39 Manh Mối (Tập 6: Trong Vùng Nước Thẳm)
Chương 24 - 25
CHƯƠNG 24 ALISTAIR HE HÉ MỘT BÊN MẮT. Nếu có bất ngờ khi thấy tụi nó thì lão cũng không để lộ điều đó ra. “Chào mừng tới thiên đường,” lão nói. Lão xoay hai chân xuống đất để đứng dậy. “Mấy đứa có vẻ thất vọng thế.” “Tụi cháu không ngờ là gặp ông ở đây,” Dan làu bàu nói. “Ta cũng vậy,” Alistair đáp. “Chỉ có điều nói thế cũng không thật lòng lắm. Ta đã đạt đến trình độ không bao giờ còn thấy bất ngờ khi thấy hai đứa thình lình hiện ra.” Dan những muốn đấm vào một cái cây nào đó. Nó đã tin chắc rằng mình đang theo dấu người đàn ông già nhất trên trái đất. Nhưng thay vào đó, nó chỉ tìm được thêm một người họ hàng nhà Cahill. Với lại, nó vẫn chưa xác định rõ được cảm giác của mình về Alistair. Amy từng khóc nức nở khi nghĩ rằng Alistair đã chết trong cái hang động bị vùi lấp hồi ở Hàn Quốc. Thậm chí khi đó thằng nhóc cũng thấy mủi lòng một chút. Thôi được rồi, nó cũng đã khóc, thế đấy. Khóc một chút. Nhưng rồi hóa ra Alistair vẫn còn sống. Điều đó nghĩa là lão đã hoàn toàn đánh lừa tụi nó. Đó cũng không phải là lần đầu tiên. Lão là một người nhà Ekaterina kia mà, cũng đang muốn tìm được 39 manh mối như tụi nó thôi. Tuy nhiên hồi ở Ai Cập lão đã giúp tụi nó. Chuyện cái tàu lặn do lão phát minh ra bị đắm không phải là lỗi của lão. Thôi được, đó có thể là lỗi của lão. Tụi nó sém chút nữa đã thành mồi cho cá sông Nile rồi. “Ông đang làm gì ở đây thế, ô Alistair?” Amy hỏi. “Ta cho rằng cũng như mấy đứa thôi,” Alistair đáp. “Ta đang tìm xem Robert C. Henderson đã làm cái gì ở chỗ này. Một người phi thường. Tất nhiên ông ấy là một người nhà Ekat.” “Tụi cháu đã đoán ra điều đó,” Dan nói. “Tụi cháu đã theo dấu ông ấy ở Úc.” “Nên giờ mấy đứa ở đây,” Alistair hấp háy mắt. “Ta ghét thay cho mấy đứa về việc đã phải tìm mọi cách để tới được Indonesia mà lại không có được một chút kết quả nào cho sự tò mò của mấy đứa. Thế nên, mấy đứa có muốn làm một vụ trao đổi thông tin nữa không? Mấy đứa nói cho ta biết điều mấy đứa đã tìm thấy ở Úc, còn ta sẽ nói cho mấy đứa biết điều ta đã tìm thấy ở đây. Đồng ý không?” Dan và Amy liếc nhìn nhau. Trước đây tụi nó đã từng chia sẻ thông tin với Alistair rồi. Chuyện này thường đem lại kết quả tốt. “Chắc mấy đứa đã biết ông ấy là một nhà khoa học,” Alistair nói. “Cũng như nhiều người trong chi họ của chúng ta, ông ấy có một đầu óc sáng tạo phi thường. Ông ấy gia nhập vào tầng lớp tinh túy của chi họ Ekat một cách cực kỳ nhanh chóng và thu hút được sự chú ý của những người đứng đầu chi họ. Ông ấy bị cuốn hút đến với những điều vĩ đại. Và rồi ông ấy đã phạm phải một sai lầm vĩ đại.” Alistair ngừng lại một chút. “Ông ấy đã phải lòng một người nhà Lucian.” Dan rên lên. “Ôi, làm ơn đi. Muốn ói quá! Đừng có nói là một chuyện tình sướt mướt nhé.” “Đúng thế đấy, một thiên diễm tình. Nhưng rất nhiều câu chuyện tình cũng đồng thời là những câu chuyện về... sự phản bội. Bà ta là lá ngọc cành vàng, họ hàng của Nữ hoàng Victoria. Điều này khiến nhà Ekat nảy ra một sáng kiến. Số là đã có một tin đồn - thật ra còn hơn cả một tin đồn - rằng vào khoảng 60 năm trước đó, một quý tộc nhà Lucian trong Hoàng gia Nga đã kết hợp được phần lớn - hoặc thậm chí đã kết hợp được hết 39 manh mối. Nhà Madrigal đã phá hủy hết tài liệu của ông ta trong một cuộc đột kích. Nhưng ông ta vẫn còn lưu giữ được một bản sao để phòng trường hợp bất trắc. Nó đã được chuyển tới đầu não của nhà Lucian ở London vào một thời điểm nào đó trong những năm 1880. Chúng ta nghi rằng vào năm 1918, nhà Madrigal đã giết Sa hoàng Nicholas II và gia đình ông ấy để tìm cái danh sách đó. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi. Chỉ có người nhà Ekat mới biết rằng danh sách đã được chuyển tới London.” Amy không nhìn Dan. Dan cũng chẳng nhìn Amy. Hồi ở Nga, hai đứa đã tìm thấy bằng chứng về việc kết hợp các manh mối, nhưng tụi nó không hề có ý định nói cho Alistair biết điều đó. “Tuy nhiên - và điều này là thói thường của nhà Lucian - là thậm chí nếu bọn họ có đủ khả năng ăn cắp và lừa đảo để lấy được nhiều thứ, thì bọn họ vẫn không có kỹ năng để tìm ra được cái tổng thể. Đó là việc của nhà Ekat. Thế nên người nhà chúng ta đã cho Robert Henderson một cơ hội. Cha vị hôn thê của ông ấy là người đứng đầu chi họ Lucian. Nếu Robert không chịu do thám ông ta và cố gắng xác định xem nhà Lucian có giữ 39 manh mối hay không, ông ấy sẽ bị nhà Ekat ruồng bỏ mãi mãi.” Amy há hốc miệng. “Dã man quá!” Alistair xoáy cặp mắt đen vào con bé. “Sau tất cả thời gian này, sau tất cả những nỗ lực này mà cháu vẫn chưa hiểu ra tầm quan trọng của chuyện này, đúng không hả?” “Cháu hiểu. Chỉ là chuyện đó...” Lão lắc đầu. “Không đâu. Nếu cháu thật sự hiểu nguy cơ của toàn bộ chuyện này là gì, cháu sẽ biết rằng đôi khi sự tàn nhẫn là điều cần thiết. Dù thế nào đi nữa, Robert Henderson cũng đã bị giằng xé. Nhìn bên ngoài, ông ấy đã mê đắm vì yêu rồi. Nhưng trong con người ông ấy còn có một thứ khác - một nhà khoa học. Sự cám dỗ của việc tìm ra được các manh mối và kết hợp chúng lại với nhau - ông không thể cưỡng lại thách thức này. Thế là ông ấy đã thành công trong việc chôm bản sao duy nhất về các manh mối trong tay nhà Lucian. Đương nhiên, bọn họ biết rất rõ ông ấy là người đã làm việc đó... thế nên cuộc hôn nhân đã tan vỡ. Nhà Ekat thu xếp đưa ông ấy lên một con tàu về vùng Biển Nam và dựng lên một câu chuyện về việc ông ấy đi theo con đường của Darwin. Nhưng thật ra ông ấy tới Indonesia. Rồi tất nhiên, ông ấy đã phạm phải một sai lầm định mệnh. Ông ấy đã xây dựng phòng thí nghiệm trên một ngọn núi lửa nổi tiếng. Có lý do để ông ấy làm thế - chỗ đó hoang vắng, và ông ấy có thể khai thác nguồn năng lượng địa nhiệt của núi lửa để cung cấp năng lượng cho phòng thí nghiệm. Dù sao thì ông ấy cũng là người nhà Ekat mà. Ông ấy đang đánh cược, và ông ấy biết rõ điều đó. Tất nhiên, ông ấy đã thua ván bài.” “Chuyện gì đã xảy ra?” Amy hỏi. “Ý cháu là, chúng ta đều biết Krakatau đã nổ tung, nhưng ông ấy ở đâu?” “À, vụ phun trào Krakatau. Có ai biết điều gì đã gây ra vụ đó không? Một số người nhà Ekat tin rằng chính nhà Madrigal đã thổi bay phòng thí nghiệm của Henderson, và việc đó đã bắt đầu gây nên một loạt vụ nổ chết người. Còn Henderson thì sao à? Ông ấy đã gặp may. Lúc đó, ông ấy đang trên đường đi lấy một số hàng hóa gửi theo tàu mà ông ấy đã đặt để dùng cho phòng thí nghiệm. Ông biết rằng núi lửa đã hoạt động. Trên đảo đã từng có nhiều hoạt động mãnh liệt, như động đất, hơi nước phun lên... nên ông ấy biết rất rõ mối nguy hiểm mà mình đang đối mặt. Nhưng ông ấy đã đến gần mục tiêu rồi. Gần một cách đau đớn đến nỗi ông ấy chỉ chịu rời đi vào khoảnh khắc cuối cùng - cái đêm trước khi vụ nổ chính xảy ra. Ông ấy đã sắp hiểu ra vấn đề, còn phòng thí nghiệm đã nổ tung bởi một trong những vụ nổ đầu tiên. Đó là lúc ông ấy bị phá hoại. Sáng hôm sau, ông ấy vượt eo biển đến một làng duyên hải ở Anjer, lúc cơn sóng thần ập đến. Ông ấy chạy lên đồi để thoát thân. Toàn bộ dân chúng cố gắng chạy trốn con sóng khổng lồ, hung hãn cao đến hơn 30 mét đó... mấy đứa có thể hình dung ra cảnh tượng khủng khiếp đó không? Hàng trăm con người bị hút ngược lại vào lòng nước và bị đập vào đá. Ông ấy đã chứng kiến cảnh tượng ghê rợn và thống khổ đó, và ông ấy đã có câu trả lời. Chúng ta biết ông ấy đã tới Jakarta. Chúng ta biết vài tuần sau đó ông ấy đặt vé tàu đến Sydney. Sau đó thì chúng ta mất dấu ông ấy. Chúng ta nghĩ ông ấy đã phát điên. Ông ấy cứ thế... biến mất thôi.” Alistair quay sang hai đứa. “Được rồi. Mấy đứa tìm được gì về ông ấy?” “Chúng cháu phát hiện ra ông ấy đã bị đi tù,” Amy đáp. “Người ta gọi ông ấy là Bob “Troppo”. Tụi cháu theo dấu ông ấy tới một chỗ gọi là Coober Pedy, nơi ông ấy làm một thợ khai thác mỏ ngọc mắt mèo, được gọi là Fossie. Ông mất vào khoảng những năm 1950. Nhưng ông ấy không hở môi ra lấy một lời. Cũng không để lại một manh mối nào. Chỉ còn lại một mớ lời lẽ vô nghĩa viết trên những bức tường của một cái mỏ.” “Nhưng thật ra ông ấy có để lại một gợi ý đấy,” Alistair nói. “Ta biết vì ta có nó đây.” “Ông kiếm được nó ở đâu thế?” “À,” Alistair nói. Ông ta quay ánh mắt tránh khỏi tụi nó. “Có lẽ ta sẽ tiết lộ điều đó trong một dịp khác.” “Tụi cháu xem nó được không?” Alistair lôi trong túi áo ra một mảnh giấy đã cũ. “Nếu mấy đứa hiểu được nó thì chúng ta sẽ chia sẻ manh mối này. Đồng ý không?” Sau khi tụi nó gật đầu, Alistair mới đưa mảnh giấy cho Amy và Dan. Alistair lôi trong túi áo ra một mảnh giấy đã cũ. “Nếu mấy đứa hiểu được nó thì chúng ta sẽ chia sẻ manh mối này. Đồng ý không?” Sau khi tụi nó gật đầu, Alistair mới đưa mảnh giấy cho Amy và Dan. “Chà, cái thứ này làm mọi chuyện trở nên sáng tỏ ghê đấy hén,” Dan nói. “Cháu nghĩ cháu có hiểu một chút,” Amy nói. “Ông ấy đã bỏ lại mọi thứ, đánh liều cả mạng sống để kết hợp 39 manh mối lại với nhau. Và ông ấy gần như đã có được câu trả lời - ông ấy chỉ thiếu đúng một manh mối. Bởi chỉ một thứ, số phận nghiệt ngã/ Hãy để mặc ta toan tính.” “Ông ấy đã sai ở chỗ đó,” Alistair nói. “Chúng ta biết rằng ông ấy không thực sự có được 38 manh mối. Nhưng ông ấy đã tới gần. Rất gần.” “Nhưng cái chỗ muôn con sóng hát bài ca mà ông ấy biết nhưng ông ấy lại không biết ấy, nó có nghĩa là gì?” “Có nghĩa là ông này bị tửng tửng rồi chứ gì,” Dan nói. Thằng nhóc rên rỉ. “Em như đang phải quay lại lớp tiếng Anh của bà giáo Malarkey ấy, chẳng có gì tốt đẹp hết trơn. ‘Nuối tiếc’ là gì?” “Nghĩa là buồn,” Alistair giải thích. “Ông ấy đã cố gắng hết sức trong thời gian rất lâu, và ông ấy đã đến rất gần, nhưng rồi lại mất tất. Nhưng có chỗ này ta không hiểu. Ông ấy đang tuyệt vọng, rồi ông ấy đi ném mình trên bờ cát - một từ ngữ thật đẹp dành cho bãi biển. Thế rồi tự nhiên ông ấy nói về Newton. Chẳng lẽ ông ấy cần đến một khám phá nào đó của Newton à? Ta biết ông đã khám phá ra trọng lực, nhưng điều đó thì có liên quan gì tới 39 manh mối chứ?” “Cái giá phải trả? Một vương miện ướt đầm,” Amy lặp lại. “Điều đó có nghĩa gì nhỉ? Rằng suýt chút nữa ông ấy đã làm vua của cả thế giới, hay là ý gì khác?” “Từ ‘vương miện’ cũng có thể có nghĩa là ‘cái đầu’ đấy,” Alistair nói. “Như trong câu ‘Jack té nhào và vỡ vương miện’ ấy, nhưng dù với nghĩa đó thì ta vẫn không thấy sáng tỏ chút nào. Ta cho rằng nó ám chỉ đến câu chuyện về Newton - rằng ông ấy đã nghĩ đến trọng lực lúc ông nằm dưới một gốc cây và một quả táo rơi trúng đầu ông. Do đó có thể ông ấy đang nói rằng mình đã có một phát kiến tình cờ. Nhưng tại sao ông ấy không nói phát kiến đó là cái gì?” Alistair thở dài. “Có thể ông ấy mất trí thật rồi cũng nên.” “Ông nghĩ thế à?” Dan hỏi. Một cơn gió mạnh thổi roàn roạt vào tờ giấy. Bầu trời đột nhiên tối sầm. Những cây cọ đang oằn mình trong gió. “Sắp có bão rồi,” Alistair nói. “Tốt hơn chúng ta nên vào trong. Đừng lo, những cơn bão nhiệt đới tự tan rất nhanh. Ta có thể gọi một cái xuồng du lịch và đưa mấy đứa về nhà đúng giờ ăn tối.” CHƯƠNG 25 VÀI GIỜ SAU, Dan ngồi nhìn chằm chằm ra màn mưa sầm sập. Những cây cọ đang vặn mình như những vũ công. Từ chỗ này, thằng nhóc chỉ có thể nhận ra vệt trắng của những con sóng. Mặt trời đã lặn từ lâu. Bóng tối mịt mùng vây quanh chỗ họ. “Không giống đang tan chút nào,” Dan nói. “Giống đang mạnh lên thì đúng hơn.” “Ai mà biết đâu chứ?” Alistair ngượng ngùng. “Ta không giỏi quan sát thời tiết. Ngay khi ta bắt được tín hiệu, mấy đứa có thể gọi cho Nellie. Chỗ này có hàng đống phòng cho mấy đứa ngủ lại.” Alistair đang ở tại ngôi nhà duy nhất đã được hoàn thiện trên đảo, nằm bên rìa khu công trường. Chỗ này đã được quy hoạch làm khu nghỉ dưỡng, nhưng nhà Ekaterina đã mua lại khu vực này để dự kiến dùng làm căn cứ. Họ vẫn chưa quyết định xong khi nào sẽ hoàn thiện chỗ này. Trong lúc chờ đợi, Alistair cứ đi đi về về. Ngôi nhà có một sảnh rộng dưới tầng trệt, cửa mở thông thống ra bốn bề và có trần cao gấp đôi bình thường. Alistair đã đóng chặt mấy cánh cửa chớp bằng gỗ lại khi họ từ bãi biển vào. Tầng trên là một không gian sống đã hoàn thiện với hai phòng ngủ, một phòng khách và một gian bếp nhỏ Tiếng mưa vẫn rơi đều đều lúc họ ăn xong bữa với cơm và rau. Alistair cố gắng liên lạc với Nellie bằng điện thoại của lão, và cô bắt điện thoại. Lão bật loa ngoài lên. “Ai đấy?” cô quát lên. “Alistair Oh đây, thưa cô Gomez. Tôi gọi để báo rằng Dan và Amy đang ở đây với tôi, và...” “Tụi nhỏ được an toàn không?” “Tụi em an toàn, Nellie ơi!” Amy gọi to. “Tôi sẽ tới đón tụi nhỏ.” “Không cần đâu. Thời tiết...” “Tôi cóc cần biết thời tiết thế nào! Mấy người đang ở đâu?” “Chị Nellie, tụi em đang ở trên một hòn đảo. Sáng mai tụi em sẽ về,” Amy nói. Nó có thể nghe được vẻ lo lắng thật sự trong giọng Nellie. “Tụi em xin lỗi vì đã không để lại lời nhắn.” “Lúc khác chúng ta có thể nói về việc các em đã làm chị sợ muốn chết suốt cả một ngày. Còn ngay bây giờ chị sẽ tới đón mấy đứa.” “Cô Gomez - Nellie à - tôi e rằng cô sẽ phải đợi tới sáng mai,” Alistair ngập ngừng nói. “Tôi thề sẽ tự mình dẫn tụi nhỏ về cho cô.” “Thôi khỏi cần phiền ông. Sáng mai tôi sẽ có mặt ở đó.” “Thôi khỏi cần phiền ông. Sáng mai tôi sẽ có mặt ở đó.” Alistair chỉ dẫn vị trí cụ thể cho cô nàng và đảm bảo rằng lão đã cho tụi nó ăn tối rồi, và Dan nói chõ vào về việc nó buồn ra sao vì thiếu món tráng miệng. Rồi Nellie miễn cưỡng chào tạm biệt và nói rằng cô nàng sẽ gặp tụi nó vào sáng hôm sau. Sáng tinh mơ. “Bây giờ, ta nghĩ hôm nay đã là một ngày dài và tất cả chúng ta đều nên đi nghỉ,” Alistair trở lại với cách nói bình thường của mình. “Tối nay, mấy đứa sẽ được an toàn ở đây.” Vài phút sau, Amy đã thật sự cảm thấy an toàn khi nó rúc vào dưới tấm chăn bông. Alistair đã cho mỗi đứa tụi nó mượn một cái áo thun trắng bằng vải cotton của lão để mặc đi ngủ, vì quần áo của tụi nó đã bốc mùi cá và nước biển. Mưa gió đã tạnh, và một cơn gió thoảng đang lùa qua cửa sổ. Tiếng xào xạc nhè nhẹ của hàng cọ làm Amy buồn ngủ trĩu mắt. Ngoài xa xa, tiếng động cơ nổ rì rầm xuyên qua mặt biển tối đen. Con bé mệt đến nỗi nó hy vọng rằng mình sẽ không nằm mơ. *** Đầu tiên, con bé nghĩ rằng nó vẫn đang nghe thấy tiếng lá cây thầm thì bên ngoài. Âm thanh thật khẽ khàng. Nó trở người và cảm giác nó đang từ từ chìm lại vào giấc ngủ. Nó vẫn có thể ngửi thấy mùi khói từ bữa ăn tối của tụi nó... Nó ngồi bật dậy. Giờ nó có thể ngửi thấy mùi khói. Nó có thể thấy những cuộn khói bốc lên trong ánh trăng. Nỗi sợ hãi xuyên qua người nó. Nhưng nó dường như không thể cử động. Nó đang thấy lại một đêm khác, một lần khác. Lửa. Amy bám chặt lấy cánh tay mẹ nó. Nó khóc thét lên trong lúc hai mẹ con chạy theo cầu thang xuống tầng trệt. “Đưa các con ra ngoài!” cha nó thét lên. Ông đang ở trong phòng làm việc, ném những cuốn sách từ trên giá xuống đất. Đang tìm thứ gì đó... “Cha ơi!” nó gào lên. Nó chìa tay ra và ông khựng lại một giây. “Thiên thần của cha!” ông nói, “đi với mẹ nhé con.” “Không!” Nó khóc nức lên lúc mẹ kéo nó đi. “Không! Cha ơi!” “Arthur!” mẹ nó hét lên. Nhưng bà vẫn ở lại với Amy và Dan. Trời đêm lạnh lẽo, cỏ ướt níu lấy đôi chân trần của nó. Mẹ cúi xuống với nó. Bà giữ khuôn mặt Amy trong tay mình. “Nhìn mẹ này,” mẹ nó nói theo cách bà luôn dùng mỗi khi bà muốn Amy tập trung lắng nghe. “Chăm sóc em con nhé. Mẹ yêu các con.” Amy gào lên, van xin bà quay lại ngay khi bà chạy bổ trở vào căn nhà đang bùng cháy... Con bé chìm đắm vào ký ức đến mức thế giới xung quanh không còn hiện hữu, mãi cho đến khi bắt đầu ho lên nó mới hoàn toàn hiểu ra rằng đây không phải là một giấc mơ. Cả căn nhà đang chìm trong lửa! Alistair hiện ra trên khung cửa. Amy thấy ánh lửa nhảy nhót trên mặt lão, và hình ảnh đó làm nó chợt thấy choáng váng cả người. Alistair cũng đã ở đó trong cái đêm ấy. Trên tay lão đang cầm mấy cái khăn choàng sũng nước, giống như mẹ nó đã làm trong cái đêm đã rất xa xôi ấy. Lão tiến lại cửa phòng ngủ và nhét cái khăn ướt vào khe nứt. Rồi lão gập đôi người lại ho sù sụ. Lão đứng cạnh lò sưởi, gương mặt chìm trong bóng tối. Quần dài ủi nếp thẳng tưng. Áo vét xám, cà vạt màu vàng tươi. Lão đằng hắng một cách lịch sự. “Hãy bình tĩnh lại nào. Chúng ta chỉ đến đây để lấy thứ thuộc về chúng ta mà thôi.” Dan ngồi bật dậy trên giường ho sù sụ. Âm thanh tắc nghẹn của thằng nhóc đã giúp Amy có thể cử động được. Con bé tung chăn ra. Alistair vội vàng tới chỗ Dan. Lão trùm cái khăn ướt vào mặt Dan. Lão quàng một cánh tay quanh người thằng nhóc và bắt đầu dẫn nó tới cửa sổ. “Nhanh lên!” lão ngoái lại gọi Amy. Khi con bé đến được chỗ cửa sổ, nó thấy khói đang cuộn lên từ bên dưới. Nó nhìn lại phía sau và trông thấy khói đang ùn vào một cách ma quái qua những khe hở xung quanh cánh cửa đóng chặt. Sẽ không thể thoát được qua lối đó. “Gờ tường!” Alistair nói. Bên ngoài cửa sổ có một cái gờ tường đủ rộng để đứng được. Con bé nghe thấy tiếng kính vỡ vụn khi cánh cửa sổ phòng bên cạnh nổ tung. Alistair đã bước ra đứng trên gờ tường và chìa một tay cho Dan. “Đi nào. Gió đang đẩy khói bay theo hướng khác. Đứng đây mấy đứa có thể thở được.” Dan bước ra gờ tường. Nó hớp lấy hớp để làn không khí trong lành. Amy bước ra tiếp theo. Bức tường sau lưng nó nóng rẫy lên. Con bé nhìn xuống. Xa phía dưới là đống xà bần. Những cuộn dây cong queo, bê tông, đinh, những đống cốt thép han rỉ. Không có chỗ nào trống để có thể nhảy xuống. Ngay cả nếu tụi nó có thể sống sót sau cú nhảy, tụi nó vẫn có thể bị những vật nhọn đâm phải. Hơi thở của Dan trở nên nặng nề và khò khè. Alistair vẫn giữ tay quanh người thằng bé. Những lưỡi lửa sôi réo. Không một ai đến giúp. Không một tiếng còi báo động. “Ta sẽ nhảy xuống,” Alistair nói. “Có thể ta sẽ tìm thấy một cái thang hay thứ gì đó. Ta sẽ tìm cách đưa mấy đứa xuống.” “Ông không thể nhảy được!” Amy hét lên. “Ông sẽ chết mất!” Lão vừa mỉm cười vừa đưa tay vuốt nhẹ má nó. “Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Alistair tựa người vào bức tường. Lão nhìn xuống, tìm một chỗ an toàn để đáp xuống. Không có chỗ nào. “Chờ đã!” Amy níu tay áo của lão. “Nhìn kìa!” “Irina,” Dan nói. “Irina,” Dan nói. Làn khói bốc lên cao và tan đi, và họ thấy cô ta đang chạy ở bên dưới, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, hai chân cử động nhịp nhàng. Trong tay cô ta là một cái sào tre. Trong khi cả đám đang nhìn một cách ngạc nhiên thì cô ta đã chống cái sào xuống đất và làm một cú nhảy đẹp mắt lên mái nhà. Họ nghe thấy một tiếng đập mạnh lúc cô ta đáp xuống. Amy chồm người ra. Nó chỉ có thể nhận ra Irina đang ở phía trên. Irina thả cái sào xuống và tựa nó chắc chắn vào rìa mái nhà. “Muốn nói gì hả?” cô ta gọi bọn họ. “Tụt xuống được không? Bám vào cái sào mà tụt xuống! Từng người một thôi, nó không được cứng cáp lắm đâu.” “Mình tin cô ta được không?” Alistair hỏi Dan và Amy Amy chính là người lên tiếng. Nó nhìn chằm chằm vào gương mặt kiên quyết của Irina. “Được,” nó đáp. Dan đi trước. Nó quặp chân quanh cây sào và nửa tụt, nửa lắc người trườn xuống đất. Ngay khi thằng nhóc chạm đất, Amy thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. “Đi đi, Amy,” Alistair giục. Amy quay lại và cầm lấy cây sào. Nó nhìn lên Irina đang nằm bẹp xuống mái nhà, giữ chắc cái sào bằng cả hai tay. Irina nhăn mặt, và Amy nhìn thấy một ngón tay sưng lên đỏ tấy của cô ta. “Chờ đã, trước khi cháu đi, hãy cầm lấy cái này,” Irina nói. Cô ta chìa một bàn tay ra. Amy với tay lên. Sợi dây chuyền của bà Grace rơi vào lòng bàn tay nó. “Isabel lại làm thế,” Irina nói. “Lần đầu tiên, ta đã bỏ đi. Nhưng lần này thì không. Lần này ta sẽ không để cho cô ta thành công đâu. Giờ thì... mọi thứ tùy thuộc vào cháu và Dan. Đi đi!” Sự uy quyền trong lời nói của Irina thúc giục Amy hành động. Nó bám chặt lấy cây sào tre. Cái sào nóng rẫy lên trong bàn tay nó, nhưng nó vẫn tụt xuống. Con bé nhìn lên chỗ Alistair. Lão đang giơ tay lên chào Irina, rồi bám vào cây tre và nhăn mặt lại. Amy nhìn thấy khói đang bốc lên. Cây sào đang bắt đầu bốc cháy. Alistair nhanh chóng đu xuống. Khi còn cách đất vài mét cuối cùng, lão nhảy đại xuống. Cây sào đã bốc cháy bừng bừng. Nó từ từ rụi xuống. Amy, Dan và Alistair nhảy ra xa để né lúc cây sào đổ xuống chỉ cách họ vài phân. “Chúng ta cần phải tìm một cây sào khác,” Alistair Cả đám rời mắt khỏi tòa nhà đang bùng cháy. Họ rà soát cả khu vực một cách kỹ càng, băng bừa qua đám xà bần. Chỗ nào cũng được, họ phải tìm thấy thứ gì đó để cứu Irina. *** Từ trên cao, Irina quan sát họ. Mái nhà đã trở nên nóng đến mức đứng trên đó là cả một cực hình. Khói cuộn qua người cô ta rồi tan đi. Cô ta cảm giác mình đã ở cách họ thật xa. Trông họ đầy hy vọng. Họ vẫn chưa hiểu là đã quá muộn rồi. Một nửa mái nhà đã sụp xuống trong một cơn mưa tàn lửa. Ngọn lửa đang gào thét, ăn tươi nuốt sống những cây xà nhà bằng gỗ. Cô ta chỉ còn cách đó có vài phân. Cô ta chỉ còn lại vài giây. Thế cũng tốt rồi. Cô ta đã cứu được thằng bé. Cô ta đã cứu được con trai yêu dấu của mình. Không, không phải Nikolai. Là Dan. Dan và Amy. Cô ta gắng gượng giữ cho đầu óc được minh mẫn. Khói đang thiêu đốt mắt cô, cổ họng cô. Cần có một nỗ lực phi thường để tiếp tục đứng thẳng. Cô sẽ tiếp tục đứng thẳng. Cô sẽ chết như một người tốt hơn lúc còn sống. Như thế cũng không phải là quá tệ với một cựu nhân viên KGB, chưa kể đến việc là một người nhà Cahill. Nhìn xem, họ vẫn đang tìm một cây sào, hy vọng cứu được mình. Thật vui khi nhìn thấy điều đó. Alistair tội nghiệp, ông ta chưa bao giờ ưa mình. Nhưng có một đêm ở Seoul, ông ta đã trút bỏ sự đề phòng của ông ta và mình cũng vậy. Và tụi mình đã cùng chia nhau một tô bibimbap. Một cái tô, hai cái muỗng. Mỗi khi muỗng mình vô tình đụng phải muỗng của ông ta, ông ta lại cáo buộc rằng mình đang tán tỉnh ông ta. Cuối cùng, ông ta đã làm mình bật cười... Đột nhiên, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô. Có thật là cô đã sẵn sàng rời bỏ cuộc đời này? Có một cách để sống khác với cách mà cô đã sống - có những lúc cô đã thoáng nhìn thấy điều đó. Khi ở cùng với Nikolai và... một vài người khác. Để tuột mất điều đó mới đau đớn làm sao! Như tể để một tuột mất một cơ hội. Tuột mất một giấc mơ. Mình hy vọng tụi nhỏ biết chuyện này có ý nghĩa với mình, cô vừa thầm nghĩ vừa chăm chú dõi theo mấy đứa nhỏ nhà Cahill. Các con hãy ghi nhớ điều ta đã nói. Hãy biết sợ mụ ta. Giờ trong tay các con chỉ toàn là những điều dối trá. Cái mái nhà kêu răng rắc và nứt ra một vết lớn rồi sụp xuống. Irina thét lên thất thanh lúc cô cảm thấy mình đang rơi xuống, và cô ngước nhìn lên. Cô muốn bầu trời đầy sao là điều cuối cùng mình nhìn thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương