đi chăng nữa... thì định mệnh vẫn được an bài, cho dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, thì số phận vẫn không rời.

*Một tia hy vọng nhỏ*

Bác gái phải mất công mãi mới tìm tới được ngôi miếu này với hy vọng có thể cứu rỗi được vong hồn của Liên. Thế nhưng chỉ đến khi cái người cuối cùng dòng họ Nguyễn Phi đứng trước mặt bác già thì mọi hy vọng như vỡ tan. Người này bị câm, điếc, và mù do chứng bệnh nặng, thử hỏi làm sao mà có thể cứu được Liên cơ chứ? Bác giá như không còn kìm nổi cảm xúc, bác gái khụy xuống sàn miếu mà khóc nức nở:

- Liên ơi... tội cho con quá... ông trời quả thật là quá tàn nhẫn mà...

Những người gác miếu thì ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì, chỉ có Cầm là tiến lại đỡ bà ta dậy, cầm đưa cho bà môt con búp bê vải và một tờ giấy. Bác gái nước mắt nhạt nhòa mở tờ giấy ra, bên trong có ghi:

"Bà cầm còn búp bê vải này về gặp vong nữ đó và đọc thần chú như bên dưới, sau khi làm xong thì vong hồn cô ta sẽ nhập vào con búp bê này mà không còn bị mắc kẹt vào căn nhà đó nữa, hay đi mau lên, nếu như bà còn muốn cứu lấy cô ta."

Bác gái cầm con búp bê và tờ giấy thì mừng như mở cờ trong bụng, bà ta khóc nức nở cúi đầu lạy Cầm mà nói giọng nghẹn ngào:

- Cám ơn ân nhân! Cám ơn ân nhân!

Nói rồi bà ta bắt xe taxi và ra sân bay quay lại ngay Đà Nẵng. Nhưng chỉ tiếc thay cho bác gái vì không biết được rằng Cầm đã gặp ông Diên trước, và con búp bê đó chỉ như là một thứ bùa yểm để trấn an tinh thần Việt. Như Cầm đã từng nói, duyên khởi duyên diệt, số phận đã được an bài. Cuộc tình của Liên và Việt đã định là sẽ kết thúc trong cảnh ly tan.

... không lâu sau...

Hai xe ĐNQP đỗ trước cửa miếu, Hưng bước thẳng vào căn phòng nhỏ gặp Cầm. Hưg vừa bước vào là Cầm có thể cảm nhận được cái nguồn sức mạnh vô tận, một thứ tà khí như sộc lên. Hưng vừa vào Cầm đã lên tiếng:

- Quỷ đen, mãi mãi chỉ là cái bóng của đức Phật ngàn tay... cuối cùng ngươi đã tìm đến ta.

Hưng có vẻ như không ngạc nhiên lắm, chỉ nhìn thật kĩ Cầm trước mặt mình, một bà lão già nua bị mù câm điếc đủ đường dùng thuật truyền âm để nói chuyện với mình. Hưng tiến tới túm cổ Cầm nhấc lên ép vào tường, Cầm không chống cự như thể cô biết trước Hưng đang có ý đồ gì. Từ phái sau lưng Hưng như mọc ra một cái cánh tay đen dài vươn tới trước mặt Cầm. Hưng một tay túm cổ Cầm nhấc lên, một tay bóp miệng Cầm mở to, cái cánh tay đen kia nhỏ một giọt nước đen vào miệng cô. Xong xuôi đâu đó, Hưng buông tay thả cho Cầm đứng thẳng người lại, Cầm ho lên khù khụ liên hồi đến nỗi phải chống tay quỳ trên mặt đất. Kỳ tích xảy ra, khi không Cầm bỗng trẻ ra đúng với tuổi của mình, thính giác, thị giác, và tiếng nói hoàn toàn hồi phục. Cầm quỳ ở đó ngước lên nhìn Hưng còn chưa kịp nói gì thì Hưng đã nói:

- Cô là kẻ đã giúp đỡ KB? Người nói cho hắn nghe về lời sấm truyền?

Cầm trong phút giây lần đầu được nhìn thấy lại thì cô như bị cái vẻ bề ngoài của Hưng hớp hồn. Không, cái quan trong hơn nữa đó là thứ phép mà Hưng làm đã giúp Cầm có thêm sức mạnh khác, cái sức mạnh như có thể nhìn thấu tim gan và con người của Hưng. Chỉ trong có tích tắc, Cầm như nhìn ra được cả cuộc đời Hưng, những gì cậu đã phải trải qua, nhưng gì mà cậu đã mất. Hưng thấy Cầm cứ quỳ ở đất thì cậu lắc đầu bỏ đi, Cầm vội đứng dậy kéo tay Hưng lại nói:

- Khoan!

Hưng đứng im, Cầm nói:

- Tại sao... tại sao ngươi lại cam chịu như vậy?

Hưng quay người lại nhìn Cầm, Cầm tiếp lời:

- Người thưa biết quỷ vương đang chi phối và lợi dụng, cớ sao còn chịu bị hắn điều khiển?

Hưng mỉm cười:

- Có lẽ là vì ta nhận ra hiện tại thì quỷ còn tốt hơn thần tiên. Ta nói vậy có đúng với nhà ngươi không?

Cầm nghe xong câu đó mới nhận ra rằng Hưng như biết rất rõ về cô. Họa chăng cả hai đểu phải trải qua sự nghiệt ngã của số phận. Hưng quay lưng bước đi thì bất ngờ Cầm ôm chầm lấy cậu ta từ đằng sau, không hiểu vì lí do gì, sự đồng cảm hay họa chăng là cùng lý tưởng mà chỉ mới gặp mà Cầm như đã chết mê chết mệt Hưng. Cầm siết chặt tay ôm Hưng từ đằng sau, cô hỏi:

- Nếu sau này em chính là kẻ gϊếŧ chết anh, thì liệu anh có oán em không?

Hưng mỉm cười đáp:

- Số phận an bài, ta cũng không nghĩ là mình sống mại được, một mình quay lưng lại với cả thế giới, thử hỏi làm sao tồn tại được? Cái kết có thể là chết với ta, nhưng những gì mà ta để lại sẽ trường tồn mãi mãi.

Cẩm nói lí nhí:

- Vậy hãy để em được cùng anh quay lưng chống lại với cả thế giới... em sẽ hết lòng vì anh... cho dù sau này số phận có an bài... có buộc em phải gϊếŧ anh... thì đó không phải là chủ ý của em.
Chương trước
Loading...