7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em
Chương 50: Ngoại Truyện: Chính Thức Hẹn Hò
Cả đêm nhỏ không ngủ được, cứ nghĩ đến buổi hẹn hò đầu tiên ngày mai. Tuy mang tiếng là hẹn hò cùng nhau nhiều lần rồi, nhưng những lần trước, cả hai chỉ là diễn kịch mà thôi, còn lần này là hẹn hò thật thụ. Nhỏ Hằng đã tìm cho nhỏ một quyển cẩm nang hẹn hò, trong đó có rất nhiều bí quyết cho buổi hẹn hò đầu tiên, một buổi hẹn hò theo phong cách của teen. Có rất nhiều kiểu hẹn hò đầy thú vị, khiến một teen girl như nhỏ nhìn thấy mà phát cuồng, mong ước được cùng bạn trai có một buổi hẹn hò lãng mạn như thế. Nhưng….. Trong đó ghi rõ rành rành rằng, lịch hẹn hò và phương thức hẹn hò nên để cho bạn trai chủ động. Con gái không nên chủ động chỉ nên hưởng thụ và hòa hợp mà thôi . Điều này chính là điều khiến nhỏ hồi hộp muốn chết luôn vậy đó. Nhỏ không biết, Lập Khiêm sẽ sắp xếp một buổi hẹn như thế nào? Là một buổi hẹn hò cực kì lãng mạn hay một buổi hẹn hò thú vị, hay một buổi hẹn hò tầm thường. Bây giờ nhỏ đã hiểu được tâm trạng của các bạn nữ trong giai đoạn hẹn hò rồi. Thấp thỏm, lo lắng và mong đợi. Hôm qua nhỏ đã cùng nhỏ Hằng chọn lựa thật kỹ quần áo cho buổi hẹn hò ngày mai, lần đầu tiên nhỏ muốn ăn bận thật đẹp trong lần hẹn hò này. Những lần hẹn trước, ai cho gì mặc náy, nhỏ chả quan tâm là mấy. Cảm giác hồi hộp làm nhỏ thao thức, nhưng nhớ lời nhỏ Hằng nói: - Bà phải đi ngủ sớm, để da mặt đẹp, mắt không có quầng thâm, như vậy mới không bị mất hình tượng. Nhỏ đành nhắm mắt đếm cừu, mà chẳng hiểu vì sao, thay vì nhìn thấy mặt cừu thì nhỏ lại thấy mặt của Lập Khiêm, mà là một gương mặt với nụ cười nửa miệng đầy hút hồn. Trời ơi! Trước đây nhỏ cực ghét nụ cười này của hắn ta. Không hiểu vì sao bây giờ nhỏ thấy nụ cười này thì tim đập mặt đỏ bừng lên thế này. Huhu…. Không phải nhỏ mắc bệnh mê trai đẹp đó chứ….Cuối cùng thì trời cũng đã sáng. Nhỏ thức dậy đánh răng rửa mặt thay đồ chờ đợi Lập Khiêm đến. - Xong chưa? – Lập Khiêm gọi điện hỏi. - Xong rồi, ra ngay đây – Diệp Hân hồi hộp đáp. Đúng như nhỏ nghĩ, Lập Khiêm chỉ cần ăn bận đơn giản cũng khiến người khác . - Lên xe đi – Lập Khiêm hất đầu ra lệnh cho nhỏ. Diệp Hân bèn nghe lời làm theo, nhưng sao nhỏ lại không khó chịu vì điều nảy nhỉ. Trước đây nhỏ cứ nghe cái giọng này là tức đến phát điên, còn bây giờ….đúng là tình yêu có khác mà. Cả hai ra đến trung tâm thì gửi xe đi bộ, Lập Khiêm nắm tay nhỏ một cách tự nhiên khiến nhỏ như muốn bay bổng lên trời, cảm cảm giác ấm áp loan tỏa ra tận khắp nơi của ngón tay thật là khiến người ta hạnh phúc. - Bay giờ chúng ta đi đâu? – Lập Khiêm đột nhiên hỏi nhỏ. - Hả? – Nhỏ tròn mắt nhìn lập Khiêm – Không phải con trai sẽ sắp xếp nơi hẹn trước hay sao? Lập Khiêm nghe nhỏ hỏi thỉ gãi gãi đầu: - Ờ thì…..đúng là vậy, nhưng mà mình nghĩ Hân thích tự do vui chơi hơn là bị sắp xếp trước. - Vậy là ông chưa chuẩn bị gì hết đúng không? – Nhỏ trừng mắt giận dỗi nói. - Có…đương nhiên là có chuẩn bị rồi – Lập Khiêm thấy nhỏ giận bèn nói. - Vậy chúng ta đi đâu đầu tiên đây – Nghe có, tâm trạng không vui của nhỏ bỗng dịu lại. - Kế hoạch đầu tiên của chúng ta chính là…..- Lập Khiêm vốn có chuẩn bị nhưng mà cậu lại có chút mắc cỡ với việc sắp đặt kế hoạch trước như thế, nên ngại mở miệng, Bị nhỏ ép buộc, cậu tiếp tục gãi đầu rồi chợt thấy một người bán kẹo bông gòn bèn nhanh trí nói - ….kế hoạch đầu tiên là ăn kẹo bông gòn. - Hả - Miệng nhỏ há rộng ra vì kinh ngạc, nhỏ chưa bao giờ thấy ai hẹn hò lần đầu tiên mà đi ăn kẹo bông gòn cả. Nhưng khi quay đầu nhìn thấy người bán kẹo bông gòn đang quay những sợi bông mịn màng thú vị vô cùng. Cộng với mùi thơm ngọt ngào vị đường của kẹo khiến nhỏ cầm lòng không được bị những cây kẹo bông kia thu hút. - Miễn cưỡng cũng chấp nhận được – Trước ánh mắt của Lập Khiêm, nhỏ giả vờ miễn cưỡng đồng ý. Cả hai vui vẻ mua một đống kẹo bông gòn, tất nhiên là Lập Khiêm trả tiền rồi. Vị kẹo tan trong miệng cảm thấy rất hấp dẫn khiến tâm trạng nhỏ trở nên vui vẻ lạ kì, xem ra hẹn hò mở đầu bằng những cây kẹo bông gòn cũng không tệ chút nào. Cả hai vừa đi vừa ăn kẹo, còn tranh ăn của nhau rất vui vẻ. Ăn xong thì khát nước, cả hai bèn chạy vào trong siêu thị mua hai chai nước khoáng, sau đó thì thẳng tiến đến quầy trò chơi điện tử. Diệp Hân thở dài thầm nhủ:” Có ai trong buổi hẹn hò đầu tiên lại ở trong quầy trò chơi điện tử hay không cơ chứ.”Nhưng nhỏ nhanh chóng bị mấy trò chơi điện tử thu hút, cả hai chơi rất hăng say quên mất cả thời gian. - Này, con thú nhồi bông này xinh quá – Diệp Hân đi ngang quầy gấp thú nói. - Thử không – Lập Khiêm cũng chúi mặt qua tấm kính nhìn vào bên trong. - Thử? – Nhỏ nhanh chóng gật đầu. Một nắm thẻ lập tức đuoợc đổi ra. - Để mình gấp trước – Nhỏ lấy một cái thẻ giành chơi trước. Một cái thẻ….hai cái thẻ….. - Haiz! Tức quá đi mất, đúng là gạt người mà, sao gấp mãi vẫn không trúng là sao? – Sau lần thứ n không gấp được, Diệp Hân tuyệt vọng hét lên. - Bà dở quá, tránh ra đi để tui gấp cho….- Lập Khiêm hất nhỏ qua một bên giành lấy tay cầm điều khiển. - Tưởng giỏi lắm, hóa ra cũng chỉ vậy thôi – Nhỏ cười chế giễu khi thấy Lập Khiêm gấp hụt. Nghe nhỏ trêu tức, lập Khiêm nổi sùng, quyết gấp cho bằng được mới thôi. Cả hai quên mất buổi hẹn hò của mình mà hăng say tranh tài gấp thú. Cuối cùng thời gian trôi qua, khi hai cái bụng xẹp lép, cả hai mới tỉu nghỉu nhìn nhau, không ngờ buổi hẹn hò lại bị phá vỡ như thế. Vừa mất thời gian, vừa mất tiền một cách vô ích. Số tiền đó dùng để mua chục con thú thế này, chắc cũng được. Đúng là xót của ghê. Cuối cùng vào KFC ăn một bữa chẳng vui vẻ gì. Nhỏ hậm hực giận dỗi vì buổi hẹn hò cực kì ý nghĩ đã bị phá bỏ một cách lãng xẹt như thế. Dù kkho6ng được lãng mạn như người khác, không có hoa thì ít ra cũng có một câu tỏ tình chứ. Suốt cả buổi sáng chẳng có gì ngoài việc giành chơi trò chơi mà thôi. Nhỏ tiếc đứt ruột luôn, buổi hẹn của nhỏ, huhu…. - Đáng ghét – Nhỏ lườm Lập Khiêm mắng, nhỏ đang hối hận, hối hận vì đã nhận lời quen với tên khốn này. Nhỏ giận dỗi ăn xong bỏ đi về. - Đi đâu vậy – lập Khiêm thấy nhỏ cứ đi xăm xăm thì lên tiếng hỏi. - Đi về nhà – Nhỏ trả lời cộc lốc. - Không đi chơi tiếp à? - Không thèm. Đúng là tự làm tự chịu. - Đồ ngốc…. - Kệ tui… - Đồ ngốc – Lập Khiêm muốn trêu chọc nhỏ cho nhỏ quên đi nổi buồn. - Cảnh cáo ông, từ nay nói gì, hay mắng gì tui đi nữa, cũng không được nói quá hai lần nghe chưa – nhỏ giận dữ cung tay thành nấm đấm cảnh cáo Lập Khiêm. - Ừ hm, biết rồi – Lập Khiêm nuốt nước miếng cái ực gật đầu. Nhỏ hĩnh mũi một cái rồi bỏ đi tiếp. - Đồ ngốc…..- lập Khiêm nói vọng theo bước đi của nhỏ. - Không được nói lần thứ hai – Nhỏ quay đầu chỉ tay vào Lập Khiêm cảnh cáo. - Anh thích em….. - Không được….- nhỏ quay đầu chỉ tay bỏ dở câu nói – Khiêm vừa nói gì? - Không được nói lần thứ hai – Lập Khiêm nhún vai đáp. - Quỷ keo kiệt. Nói lại lần nữa đi mà – Nhỏ bèn năng nỉ. - Không nói…. - Lần này thôi mà – Nhỏ nắm tay Lập Khiêm lắc lắc cầu xin, Lập Khiêm vẫn lắc đầu. - Đáng ghét – Nhỏ đẩy lập Khiêm ra phụng phịu quay lưng bỏ đi. Nhưng lập Khiêm nắm tay nhỏ kéo lại, hôn lên môi nhỏ một cái thật nhanh, nhanh đến nỗi nhỏ không kịp phản ứng hay cảm nhận gì thì bên tai đã vang lên 3 chữ: - Anh thích em. Thượng đế ơi! Dù buổi hẹn hò của nhỏ không được như mơ ước, nhưng chỉ cần như vầy thôi, nhỏ mãn nguyện rồi.- Này! Giận à….- Lập Khiêm đuổi theo khều tay nhỏ hỏi. - Hứ …- Nhỏ hất mặt không thèm đáp. - Thật ra, tui đã chuẩn bị kế hoạch sau đó rồi , nhưng mà tại ai kia cứ nhất quyết lấy cho bằng được mới chịu mà – Lập Khiêm bèn thờ ơ đổ lỗi cho nhỏ. Diệp hân định phản bác lại, nhưng đúng là lập Khiêm bảo không chơi nữa nhưng nhỏ cay cú quyết gấp cho được con thú bông kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương