70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 36



Ánh sáng ban ngày mờ mờ, trong những cơn gió lạnh đều lất phất những hạt mưa li ti, không khí ướt lạnh buốt đến tận xương tủy của con người, dù có mặc nhiều quần áo hơn nữa cũng vô ích.

Trong hẻm nhỏ lại vô cùng u ám, khó có thể nhìn thấy thứ gì một cách rõ ràng, có điều có thể mơ hồ nhìn thấy người tránh ở trong ngõ hẻm là một thanh niên có vóc người thấp bé, trên người mặc áo bông rách rưới, trên đó có không ít chỗ vá, có vài chỗ rách còn lòi cả bông ra, trên đỉnh đầu của anh ta còn có một chiếc mũ phớt rách nát màu nâu đậm.

Nếu như nhìn kĩ một chút, có thể nhìn ra xương gò má của anh ta rất cao, xương mặt giống với mặt ngựa, trong mắt lóe lên tia gian manh, có thể đoán được là một kẻ gian xảo. Những người vô công rỗi nghề như thế này chính là người không được người ta ưa thích nhất, cho nên cũng sắp hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa kiếm được vợ.

Người đàn ông mặt ngựa kia hâm mộ Giang Triều nhất chính là ở gương mặt của anh, từ dáng vẻ khuôn mặt đầy chính khí kia, ai có thể ngờ được người như thế lại có thể sử dụng những thủ đoạn giống đám người bọn họ chứ.

"Anh Triều, gần đây sao không thấy anh lên huyện thế, em còn phải nghe Tiểu Tứ nói là nhìn thấy anh ở bến xe mới biết được chuyện anh lên đây. Trước không nhắc đến cái này đã, vừa vặn ở chỗ này của em có mối làm ăn, anh em vẫn còn nhớ đến anh đầu tiên đấy." Người đàn ông ấy lấy ra một điếu thuốc lá đã bị quăn queo đến mức không nhìn nổi dáng vẻ ban đầu ra đưa cho Giang Triều. Điếu thuốc lá kia cũng giống như chiếc áo bông trên người người đàn ông kia vậy, những mảnh thuốc đã bung bét cả ra.

Giang Triều xua tay một cái, nhanh chóng từ chối.

Người nọ xùy cười một tiếng, ra vẻ anh chẳng biết hưởng thụ đồ tốt gì cả: "Đây thật sự là thứ tốt đấy anh, em rất vất vả mới lấy được, anh không hút thật là đáng tiếc đó." Anh ta đặt điếu thuốc vừa rồi xuống dưới mũi mình ngửi ngửi vài cái, mặt đầy hưởng thụ.

Lời nói của người đàn ông ấy không đả động được đến Giang Triều một chút nào, thuốc là có tốt mấy thì đó cũng là một cái hố sâu, một khi rơi vào trong cái hố ấy, thì khó mà thoát ra được. Thứ này lại rất khó sản xuất, nếu như không có tiền bỏ ra, thì chỉ có thể tự mình khó chịu, Giang Triều vẫn chưa ngu ngốc đến mức tự ném bản thân xuống hố.

Đừng chỉ nhìn vào dáng vẻ lôi thôi xấu xí của người đàn ông này mà lầm, anh ta chính là người trung gian nổi tiếng khắp cái chợ đen của huyện Dương Thụ Lâm đấy, anh ta thay khách hàng tìm đến người bán, sau đó lấy được tiền hoa hồng từ những việc đó. Anh ta có vòng quan hệ rất rộng, biết đủ những loại người trên đời này, ban đầu trong lúc vô tình Giang Triều mới quen được anh ta. Dù sao cũng đều là người không hiền lành gì, hai người vừa gặp đã bắt nhịp với nhau.

Giang Triều đi lại ở trong chợ đen, chủ yếu là anh kiếm được từ phần chênh lệch giữa các loại hàng hóa, anh mua lại hàng hóa từ những người không biết mua bán gì với cái giá thấp, sau đó bán lại cho người ta với cái giá cao hơn.

Cách làm ăn này thực sự vô cùng thử thách đối với tầm nhìn và lòng can đảm của con người ta, người bình thường không thể nào làm được, nếu không một cơ hội kiếm tiền tốt như thế này, mấy người trung gian kia sẽ chẳng làm người trung gian nữa, cứ trực tiếp đứng ở vị trí của anh, tiền kiếm được cũng nhiều hơn một chút.

Cho dù là bản thân Giang Triều anh cũng không phải là lúc nào cũng lãi, không có lỗ, có những lúc hàng hóa ở trong tay anh không lưu chuyển được, vậy cũng không thể nào kiếm được, có điều xét trên tổng thể mà nói, mấy năm nay anh vẫn gọi là thu lớn ở chi ở cái chốn chợ đen này.

"Làm ăn gì?" Giang Triều hỏi.

Nhị Lưu Tử xoa xoa tay cười lên một tiếng: "Có một người ở huyện bên cạnh đang gấp gáp muốn bán đi một món bảo bối tổ truyền trong nhà, nhờ em giới thiệu người bán cho. Bởi vì người kia đang cần tiền gấp, cho nên giá cả rất dễ thương lượng.

Mặc dù chợ đen khá lỏng lẻo, cơ chế buôn bán là người tình ta nguyện, nhưng vẫn có một cái quy định bất thành văn đó chính là, hai bên mua và bán không thể là người của cùng một huyện, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện, nếu như thấy người này người nọ không vừa mắt sẽ báo cáo lên trên.

Có điều, về cơ bản cũng chẳng có ai làm một chuyện ngu xuẩn tổn hại người khác mà mình cũng không có lợi ích gì như thế, tố giác đổi phương, vậy thì cũng chính là cuốn bản thân vào cái vòng xoáy ấy. Thế nhưng nói không chừng sẽ đụng phải một tảng đá cứng, đụng độ với một kẻ bị bệnh thần kinh, vậy thì tình huống gì cũng có thể xảy ra được, dù gì cũng là chuyện có mức độ nguy hiểm cao, không thể trách bọn họ cẩn thận quá mức được.

Món bảo bối được người bán tung hô đến tận trời kia tất nhiên người đàn ông này đã xem qua rồi, anh ta chẳng thấy món đồ này có chỗ nào tốt cả. Không phải chỉ là một tượng phật to bằng một bàn tay, làm bằng đồng thôi sao, cũng không có giá trị gì quá lớn.

Trừ khi gặp được người nào tiêu tiền như cỏ rác, nếu không thì rất khó bán ra bên ngoài. Nếu không phải người bán này nói rằng sau khi giao dịch được hoàn thành sẽ cho anh ta nhiều tiền hoa hồng hơn một chút thì anh ta cũng lười nhúng tay vào việc giúp người đó kiếm người mua.

Cũng vừa đúng lúc này Giang Triều lại xuất hiện ở trong tầm mắt của anh ta, hai người trước kia cũng đã từng hợp tác rất nhiều rồi, giao tình vẫn có một chút. Cho nên anh ta nhanh chóng nghĩ đến anh. Cũng đừng nói là anh ta hại người, về phương diện mua bán không nhận thân thích họ hàng, anh ta cũng chỉ là trung gian mà thôi, cuối cùng có đồng ý hay không thì vẫn phải xem vào song phương mua bán, có thua lỗ cũng không thể tính lên đầu anh ta được.

"Gần đây không có tiền." Giang Triều nói, anh liếc mắt ra chỗ đầu hẻm một cái, nhiệt độ trong không khí dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà thấp dần, hơi nước bao phủ khắp chốn, không rõ ban ngày. Trong lòng anh có chút lo lắng, sợ rằng khi An Khê đi ra không thấy anh sẽ lại suy nghĩ nhiều. Thế nhưng trước một người gian xảo như thế này anh cũng không biểu hiện ra ngoài.

"Người anh em này, em đây cũng đâu phải là không hiểu biết gì về anh, em nhìn mấy vụ làm ăn gần đây rồi, anh lại chẳng kiếm được đầy mâm chật bát đấy sao, nếu như anh nói bản thân không tiền, vậy còn ai dám nói bản thân có tiền nữa chứ. Mối làm ăn đã dâng tới cửa rồi mà anh còn không làm, cái này cũng không phải là vô lý quá sao."

"Tôi lừa gạt cậu làm gì, thực sự là không có tiền, toàn bộ tiền bạc đợt này đã giao cho vợ tôi bảo quản rồi, trên người tôi bây giờ có tỉnh tổng toàn bộ tài sản lại cũng không được mười đồng tiền đâu." Giang Triều nhếch mày, nói.

Đôi mắt của người đàn ông nọ giật giật một cái, làm sao mà trước kia anh ta không nhận ra người anh em này lại ngay thẳng đến thế chứ, còn nói đã lăn lộn ở chợ đen nhiều năm như thế, ngay cả chút tiền để dành cũng không biết giấu.

"Thì cũng chỉ xấp xỉ mười đồng thôi!" Người đàn ông mặt người xua xua tay một cái, bức tượng đồng kia cũng đâu phải là vàng, mười đồng tiền cũng coi như đủ rồi.

"Thời gian, địa điểm." Giang Triều lại liếc mắt ra bên ngoài.

Người đàn ông kia cười ha ha, biết là chuyện này có cửa thành công, vội nói: "Hai giờ xế chiều ngày hôm nay, ở trên lầu nhỏ nhà Tiểu Tứ. Mọi người sẽ ở đó chờ anh, anh nhớ đến đúng giờ nhé."

Giang Triều gật đầu một cái: "Tôi đi trước một bước." Nói dứt lời, cũng không đợi người đàn ông kia đáp lại anh đã vội vàng đi vào trong cơn mưa.

Mưa phùn mùa đông là triền miên không dứt, sau khi mưa nhỏ nổi lên, rất lâu không tạnh, Giang Triều đứng ở dưới mái hiên bên ngoài đại lý bán lẻ, dựa sát lại bên tường. Một lát sau, An Khê đã đi ra khỏi đại lý bán lẻ, ánh mắt cô lướt qua khung cảnh bên ngoài một cái, sau đó mới nhìn thấy Giang Triều đang đứng nơi góc tường.

An Khê vẫy tay với anh, chậm rãi chạy đến, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị gió rét thấu xương thổi cho đỏ bừng, bàn tay đang xách một bịch đồ lớn cũng đã bị gió thổi đến lạnh buốt, Giang Triều nhận lấy bọc đồ từ trong tay cô.

"Vừa rồiemkhông nhìn thấy Chu Lan Lan ở bên trong đâu." An Khê đặt tay ở bên miệng hà hơi mấy cá, thời điểm kề tay bên miệng, trên mặt cô tựa như có một hòn đá lạnh áp vào vậy, hai chân cũng không ngừng nhảy nhảy.

"Anh không có quan hệ gì với cô ta cả, em đừng suy nghĩ nhiều." Giang Triều nhìn vào cô một cái.

"Em biết là hai người không có quan hệ gì mà!" An Khê cười híp mắt gật đầu, là Chu Lan Lan tương tư đơn phương mà! Cô ta cũng coi như là một miếng keo da trâu vừa xuất hiện mấy lần đã bị nữ chính bứng đi mất, thậm chí đối với Chu Lan Lan, An Khê còn có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên cơ, mặc dù có thể là người ta không cần.

"Trời thật lạnh, chúng ta mau đi về thôi!" An khê bung chiếc dù ra, đưa cho Giang Triều, Giang Triều rất cao, vóc người của An Khê lại khá nhỏ bé, nếu như để cho cô cầm ô, vậy thì sẽ thường xuyên chạm vào đỉnh đầu của Giang Triều. An Khê cũng không cậy mạnh, mỗi lần cần che ô cũng đều đưa sang cho Giang Triều cầm.

Sau đó hai người cùng nhau bước vào màn mưa.

"Giang Triều, anh nghiêng cây ô sang phía anh một chút đi, bản thân anh ướt hết rồi kìa." Cây dù Giang Triều cầm vẫn luôn nghiêng hẳn về phía An Khê, bản thân anh thì lại lộ hơn nửa bả vai ra ngoài mưa.

"Sức khỏe anh rất tốt, dính chút mưa cũng không có gì đáng ngại cả." Anh nói, trên khuôn mặt là vẻ không thèm để ý.

Sau khi nghe thấy lời anh, An Khê tự giác sát lại gần anh thêm một chút, khoảng cách giữa hai người vốn dĩ là chiều rộng của một nắm tay, hiện tại hai cánh tay dính chung một chỗ, bả vai cũng ma sát với nhau.

Ánh mắt của An Khê lướt qua một bên, không biết có phải là vì nguyên nhân gió thổi mạnh hay không, trên khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng.

Ở trong màn mưa, hai người chụm đầu đi dưới một chiếc dù đen, khi đi hai người bỗng nhiên đụng độ với một người cũng đang bung dù đi trong mưa.

"Giang Triều." Dưới tán dù đen kia bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng, mãi đến khi dù được giương cao lên An Khê mới nhìn thấy người đang bung dù kia là Chu Lan Lan.

"Thật sự là anh sao?" Chu Lan Lan bất ngờ hô lên một tiếng, khi nhìn thấy người con gái đứng bên cạnh Giang Triều, sắc mặt cô tại lại trầm xuống, chính là người phụ nữ lần trước giúp cô ta mang đồ.

Cô ta nhớ rõ lúc đó cô đã nói rằng cô chỉ biết Giang Triều thôi, không quen anh. Nếu như đã không quen thì tại sao lại đi chung với nhau trước tất cả mọi người.

"Rõ ràng em đã bảo cha nhắn tin cho nhà anh rồi, em chờ anh ở trên huyện lâu như thế, sao anh không đến?" Chu Lan Lan trừng mắt, tỏ ra vô cùng bất mãn.

Điều kiện gia đình của cô ta rất tốt, còn đang làm việc ở đại lý bán lẻ, vốn là với điều kiện này của cô ta cũng không cần vội lập gia đình. Thế nhưng lúc cô ta đi bộ có hơi khập khiễng, bời vì nguyên nhân này mà cô ta phải bỏ qua rất nhiều gian đình có điều kiện tương xứng.

Cô ta vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại vừa vì tật ở chân mà cảm thấy tự ti, hai loại cảm xúc mâu thuẫn trong lòng này khiến cho cô ta có tính cách khá nhạy cảm. Sự lãnh đạm của Giang Triều kích thích đến nội tâm của cô ta, một mặt cô ta mong anh chết đi, mặt khác lại muốn anh đáp lại cô ta.

"Tôi đã kết hôn rồi." Giang Triều nhíu mày một cái, không hề có chút kiên nhẫn nào với Chu Lan Lan cả.

"Anh nói cái gì?" Giọng nói của Chu Lan Lan không khỏi cao lên vài bậc: "Anh nói dối, em đã sớm tìm người nghe ngóng thử rồi, anh vốn dĩ chưa kết hôn mà."

"Hôm qua tôi vừa mới cưới, đây là vợ tôi." Giang Triều chuyển cây dù sang tay bên kia, tay phải thì ôm lấy bả vai của An Khê, kéo cô lại sát với anh thêm một chút.

Ánh mắt của An Khê liếc anh một cái, nhìn thấy anh đang cúi đầu thật thấp cười với cô, mặt cô không khỏi đỏ lên.

Chu Lan Lan nhìn dáng vẻ hai người mắt qua mày lại trước mặt mình, sắc mặt cô ta đen lại, bàn chân cô ta dẫm mạnh lên mặt đất một cái, nước trên mặt đất bị cuốn lên, quần bông màu đen của cô ta cũng bị ướt một mảng to, sau đó cô tay xoay người bỏ đi.

"Giang Triều, anh cứ chọc tức cô ta như thế không sao chứ?" An Khê cong cong đôi mắt cười hỏi anh.

"Em là vợ anh." Cánh tay đang đặt lên bả vai cô của anh siết chặt lại, ý vị sâu xa mà nói.

An Khê sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, đã sớm bị Giang Triều kéo về phía trước.

Hai người quay trở về nhà khách một chuyến, sắc trời bên ngoài đã tối tăm đến mức khó nhìn ra giờ là lúc nào, Giang Triều hỏi người ta mới biết bây giờ đã là hơn mười hai giờ trưa rồi.

"An Khê, đợi lát nữa anh phải ra ngoài làm một số chuyện, em ở lại đây chờ anh trở lại, anh sẽ cùng em đến nhà chị Bội Hà."

Mặc dù không biết Giang Triều phải đi làm gì, thế nhưng cô vẫn lựa chọn không hỏi, có điều nhìn dáng vẻ thần bí kia của anh, đoán chừng là sẽ đến chợ đen.

"Đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn nhé, trở lại sớm một chút." Cô gật đầu một cái.

"Được." Thấy An Khê không có hỏi mình, Giang Triều mới nhẹ nhàng thở ra một cái, anh không muốn lừa dối cô, nhưng những chuyện kia lại không thể nói cho cô biết, đỡ cho đến lúc xảy ra chuyện lại liên lụy đến cô.

Sau khi hoàn thành nốt mối làm ăn này, vẫn nên dừng tay lại thôi! Đi vào trong màn mưa, Giang Triều nghĩ thầm. Bản thân anh bình thường cô đơn một mình thì không sao, thế nhưng bây giờ đã có An Khê rồi, anh phải suy nghĩ vì cô nhiều hơn một chút.
Chương trước Chương tiếp
Loading...