40 Ngày Kết Hôn

Chương 46: Ngày thứ ba mươi hai



Còn khoảng một tuần là Lục Diệp phải về bộ đội. Mới sáng sớm, bên quân khu đột nhiên gọi tới, nói nhà mới đã bố trí xong rồi, hỏi anh còn có yêu cầu đặc biệt gì không.

Bên quân khu sắp xếp cho người nhà quân nhân rất thỏa đáng. Một nguyên nhân là vì người bên này làm việc đáng tin cậy, nhưng quan trọng nhất là vì quân nhân kết hôn rất khó khăn, thành thử cấp trên khá khổ công sắp xếp cho lính của mình.

Lục Diệp nghĩ mấy giây mới nói: “Cần một cái giường lớn một chút.”

Ý của anh là Vân Thường có thai rồi, sợ giường bộ đội sắp xếp quá nhỏ, hai người ngủ sẽ đè lên Vân Thường. Bây giờ bé cưng trong bụng còn nhỏ nhưng vài tháng nữa, bụng Vân Thường to lên, nếu giường nhỏ quá sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà câu này nói ra lại có nghĩa khác, người trưng cầu ý kiến bên này khựng lại mấy giây mới đáp lời.

Ngắt điện thoại xong lập tức quay đầu hào hứng nói với người bên cạnh: “Cậu biết sao không, thiếu tá Lục muốn tớ bố trí một cái giường lớn nhé!”

“Thật á? Mẹ! Thiếu tá Lục quá dữ rồi! Vậy mua cái lớn nhất!”

“Chắc chắn luôn!”

Hai người nhìn nhau, cười hề hề, trong mắt đầy ẩn ý sâu xa.

Thành ra sau đó, khi Lục Diệp dẫn Vân Thường về bộ đội, được tẩy rửa bằng ánh mắt quỷ dị của rất nhiều người.

Ví dụ lính phòng hậu cần, phòng kỹ thuật, thậm chí còn có lính đặc chủng mới tới nữa…

Tất nhiên Vân Thường không biết Lục Diệp làm cái gì, đang vui hớn hở chuẩn bị đồ đạc để tuần sau mang theo. Cô có thói quen chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đi, như vậy đến chừng đó mới không bỏ sót do lộn xộn.

Lục Diệp ở bên chỉ huy, lúc muốn Vân Thường mang cái này, lúc lại bảo cô đem cái kia.

Vân Thường thì muốn mang đi hết, nhưng đồ đạc thật sự nhiều quá, xách nặng nên chỉ xem lời Lục Diệp như gió thoảng bên tai, cuối cùng cắt bớt đồ đạc của hai người chỉ còn một cái vali cỡ vừa.

Thiếu tá Lục nhìn Vân Thường thu dọn hành lý xong, im lặng đứng cạnh Vân Thường mấy giây, bỗng mở miệng: “Anh có sức.”

Vân Thường: “?”

Thiếu tá Lục: “Có thể xách, em không cần lo cho anh.”

Vân Thường vịn trán, cơ hồ chịu thua phương thức lý giải của người đàn ông này nhưng đối diện với đôi mắt thăm thẳm như biển khơi của Lục Diệp thì đành thỏa hiệp, lại mở vali ra, nhét mấy thứ anh bảo đem theo vào.

Thật tình Lục phu nhân không muốn cho Lục Diệp dẫn Vân Thường đi, tính cơ mật trong bộ đội chỗ Lục Diệp đặc biệt cao, thậm chí vị trí cụ thể ở đâu bà cũng không biết.

Sống trong doanh trại chắc chắn không bì được ở nhà, giờ Vân Thường lại đang có thai, theo ý bà, Vân Thường nên ở nhà mới phải!

Sinh con xong rồi đi cũng được vậy!

Nhưng hễ bà nhắc tới chuyện đó, Lục Diệp lập tức bày ra bộ dạng kiên quyết không thỏa hiệp, nói gì cũng nhất định dắt Vân Thường theo!

Nói mấy lần, Lục phu nhân thấy khuyên không được con mình cũng phải thôi.

Chỉ tội cho Vân Thường, con bé mới khỏi mắt lại phải đi chịu khổ nữa rồi.

Lục phu nhân sợ hai đứa nhỏ đều ẩu tả, không biết chăm sóc cháu nội bà, mệt bảo bối của bà.

Vì thế mấy ngày nay bà kêu nhà bếp làm đủ kiểu đồ bổ cho Vân Thường ăn. Tư thế này, loáng thoáng có xu hướng muốn nhồi nhét hết chất dinh dưỡng nguyên một năm vào người Vân Thường trong vài ngày.

Vân Thường ngại từ chối ý tốt của Lục phu nhân, đành cắm mặt ăn, cuối cùng suýt nữa không thẳng eo nổi, lên lầu cũng không lên được, cùng Lục Diệp xuống lầu đi bộ.

“Tiểu Ngạn!” Bà Lâm vừa mở cửa lập tức hoảng hồn trước cảnh người con đầy máu, thét lên một tiếng dìu con vào nhà, đóng cửa lại.

“Đừng, đừng kêu…” Lâm Ngạn dựa lưng vào sofa thở dốc, máu trên bụng nhỏ dọc theo cơ thể gập nghiêng của anh ta.

“Con, con đi ngay đây…”

Gần đây Lâm Ngạn thật xui xẻo, do vụ địa bàn, không cẩn thận chọc đến bang xã hội đen Thanh Long lớn nhất thành phố này, trước đó tuy anh ta chiếm được không ít chỗ tốt nhưng cũng chỉ làm ăn cỏn con mà thôi!

Nhưng lần này không như trước, đám thuộc hạ bị thắng lợi nhỏ nhặt u mê đầu óc, dám chủ động gây hấn Thanh Long!

Quả thực là muốn chết! Đáng tiếc đợi Lâm Ngạn biết thì đã muộn, bang Thanh Long đã xách đao giết tới nơi!

Mấy ngày nay, không biết làm sao, ngoại ô đột nhiên bị một đám đặc chủng chiếm đóng, ngay cả Thanh Long cũng không thể không kiêng dè đám người đó, thành thử không dám dùng súng, chỉ có thể xách dao.

Băng Lâm Ngạn căn bản không đối chọi được với Thanh Long, vỏn vẹn một tiếng đồng hồ là quân lính tan rã, bị người truy đuổi.

Bụng anh ta bị đâm một dao, song không dám ngừng, đành liều mạng chạy trốn.

Vất vả lắm mới trốn về tới nhà, sức lực trên người cạn kiệt, đứng cũng không đứng dậy nổi.

Có điều không thể liên lụy mẹ anh ta, dù anh ta có bất mãn với mẹ mình thì cũng không thể nhìn mẹ xúi quẩy theo!

Mới rồi sở dĩ chạy về nhà hoàn toàn là vì bản năng, bây giờ ngồi xuống, đầu óc tỉnh táo đôi chút mới ý thức được hành vi của mình sẽ mang đến nguy hiểm cho mẹ.

Nước mắt bà Lâm chảy như mưa “Con ra thế này rồi còn đi đâu! Mẹ gọi điện thoại! Đúng, mẹ lập tức gọi cấp cứu…”

“Không được!” Ánh mắt Lâm Ngạn chợt lạnh.

“Không thể đến bệnh viện!”

Nếu đi bệnh viện, hôm nay anh ta hoàn toàn chạy đằng trời!

Nghĩ đến đây, anh ta chống hai tay lên lưng sofa, miễn cưỡng đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài, bất kể đi đến đâu cũng không thể ở lại nhà!

Bà Lâm hét lên, lập tức chụp lấy cánh tay Lâm Ngạn “Con định đi đâu? Con định thế này mà đi ra ngoài? Ở nhà! Không được đi đâu hết!”

Người luôn nghe lời con, giờ phút này đột nhiên cứng rắn hẳn lên. Bà ta chỉ có một đứa con cưng này, nếu con chết, sao bà ta sống cho nổi!

Lúc này thân thể Lâm Ngạn đã cạn kiệt tột độ, bị mẹ túm như thế, lập tức loạng choạng, bỗng nhiên đổ nhào ra sau.

Bà Lâm cả kinh, vội vàng vươn tay kéo Lâm Ngạn. Khổ nỗi Lâm Ngạn là chàng trai hơn hai mươi tuổi, sao bà Lâm kéo nổi.

Đầu đập bốp xuống nền gạch cứng, bản thân anh ta đã mất máu quá nhiều mà choáng váng, lần này thì ngất luôn.

Trước nay bà Lâm chỉ ở nhà nội trợ, đâu đã gặp phải chuyện thế này bao giờ, cả người run lẩy bẩy, tay chân cứng đờ. Nếu không phải có ý chí chống đỡ, nói không chừng cũng ngất theo Lâm Ngạn rồi.

Con không chịu đi bệnh viện, bà ta cũng không dám tùy tiện đưa đi, đành vội vàng cầm ví tiền đi mua thuốc trị thương và băng gạc về.

Bôi qua loa lên miệng vết thương cho Lâm Ngạn, quấn băng lại.

Tuy máu ngừng chảy, bà Lâm vẫn không dám rời khỏi Lâm Ngạn một bước. Thời trẻ chồng chết, một mình bà ta vất vả mới nuôi con lớn, sau khi lấy Vân Quang Phương, tuy có lúc bị ăn tát nhưng ít nhất không cần phải lo chuyện ấm no.

Tuy với nhiều người không tính là cái gì nhưng bà ta thấy đủ rồi.

Không ngờ cách đây không lâu Vân Quang Phương lại bị tống vào tù! Bà Lâm cực kỳ căm hận Vân Thường!

Từ trước bà ta đã không thích Vân Thường, có lẽ là tính đố kỵ trời sanh của đàn bà, mỗi lần thấy gương mặt xinh xắn trắng trẻo của Vân Thường là bà ta lại không nén được suy nghĩ ác độc, nếu lúc nào đó gương mặt này bị tàn phá thì hay quá!

Thành ra sau khi Vân Thường mù, thậm chí bà ta còn ức hiếp Vân Thường thậm tệ hơn cả Vân Quang Phương!

Hiện tại, vì Vân Thường mà Vân Quang Phương bị tống vào tù, bà Lâm càng ghi món nợ này lên đầu Vân Thường!

Nói sao cũng là ba mình, cho mình sinh mệnh, bán một lần thì đã làm sao?

Bà Lâm ngồi canh bên giường Lâm Ngạn, vừa ngáp vừa nghĩ.

Đến rạng sáng, bà Lâm chịu hết nổi, gục đầu xuống mép giường ngủ mất. Chỉ là nằm sấp ngủ không thoải mái, bà ta mới chợp mắt tí đã tỉnh vì đau.

Mơ mơ màng màng đắp chăn cho Lâm Ngạn, ai ngờ không cẩn thận đụng phải tay Lâm Ngạn nhất thời giật nảy, Lâm Ngạn sốt cao quá!

Làm sao giờ? Sốt cao có thể chết người! Bà Lâm hoảng hốt chảy nước mắt ròng ròng. Lại không dám đưa con đi bệnh viện, dù sao bà ta cũng biết Lâm Ngạn làm gì bên ngoài.

Tiến thoái lưỡng nan, lỡ không cẩn thận mạng con coi như xong!

Đột nhiên bà Lâm đứng dậy lập cập móc điện thoại Lâm Ngạn ra, dò từng số điện thoại, lúc nhìn thấy một cái tên mắt nhất thời sáng lên.

Cắn răng, cuối cùng vẫn gọi đi!

“Ai vậy?” Vân Thường trở mình, giọng mũi nằng nặng.

Tối qua cô quên tắt máy, có điều cũng không có mấy người tìm. Nửa đêm nửa hôm là ai gọi đây?

“Không ai cả.”

Lục Diệp đứng dậy xuống giường, nhanh nhẹn mặc quần áo định đi ra ngoài.

“Lục Diệp, rốt cuộc là ai?” Lúc này Vân Thường cũng đã hơi tỉnh táo, biết nhất định là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.

Nhưng ai biết số điện thoại của cô chứ? Hơn nữa còn có thể làm Lục Diệp biến sắc nhanh như thế?

Tay Lục Diệp vặn nắm cửa đờ ra “Không…”

“Lục Diệp!”

Lục Diệp thở dài, quay lại ngồi cạnh giường “Lâm Ngạn gặp chuyện rồi.”

Đợi đến khi Lục Diệp vội vàng đưa được Lâm Ngạn đến bệnh viện thì đã là ba giờ sáng.

Tình huống Lâm Ngạn không lạc quan cho lắm, mất máu quá nhiều, lại xử trí không tốt, người sốt cao một trận là đi nửa cái mạng rồi.

Bà Lâm ngồi ngoài hành lang gào khóc, làm bác sĩ và y tá trực đêm đua nhau ghé mắt.

Lục Diệp cau mày quát khẽ “Đủ rồi!” Không biết còn tưởng bà ta vội về chịu tang kia đấy!

“Liên quan…” Bà Lâm nói chưa xong bị Lục Diệp quét đôi mắt sắc lạnh, lập tức nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

Lục Diệp xoa thái đương đau nhức, xoay sang nhìn Vân Thường cúi đầu bên cạnh, cởi áo mình xuống khoác lên người cô.

“Mặc vào, buổi tối lạnh.”

Vân Thường thở dài, không từ chối, liếc nhìn cửa phòng mổ một cái, lòng như bị ngâm trong nước mơ, chua chát cơ hồ ứa nước.

Tác giả có chuyện muốn nói:

“Các cậu biết chưa, biết chưa? Trước khi về đây thiếu tá Lục muốn tớ mua cái giường lớn nhất!”

“Wao wao! Thiếu tá Lục thật hào phóng!”

“Không phải! Tớ nói cậu hay…”

“…”

Vân Thường: Lục Diệp, sao họ cứ nhìn chúng ta?

Lục Diệp (….): bọn họ không cưới được vợ nên hâm mộ ghen tị ấy mà!
Chương trước Chương tiếp
Loading...