50 Sắc Thái

Quyển 2 - Chương 8



_Sawyer nói vào ống tay áo lần nữa.

“Taylor, ngài Grey vừa vào căn hộ rồi.” Anh ta ngập ngừng và túm lấy cái tai nghe, kéo nó ra khỏi tai, có lẽ đoán chừng là nhận được những lời chửi rủa kịch liệt từ Taylor.

Ôi không - nếu Taylor còn lo lắng...

“Hãy để cho tôi vào trong,” tôi van nài.

“Xin lỗi, cô Steele. Việc này không lâu đâu.” Sawyer giơ cả hai tay lên trong một cử chỉ thế thủ. “Taylor và các nhân viên sẽ vào căn hộ ngay bây giờ.”

Ôi. Tôi cảm thấy thật bất lực. Đứng bất động, tôi chăm chú lắng nghe âm thanh nhỏ nhất, nhưng tất cả những gì tôi nghe được là tiếng thở đến bực mình của chính tôi. Tiếng thở thật to và nông, da mặt tôi như bị kim châm, miệng tôi khô khốc, tôi cảm thấy ngột ngạt. Làm ơn, hãy để cho Christian yên ổn, tôi cầu nguyện trong câm lặng.

Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chúng tôi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Chắc hẳn không động tĩnh gì tức là tốt đẹp cả - không có súng nổ. Tôi bắt đầu đi tới đi lui quanh chiếc bàn ở phòng chờ, nghiên cứu những bức tranh trên tường để làm cho mình xao lãng.

Tôi thực sự chưa bao giờ ngắm chúng trước đó: tất cả đều là tranh siêu thực, mang màu sắc tôn giáo - Madonna và trẻ con, mười sáu bức cả thảy. Thật là kỳ quặc.

Christian đâu có mộ đạo, có phải không nhỉ? Tất cả các bức tranh trong phòng khách lớn đều là tranh trừu tượng - thật rất khác biệt so với những bức tranh ở đây. Chúng chẳng làm tôi xao lãng được lâu. Christian ở đâu nhỉ?

Tôi nhìn Sawyer và anh ta đang bình thản nhìn tôi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không có tin tức gì cả, cô Steele.”

Bất ngờ, núm cửa chuyển động. Sawyer xoay tròn như một con quay và rút ra khẩu súng từ bao súng ở vai.

Tôi cứng người. Christian xuất hiện ở cửa.

“Tất cả đều ổn cả,” anh nói, cau mày với Sawyer, anh ta cất súng đi ngay lập tức và bước lùi lại để cho tôi vào.

“Taylor đã phản ứng thái quá,” Christian cằn nhằn khi anh chìa tay cho tôi. Tôi đứng sát lại phía anh, không tài nào bước nổi, uống lấy từng tiểu tiết: mái tóc phóng túng, đôi mắt lo âu, quai hàm nghiến chặt, hai cúc áo trên cùng mở phanh. Tôi nghĩ chắc tôi vừa tổn thọ mất mười năm. Christian cau mày với tôi đầy lo âu, đôi mắt anh sẫm lại.

“Ổn cả rồi mà bé yêu.” Anh tiến về phía tôi, bao phủ tôi trong vòng tay anh, và hôn lên tóc tôi. “Đi nào, em mệt lả rồi. Lên giường thôi.”

“Em chỉ quá lo lắng thôi,” tôi thì thầm, hân hoan trong vòng tay anh và hít hà mùi hương ngọt ngào khi tựa đầu vào ngực anh.

“Anh biết. Chúng ta đều hốt hoảng cả.”

Sawyer đã biến mất, có lẽ là vào trong căn hộ.

“Thành thực mà nói, những cô bạn gái cũ của ngài đang chứng tỏ họ rất khó chiều, ngài Grey ạ,” tôi lẩm bẩm đầy giễu cợt. Christian thả lỏng người.

“Phải. Đúng thế đấy.”

Anh buông tôi ra và cầm lấy tay tôi, dẫn qua hành lang đi vào phòng khách lớn.

“Taylor và nhóm của anh ta đang kiểm tra tất cả các phòng xép và tủ đứng. Anh không nghĩ là cô ta ở đây.”

“Tại sao cô ta lại ở đây chứ?” Thật vô lý.

“Đúng vậy.”

“Cô ta có thể vào trong sao?”

“Anh chưa thấy được là bằng cách nào. Nhưng thỉnh thoảng Taylor quá mức thận trọng.”

“Anh đã kiểm tra trong phòng giải trí của anh chưa?” Tôi thì thầm.

Christian liếc nhìn tôi rất nhanh, trán anh cau lại. “Rồi, nó khóa - nhưng Taylor và anh đã kiểm tra.”

Tôi hít một hơi thở sâu nhẹ nhõm.

“Em có muốn uống một ly hay thứ gì đó không?” Christian hỏi.

“Không.” Nỗi mệt mỏi lan qua người tôi - tôi chỉ muốn lên giường.

“Đi nào. Để anh đưa em lên giường. Trông em mệt lử rồi.” Giọng nói của Christian dịu hẳn đi.

Tôi cau mày. Anh ấy không vào ư? Anh ấy muốn ngủ một mình sao?

Tôi yên lòng khi anh ấy dẫn tôi vào trong phòng ngủ của anh ấy. Tôi đặt chiếc xắc tay nhỏ của mình lên tủ và mở toang để đổ hết đồ bên trong ra. Tôi thấy lá thư của bà Robinson.

“Đây.” Tôi đưa nó cho Christian. “Em không biết là anh có muốn đọc nó không. Em không muốn bận tâm đến nó.”

Christian đọc lướt nhanh lá thư và hàm anh siết lại.

“Anh không rõ có chỗ trống nào mà bà ta có thể điền vào,” anh nói đầy thô lỗ. “Anh cần nói chuyện với Taylor.” Anh nhìn sang tôi. “Để anh cởi khóa váy cho em.”

“Anh sẽ gọi cho cảnh sát về việc cái xe chứ?” Tôi hỏi khi quay người lại.

Anh rũ tung mái tóc tôi ra khỏi nếp, những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trần của tôi, và kéo mạnh khóa xuống.

“Không. Anh không muốn cảnh sát dính vào. Leila cần được giúp đỡ, chứ không phải sự can thiệp của cảnh sát, mà anh cũng không muốn họ ở đây. Chúng ta chỉ phải gắng sức gấp đôi để tìm ra cô ấy thôi.” Anh cúi người xuống và thả một nụ hôn nhẹ nhàng lên vai tôi.

“Lên giường ngay,” anh ra lệnh rồi đi ra ngoài.

TÔI NẰM IM, NHÌN CHẰM CHẰM LÊN trần nhà, đợi anh quay trở lại. Có quá nhiều việc xảy ra ngày hôm nay, quá nhiều việc để xử lý. Bắt đầu từ đâu đây?

Tôi giật mình thức dậy, mất hết phương hướng. Tôi đã ngủ sao? Chớp chớp mắt trong ánh sáng lờ mờ từ ngoài hành lang hắt vào qua cánh cửa phòng ngủ hé mở,nhận thấy Christian không ở bên tôi. Anh ấy đang ở đâu? Tôi nhìn quanh. Đứng ở cuối giường là một bống đen. Một người phụ nữ, có lẽ nào? Trong bộ đồ đen? Thật khó để nói chính xác.

Trong tình trạng mụ mẫm, tôi với tay bật chiếc đèn cạnh giường, rồi quay ra nhìn nhưng chẳng có ai ở đó cả. Tôi lắc đầu. Mình tưởng tượng ra chăng? Mơ chăng?

Tôi ngồi dậy nhìn quanh phòng, một nỗi băn khoăn âm ỉ, mơ hồ bám chặt lấy tôi - nhưng tôi đơn độc hoàn toàn.

Tôi xoa mặt. Mấy giờ rồi nhỉ? Christian đâu? Đồng hồ báo thức chỉ 2 giờ 15 phút sáng.

Lảo đảo trèo khỏi giường, bị xáo trộn bởi trí tưởng tượng quá nhanh nhẩu của mình, tôi bắt đầu đi tìm anh. Giờ tôi đang quan sát mọi thứ. Đó hẳn chỉ là phản ứng trước một chuỗi các sự kiện đầy kịch tính của buổi tối hôm nay thôi.

Căn phòng chính trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn tỏa ra từ cây đèn ba ngọn đu đưa trên quầy ăn sáng. Nhưng cánh cửa phòng làm việc của anh chỉ khép hờ, và tôi nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại.

“Tôi không biết tại sao cô lại gọi vào giờ này. Tôi không có gì để nói với cô hết... rồi, cô có thể nói với tôi bây giờ. Cô không được để lại lời nhắn nào hết.”

Tôi đứng bất động cạnh cánh cửa, nghe lén đầy tội lỗi. Anh ấy đang nói chuyện với ai thế?

“Không, cô nghe đây. Tôi đã yêu cầu cô, và bây giờ tôi đang nói với cô. Hãy để cô ấy yên. Cô ấy chẳng liên quan gì với cô hết. Cô hiểu không?”

Giọng anh nói đầy hiếu chiến và giận dữ. Tôi chần chừ gõ cửa.

“Tôi biết cô làm. Nhưng ý tôi muốn thế, Elena. Hãy để cho cô ấy yên mẹ nó đi. Tôi có cần phải nói gấp ba lần như thế với cô không? Cô có đang nghe tôi không đấy?... Tốt. Chúc ngủ ngon.” Anh ném điện thoại xuống bàn.

Ôi, chết tiệt. Tôi ngập ngừng gõ lên cánh cửa.

“Gì thế?” Anh gầm gừ, và tôi suýt nữa thì muốn chạy đi trốn biệt.

Anh ngồi trên bàn, tay ôm đầu. Anh ngước nhìn lên, giọng nói của anh thì hung tợn nhưng gương mặt anh dịu lại ngay đi khi nhìn thấy tôi. Đôi mắt anh mở lớn và thận trọng. Đột nhiên, trông anh thật mệt mỏi và trái tim tôi thắt lại.

Anh chớp chớp mắt, đôi mắt anh lướt xuống hai chân tôi và quét ngược trở lên. Tôi đang mặc chiếc áo thun của anh.

“Em nên mặc đồ sa-tanh hay lụa mới phải, Anastasia,” anh nói. “Nhưng cả khi mặc áo thun của anh trông em vẫn đẹp lắm.”

Ôi, một lời khen bất ngờ. “Em nhớ anh. Đi ngủ đi.”

Anh chậm rãi rời khỏi ghế, vẫn trong chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần lễ phục màu đen. Nhưng bây giờ đôi mắt anh sáng ngời và đầy hứa hẹn... cũng cố dấu vết của buồn bã nữa. Anh đứng trước tôi, nhìn tôi chăm chú nhưng không chạm vào tôi.

“Em biết em có ý nghĩa thế nào với anh không?” anh thì thầm. “Nếu có chuyện gì xảy ra với em, vì anh...” Giọng anh trầm hẳn xuống, trán anh cau lại, và nỗi đau khổ hằn trên gương mặt anh như có thể sờ thấy được. Trông anh thật yếu đuối - nỗi sợ hãi của anh hiển hiện thật rõ ràng.

“Không có gì xảy ra với em đâu,” tôi đoan chắc, giọng đầy an ủi. Tôi giơ tay chạm vào mặt anh, lướt những ngón tay qua hàng râu mọc lởm chởm trên má anh. Nó mềm mại không ngờ. “Râu của anh mọc nhanh quá,” tôi thì thầm, không thể giấu được sự kinh ngạc trong giọng nói trước người đàn ông rối rắm và đẹp đẽ đang đứng trước mặt mình.

Tôi lần theo vành môi dưới của anh rồi lướt những ngón tay xuống cổ, tới những vết mờ mờ của vệt son môi trên cổ anh. Anh nhìn tôi, nhưng vẫn không chạm vào tôi, môi anh hé ra. Tôi lướt ngón tay trỏ dọc theo đường viền môi, còn anh nhắm mắt lại. Hơi thở nhẹ nhàng của anh đang mạnh dần lên. Những ngón tay tôi chạm vào vạt áo sơ mi của anh, tôi lướt xuống hàng cúc vẫn đang đóng kín.

“Em sẽ không chạm vào anh đâu. Em chỉ muốn cởi áo sơ mi của anh thôi,” tôi thì thầm.

Mắt anh mở to, chăm chú nhìn tôi đầy cảnh giác. Nhưng anh không cử động, và cũng không ngăn tôi lại. Thật chậm rãi, tôi cởi chiếc cúc, giữ cho nó không chạm vào da anh, và ngập ngừng chuyển tới cúc tiếp theo, lặp lại quy trình đấy - chậm rãi, tập trung vào việc mình đang làm.

Tôi không muốn chạm vào anh. Rồi, tôi đúng là muốn... nhưng tôi sẽ không làm đâu. Đến chiếc cúc thứ tư, vạch đỏ xuất hiện, tôi mỉm cười bẽn lẽn với anh.

“Đã quay trở lại lãnh thổ quốc gia.” Tôi lần những ngón theo đường viền trước khi mở cúc cuối cùng. Tôi kéo áo anh mở phanh ra và chuyển xuống hai cổ tay áo anh, mở cùng lúc hai chiếc khuy măng séc bằng đá đen bóng loáng.

“Em có thể cởi hẳn áo anh ra không?” Tôi hỏi, giọng thật nhỏ.

Anh gật đầu, hai mắt vẫn mở lớn, khi tôi giơ tay kéo chiếc áo của anh khỏi vai. Anh thả lỏng hai tay, giờ anh đứng trước tôi để trần từ eo lưng trở lên. Cởi bỏ chiếc sơ mi ra rồi, anh có vẻ như lấy lại được cân bằng. Anh mỉm cười với tôi đầy tự mãn.

“Thế còn quần của tôi, cô Steele?” Anh hỏi, nhướng mày lên.

“Trên giường. Em muốn anh ở trên giường cơ.”

“Em muốn ư, bây giờ á? Cô Steele, cô quả là tham lam vô độ.”

“Em không thể nghĩ được là vì sao nữa.” Tôi túm lấy tay anh, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ, rồi dẫn anh về phòng ngủ. Căn phòng lạnh ngắt.

“Em mở cửa ban công sao?” Anh hỏi, cau mày với tôi khi chúng tôi bước vào trong phòng anh.

“Không.” Tôi không nhớ là đã làm như thế. Tôi nhớ lại đã kiểm tra cẩn thận cả phòng khi tôi tỉnh giấc cơ mà. Cánh cửa rõ ràng là đóng kín cơ mà.

Ôi chết tiệt... Tất cả máu dồn hết lên mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào Christian miệng há hốc.

“Gì thế?” Anh gắt gỏng, giận dữ nhìn tôi.

“Khi em tỉnh dậy... có ai đó ở đây,” tôi thì thầm. “Em nghĩ đó là mình tưởng tượng.”

“Cái gì cơ?” Trông anh đầy khiếp đảm lao ra phía cửa ban công, ngó ra ngoài, rồi quay trở lại trong phòng và khóa cửa lại phía sau lưng anh. “Em chắc không? Ai?” anh hỏi giọng rít lên.

“Một phụ nữ, em nghĩ thế. Đen sì. Lúc đó em vừa tỉnh dậy.”

“Mặc quần áo vào,” anh gầm lên với tôi khi quay trở lại. “Ngay bây giờ!”

“Quần áo của em ở trên lầu cơ,” tôi thút thít.

Anh mở một trong những ngăn kéo tủ com mốt và lôi ra một bộ quần áo vải bông.

“Mặc cái này vào.” Chúng quá rộng, nhưng anh không bàn cãi gì cả.

Anh cũng giật lấy một chiếc áo thun và nhanh chóng tròng nó qua đầu. Vồ lấy điện thoại cạnh bàn, anh nhấn hai nút.

“Chết tiệt, cô ta vẫn còn ở đây,” anh rít lên qua điện thoại.

Chừng khoảng ba giây sau, Taylor và một nhân viên an ninh khác lao vào phòng ngủ của Christian. Christian tóm tắt cho họ sự việc xảy ra.

“Trước đây bao lâu?” Taylor hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi đầy chuyên nghiệp. Anh ta vẫn mặc áo khoác. Người đàn ông này có bao giờ ngủ không nhỉ?

“Khoảng mười phút,” tôi lẩm bẩm, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy có lỗi.

“Cô ta biết rõ căn hộ này như lòng bàn tay,” Christian nói. “Giờ tôi phải đưa Anastasia đi. Cô ta đang trốn trong chỗ nào đó. Tìm cô ta đi. Khi nào Gail trở lại?”

“Tối ngày mai, thưa ngài.”

“Cô ấy sẽ không trở lại cho đến khi nào nơi này an toàn. Rõ chưa?” Christian nói nhát gừng.

“Vâng, thưa ngài. Ngài sẽ tới Bellevue à?”

“Tôi không đem rắc rối tới chỗ bố mẹ tôi đâu. Đặt cho tôi phòng ở đâu đó.”

“Vâng. Tôi sẽ gọi ngài.”

“Tất cả chúng ta đều không hành động thái quá đấy chứ?” Tôi hỏi.

Christian nhìn tôi trừng trừng. “Cô ta có thể có súng,” anh lầm bầm.

“Christian, cô ta đứng ở cuối giường. Cô ấy có thể đã bắn được em nếu cô ấy muốn làm như thế.”

Christian ngừng lại một chút để kiềm chế cơn giận dữ, tôi nghĩ vậy. Bằng một giọng nói nhẹ nhàng đầy đe dọa, anh nói, “Anh không chuẩn bị để đón nhận rủi ro. Taylor, Anastasia cần giày.”

Christian biến mất vào phòng thay đồ trong khi tay nhân viên an ninh canh chừng tôi. Tôi không thể nhớ nổi tên anh ta, có lẽ là Ryan. Anh ta nhìn ra hành lang hoặc là nhìn ra cửa sổ ban công. Khoảng hai phút sau, Christian xuất hiện với một chiếc túi xách ký giả bằng da, mặc quần jean và chiếc áo khoác kẻ sọc. Anh quấn chiếc áo khoác vải bông quanh vai tôi.

“Đi nào.” Anh siết tay tôi thật chặt, còn tôi gần như phải chạy để theo kịp những sải chân dài của anh đi ra phòng lớn.

“Em không tin nổi là cô ta có thể trốn đâu đó ở đây,” tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm về phía cửa ban công.

“Nơi này rất rộng. Em còn chưa đi hết nó mà.”

“Tại sao anh không gọi cho cô ta... bảo với cô ta là anh muốn nói chuyện?”

“Anastasia, cô ta rất khó lường, có thể cô ta còn có vũ khí nữa,” anh cáu kỉnh nói.

“Vậy là chúng ta chỉ biết chạy?”

“Hiện giờ thì đúng thế.”

“Nhỡ cô ta tìm cách bắn Taylor thì sao?”

“Taylor biết và am hiểu về súng ống mà,” anh nói với vẻ chán nản. “Cầm súng trong tay thì Taylor sẽ nhanh nhẹn hơn cô ta.”

“Ba Ray từng ở trong quân đội. Ông dạy em bắn súng.” Christian nhướng mày lên và trong một khoảnh khắc trông cực kỳ sửng sốt. “Em á, với một khẩu súng ư?” anh nói đầy hoài nghi.

“Vâng.” Tôi nói cứng. “Em có thể bắn mà, ngài Grey, vậy tốt hơn là ngài nên thận trọng. Không chỉ có một người phục tùng cũ điên rồ làm ngài phải lo lắng đâu.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều này trong lòng, cô Steele,” anh trả lời cộc lốc nhưng vui vẻ, và thật là dễ chịu khi biết rằng cho dù ở trong tình huống căng thẳng oái oăm này, tôi vẫn có thể làm cho anh mỉm cười.

Taylor gặp chúng tôi ở phòng giải lao và đưa cho tôi chiếc va li nhỏ cùng đôi giày Converse đế mềm màu đen của tôi. Tôi kinh ngạc vì anh ta đã gói ghém cho tôi vài bộ quần áo. Tôi mỉm cười bẽn lẽn đầy biết ơn với anh ta, nụ cười đáp lại của anh ta thật ngắn ngủi và làm yên lòng. Trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã ôm anh ta, thật chặt. Taylor ôm lại, đầy ngạc nhiên, và khi tôi buông ra, anh ta đỏ bừng cả hai má.

“Cẩn thận nhé,” tôi thì thầm.

“Vâng, thưa cô Steele,” anh thì thầm, lúng túng.

Christian cau mày với tôi rồi nghi ngại nhìn Taylor đang cười rất nhẹ và chỉnh lại cà vạt.

“Cho tôi biết tôi sẽ đi đâu đây.” Christian nói.

Taylor đưa tay vào áo khoáng, lấy ví ra và đưa cho Christian một chiếc thẻ tín dụng.

“Ngài có thể cần đến cái này khi ngài tới đó.”

Christian gật đầu. “Ý tưởng hay đấy.”

Ryan nhập hội với chúng tôi. “Sawyer và Reynolds không thấy gì hết,” anh ta nói với Taylor.

“Hộ tống ngài Grey và cô Steele ra ga-ra,” Taylor ra lệnh.

Ga-ra vắng ngắt. À, giờ mới gần ba giờ sáng. Christian dẫn tôi vào ghế hành khách của chiếc R8 và để hành lý cùng túi của anh vào trong cốp ở phía trước xe. Chiếc Audi bên cạnh chúng tôi hoàn toàn tơi tả - tất cả lốp xe đều xẹp lép, sơn trắng bắn tung tóe khắp nơi. Tôi cảm thấy biết ơn là Christian đang đưa tôi đi tới nơi khác.

“Thứ Hai sẽ có một chiếc khác mới thay thế,” Christian nói đầy chán chường khi anh ngồi xuống cạnh tôi.

“Làm thế nào mà cô ta lại biết đó là xe của em?”

Anh nhìn tôi đầy căng thẳng và thở dài. “Cô ta có một chiếc Audi A3. Anh mua cho tất cả những người phục tùng của mình một cái - đó là loại xe an toàn nhất thuộc dòng này.”

Ồ. “Vậy ra một món quà mừng tốt nghiệp thế cũng chưa phải là nhiều lắm nhỉ.”

“Anastasia, mặc dù anh đã từng hy vọng thế, em chưa bao giờ là người phục tùng anh cả, vậy nên nối một cách chính xác thì nó là quà mừng tốt nghiệp đấy.” Anh rời khỏi bãi đậu xe và tăng tốc tới lối ra.

Mặc dù anh đã từng hy vọng thế. Ồ không... Cô nàng Tiềm Thức của tôi lắc đầu buồn bã. Đây là chủ đề muôn thuở của chúng tôi.

“Anh vẫn đang hy vọng ư?” tôi thì thầm.

Điện thoại trên xe đổ chuông. “Grey,” Christian giật cục.

“Fairmont Olympic. Dưới tên tôi.”

“Cảm ơn anh, Taylor. À, Taylor này, cẩn thận nhé.”

Taylor ngừng lại. “Vâng, thưa ngài,” anh nói nhanh và Christian dập máy.

Mọi nẻo đường của Seattle đều vắng ngắt, Christian lao thẳng vào Đại lộ số 5 hướng 1-5. Khi đến ranh giới giữa các tiểu bang, anh nhấn chân ga, hướng sang phía bắc. Anh lái nhanh quá nên tôi lập tức bật trở lại ghế.

Tôi nhìn trộm anh. Anh chìm trong suy nghĩ, tỏa ra sự im lặng ủ ê chết người. Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Anh thường xuyên liếc qua gương chiếu hậu, tôi nhận ra anh đang kiểm tra xem chúng tôi có bị bám đuôi không. Có lẽ đó là lý do chúng tôi đang trên 1-5. Tôi nghĩ là Fairmont ở Seatle kia.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng lý giải cho tâm trạng quá khích, kiệt lực của mình. Nếu cô ta muốn làm tôi đau, cô ta đã có đầy cơ hội khi ở trong phòng ngủ.

“Không. Đó không phải là điều anh hy vọng, không còn nữa. Anh nghĩ điều đó hiển nhiên rồi.” Christian cắt ngang suy ngẫm của tôi, giọng anh thật nhẹ.

Tôi chớp mắt nhìn anh, quấn chiếc áo khoác vải bông của anh chặt hơn vào người mình, tôi không biết cái lạnh thấu xương bắt nguồn từ trong mình hay từ bên ngoài nữa.

“Em lo sợ rằng, anh biết đấy... rằng em không đủ.”

“Còn hơn cả đủ ấy. Vì Chúa, Anastasia, anh phải làm gì đây?”

Nói cho em biết về anh đi. Nói với em là anh yêu em đi.

“Tại sao anh nghĩ là em sẽ rời bỏ anh khi em bảo với anh là bác sĩ Flynn đã nói cho em tất cả những điều cần biết về anh?”

Anh thở dài nặng nhọc, nhắm mắt lại trong một thống, và anh không trả lời trong một khoảng thời gian dài nhất. “Em không thể bắt đầu hiểu được những điều sâu xa trong sự trụy lạc của anh đâu, Anastasia. Và chẳng có điều gì anh muốn chia sẻ với em cả.”

“Vậy anh thật sự nghĩ là em sẽ ra đi nếu em biết?” Giọng tôi cao vút lên đầy ngờ vực. Anh ấy không hiểu là tôi yêu anh sao? “Anh có nghĩ quá ít về em không?”

“Anh biết là em sẽ đi mà,” anh buồn bã nói.

“Christian... Em nghĩ điều đó không xảy ra đâu. Em không thể tưởng tượng được sống mà không có anh.” Không bao giờ...

“Em đã bỏ anh một lần - anh không muốn điều đó lần nữa.”

“Elena nói rằng bà ấy gặp anh thứ Bảy vừa rồi,” tôi thì thầm vội vã.

“Không phải thế đâu.” Anh cau mày.

“Anh không tới gặp bà ấy khi em bỏ đi chứ?”

“Không,” anh đáp cụt lủn, cáu kỉnh. “Anh đã nói với em là anh không gặp - và anh không muốn bị nghi ngờ,” anh gắt gỏng. “Anh không đi đâu cả cuối tuần vừa rồi. Anh ngồi và xếp chiếc tàu lượn em tặng anh. Cảm giác như lắp cả đời không xong,” anh nói thêm rất nhanh.

Tim tôi thắt lại lần nữa. Bà Robinson nói rằng bà ta đã gặp anh.

Bà ta có gặp hay không gặp nhỉ? Bà ấy đang nói dối à. Tại sao chứ?

“Trái lại với điều Elena nghĩ, anh không lao đến với cô ấy khi gặp những rắc rối của mình, Anastasia. Anh không lao đến với ai hết. Em có thể nhận thấy rằng - anh không phải là người nói nhiều.” Anh siết chặt tay trên vô lăng.

“Carrick nói với em rằng anh đã không nói năng gì trong suốt hai năm.”

“Ông ấy đã bảo vậy ư? Bây giờ á?” Miệng Christian mím thành một đường thẳng khắc nghiệt.

“Em đã moi được thông tin này từ ông.” Bối rối, tôi nhìn chằm chằm vào những ngón tay mình.

“Vậy bố anh còn nói những gì nữa?”

“Ông nói mẹ anh là bác sĩ đã khám cho anh khi anh được đưa tới bệnh viện. Sau khi anh được tìm thấy ở trong căn hộ của mình.”

Vẻ mặt của Christian vẫn không thể hiện gì... đầy thận trọng.

“Ông nói việc học đàn đã giúp anh. Và Mia nữa.”

Đôi môi anh cong thành một nụ cười thương mến khi nghe nhắc đến tên cô ấy. Một lát sau anh nói, “Khi mới đến nó được khoảng sáu tháng tuổi. Anh đã rất vui, Elliot thì không được vui bằng. Anh ấy đã phải đấu tranh với sự xuất hiện của anh. Con bé thật tuyệt vời.” Nỗi sợ hãi buồn bã, ngọt ngào trong giọng nói của anh thật xúc động. “Tất nhiên là bây giờ thì đã bớt đi,” anh thì thầm, và tôi nhớ lại những cố gắng thành công của cô trong buổi khiêu vũ đã phá ngang những dự định dâm đãng của chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cười khúc khích.

Christian liếc nhìn tôi. “Cô thấy điều gì buồn cười ư, cô Steele?”

“Cô ấy có vẻ như quyết chia rẽ chúng ta.”

Anh cười phá lên buồn bã. “Ừ, nó đã làm được rồi ấy chứ.” Anh với tay và siết chặt đầu gối tôi. “Nhưng rốt cuộc thì chúng ta vẫn đi đến cùng.” Anh mỉm cười rồi liếc nhìn gương chiếu hậu lần nữa. “Anh không nghĩ là chúng ta bị bám đuôi.” Anh rời khỏi 1-5 và quay ngược trở lại vào trung tâm Seattle.

“Em có thể hỏi anh vài điều về Elena không?” Chúng tôi đang dừng trước đèn giao thông.

Anh nhìn tôi đầy cảnh giác. “Nếu em cần,” anh thì thầm buồn bã, nhưng tôi không để cho tính cáu kỉnh của anh ngăn cản tôi.

“Anh nói với em rằng nhiều năm trước bà ta yêu anh theo một cách mà anh chấp nhận được. Điều đó có nghĩa gì?”

“Nó không rõ ràng sao?” Anh hỏi.

“Không rõ ràng đối với em.”

“Anh không kiểm soát nổi. Anh không thể chịu nổi khi bị chạm vào. Bây giờ anh vẫn không chịu nổi việc đó. Với một cậu bé mới lớn ở độ tuổi mười bốn, mười lăm với các hormon cuồn cuộn thì đó là một giai đoạn khó khăn. Bà ta đã chỉ cho anh cách để xóa đi nguồn năng lượng ấy.”

Ôi. “Mia nói rằng anh từng hay gây lộn.”

“Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với gia đình ba hoa của tôi thế này? Thực ra thì - chính là em đấy.” Chúng tôi dừng lại khi có nhiều đèn hơn, còn anh thì nheo mắt nhìn tôi. “Em dụ dỗ mọi người để moi thông tin.” Anh lắc đầu với sự kinh khiếp giả tạo.

“Mia tự nguyện đưa thông tin đó cho em chứ. Thực ra là cô ấy rất sẵn sàng. Cô ấy lo lắng anh sẽ bắt đầu một vụ gây lộn trong lều nếu anh không thắng trong vụ đấu giá em,” tôi thì thầm đầy căm phẫn.

“Ôi, bé yêu, không nguy hiểm thế đâu. Bằng mọi giá anh chẳng cho phép ai khác nhảy với em đâu.”

“Anh đã cho phép bác sĩ Flynn còn gì.”

“Ông ta luôn luôn chống lại các quy tắc.”

Christian quẹo vào con đường lái xe nguy nga, đầy lá dẫn vào khách sạn Fairmont Olympic và đậu xe gần cửa chính, ngay cạnh một đài phun nước bằng đá xinh đẹp.

“Đi nào.” Anh ra khỏi xe và lấy hành lý của chúng tôi. Một người phục vụ đi về phía chúng tôi, trông có vẻ ngạc nhiên - cũng chẳng lạ gì khi chúng tôi đến muộn thế này. Christian quẳng cho anh ta chiếc chìa khóa xe.

“Tên là Taylor,” anh nói. Người phục vụ gật đầu và không thể kìm được niềm vui sướng khi nhảy lên chiếc R8 và lái đi.

Christian cầm tay tôi và tiến thẳng vào hành lang.

Khi đứng cạnh anh ở quầy lễ tân, tôi cảm thấy vô cùng kỳ cục. Tôi ở đây, trong một khách sạn thanh thế nhất Seattle, mặc một chiếc áo khoác quá cỡ, một chiếc quần vải bông cũng quá cỡ và chiếc sơ mi cũ đứng ngay cạnh một vị thần Hy Lạp tao nhã này. Chẳng lạ gì mà người tiếp tân cứ nhìn hết người này sang người khác như thể không tài nào cân bằng nổi. Tất nhiên, cô ta bị Christian làm cho khuất phục. Tôi đảo mắt nhìn lên khi cô ta mặt đỏ như gấc và nói năng lắp bắp. Thậm chí đến tay cô ta cũng đang run lên.

“Ngài... có cần giúp một tay... Với đám hành lý không, ngài Taylor?” cô ta hỏi, lại đỏ dần lên lần nữa.

“Không, bà Taylor và tôi có thể xoay xở được.”

Bà Taylor kia à! Nhưng tôi có đeo nhẫn đâu nhỉ. Tôi giấu hai tay ra sau lưng.

“Quý vị sẽ ở phòng Cascade, thưa ngài Taylor, tầng mười một. Người trực tầng của chúng tôi sẽ giúp ngài với đám hành lý.”

“Chúng tôi ổn thôi,” Christian nói cộc lốc. “Thang máy ở đâu?”

Quý cô Gấc Chín trình bày, còn Christian siết chặt tay tôi hơn. Tôi liếc nhanh quanh hành lang lộng lẫy, nguy nga đầy những chiếc ghế bọc, vắng ngắt ngoại trừ một phụ nữ với mái tóc đen đang ngồi trên chiếc sofa hai chỗ, cho con chó cảnh ăn. Bà ta ngước lên và mỉm cười với chúng tôi khi chúng tôi đi về phía thang máy. Vậy là khách sạn còn cho phép thú nuôi nữa? Thật là kỳ quặc cho một nơi lộng lẫy thế này!

Căn phòng có hai phòng ngủ, một phòng ăn, và hoàn hảo với một chiếc piano lớn. Một khúc gỗ đang đỏ lửa trong phòng chính. Căn phòng này còn lớn hơn cả căn hộ của tôi.

“Nào, bà Taylor, tôi không biết gì về bà cả, nhưng tôi thực sự muốn một ly đấy,” Christian thì thầm, khóa cửa chính lại chắc chắn.

Trong phòng ngủ, anh để va li của tôi và túi của anh trên cái ghế dài ở cuối chân chiếc giường cỡ đại dài khoảng bốn tấm poster và dẫn tôi vào phòng chính nơi ngọn lửa đang cháy sáng lấp lánh. Thật là một cảnh tượng thú vị. Tôi đứng và sưởi ấm đôi tay trong khi Christian dọn đồ uống cho cả hai.

“Armagnac nhé?”

“Được ạ.”

Một lát sau, anh đã cùng tôi ở bên ngọn lửa và đưa cho tôi một ly pha lê rượu mạnh.

“Thật là trọn một ngày, nhỉ?”

Tôi gật đầu và cái nhìn chăm chú của anh đang tìm kiếm, lo âu.

“Em ổn mà,” tôi thì thầm trấn an. “Anh thế nào?”

“Ừ, giờ thì anh muốn uống ly rượu này và sau đó, nếu em không quá mệt, sẽ đưa em lên giường và vùi mình vào em.”

“Em nghĩ chuyện đó có thể thu xếp được thôi, ngài Taylor.” Tôi mỉm cười bẽn lẽn khi anh cởi giày và tất.

“Bà Taylor, đừng có cắn môi nữa đi,” anh thì thầm.

Tôi bối rối với ly rượu của mình. Armagnac ngon tuyệt, vương lại một hơi ấm nóng bỏng phía sau khi nó trôi tuột xuống cuống họng tôi. Khi tôi ngước nhìn Christian, anh đang nhấm nháp rượu, và nhìn tôi, đôi mắt anh tối sẫm - đói khát.

“Em không bao giờ ngừng làm tôi ngạc nhiên, Anastasia. Sau một ngày như hôm nay - hay dĩ nhiên là cả hôm qua - em không than vãn hay chạy trốn đến những ngọn đồi để la hét. Anh nể em đấy. Em rất khỏe.”

“Anh là một lý do rất tuyệt để ở lại,” tôi thì thầm. “Em nói với anh rồi, Christian, em không đi tới bất cứ đâu, cho dù anh đã làm gì đi nữa. Anh biết em cảm nhận về anh thế nào mà.” Miệng anh mím lại như thể anh nghi ngờ những lời của tôi, và lông mày anh cau lại như thể điều tôi đang nói làm anh đau đớn khi phải nghe ấy. Ôi, Christian, em phải làm gì để anh nhận thấy là em cảm nhận thế nào?

Hãy để cho anh ấy đánh cậu đi, cô nàng Tiềm Thức của tôi châm chọc. Trong thâm tâm, tôi quắc mắt lên với cô ả.

“Anh sẽ treo những bức chân dung mà José chụp em ở đâu?” Tôi cố gắng làm cho tâm trạng khuây khỏa.

“Còn tùy.” Môi anh co rúm lại. Rõ ràng là đây là một chủ đề có thể được chấp nhận trong trò chuyện với anh.

“Vào cái gì?”

“Hoàn cảnh,” anh nói đầy bí mật. “Buổi triển lãm của cậu ta đã kết thúc đâu, vì vậy anh không phải quyết định ngay lập tức.”

Tôi nghiêng đầu sang một bên và nheo mắt lại.

“Em có thể ngắm nghía anh một cách nghiêm nghị nếu em muốn, bà Taylor. Anh không nói gì hết,” anh trêu chọc.

“Em có thể tra tấn anh để cho ra sự thật.”

Anh nhướng mày lên. “Thật sao, Anastasia, anh không nghĩ em nên hứa hẹn điều em không thể hoàn thành.”

Ôi trời, đó là điều anh đang nghĩ ư? Tôi đặt ly của tôi lên bệ lò sưởi, vươn qua, và Christian đầy kinh ngạc, cầm lấy ly của anh và đặt nó xuống cạnh ly của tôi.

“Chúng ta sẽ phải xem xét về điều đó,” tôi thì thầm. Rất dũng cảm - không nghi ngờ gì nữa, rượu mạnh đã làm cho tôi bạo gan hẳn - tôi cầm lấy tay Christian và kéo anh về phòng ngủ. Tôi dừng ở cuối chân giường. Christian cố gắng che giấu đi nỗi thích thú.

“Giờ thì em có tôi đây rồi, Anastasia, em sẽ làm gì với tôi nào?” Anh trêu chọc, giọng rất khẽ.

“Em sẽ bắt đầu bằng việc cởi quần áo anh. Em muốn kết thúc việc em đã làm sớm hơn.” Tôi chạm vào vạt áo khoác của anh, cẩn trọng để không chạm vào anh, còn anh không chùn bước nhưng anh đang nín thở.

Nhẹ nhàng, tôi đẩy áo qua vai anh, mắt anh vẫn nhìn vào mắt tôi, tất cả các dấu vết tâm trạng đã biến mất, khi chúng mở lớn ra, thiêu đốt tôi, đầy thận trọng.... Và tha thiết nữa ư? Có quá nhiều điều diễn tả trong cái nhìn của anh. Anh đang nghĩ điều gì vậy? Tôi để áo khoác của anh lên ghế dài.

“Giờ thì đến áo thun của anh,” tôi thì thầm và nhấc gấu áo lên. Anh hợp tác, giơ cánh tay lên và lùi ra xa, khiến tôi dễ dàng kéo nó qua đầu anh. Khi cởi xong, anh nhìn vào tôi, rất chăm chú, chỉ mặc có chiếc quần jean được mắc một cách khiêu khích trên hông anh. Cạp chiếc quần lót rộng của anh lộ rõ ra.

Đôi mắt tôi lướt một cách thèm thuồng qua vùng bụng phẳng của anh tới vùng vạch son môi, đã mờ nhạt và nhòe đi, rồi lên ngực anh.

“Giờ thì đến cái gì?” Anh thì thầm, mắt sáng lên.

“Em muốn hôn anh vào đây.” Tôi lướt ngón tay từ xương chậu bên này qua xương chậu bên kia ngang qua vùng bụng anh. Đôi môi anh hé mở ra khi anh hít vào rất mạnh. “Anh sẽ không ngăn em lại đâu,” anh nói.

Tôi cầm tay anh. “Tốt hơn là anh nằm xuống đây,” tôi thì thầm và dẫn anh đến cạnh chiếc giường cỡ bốn tờ poster. Anh có vẻ bối rối và tôi hiển nhiên thấy rằng có lẽ chưa có ai từng dẫn dắt anh cả kể từ... bà ta. Không, đừng nghĩ đến chuyện đó.

Nhấc tấm trải giường lên, anh ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đợi, vẻ mặt của anh rất thận trọng và nghiêm trang. Tôi đứng trước anh, tuột nhanh khỏi chiếc áo khoác và để nó rơi xuống sàn nhà, rồi tôi cởi chiếc quần vải bông của anh ra.

Anh cọ ngón tay cái qua đầu những ngón tay. Anh mong muốn được chạm vào tôi, tôi có thể chắc như thế, nhưng anh kìm niềm khao khát ấy lại. Hít một hơi thở sâu và can đảm không ngờ, tôi với tay vào vạt áo thun và kéo nó qua đầu, vậy là tôi trần truồng trước anh. Đôi mắt anh không rời tôi, nhưng anh nén lại và đôi môi anh hé mở.

“Em là Nữ Thần Aphrodite[1], Anastasia,” anh thì thầm.

[1] Nữ thần Tình Yêu và Tình Dục trong thần thoại Hy Lạp.

Tôi giữ gương mặt anh trong tay mình, ngửa đầu anh ra sau, và cúi xuống hôn anh. Anh rên rỉ khe khẽ trong cổ họng.

Khi tôi áp miệng lên anh, anh nắm lấy hông tôi, và trước khi tôi kịp biết, tôi đã bị ghì xuống bên dưới anh, đôi chân anh khiến cho hai chân tôi tách ra để anh có thể lách vào giữa hai chân tôi. Anh hôn tôi, càn quét miệng tôi, lưỡi chúng tôi xoắn lấy nhau. Bàn tay anh kéo từ đùi tôi, qua hông, dọc qua bụng lên tới ngực tôi, bóp chặt lấy, xoa bóp, và kéo núm vú tôi đầy khoan khoái.

Tôi rên rỉ và nghiêng hông tì vào anh một cách vô tình, sự va chạm ngọt ngào tì vào vết sẹo ở bả vai của anh, và sự cương cứng của anh đang dần mạnh lên. Anh ngừng hôn, và nhìn tôi đang điếng người, chết lặng. Anh cong hông lên vì thế chỗ cương cứng của anh thúc thẳng vào tôi... Vâng. Đúng chỗ đó.

Tôi nhắm mắt lại và rên rỉ, còn anh làm lại lần nữa, nhưng lần này tôi đẩy lại, tận hưởng tiếng rên rỉ hồi ứng của anh khi anh lại hôn tôi. Anh tiếp tục cuộc tra tấn ngọt ngào chậm rãi đó - nghiền nát tôi, nghiền nát anh. Và anh đã đúng - mất hút trong anh - say sưa bất kể điều gì khác. Tất cả những lo âu của tôi biến sạch. Tôi ở đây vào lúc này với anh - máu tôi sôi lên trong từng huyết quản, đập thình thịch qua tai tôi, hòa lẫn với tiếng thở hào hển của chúng tôi. Tôi vùi đôi tay vào tóc anh, giữ anh trong miệng tôi, nếm vị của anh, lưỡi tôi tham lam chẳng kém gì anh. Tôi rê những ngón tay dọc cánh tay anh, xuống phần lưng thấp hơn tiến tới chỗ cạp quần jean của anh, và đẩy đôi tay gan dạ, ham muốn của tôi vào trong, thôi thúc anh không ngừng - quên đi tất cả, chỉ còn chúng tôi thôi.

“Em làm cho anh trở nên nhu nhược, Ana,” anh đột nhiên thì thầm, thoát khỏi tôi và quỳ lên. Anh kéo mạnh quần xuống và đưa cho tôi một gói thiếc.

“Em muốn anh, bé yêu, và anh chắc chắn là muốn em chết đi được. Em biết phải làm gì rồi đấy.”

Với những ngón tay khéo léo và mong ngóng, tôi xé toạc lá thiếc và đeo bao cao su vào cho anh. Anh cười với tôi, miệng anh mở rộng, đôi mắt xám nhạt đầy những hứa hẹn nhục dục. Cúi xuống phía tôi, anh cọ mũi vào mũi tôi, mắt anh khép lại, chậm rãi và tuyệt diệu, anh đi vào trong tôi.

Tôi nắm chặt lấy cánh tay anh và ngửa cổ lên, say sưa trong cảm giác trọn vẹn đầy sắc bén thuộc về sở hữu của anh. Anh lướt hàm răng dọc theo cằm tôi, nới lỏng tấm lưng, rồi trượt vào tôi lần nữa - thật chậm, thật ngọt ngào, thật âu yếm - cơ thể anh đè lên tôi, khuỷu tay và bàn tay anh ở nửa trên gương mặt tôi.

“Em làm anh quên đi tất cả. Em là nhà trị liệu tốt nhất,” anh nói, di chuyển với một nhịp độ thong thả đến đau đớn, thưởng thức từng centimet trên cơ thể tôi.

“Xin anh, Christian - nhanh hơn đi,” tôi thì thầm, muốn thêm nữa, ngay bây giờ.

“Ồ không, bé yêu. Anh muốn sự chậm rãi này.” Anh hôn tôi ngọt ngào, êm ái, cắn vào môi dưới tôi và hút lấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của tôi.

Tôi dịch chuyển bàn tay trong tóc anh và nhượng bộ bản thân cho nhịp điệu của anh khi cơ thể tôi chậm rãi và chắc chắn lên cao hơn và cao hơn nữa, qua vùng bình lặng, rồi dồn đến thật mạnh và nhanh khi tôi đến cùng anh.

“Ôi, Ana,” anh thở hổn hển khi anh đến, tên tôi như một lời kinh trên môi anh khi anh phóng xả.

ĐẦU ANH TỰA TRÊN BỤNG TÔI, cánh tay anh vòng quanh tôi. Những ngón tay tôi xục xạo trong mái tóc xổ tung của anh, chúng tôi nằm như vậy bao lâu tôi cũng không biết nữa. Đã quá muộn và tôi quá mệt, nhưng tôi chỉ muốn tận hưởng hậu cảnh thanh thản và tĩnh lặng sau khi ân ái với Christian , bởi vì đó chính là điều chúng tôi vừa làm: cuộc giao hoan ngọt ngào và êm ái.

Anh đã vượt qua cả chặng đường dài, như tôi, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Hầu như có quá nhiều điều để chú ý. Với tất cả những thứ hỗn loạn này, tôi đang để mất tầm nhìn với hành trình chân thành, đơn giản của anh với tôi.

“Anh sẽ không bao giờ thấy đủ với em. Đừng bỏ anh,” anh thì thầm và hôn vào bụng tôi.

“Em sẽ không đi đâu hết, Christian, và hình như em nhớ là em đã muốn hôn vào bụng anh,” tôi lầm bầm đầy ngái ngủ.

Anh cười toét miệng ngay trên da tôi. “Không có gì ngăn cản em lúc này đâu, bé yêu.”

“Em không nghĩ là em có thể cử động được nữa... Em quá mệt rồi.”

Christian thở dài, miễn cưỡng dịch chuyển sang nằm cạnh tôi, gối đầu lên khuỷu tay và kéo chăn đắp cho chúng tôi. Anh nhìn tôi, mắt anh sôi nổi, ấm áp, đầy yêu thương.

“Ngủ ngay đi nào, bé yêu.” Anh hôn lên tóc tôi,bao bọc vòng tay quanh người tôi, còn tôi thì buông trôi tất cả.

KHI TÔI MỞ MẮT RA, ánh sáng tràn ngập căn phòng, khiến tôi chớp mắt lia lịa. Đầu tôi lơ mơ vì thiếu ngủ. Tôi đang ở đâu đây? Ồ - khách sạn...

“Chào em,” Christian thì thầm, mỉm cười trìu mến. Anh đang nằm cạnh tôi, quần áo chỉnh tề, phía đầu giường. Anh đã ở đây bao lâu rồi nhỉ? Anh đang xem xét tôi sao? Bất ngờ, tôi cảm thấy xấu hổ kinh khủng khi gương mặt tôi bị thiêu đốt dưới cái nhìn điềm tĩnh của anh.

“Chào anh,” tôi thì thầm, biết ơn là tôi đang nằm sấp xuống. “Anh đã nhìn em bao lâu rồi?”

“Anh có thể ngắm em ngủ hàng giờ, Anastasia. Nhưng anh vừa mới ở đây khoảng năm phút thôi.” Anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn tôi. “Bác sĩ Greene sẽ đến đây sớm thôi.”

“Ôi.” Tôi quên biến mất sự can thiệp không thích đáng của Christian.

“Em ngủ ngon không?” anh ôn tồn hỏi. “Rõ ràng là có rồi, em ngáy mà.”

Ôi, Năm Mươi trêu chọc đày khôi hài.

“Em đâu có ngáy!” Tôi bĩu môi hờn dỗi.

“Đúng. Em không ngáy.” Anh cười với tôi. Đường son đỏ chói vẫn rõ nét quanh cổ anh.

“Anh tắm rồi sao?”

“Chưa. Anh đợi em.”

“Ồ... được thôi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ mười lăm. Anh không nỡ lòng nào mà đánh thức em dậy sớm hơn.”

“Anh nói với em là anh chẳng rủ lòng thương người khác bao giờ!”

Anh mỉm cười buồn bã, nhưng không trả lời. “Bữa sáng đây rồi - bánh kếp và thịt lợn xông khói cho em. Nào, dậy đi, anh sẽ đi khỏi đây một mình.” Anh vỗ mạnh vào mông tôi thật nhanh, khiến tôi nhảy dựng lên và lao ra khỏi giường.

Hừm... Một cảm giác ấm áp đúng kiểu Christian.

Khi vươn vai, tôi nhận ra là cả người tôi đều đau nhức... không nghi ngờ gì đây là kết quả của mọi việc từ làm tình, khiêu vũ, đến loạng choạng trên đôi giày cao gót đắt tiền. Tôi lảo đảo bước ra khỏi giường, tìm đường vào phòng tắm được trang bị xa hoa trong khi vẫn ôn lại các sự kiện diễn ra ngày hôm trước trong tâm trí. Khi bước ra, tôi mặc chiếc áo choàng tắm siêu nhẹ được treo trên cái móc bằng đồng trong phòng tắm.

Leila - cô gái trông giống tôi - đó là hình ảnh đáng ngạc nhiên nhất mà tâm trí tôi phỏng chừng còn nhớ, chuyện đó và sự xuất hiện quái lạ của cô ta trong phòng ngủ của Christian. Cô ta muốn gì? Tôi? Christian? Để làm gì? Và thế quái nào mà cô ta lại phá nát chiếc xe của tôi chứ?

Tôi đi sang phòng chính - không thấy Christian đâu. Cuối cùng thì tôi thấy anh trong phòng ăn. Tôi ngồi xuống ghế, biết ơn vì bữa sáng hồng tráng đặt trước mặt. Christian đang đọc báo ngày Chủ Nhật và uống cà phê, anh đã ăn sáng xong. Anh mỉm cười với tôi.

“Ăn đi. Em sẽ cần đến sức khỏe ngày hôm nay đấy,” anh trêu.

“Vì sao lại thế? Anh sẽ nhốt em trong phòng ngủ à?” Nữ Thần Ham Muốn của tôi giật mình thức giấc bất ngờ, tóc tai rối bù và cái nhìn thèm khát.

“Ý tưởng đó thật là quyến rũ đấy, anh nghĩ hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài. Hít thở không khí trong lành.”

“Có an toàn không?” Tôi ngây thơ hỏi, thất bại khi cố gắng giữ giọng châm biếm.

Gương mặt Christian sa sầm xuống, miệng anh mím thành một đường thẳng. “Nơi chúng ta tới sẽ an toàn. Và đó không phải là chuyện để đùa đâu,” anh nghiêm khắc nối thêm, trong khi nheo mắt lại.

Tôi đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm vào bữa sáng. Tôi cảm thấy không thích bị rầy la sau tất cả biến cố và một tối muộn như đêm qua. Tôi ăn sáng trong im lặng, cảm giác đầy dỗi hờn.

Cô nàng Tiềm Thức đang lắc đầu với tôi. Anh chàng Đa Sự không đùa với sự an nguy của tôi - đáng lẽ bây giờ tôi nên biết điều đó rồi chứ. Tôi muốn trợn mắt lên với anh, nhưng tôi kìm lại.

Được rồi, tôi mệt mỏi và cáu bẳn. Tôi đã có cả một ngày dài hôm qua và ngủ không đủ. Tại sao, ồ tại sao trông anh ta lại tươi như hoa? Đời thật chẳng công bằng.

Có tiếng gõ cửa.

“Bác sĩ đến rồi,” Christian lầm bầm, hiển nhiên là vẫn đang đau khổ vì sự châm biếm của tôi. Anh đứng lên khỏi bàn.

Chúng tôi không thể có một buổi sáng bình thường, tĩnh lặng được hay sao? Tôi thở dài nặng nhọc, bỏ lại nửa bữa sáng, và đứng dậy đón bác sĩ Depo-Provera.

CHÚNG TÔI Ở TRONG PHÒNG NGỦ, bác sĩ Greene đang nhìn tôi há hốc mồm kinh ngạc. Bà ấy mặc đơn giản hơn lần trước, một chiếc áo len cashmere chui đầu màu hồng nhạt và chiếc quần đen, mái tóc vàng rực rỡ buông xõa.

“Vậy là cô chỉ ngừng dùng nó? Chỉ thế thôi?”

Tôi đỏ mặt, cảm thấy còn hơn cả ngu ngốc.

“Vâng.” Giọng nói của tôi có thể nhỏ hơn nữa sao?

“Cô có thể đã mang bầu,” bà nói đơn giản.

Cái gì!Thế giới sụp đổ dưới chân tôi. Cô nàng Tiềm Thức của tôi quỳ sụp xuống sàn nhà nôn ọe, tôi nghĩ tôi cũng nôn ra mất. Không!

“Đây, đi tiểu vào đây.” Hôm nay bà ta hoàn toàn chỉ công việc - không bỏ tù ai cả.

Tôi ngoan ngoãn nhận hộp nhựa nhỏ bà đưa và mụ mẫm đi vào phòng vệ sinh. Không. Không. Không. Không đời nào... Không đời nào... Làm ơn không. Không.

Anh chàng Khó Tính kia sẽ làm gì? Tôi tái nhợt đi. Anh sẽ thay đổi.

Không, làm ơn!Tôi thầm thì lời cầu nguyện câm lặng.

Tôi đưa cho bác sĩ Greene mẫu nước tiểu, bà cẩn thận đặt một cái que nhỏ màu trắng vào trong đó.

“Khi nào thì kỳ kinh của cô bắt đầu?”

Làm thế nào cho rằng tôi nghĩ được cái tiểu tiết ấy khi mà tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn đầy lo lắng vào cái que thử màu trắng kia?

“Ơ... thứ Tư? Không phải là lần vừa rồi, mà là lần trước đó. Tháng Sáu trước.”

“Vậy khi nào cô ngừng dùng thuốc?”

“Chủ Nhật. Chủ Nhật tuần trước.”

Bà mím môi.

“Cô sẽ ổn thôi,” bà ta nói rất rõ ràng. “Căn cứ vào biểu hiện của cô, tôi có thể chắc rằng việc mang thai ngoài dự kiến sẽ không phải là tin mừng rồi. Vậy thì medroxyprogesterone là ý tưởng tuyệt vời nếu cô không nhớ uống thuốc hàng ngày.” Bà trao cho tôi cái nhìn nghiêm khắc, còn tôi thì nao núng dưới cái nhìn đầy uy lực của bà ta. Nhặt cái que màu trắng lên, bà săm soi nhìn nó.

“Cô ổn cả. Cô chưa rụng trứng, vì vậy cứ theo như việc cô đang có ngừa thai thích hợp, cô không nên có thai. Giờ, để tôi cho cô lời khuyên về mũi tiêm này. Chúng ta đã bỏ qua nó trong lần trước vì những tác dụng phụ của nó, nhưng thẳng thắn nhé, tác dụng phụ từ một đứa trẻ còn có ảnh hưởng sâu rộng và kéo dài trong nhiều năm cơ.” Bà mỉm cười, hài lòng với sự hóm hỉnh của bản thân, nhưng tôi không thể nào cất lời đáp lại được - tôi quá bàng hoàng.

Bác sĩ Greene lao vào giảng giải đầy đủ về các tác dụng phụ, còn tôi thì ngồi ngây ra đó, không nghe được một từ nào hết. Tôi nghĩ mình sẽ chịu đựng được bất cứ người phụ nữ lạ mặt nào đứng ở cuối giường, còn hơn là thú nhận với Christian rằng tôi có thể mang bầu.

“Ana!” Bác sĩ Greene gắt lên. “Làm đi nào.” Bà kéo tôi ra khỏi cơn mộng tưởng, và tôi sẵn sàng xắn ống tay áo lên.

CHRISTIAN KHÉP CỬA LẠI SAU LƯNG anh và nhìn tôi đầy cảnh giác. “Mọi việc ổn chứ?” anh hỏi.

Tôi gật đầu lặng lẽ, còn anh nghiêng đầu sang một bên, gương mặt căng thẳng ngập tràn lo âu.

“Anastasia, chuyện gì thế? Bác sĩ Greene đã nói gì?”

Tôi lắc đầu. “Tốt hơn là anh nên đến sau bảy ngày nữa,” tôi thì thầm.

“Bảy ngày?”

“Vâng.”

“Ana, có việc gì không ổn à?”

Tôi nuốt khan. “Không có gì phải lo lắng đâu. Xin anh đấy, Christian, mặc kệ đi.”

Christian án ngữ ngay trước tôi. Anh tóm lấy cằm, xoay đầu tôi lại, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, cố gắng giải mã nỗi kinh hoàng của tôi.

“Nói anh nghe đi,” anh gắt gỏng.

“Không có gì để nói hết. Em muốn mặc quần áo vào.” Tôi đưa cằm ra khỏi tầm với của anh.

Anh thở dài, lùa bàn tay vào trong mái tóc mình, cau mày nhìn tôi. “Đi tắm đi,” cuối cùng anh nói.

“Tất nhiên rồi,” tôi thì thầm, lơ đãng, và miệng anh mím lại.

“Đi nào,” anh hờn dỗi nói, siết chặt tay tôi đầy kiên quyết. Anh bước về phía phòng tắm trong khi tôi lê bước sau anh. Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất trong tâm trạng tồi tệ. Mở vòi hoa sen, Christian nhanh chóng cởi quần áo trước khi quay sang tôi.

“Anh không biết điều gì làm em lo lắng, hay chỉ là em cáu bẳn vì thiếu ngủ thôi,” anh nói trong khi cởi chiếc áo choàng của tôi ra. “Nhưng anh muốn em nói với anh. Đầu óc anh cứ tưởng tượng ra đủ chuyện, mà anh thì không muốn thế.”

Tôi trợn mắt lên với anh, còn anh nhìn tôi chăm chú, trong khi nheo mắt lại. Chết tiệt! Được rồi... đến lúc rồi.

“Bác sĩ Greene mắng em vì đã quên uống thuốc. Bà ấy nói em có thể mang bầu.”

“Cái gì?” Anh tái người, đôi tay anh cứng đờ khi nhìn trừng trừng vào tôi, đột nhiên xám ngoét.

“Nhưng em không có bầu đâu. Bà ấy làm xét nghiệm rồi. Tin này thật choáng váng, vậy thôi. Em không thể tin nổi là mình lại ngu xuẩn như vậy.”

Anh dịu lại thấy rõ. “Em chắc là em không có bầu chứ?”

“Vâng.”

Anh hít một hơi thật sâu. “Tốt rồi. Ừ, anh có thể thấy là tin tức kiểu như vậy thật là đáng lo.”

Tôi nhướng mày... đáng lo? “Em đã lo lắng hơn về phản ứng của anh.”

Anh cau mày nhìn tôi, lúng túng. “Phản ứng của anh? À, tất nhiên anh thấy nhẹ nhõm... thật là quá bất cẩn và tệ hại khi làm em có bầu.”

“Vậy có lẽ chúng ta nên nhịn đi,” tôi rít lên.

Anh nhìn đăm đăm vào tôi trong một lúc, bối rối, như thể tôi là một dạng thử nghiệm khoa học không bằng. “Sáng nay em thật cáu kỉnh.”

“Đó là một cú sốc mà, thế thôi,” tôi nhắc lại đầy hờn dỗi. Nắm chặt lấy vạt áo choàng của tôi, anh kéo tôi vào vòng tay ấm áp, hôn lên tóc tôi, rồi ghì đầu tôi vào ngực anh. Tôi bị đám lông ngực mơn trớn lên má làm cho xao lãng, ôi, giá như tôi có thể rúc vào lòng anh!

“Ana, anh không quen với chuyện này,” anh thì thầm. “Sự nhún nhường chân thành của anh sẽ đánh bật nó ra khỏi em, nhưng anh rất nghi ngờ là em muốn như vậy.”

Chết tiệt thật. “Không, em không muốn. Chuyện này giúp em thấy rõ.” Tôi ôm chặt Christian, và chúng tôi cứ đứng đó rất lâu trong cái ôm lạ lẫm, Christian trần truồng còn tôi thì quấn trong áo choàng. Một lần nữa tôi lại rối trí trước sự chân thành của anh. Anh không biết gì về các mối quan hệ, và tôi cũng thế, trừ những điều tôi học được từ anh. À, anh đòi hỏi sự trung thành và lòng kiên nhẫn, có thể tôi cũng nên như thế.

“Nào, tắm đi,” cuối cùng Christian nói, thả tôi ra.

Bước lùi lại, anh cởi áo choàng của tôi ra, còn tôi theo anh bước vào dòng nước đang chảy như thác, đưa mặt ra trước làn nước. Đây là buồng tắm dành cho cả hai chúng tôi, với đầu vòi hoa sen cực lớn. Christian với lấy dầu gội và bắt đầu gội đầu. Anh đưa nó cho tôi và tôi theo anh.

Ôi, điều này có cảm giác thật tuyệt. Nhắm mắt lại, tôi không kháng cự nổi dòng nước ấm áp, sạch sẽ. Khi làm sạch dầu gội xong, tôi cảm thấy bàn tay anh trên người mình đang xát xà phòng cho tôi: vai, cánh tay, dưới cánh tay, ngực, lưng.

Nhẹ nhàng anh xoay tôi quay lại và kéo tôi tựa vào người anh khi tiếp tục với phần dưới cơ thể tôi: bụng, bụng dưới, những ngón tay khéo léo giữa hai chân tôi - hừm - mông tôi nữa. Ôi, điều đó mới tuyệt làm sao và vô cùng thân thiết. Anh xoay tôi quay lại đối mặt với anh.

“Đây,” anh khẽ nói, đưa cho tôi sữa tắm. “Anh muốn em cọ sạch những vệt son môi.”

Mắt tôi mở to bối rối, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đang nhìn tôi chăm chú, ướt đẫm và đẹp đẽ, đôi mắt xám của anh sáng lên, rực rỡ chẳng để lộ ra điều gì hết.

“Đừng có đi quá xa đường kẻ đấy, xin em,” anh thì thầm tha thiết.

“Được mà,” tôi thì thầm, cố gắng hấp thụ tầm trọng đại của việc anh bảo tôi làm - chạm vào anh ở sát sàn sạt những vùng cấm.

Tôi bóp một chút sữa tắm ra tay, xoa hai tay vào nhau để tạo bọt, rồi để lên vai anh và nhẹ nhàng cọ sạch đường son môi ở mỗi bên. Anh vẫn nhắm mắt, gương mặt bình thản, nhưng anh thở rất nhanh, và tôi biết đó không phải là ham muốn mà là sợ hãi. Tôi chạm đến phần nhạy cảm nhất.

Với những ngón tay run rẩy, tôi thận trọng rà theo đường son xuống phía dưới ngực anh, xát sữa tắm và xoa bóp nhẹ nhàng; anh nuốt khan, quai hàm bạnh ra như thể hàm răng anh đang nghiến chặt. Ôi! Tim tôi thắt lại, cổ họng căng ra. Ôi không, tôi phát khóc mất. Tôi không cho thêm sữa tắm ra tay nữa và cảm thấy anh đang thư giãn trước mặt tôi. Tôi không tài nào nhìn thẳng vào anh được. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn vào nỗi đau khổ của anh - quá nhiều rồi. Đến lượt tôi nuốt khan.

“Sẵn sàng chưa?” Tôi thì thầm, sự căng thẳng hiển hiện rõ rệt trong giọng nói của tôi.

“Ừ,” anh thì thầm, giọng anh khàn khàn, thắt lại vì sợ hãi.

Nhẹ nhàng, tôi đặt tay lên phía còn lại của ngực anh, anh lại cứng đơ người ra.

Quá nhiều rồi. Tôi bị nhấn chìm, choáng ngợp trong sự tin cậy anh dành cho tôi - bị choáng ngợp bởi nỗi sợ hãi của anh, bởi những tổn thương ở người đàn ông đẹp đẽ, sa ngã, chịu nhiều thiệt thòi này.

Nước mắt tôi ứa ra, chảy tràn xuống mặt, hòa lẫn vào dòng nước từ vòi hoa sen. Ôi, Christian! Ai đã làm điều này với anh?

Cơ hoành của anh cử động rất nhanh theo từng hơi thở ngắn, thân hình anh cứng ngắc, nỗi căng thẳng từ anh tỏa ra như những làn sóng khi đôi tay tôi di chuyển dọc theo đường vạch son, xóa sạch nó đi. Ôi, giá tôi có thể xóa đi cả nỗi đau của anh, tôi sẽ - tôi sẽ làm bất cứ điều gì - và tôi không mong muốn gì hơn là được hôn vào từng vết sẹo mình nhìn thấy, hôn vào cả những năm tháng ghê sợ đã lùi xa. Nhưng tôi biết là mình không thể, nước mắt tôi bất chợt chảy xuống má.

“Không. Xin em, đừng khóc,” anh thầm thì, giọng anh đầy đau khổ khi anh ôm chặt lấy tôi trong vòng tay. “Xin em đừng khóc vì anh.” Tôi vỡ òa trong cơn nức nở, vùi mặt vào ngực anh, tôi nghĩ đến cậu bé lạc lối trong biển sợ hãi và đau đớn, kinh hoàng, bị phó mặc, bị lạm dụng - tổn thương vượt quá sức chịu đựng.

Anh lùi lại, giữ đầu tôi bằng cả hai tay, hơi kéo ra sau và cúi xuống hôn tôi.

“Đừng khóc, Ana, xin em,” anh thì thầm trên môi tôi. “Đã lâu lắm rồi. Anh khao khát được em chạm vào anh, nhưng anh không thể nào chịu đựng nổi điều đó. Đã quá nhiều rồi. Xin em, xin em đừng khóc.”

“Em cũng muốn được chạm vào anh. Nhiều hơn là anh từng biết đấy. Để thấy anh thế này... quá đau đớn và sợ hãi, Christian... điều đó làm tổn thương em sâu sắc. Em yêu anh vô cùng.”

Anh mơn trớn, lướt ngón tay cái qua môi dưới của tôi. “Anh biết, anh biết chứ,” anh thì thầm.

“Anh rất đáng yêu mà. Anh không thấy điều đó sao?”

“Không, bé yêu, anh không thấy.”

“Đúng thế đấy. Và em đã yêu anh cũng như gia đình anh ấy. Elena và cả Leila cũng thế - họ có cách khác lạ để thể hiện nó - nhưng họ yêu anh. Anh rất xứng đáng mà.”

“Dừng lại.” Anh đặt ngón tay lên môi tôi và lắc đầu, vẻ đau đớn hằn trên gương mặt anh. “Anh không thể nào nghe được điều đóchẳng là gì cả, Anastasia. Anh chỉ là một người đàn ông rỗng tuếch. Anh đâu có trái tim.”

“Có, anh có chứ. Và em muốn nó, một cách trọn vẹn. Anh là một người tốt, Christian, một người tốt thật sự. Đừng bao giờ hoài nghi điều đó. Hãy nhìn xem anh đã làm những gì... những gì anh đạt được,” tôi nức nở. “Hãy nhìn xem anh đã làm những gì cho em... những gì anh đã thay đổi vì em,” tôi thì thầm. “Em biết. Em biết anh cảm giác về em thế nào.”

Anh nhìn tôi, đôi mắt anh mở lớn, kinh hoàng, và tất cả những gì chúng tôi nghe được là tiếng dòng nước chảy đều đều đổ xuống người chúng tôi từ vòi hoa sen.

“Anh yêu em,” tôi thì thầm.

Đôi mắt anh mở to hơn và miệng anh hé ra. Anh hít một hơi lớn, như tiếng gió thổi. Trông anh thật là thống khổ - dễ tổn thương.

“Đúng,” anh thì thầm. “Anh yêu em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...