A Hạnh

Chương 59: Đêm trăng



A Hạnh xem xong màn kịch nói thì tâm tình vẫn còn kích động không thôi, biểu hiện của mọi người so với trong tưởng tượng nàng còn tốt hơn. Lưu Tiểu Bảo ghét ác như thù, luôn đứng về phía chính nghĩa. Tên cường hào ngang ngược kiêu ngạo, xấu xa từ trong xương tủy. Mỹ nương tử cô độc, khó khăn không chỗ nương tựa, vô cùng đáng thương. Huyện thái gia thị phi không rõ ràng, ức hiếp bá tánh, cùng với Khâm sai đại nhân thanh chính liêm minh, yêu dân như con. Diễn xuất hết sức hợp tình hợp lí, có thể nói bọn họ so với biểu diễn kịch ở hiện đại không kém chút nào, mà cũng bởi vì bọn họ sinh ở thời đại này nên với những chuyện này phần lớn có thể hiểu, cho nên diễn càng nhập vai sâu sắc hơn.

Khi kịch kết thúc, một khắc kia màn che rơi xuống A Hạnh hưng phấn đứng lên dưới sự kích động vỗ tay tán thưởng đến đỏ cả tay.

Các diễn viên cũng vô cùng hưng phấn, bọn họ tốn nhiều thời gian như vậy để tập luyện đã được người khác thừa nhận, mặc dù chỉ là một tiểu cô nương nhưng lòng của bọn họ đều vô cùng dễ chịu.

Dù có chút kích động, A Hạnh không quên màn biểu diễn này vẫn tồn tại một khuyết điểm, nàng nói với Lăng Tử Phong: "Ông chủ Lăng kịch nói xuất sắc vô cùng, các diễn viên biểu diễn cũng rất tốt, nhưng mà ta cảm thấy bố trí bối cảnh không tốt lắm, chỉ là mỗi bức tranh vẽ bối cảnh ở phía sau thì vẫn hơi đơn điệu!"

Lăng Tử Phong khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy theo cô nương thấy nên làm thế nào cho phải?"

A Hạnh cười nói: "Chúng ta có thể bố trí chút ít bối cảnh phía sau. Tỷ như lúc tên cường hào đánh chết người nhà của mỹ nhân kia chúng ta có thể làm một cái mô hình nhà ở bên cạnh, có cửa chính và cửa sổ, bên ngoài còn có thể rào một hàng tre, nhìn như vậy không phải chân thật hơn rất nhiều sao? Hơn nữa trang trí bối cảnh như thế có thể làm chuyển động hoạt ảnh, dễ dàng di dời, sau khi kết thúc kịch, lại không chiếm diện tích, sau này có cảnh tương tự còn có thể dùng! Các cảnh khác cũng có thể làm như thế! Cái này không phải tốt hơn nhiều so với chỉ vẽ bối cảnh sao?"

Lăng Tử Phong nghe gật đầu liên tục, tâm lĩnh thần hội, lập tức nói: "Được, ta đi làm ngay đây, tranh thủ hai ngày là có thể bố trí bối cảnh xong!"

Lăng Tử Phong xoay người rời đi, bây giờ cả người ông tràn đầy hăng hái, hận không thể làm thật tốt tất cả mọi chuyện!

A Hạnh đứng ở lan can trong gian phòng nhìn lầu dưới vẻ mặt các diễn viên hưng phấn, nhìn Xảo Oánh ngồi ở một bên mặc dù không cùng mọi người thân cận nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhìn Dung Tranh diễn vai thư đồng của Khâm sai đại nhân và Mai Hương Hoa đang hăng hái bừng bừng thảo luận cái gì đó, đôi mắt sáng rực, nàng không khỏi cười vui vẻ.

Con người chính là như vậy, có mục tiêu, có mơ ước mới có thể vui vẻ.

Nàng cũng chỉ có thể làm cho mình không ngừng bận rộn, không ngừng tìm mục tiêu ước mơ cho mình mới có thể quên đi chuyện không vui trước kia, mới có thể làm cho mình không còn trông đợi người và chuyện không thể xảy ra.

Nghĩ tới đây, A Hạnh đột nhiên có chút hào hứng, nàng nhẹ giọng thở dài, xoay người từ từ rời đi.

Buổi tối về đến nhà, A Hạnh chờ phụ thân ăn cơm xong, rồi dọn dẹp, lên giường ngủ thật sớm.

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên nghe được một tiếng vang nhỏ bên cửa sổ. Lúc đầu A Hạnh cũng không để ý chỉ là trở mình lại tiếp tục ngủ.

Âm thanh đó lại lần nữa vang lên, một cái lại một cái, lần này A Hạnh nghe rõ ràng, giống như là có cái gì đập vào cửa sổ. Nàng trở mình ngồi dậy, đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng mang theo gió rét lập tức phả vào. A Hạnh không tự chủ được run lên.

Chợt một tiếng cười hấp dẫn sự chú ý của nàng. A Hạnh ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy dưới ánh trăng sang có một bóng dáng thon dài đứng ở cạnh tường rào, áo trắng như tuyết, tay áo phất phới. Tóc xoăn tung bay trong gió, hết sợi này đến sợi khác dây dưa lượn quanh.

Tình cảnh này làm cho người ta có cảm giác như trong mộng.

May là kiếp trước A Hạnh gặp qua không ít mỹ nam, nhưng giờ lại đứng ngây ra nhìn người trước mặt, mặc dù ngay sau đó đã tỉnh lại nhưng trong lòng vẫn thầm phỉ nhổ bản thân một phen, không phải chỉ là một người con lai thôi sao? Không phải chỉ là lớn lên đẹp trai một chút sao? Còn nữa, người kia xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Nửa đêm canh ba chạy đến trước mái tường người khác giả bộ cái gì?

Nàng rất tức giận kêu một tiếng: "Thẩm Nguyên Phong!" Nếu hắn đã cho phép nàng gọi tên hắn, nàng cũng lười gọi Tam công tử, nàng cảm thấy Thẩm Nguyên Phong này so với con nhà quyền quý không giống nhau, không điệu bộ đó, bằng không nàng cũng không dám làm càn như vậy.

Thẩm Nguyên Phong nghe được giọng nói của nàng, khẽ mỉm cười, từ trên mái tường phi thân nhảy xuống, đáp xuống đất không một tiếng động, tóc dài ở phía sau tạo thành một đường cong hoàn mĩ, sau đó tản ra quanh người hắn, mấy lọn tóc phất qua gò má càng tôn lên làn da trắng như đồ sứ của hắn, cảm giác cực kỳ xinh đẹp.

Yêu tinh thiếu niên, yêu tinh thiếu niên, dạo này hay nghe người của rạp hát nói đến hắn.

Cũng không phải là không có đạo lý a. . .

Hắn đi tới trước cửa sổ, khóe miệng có vui vẻ nhàn nhạt, hai tròng mắt như ngọc thạch trong suốt long lanh.

" Ngươi chính là A Hạnh." Hắn nhìn nàng, nhờ ánh trăng tỉ mĩ quan sát nàng: "Không ngờ dáng dấp ngươi cũng không phải khó coi!" Hắn cười nói.

A Hạnh không kìm lòng được mà lau mặt, nhớ tới buổi tối lúc ngủ đã rửa mặt sạch sẽ, bây giờ là diện mạo vốn có. Nhìn sang hắn, thấy trên mặt hắn cũng không có ý khinh bạc, trong bụng mới buông lỏng.

Nàng thả tay xuống, cười nói: "Mắt ngươi đã khỏi sao?"

Thẩm Nguyên Phong đột nhiên dời bước đến gần A Hạnh, A Hạnh bị dọa sợ đến co rụt lại, nhưng khi hắn đến gần nàng thì ngừng lại, nói: "Ngươi xem, tất cả đều đã ổn rồi!"

Dưới ánh trắng, tròng mắt màu xanh nhạt của hắn tỏa sáng lấp lánh. A Hạnh nhìn đôi mắt của hắn, giường như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình ở bên trong. A Hạnh đưa tay lên đẩy hắn ra một chút, không vui nói: "Nói là được rồi, làm gì đột nhiên lại đến gần như vậy!"

Thẩm Nguyên Phong khẽ hít hít mũi, hắn hỏi: "A Hạnh, ngươi dùng là loại hương gì, rất dễ chịu, mẫu thân ta thích nhất là dùng hương, ngươi nói cho ta biết, ta mua một chút làm quà cho mẫu thân ta, dỗ cho người vui vẻ!"

A Hạnh không biết hắn là cố ý khinh bạc hay là không biết thật, có chút phiền muộn: "Ta nào có dùng hương gì, ngươi đừng nói bậy!"

Biểu tình Thẩm Nguyên Phong có chút tiếc nuối: "Thật không có dùng sao? Thật đáng tiếc!"

A Hạnh thấy vẻ mặt của hắn không giống như đang giả bộ, khẽ mỉm cười: "Không ngờ ngươi cũng hiếu thảo như vậy."

Mặt Thẩm Nguyên Phong buồn bã nói,: "Nàng là một người đáng thương, chẳng mấy người đối với nàng được. . . Không nói những thứ này nữa, lần này ta tới chủ yếu là vì cảm tạ ngươi, đúng rồi, cho ngươi này!" Vừa nói hắn vừa lấy từ trong lồng ngực ra một túi bằng gấm, đung đưa trước mặt A Hạnh.

A Hạnh mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là bạc trắng lóa, tối thiểu cũng hai ba trăm lượng. Nói thật, bọn họ trừ mang Tam công tử về nhà, trên căn bản cũng không làm gì nhiều, số bạc này thật sự không nhỏ. A Hạnh cũng không phải không động tâm nhưng nàng vẫn dứt khoát đem đẩy trở lại trước mặt của Thẩm Nguyên Phong.

Thẩm Nguyên Phong ngạc nhiên: "Thế nào, sao sao không nhận, chẳng lẽ là cảm thấy bạc ít sao? Cũng đúng, mạng của Thẩm Nguyên Phong ta vốn cũng không phải chỉ đáng giá có chút bạc như vậy! Vậy ngày mai ta cho người đưa ngân phiếu tới là được rồi!" Trong thanh âm lại lại lộ ra cái loại ngạo khí đó nhưng mà A Hạnh cũng không cảm thấy ghét ngược lại cảm thấy thiếu niên ở trước mắt tính cách đúng là rất khả ái.

A Hạnh cười một tiếng nói: "Thẩm Nguyên Phong, ngươi muốn cảm tạ ta phải không? Ta không cần bạc, ngươi dùng cách khác tới cảm tạ là được!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...