419

Chương 8



Không biết vì sao, hôm nay Liễu Tâm Tâm rất buồn nôn.

"Tâm Tâm, muốn ăn bánh mì cuộn hương quế không?" Phát hiện ngày hôm nay Liễu Tâm Tâm gần như cũng chưa ăn gì cả, Đinh Tiểu Ưu vội vã cống hiến ra đồ ăn vặt chiều nay của mình.

"Không nên --" vừa ngửi thấy mùi vị sực nức của bánh quế, Liễu Tâm Tâm càng thêm buồn nôn hơn. Cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày xuống, gương mặt Liễu Tâm Tâm thoáng trở nên vô cùng tái nhợt.

"Làm sao vậy?" Kỳ lạ, bình thường Tâm Tâm rất thích ăn bánh quế cuộn, sao bây giờ lại phản ứng với bánh quế cuộn dữ như vậy?

"Không biết. Mình rất khó chịu --" Liễu Tâm Tâm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

"Cậu có muốn xin nghỉ đi bác sĩ hay không?" Đinh Tiểu Ưu khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Tâm Tâm, cảm thấy nàng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

"Mình --" Đột nhiên, dạ dày Liễu Tâm Tâm cuộn lên. Thật là khó chịu...

"Đi khám bác sĩ đi!" Đinh Tiểu Ưu kêu lên, quyết định nhanh chóng đưa Liễu Tâm Tâm rời khỏi công ty, bắt tắc xi đi thẳng đến bệnh viện.

Sau khi khám bác sĩ xong, Đinh Tiểu Ưu cùng Liễu Tâm Tâm đều sắc mặt ngưng trọng ngồi trong quán cà phê, rất lâu cũng không nói lời nào.

"Cà phê..." Liễu Tâm Tâm vô thức chọn đồ uống.

"Cậu không thể uống cà phê!" Đinh Tiểu Ưu mau chóng ngăn cản.

Liễu Tâm Tâm sửng sốt một chút."Đúng ôi... Vậy mình đổi sang uống trà nhài là được."

Đồ uống được mang tới, Đinh Tiểu Ưu và Liễu Tâm Tâm đều tự trầm mặc một hồi. "Bây giờ cậu định làm thế nào?" Tiểu Ưu nhịn không được mở miệng.

"Đến bây giờ hắn chưa liên lạc với cậu sao?" Chuyện cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, rốt cục phải nghĩ cách giải quyết thôi! Liễu Tâm Tâm lắc đầu, cười khổ. nàng cũng không biết có thể làm sao bây giờ, Bạch Bằng Triển không muốn gặp nàng...

Hiện giờ ngay cả con nàng cũng có rồi, nhưng cũng không dám bảo đảm Bạch Bằng Triển sẽ nguyện ý thừa nhận.

"Không thì phải làm sao bây giờ đây? Tốt xấu cũng là giống của hắn mà!" Tiểu Ưu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.

"Mình không biết... Tiểu Ưu, cậu nói đi?" Liễu Tâm Tâm bất lực nhìn Đinh Tiểu Ưu, ngực rối bời. Nàng thực sự không biết...

Có một sinh mệnh nhỏ bé hẳn là việc vui, thế nhưng đây lại làm cho nàng hoang mang lo sợ! "Đừng nói với mình là cậu muốn làm một người phụ nữ vĩ đại một mình nuôi nấng đứa bé, đến n năm sau gã đàn ông đó mới phát hiện ra là hắn đã làm cha rất nhiều năm rồi nhé!" Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng thuyết giảng. Liễu Tâm Tâm nghe xong lòng cả kinh,

"Như vậy không được sao?" Nàng vừa rồi quả thực là có kế hoạch như vậy!

"Hiện nay cậu có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?" Đinh Tiểu Ưu nói trúng trọng tâm, đưa ra thực tế.

"Hai vạn đồng..." Tiền lương tháng này còn chưa xài hết. Nàng không có thói quen tích tiền, hơn nữa mới ra làm việc chưa được bao lâu, cho nên...

"Từng đấy tiền còn chưa đủ để phá thai!" Đinh Tiểu Ưu tức giận mắng chửi.

"Mình..." Liễu Tâm Tâm không dám lên tiếng trả lời.

Đinh Tiểu Ưu rất kiên định nhìn Liễu Tâm Tâm, "Đi bàn bạc với cái tên đàn ông não heo kia, cho dù hắn muốn cậu đi phá thai, tiền cũng phải lấy của hắn!"

"Mình... được rồi." Tiếp thu sự kiên định không cho cự tuyệt trong mắt Tiểu Ưu, Liễu Tâm Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

Nói không nghĩ nhớ nàng là giả .

Bạch Bằng Triển vừa mở cửa ra, nhìn thấy giai nhân thanh tú đứng ở trước cửa, trong lòng mới giật mình nhận thấy trong khoảng thời gian này không liên lạc, bản thân tưởng niệm sâu đậm đối với nàng thế nào......

Đáng chết! Hắn vẫn là yêu nàng!

Vừa tức vừa giận chính mình không đủ kiên quyết, Bạch Bằng Triển gần như muốn đóng cửa lại lần nữa.

"Cô tới làm cái gì?" Bạch Bằng Triển cố gắng giả bộ khẩu khí hung tợn, hy vọng có thể dọa Liễu Tâm Tâm đi khỏi.

Liễu Tâm Tâm ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bằng Triển, bộ dạng đáng thương nói,"Em phải nói chuyện với anh."

Bạch Bằng Triển lạnh lùng nhìn Liễu Tâm Tâm, ngữ điệu hoàn toàn không mang theo cảm tình, "Giữa chúng ta còn có gì để nói chuyện được nữa? Không bằng cô đi tìm người yêu Nhật Bản mới của cô nói chuyện còn có vẻ hữu dụng hơn."

"Hắn đã sớm đi khỏi Đài Loan rồi!" Liễu Tâm Tâm nóng vội kêu lên, hy vọng người đàn ông mình yêu có thể hiểu được cho tới bây giờ cô vốn không có từng thích Fujiki.

"Thì ra là thế." Bạch Bằng Triển nhìn Liễu Tâm Tâm một hồi, mới miễn cưỡng thốt ra khỏi miệng những lời này.

Thì ra là tên đàn ông kia chạy, bây giờ lại muốn quay đầu tìm đến hắn!

Thật hay!

Quả nhiên là người đàn bà lăng loàn!

"Có ý gì vậy?" Liễu Tâm Tâm không hiểu nhìn Bạch Bằng Triển, không thể lý giải cái hắn gọi là "Thì ra là thế" có ý gì.

"Trong lòng của cô hiểu rất rõ." Được rồi! Nếu người đàn bà này là muốn đến tiết dục, coi như là có phần quen biết, hắn cũng không muốn quá tuyệt tình, thỏa mãn một chút cho người đàn bà này cũng được. Dù sao thân hình tuyệt diệu của nàng cũng làm hắn có chút ngày đêm mong nhớ, cự tuyệt thì thật sự đáng tiếc.

Dứt lời, Bạch Bằng Triển liền một phen ôm lấy nàng -

"Cô thích như vậy sao?" Ôm lấy cô gái đang đứng ở cửa, hắn trực tiếp đóng cửa lại, làm cho nàng dựa vào tường, bên môi lộ nét cười tà mị, hỏi.

"Em......" Liễu Tâm Tâm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.

Nàng muốn kháng cự, nhưng là thân thể lại không nghe lời......

Đã lâu không có cảm nhận được thân thể rắn chắc tinh tráng của Bạch Bằng Triển, cho tới giờ khắc này, nàng mới hiểu được bản thân mình thật sự rất tưởng nhớ người đàn ông này. Nàng cũng không kìm nén cảm giác trong lòng nữa, biểu lộ tình cảm và dục vọng trước mặt hắn.

Nàng muốn hắn......

Quặp hai chân lên lưng Bạch Bằng Triển, thân hình lả lướt cám dỗ ghì sát vào thân thể đàn ông cường tráng, Liễu Tâm Tâm dũng cảm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, khiêu khích hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm.

Cứ như vậy mà nhanh chóng kích thích, khiêu khích dục vọng đàn ông của hắn dâng trào.

"Tôi cũng thích cô biến thành như vậy..." Bạch Bằng Triển cười trầm giọng, vui vẻ tiếp nhận những khiêu khích này của người đẹp.

Bàn tay to của hắn tiến vào trong áo sơ mi, ra sức cướp lấy bầu nhũ hoa tròn trịa mà nắn bóp, muốn làm cho nàng đau đớn, trút giận dữ vào đó, hắn hết sức vui thích mà hưởng thụ. Nhưng hắn lại không ngờ rằng...

Người phụ nữ đang hừng hực như lửa nóng kia, không có mặc áo ngực?

Vậy còn bên dưới...Liệu có mặc không?

Nghĩ vậy, Bạch Bằng Triển không chút chần chừ, một tay sờ nắn bộ ngực nàng, tay còn lại nhanh chóng di chuyển xuống nơi tư mật của nàng mà tìm kiếm.

Thật là mê người, quả nhiên là kiểu quần chữ T (*quần lọt khe).

"Cô hôm nay lại cố ý mặc cái này để dụ dỗ tôi à?" Khóe miệng Bạch Bằng Triển nở nụ cười ma mị. Hôm nay nàng là muốn cùng hắn chơi đùa thỏa thích sao? Không thành vấn đề, đàn bà đã khiêu chiến, thật có lỗi nếu không chiều theo ý nàng.

Ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ làm cho nàng không xuống giường được!

Trở lại với vấn đề, người đàn bà này lẳng lơ như vậy, thật không luyến tiếc.

"Em, không.." Chỉ vì nàng mang thai, bộ ngực căng phồng, trong lúc vội vàng, nàng chưa tìm được áo ngực phù hợp, hết cách đành phải để tự do. Ngay cả phần mông bên dưới cũng tăng kích thước nhanh chóng, chỉ có thể mặc kiểu quần chữ T cho phù hợp các cỡ.

Nhưng Bạch Bằng Triển không để cho nàng nói hết lời, lậo tức xoay nàng lại, ngón tay nhanh chóng đút vào trong tiểu huyệt của nàng, ngón tay tàn khốc, di chuyển mãnh liệt, tiểu huyệt không ngừng tiết ra chất mật ngọt, ẩm ướt.

"A.." Cảm giác đau đớn cùng sung sướng làm Liễu Tâm Tâm nhịn không được mà phát ra tiếng ngâm nga rên rỉ.

Còn người đàn ông đang ra sức tàn sát bừa bãi kia thì hết sức hưng phấn.

"Cô nàng dâm phụ, chỗ này của cô hết sức ướt át đấy..." Hắn trực tiếp miêu tả.

"A.." Liễu Tâm Tâm không tự chủ được mà phát ra thanh âm thỏa mãn, càng khiến hắn bị kích thích hơn.Tayhắn trêu đùa hai cánh hoa đỏ thắm, làm nước mật không ngừng chảy ra...

"Thích không?"

"A,a..." Nàng đỏ mặt, không thể đáp lại.

Thắt lưng của nàng bị hắn giữ chặt, thân dưới bởi vì bàn tay hắn không ngừng trêu đùa mà nhướng cao lên, hận không tự kiềm chế được bản thân mình.

"Ồ, ở đây của cô ướt không chịu được." Ngón giữa của hắn không ngừng chuyển động.

"Muốn nữa.." Âm thanh yêu kiều, nũng nịu theo môi nàng thốt ra.

Hắn cười tà mị, lại cho thêm vào một ngón tay, hai ngón tay phối hợp hoạt động, cuồng dã cắm sâu khuấy nhiễu.

Mùi nữ tính ngập tràn phòng khách, sản sinh ra một cảm giác hoang dâm, mê loạn, càng kích thích dục tình của hai người.

"Còn chưa đủ..." Liễu Tâm Tâm kịch liệt vặn vẹo mông, theo nhịp điệu chuyển động của ngón tay, như một điệu nhảy gợi tình.

Ông trời ơi, nàng muốn chết mất vì người đàn ông này.

Cánh hoa đỏ ướt át như hoa nở ngày hè rực rỡ, e thẹn mà mềm mại, vì người đàn ông phóng đãng trước mắt mà nở rộ hương sắc.

Tròng mắt đen của hắn hết sức thâm trầm, điên cuồng mà xâm chiếm tứ phía của tiểu huyệt, khiến nàng bị bức bách gần như phát cuồng.

"Triển, mau cho em một chút..." Nàng vặn vẹo đôi bồng tuyết trắng.

"Xin tôi!" Hắn thấp giọng ra lệnh.

"Xin anh..." Nàng mềm yếu đáp lại.

"Xin tôi cho cô!"Tayhắn tăng lực trong u huyệt, quấy động lên, mật ngọt ồ ạt tuôn trào.

"Triển, xin anh cho em!" Ngọn lửa dục vọng trong lòng Liễu Tâm Tâm không thể kìm nén được nữa mà cháy rực lên, không cần giữ hình tượng, vặn vẹo thân thể, thậm chí lên tiếng cầu xin thân thể người đàn ông kia mau chút đáp ứng cô.

"Tôi đương nhiên phục vụ cô" Đáp lại giọng nói đã khàn đi của người đẹp kia truyền đến bên tai, hắn vốn đang cắn răng chịu đựng dục vọng vô cùng vất vả. "Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của người đàn bà phóng đãng này!"

"Ưm.." Hắn dây dưa làm nàng không ngừng kích động.

Hắn cởi quần, giải thoát vật nam tính. Vật nam tính tiến gần đến cửa huyệt ướt át, nhưng không đi vào, Liễu Tâm Tâm bị dục hỏa thiêu đốt, không nhịn được dính sát trên người hắn, thấp giọng khát cầu: "Anh không phải nói đáp ứng em sao, mau lên một chút"

Hắn cười khiêu khích, tay hắn tìm tòi, dò dẫm trong cửa hang động chật hẹp dính đầy nước mật của nàng, mỉm cười thản nhiên, "Cô mở chân ra một chút nũa, nếu không tôi vào không được."

"Anh, xấu xa..." Nàng lẩm bẩm.

Nàng không đè nén được khát khao dục vọng đang dâng trào, ôm lấy thân thể hắn, đem cửa huyệt để ngay trước vật nam tính ấy, nhúc nhích cặp mông, nhẹ nhàng đưa vật to lớn ấy vào trong hang động chật hẹp.

"Tốt." Ôm lấy cơ thể thon thả, hắn buông dây cương chạy chồm lên theo dục vọng đang bị kiềm hãm, dùng sức cắm vào nơi sâu thẳm đó, điên cuồng chiếm đoạt, cường hãn không ngừng lao vào nơi sâu kín nhất.

"A, a.." Hắn tiến công thần tốc, nàng không nhịn được mà rên rỉ.

"Nói lại lần nữa, tôi thích nghe." Hắn như đang dụ dỗ, mê hoặc nàng, để cả hai cùng đắm chìm trong biển sâu dục vọng.

"A..." Liễu Tâm Tâm hai tay ôm lấy cổ hắn, thân dưới nhích đi để phù hợp cơ thể hắn, bàn tay nhỏ bé dò vào trong áo sơ mi, xoa nắn bả vai, xoa nắn đầu ti hắn...Làm hắn không ngừng run rẩy.

"Người đàn bà này..." Bị dục vọng làm phát điên, bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy hai đầu nhũ hoa, ra sức kéo.

"A...a..." Liễu Tâm Tâm lại lần nữa hét lên.

"Cô thực sự biết cách quyến rũ đàn ông.." Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cười rộ lên, lại tăng tốc chạy nước rút, vài lần va chạm, cuối cùng khiến cho nàng không nhịn được mà hướng lên đến đỉnh.

"Ưm..." Nàng không có cách nào kiềm chế được mà bám sát vào thân thể hắn đang lấp đầy trong người nàng, giục hắn mau mau, mãnh liệt mà chiếm lấy.

Nàng muốn hắn khát khao, đòi hỏi, chiếm lĩnh nàng.

Bởi vì chỉ có tình yêu trong thời khắc này, mới cho bọn họ cảm giác thuộc về nhau...

Nhìn vào cặp mắt đang cháy đậm dục vọng của hắn, đôi mắt đen có thần, làm nàng không nén được tình cảm của mình vì ánh mắt đó mà rung động, vui mừng, trầm luân vào đấy mà không có cách nào giãi bày được, cho dù hắn tàn nhẫn, và lạnh lùng.

Bạch Bằng Triển suồng sã chiếm lấy nàng, đến khi nàng co thắt, khom người ngã gục trên người hắn, đưa hai người lên cực điểm của khoái lạc.

Hoảng hốt, nàng nghe được tiếng nước chảy bên tai, mở mắt ra, nàng thấy thân thể hết sức cường tráng của người đàn ông đó đang ở trước mặt mình.

"Tỉnh rồi?" Môi hắn cong lên hỏi vu vơ.

"Đây là..."

"Cô chẳng phải muốn ngày hôm nay tôi phục vụ tốt cho cô sao? Chúng ta còn phải tiếp tục mà." Bạch Bằng Triển một tay chống giữ tấm eo mảnh khảnh của nàng, tay còn lại vặn vòi sen phun lên thân thể trắng như tuyết của nàng.

Hơi nước giăng mờ mịt bên trong phòng tắm.

"Đừng..."

Không cho nàng cơ hội cự tuyệt, Bạch Bằng Triển để vòi sen phun nước phía trên, dòng nước nóng chảy xuống, men theo cơ thể đang vô lực của nàng, liếm nhẹ bầu nhũ hoa đang dựng đứng ngạo nghễ kia, tia nước nóng phun lên làm kích thích các cơ quan tình dục mẫn cảm, nụ hoa đỏ tươi càng thêm rực rỡ động lòng người.

Người phụ nữ này thật ghê gớm, hết lần này tới lần khác làm dấy lên dục vọng của hắn.

"Ô.." Đầu óc trống rỗng, Liễu Tâm Tâm vô lực, xụi lơ trong lòng hắn, không kiềm chế được mà ve vãn hạ thân hắn.

"Tôi rất thích cô cứ mất hồn ngây ra như vậy..." Bạch Bằng Triển vươn chiếc lưỡi tà ác, liếm hôn đồi núi đang dựng đứng.

"A.."

Tayhắn chậm rãi đi xuống, tại nơi nàng không hề phòng bị, ngón tay mang theo ma lực thâm nhập cửa ra vào chật hẹp.

Sóng triều cứ từng đợt từng đợt mà ập đến, dường như cuốn trôi mọi thứ, Liễu Tâm Tâm mở mắt trừng trừng nhìn thân thể bị tên đàn ông tà ác trước mắt đùa bỡn, nhưng lại không quản được phản ứng của cơ thể, hướng về hắn mà phục tùng nguyện vọng tình dục nguyên thủy nhất, nhẹ nhàng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều.

"Cô, nơi ấy thật nhiều nước..." Bạch Bằng Triển gian giảo báo cho nàng biết.

Liễu Tâm Tâm không thèm để ý, xấu hổ đỏ cả mặt, chẳng nói được lời phản bác.

"Tôi cũng không phải lần đầu tiên quan hệ với cô, cô cần gì phải giả bộ?"

Bạch Bằng Triển mở rộng hai chân nàng, cúi đầu, không ngừng liếm cắn cửa động của tiểu huyệt, nàng sung sướng kêu gào, hắn càng lúc càng vào sâu hơn, đem chiếc lưỡi hừng hực lửa nóng mà tiến thật sâu vào nơi tư mật đó.

"Không..." Liễu Tâm Tâm khóc nức nở, nàng bị tình dục làm cho điên mất rồi.

Tình dục đốt cháy lý trí của nàng, toàn bộ năng lực cơ bản đều bị hỏa dục cướp đi hết rồi, chỉ cầu Bạch Bằng Triển lấp đầy vào cơ thể trống rỗng của nàng.

"Cô nói một đường, làm một nẻo, lừa đảo, nơi này đã ướt đẫm cả rồi, lại còn bảo đừng ư? Hắn lục lọi, liếm láp tâm hoa ướt át.

"A.." Liễu Tâm Tâm không ngừng giãy dụa vòng eo mảnh khảnh, đáy mắt tràn ngập dục vọng nhìn thân thể cứng rắn trước mắt, bàn tay nhỏ bé bất giác di chuyển trên thân mình.

"Cô em...Cô loại này mà không thấy nhục nhã sao, tư thế thật động lòng người.." Giọng hắn khàn khàn bên tai, động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ.

"Em..." Liễu Tâm Tâm không ngừng thở dốc, hơi nước che đi dục vọng trong mắt nàng.

"Đừng...kêu nữa, tôi tới rồi." Hắn đem vật cứng đang sưng phồng đến đau đớn kia, để tại nơi ẩm ướt của nàng, dễ dàng mà tìm được lối vào, nước mật tiết ra càng nhiều, càng thuận lợi cho hắn tiến vào mà không đụng phải chướng ngại vật nào.

Hắn ra sức thúc hông, đem vật nam tính không chút lưu tình mà tấn công vào địa đạo của nàng, vào nơi sâu kín nhất.

"A.." Liễu Tâm Tâm ngửa mặt nỉ non, ngọt ngào.

Khóe môi hắn hiện ra nụ cười thỏa mãn, Bạch Bằng Triển tiếp tục đi vào sâu, càng không quên vuốt ve kích thích nụ hoa của nàng.

"Triển.." Hai chân nàng cuốn lấy thắt lưng hắn, như chờ mong hắn tiến đến xâm nhập kịch liệt.

Nàng sa vào bể tình ái cuồng dã do hắn mang lại, thân thể bị tình dục chi phối, không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ, nỉ non.

Nhìn chằm chằm vào nàng, Bạch Bằng Triển không có cách nào suy xét nàng, Bạch Bằng Triển lại lần nữa cười châm biếm, nâng hai chân nàng lên, ra sức chạy nước rút, mỗi lần va chạm thật mạnh, một lần lại một lần vào hạ thân nàng, như mang theo một thông điệp: Tại sao, tại sao, cô đứng núi này trông núi nọ. Lập trường không vững?

Một phần là căm phẫn, một phần là muốn nàng cảm thấy nhục nhã, Bạch Bằng Triển điên cuồng tiến vào trong người nàng, hắn biết rằng chính mình đã bị nàng dụ hoặc, không cách nào cưỡng lại được.

"A, a..." ngã gục trong lòng hắn, Liễu Tâm tâm chỉ biết ôm chặt lấy hắn cho khỏi ngã, nàng thở dốc.

"Tôi sẽ cho cô không quên được tư vị này, tin tưởng tôi đi..." Lời hắn như một lời thề thốt, vừa giống như mê hoặc, Bạch Bằng Triển thì thầm bên tai tình nhân.

"Đừng..." Hắn cố sức tăng cường luật động, Liễu Tâm Tâm càng rên rỉ, khoái hoạt như một luồng điện chạy rần rật khắp cơ thể, nàng như đang phiêu diêu miền cực lạc.

Tại nơi sâu hút trong cơ thể nàng, cuối cùng Bạch Bằng Triển đem toàn bộ hạt giống của mình mà gieo vào đó, cả hai ôm nhau lên đến đỉnh cao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...