7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em
Chương 29: Đồ Ngốc.
- Này nhỏ tâm thần – Giọng Lập Khiêm từ bên hông vang lên. “Nhỏ tâm thần” – còn ai trồng khoai đất này nữa, đích thị là cái tên khốn này gôi nhỏ chứ không ai hết. Diệp Hân tức giận trừng mắt quay lưng nói: - Ông nói ai là nhỏ tâm thần hả? - Tui đâu có nói đâu, là bà tự nhận mà – Lập Khiêm tỏ vẻ vô tội nói: - Tui nói tui tâm thần khi nào hả ? – Nhỏ tức quá chống nạnh hất mặt hỏi. Đúng là sỉ nhục trí tuệ của nhỏ quá thể, tuy nhỏ không thông minh, nhưng cũng đâu ngốc đến nỗi mắng mình là tâm thần chứ. - Bà không nhớ hả, vậy để tui kể cho bà nghe nha – Lập Khiêm nhún vai tỏ vẻ bất đắt dĩ kể - Có hai tên tâm thần cùng đạp xe lên dốc…. - Á …á..á..được rồi đừng kể nữa – Nhỏ vội vã mếu máo kêu. Lập Khiêm thu ngay nụ cười của mình lại, hừ lạnh một cái không thèm nhìn nhỏ ,cứ thể ngồi lên xe định bụng chạy đi bỏ nhỏ ở lại. Diệp Hân thấy vậy liền lập tức phản ứng nhanh lẹ, nhỏ níu đuôi xe của Lập Khiêm lại giả vờ ăn năn nói: - Tui sai rồi, tui sai rồi …huhu. Tui không nên lừa ông, nhưng tui cũng tự mắng mình là đồ tâm thần rồi không phải sao. Tui là đồ tâm thần mà, ai lại đi chấp với đồ tâm thần như tui chứ. Chỉ có mấy cái kẻ hẹp hòi xấu bụng mới đi chấp nhất mà thôi. Chứ ông thông mình đẹp trai tốt bụng, chắc chắn không để tui về vộ với cái chân đau này đâu đúng không, ông mà để tui đi bộ về, cái chân bị nhức của tụi sẽ đau chết luôn đó.Người ta nói, chỉ cần phụ nữ khóc, đàn ông sẽ mềm lòng ngay. Nhỏ giả vờ mếu máo khóc, quả nhiên Lập Khiêm đã chống chân đứng lại, nghênh mặt nhìn nhỏ. Mặc kệ cái nghênh mặt khó ưa đáng ghét của cái tên này đi, ngoài cái này ra thì nhỏ công nhận ít ra tên này cũng là một thằng đàn ông chân chính. Lập Khiêm đã dừng lại, Diệp hân mặc kệ là Lập Khiêm có chấp nhận chở nhỏ hay không, nhỏ cứ mặt dày nhảy lên yên xe của Lập Khiêm, trời đánh cũng không xuống. Nhỏ nhăn răng cười với Lập Khiêm. Lập Khiêm lườm cái vẻ mặt nhăn răng cười như khỉ chết của nhỏ bèn mắng một câu: - Đồ ngốc. - Không được mắng tui ngốc – Đã lên xe ngồi rồi, tất nhiên nhỏ không cần phải sợ hãi nữa bèn quặc lại. - Vậy phải mắng làm sao? - Mắng người cũng là một nghệ thuật, người mắng người cũng là một nghệ sĩ. Mà là nghệ sĩ thì phải có văn hóa, không nên như dân chợ búa được. Nếu thấy người đó qua ư ngu ngốc muốn mắng một câu thì cứ nói rằng:” tao chưa từng thấy thằng nào thiếu thông minh như mày”, chứ đừng bao giờ mắng người ta là ngu dốt, vì như vậy vừa làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, vừa làm mất phẩm giá của mình. Nếu thấy người đó quá ư xấu xí, đừng nói thẳng như vậy, cứ nói là :” Bạn không được đẹp, thua người bình thường chút xíu” ….vậy đó hiểu không hả.- Ừ, hiểu! – Lập Khiêm gật đầu – Không ngờ hôm nay bà cũng triết lý ghê chứ. - Chứ sao – Được khen, Diệp hân khoái chí vểnh mặt đáp. - Vậy thì, tụi mình là bạn từ nhỏ đến lớn, sao tui thấy mình quá ư đẹp trai còn bà thì lại không được xinh đẹp “chút nào”. Sao tui thấy mình quá ư thông minh, còn bà thì lại không được thông minh “chút nào”, sao trên đời này lại có người không được siêng năng “ chút nào” như bà. Sao trên đời có người ăn không được ít như bà…. Diệp Hân ngồi phía sau nghe Lập Khiêm liệt kê một loạt những khuyết điểm của mình ra theo kiểu nói không làm tổn thương đến lòng tự trọng của người nghe, vậy mà tại sao lòng tự trọng của nhỏ lại bị tổn thương sâu sắc đến như thế chứ. Thật là muốn đưa ta lên bóp cổ cái tên khốn này hết sức. Bình tĩnh…bình tĩnh…. Diệp Hân cố gắng lấy lại hơi sức, đánh bay cơn tức, cố gắng mĩm cười nói với Lập Khiêm. - Tui biết là ông đã có lòng tốt cho tui đi nhờ xe, và trong quảng thời gian này, tui vẫn phải tiếp tục đi nhờ xe của ông, cho nên để bày tỏ lòng cảm ơn của tui đến với ông. Cũng là để cảm ơn ông đã giúp tui làm được bài tập. Hôm nay tui quyết định mời ông đi xem phim được hay không? - Ý da, thời tiết đột nhiên trở lạnh, sao dự báo thời tiết không chịu thông báo gì hết vậy ta – Lập Khiêm bỗng rùng mình một cái chép miệng than. Diệp Hân: ” …” Đúng là từ trước đến giờ, nhỏ toàn ăn trực, ăn chùa lẫn cướp đoạt của Lập Khiêm chứ chưa bao giờ nhỏ móc tiền ra đãi Lập Khiêm lần nào. Cho nên lần này không thể trách Lập Khiêm bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh như thế. Thấy Lập Khiêm im lặng không trả lời, Diệp hân cắn cắn môi . - Ông Không muốn đi thì thôi – Nhỏ bực tức nói giọng hờn dỗi. - Được rồi, đi thì đi. Của chùa mà, không hưởng thì đúng là không được thông minh – Lập Khiêm bàn cười cười đáp. - Quyết định vậy nha – Diệp Hân hớn hở mừng rỡ nói. Haha…vậy là kế hoạch của nhỏ đã bước vào giai đoạn 1 rồi, thiệt là vui quá đi, lần này nhỏ phải để Đổng Ngọc thua một cách tâm phục khẩu phục mới được. Về tới nha, Diệp Hân chạy đi tìm bà chị Diệp Loan ngay. - Chị, cho em mượn tiền đi chị. - Để làm gì? – Chị nhỏ nghi ngại nhìn nhỏ. - Thì có chuyện cần xài mà – Nhỏ dậm chân nói. - Là chuyện gì? Không phải là em muốn chích cái thứ đó đó chứ? – Diệp Loan trêu chọc. - Có chị mới đi chích mấy thứ đó thôi – Diệp hân tức giận hỉnh mũi đáp – Cho em mượn mau. - Không có – Diệp Loan hất ta xua đuổi. - Sao lại không? Chẳng phải mẹ mới cho tiền chị còn gì? - Tối nay chị hẹn bạn đi xem ca nhạc, tiền mua vé hết rồi – Diệp Loan giải thích. - Mua vé bình thường thôi mà, đâu phải vé vip đâu mà hết được chứ - Nhỏ không tin cố hỏi. - Chị còn cùng bạn ăn tối đi mua đồ nữa, không có dư tiền cho em mượn đâu. Bà chị đáng ghét, vì chuyện ăn uống thư giản của mình mà bỏ mặc đứa em gái duy nhất này. Tại sao nhỏ lại có bà chị như thế cơ chứ, đúng là kiếp trước không tu mà. Diệp Hân ấm ức về nha mở tủ moi ra con heo đất mà nhỏ nuôi đã lâu. Con heo này, vốn tính để dành mua quà tặng Hiểu Huy, bây giờ nhỏ và hiểu Huy chia tay rồi, nhỏ lại không muốn mất mặt trước toàn trường lần nữa. Cho nên dù tiếc, vẫn phải làm thôi.Nhỏ dùng búa gõ mạnh xuống con heo đất mà lòng buồn vô hạn. Sau đó thu nhặt những đồng tiền có được trong con heo đất nói: - Tao nhờ mày tất cả. Rồi gọi điện thoại cho nhỏ Hằng ngay lập tức. - Sao rồi? - OK rồi – Nhỏ Hằng đáp. - Bà nói thế nào? - Tui nói là – Nhỏ Hằng ngập ngừng – Tui nói ra bà không **** nha. Cái này là vì đại cuộc đó. - Được rồi, nói đi, tui không **** đâu, yên tâm – Diệp Hân bèn hứa. - Vậy thì tui nói. Tui gặp nhỏ Ngọc, nói với nhỏ đó rằng: Con nhỏ ngốc Diệp Hân, vừa xấu vừa ngốc, không xinh đẹp bằng bạn, cũng không thông minh bằng bạn, lại còn thô lỗ vô cùng, ham ăn, làm biếng. Lần này nhỏ thua bạn là cái chắc. Nhưng mà vì mình với nhỏ đó là bạn thân, mình cũng không nhẫn tâm để nhỏ bị người ta cười thúi mũi, mặc dù mình cũng thích người ta cười nhỏ đó lắm cho nhỏ chừa cái ngốc đi. Cho nên mình đến gặp bạn, mong bạn sẽ bỏ qua cho nhỏ khi thắng cuộc cá độ này. Bù lại, mình sẽ giúp bạn hẹn với Lập Khiêm. Diệp Hân nghe xong thì nám mặt luôn, cái thứ bạn bè gì mà nỡ hạ bạn mình thấp xuống đất như nhỏ Hằng này không? Được lắm, đợi xong vụ này đi, tui hứa không **** bà chứ không hứa không đánh bà, chờ đi, tui nhất định bầm ra làm tương luôn – Diệp Hân ghiến răng ghiến lợi nghĩ thầm trong bụng. - Rồi sao nữa? – Diệp Hân nén giận hỏi. - Tất nhiên nhỏ Ngọc giả vờ từ chối nói hiện giờ nhỏ với ông Huy quen nhau. Tui lập tức nói ngay rằng: “ Mặc dù Hiểu Huy cũng khá đẹp trai, học hành cũng tốt, nhưng mà so với Lập Khiêm thì thua xa. Mà người xinh đẹp như bạn thì chỉ có Lập Khiêm mới xứng, huống hồ, bạn ấy lại nổi tiếng như vậy, được làm bạn gái của Lập Khiêm thì rất đáng hãnh diện”….Tui nói khô cả nước miếng, tâng bốc nhỏ đó lên trời mây, cuối cùng nhỏ đó cũng mắc bẫy rồi, chờ đi, bên bà thế nào? - Bên tui cũng OK rồi – Diệp hân đắc ý trả lời. - Được, cứ vậy mà làm, lần này phải nắm chắc phần thắng trong tay mới được, haha. - Tui muốn thấy cái bản mặt thua cuộc của nhỏ Ngọc quá – Diệp Hân cũng cười khoái chí nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương