A Lê

Chương 32



Editor: dzitconlonton

Hai tháng trước khi A Lê bị bệnh, Hồ An Hòa ra tay cứu giúp, Tiết Duyên vẫn ghi nhớ ân giúp đỡ này trong lòng, sau khi về đến nhà liền tính toán muốn đến cửa bái phỏng. Để thể hiện thành ý, chàng còn cố ý lục lọi đáy hòm tìm ra một chiếc áo khoác màu xanh ngọc hơi mới, đã qua sử dụng, chất liệu sa tanh, có thêu hai cụm tre tươi tốt ở vạt áo và cổ tay áo, toàn bộ xiêm y đều tỏa ra mùi phong lưu.

Sau khi Tiết Duyên mặc vào rồi nhìn vào gương đi qua đi lui nửa ngày, nhưng không nhận ra đó là mình.

Cuộc sống bây giờ quá khác so với thời điểm đó, không những rèn luyện tâm tính, ngay cả khí chất cũng có sự thay đổi. Xiêm y là xiêm y tốt, nhưng chúng phù hợp với Tiết Duyên lúc tuổi còn trẻ tùy ý mặc những trang phục đắt tiền, chứ không phải là nam tử hiện giờ có khí chất bình tĩnh.

Tiết Duyên sờ sờ chất liệu của chiếc áo dài mềm mại kia, làm gì cũng cảm thấy không cảm thấy thoải mái, nhưng trong nhà lại không có xiêm y khác, cũng chỉ có thể đi như vậy.

Lần trước, lúc nửa đêm đi lấy bao tải bọc Hồ An Hòa lại, lúc đi Tiết Duyên lại ngựa quen đường cũ, phủ nha là nơi phá án, đương nhiên không thể làm nơi tiếp khách, chàng đi cửa sau của Hồ gia. Khi đi ngang qua phố Vĩnh An, chàng nhớ lại Hồ An Hòa thích viết chữ và vẽ tranh, rẽ vào một cửa hàng mua một bộ văn phòng tứ bảo.

Khi đến cửa thì đã giờ Thìn.

Nhớ lúc trước Hồ gia ở kinh thành cũng coi như là có máu mặt, Hồ Khôi Văn từng đảm nhiệm chức Thiếu khanh của Quang Lộc tự, là chánh ngũ phẩm không lớn cũng không nhỏ. Hồ An Hòa khi còn nhỏ cũng là một nhân tài, đọc sách rất giỏi, mười ba tuổi đã thi đỗ tú tài, hắn là nhi tử duy nhất của Hồ gia, lại nhất tao nhã nhì tuấn tú, tính tình thì hiền lành, xuất khẩu thành thơ, coi như là một món hàng được săn cướp trong giới quý nữ ở kinh thành. Người ta hay nói sau này Hồ An Hòa nhất định có thể thành nhân tài, nói không chừng có thể làm đại quan, có thể mạnh hơn cha hắn rất nhiều.

Năm Hồ An Hòa mười bốn tuổi, con gái út của gia đình chủ sự Hộ Bộ Giang coi trọng hắn, cha mẹ hai nhà đã nhìn nhau, cảm thấy hai đứa nhỏ rất phù hợp, nên đã quyết định đính hôn.

Trong ấn tượng của Tiết Duyên, chàng mơ hồ cảm thấy, đó hình như là đỉnh cao của cuộc đời Hồ An Hòa.

Tuy nhiên, cảnh đẹp thì không kéo dài. Hồ Khôi Văn vốn là người yêu tiền, thông gia lại là chưởng quản thuế của quốc gia, nếu lúc đó không có tham vọng, Hồ Khôi Văn còn có thể an phận, nhưng hiện tại tiền đã đưa đến dưới mũi, nếu ông không nhận, vậy ông không phải là Hồ Khôi Văn. Sau khi qua lại như vậy, Hồ Khôi Văn và Giang chủ sự liền bắt tay nhau, phạm một số sai lầm về nguyên tắc.

Nhưng không khéo gặp được lão hoàng đế Tân Thiên, tân đế đăng cơ, tân hoàng nhậm chức tức giận, điều tra lại vụ tham ô lậu thuế, Hồ Khôi Văn xui xẻo thành con dê bị tế. Nhưng cũng may, lá gan của ông không lớn lắm, liên quan đến chuyện tiền tài mà cũng chỉ có mấy trăm lượng mà thôi, không cần chặt đầu xét nhà.

Nếu việc này đặt ở trên người khác, triều thần cầu tình lẫn nhau, sau đó bổ sung bạc bị thiếu, Hoàng đế mở một mắt nhắm một mắt cũng cho qua. Nhưng Hồ Khôi Văn thật sự quá keo kiệt, trong triều đình không có bao nhiêu người thích ông, thậm chí không có người nào thay ông nói chuyện, hoàng đế tức giận, trực tiếp giáng chức quan của ông, sung quân đến chỗ nào không biết. Giang chủ sự thì khác, ông ta dẻo miệng, lại muốn tặng lễ, cuối cùng Hồ gia bị đuổi ra khỏi kinh thành, mà ông ta toàn thân chẳng bị gì, lông tóc không bị thương.

Nhưng Giang chủ sự coi như là một người có lương tâm, ông ta không từ hôn Hồ gia đang liên tiếp gặp họa, lúc Hồ An Hòa cưỡi xe ngựa rời kinh, tiểu nữ nhi Giang gia Giang Ngọc Dung còn tới đưa tiễn mấy dặm đường, nước mắt rơi xuống đường, trở thành đoạn giai thoại.

Tiết Duyên không tính là hiểu biết nhiều về Hồ An Hòa, chàng biết những tin tức nhỏ này là do một đám công tử ăn chơi táng trác nói chuyện phiếm sau khi ăn uống no nê.

Lúc ấy, chàng nhìn cảnh đêm mênh mông trên đường Trường An, cười nói một câu "Thú vị".

Nhưng không nghĩ rằng Hồ gia nghèo túng thế mà sau hai tháng rời kinh, Tiết gia cũng sụp đổ.

Hiện tại, Tiết Duyên đang đứng ở hậu viện cửa phủ nha, nhìn đại môn xám xịt kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu." [1]

Cụm từ này trước đây nghe có vẻ giả tạo, nhưng sau khi thật sự hiểu ra mới thấy thấm thía.

Chàng chỉnh sửa góc áo của mình lại, rồi giơ tay lên gõ cửa.

Không lâu sau, cửa ọp ẹp mở ra, một cái đầu thò ra ngoài khe hở, vẻ mặt không kiên nhẫn, hỏi, "Ngươi tìm ai vậy?"

Tiết Duyên lịch sự, "Ta tìm Hồ công tử."

Nghe vậy, gã sai vặt kia thẳng lưng, hắn đánh giá Tiết Duyên một phen, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng của chàng dưới ánh ban mai, cung kính mở rộng cửa, nói, "Mời ngài đến sảnh một lát, ta đi thông báo."

Tiết Duyên gật đầu. Chàng cúi đầu nhìn bụi trúc trên vạt áo mình, âm thầm cảm thán một câu, quả thật là có tiền có thể làm sai quỷ sùng ma.

Gã sai vặt trở về rất nhanh, lần này lịch sự hơn, khom lưng đưa tay ra hiệu "Mời", lại nói, "Ta dẫn đường cho ngài."

Thật ra cũng không đến mấy bước chân.

Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy hậu viện từ bức tường phía nam nhìn đến tường phía bắc, rất nhỏ, sau khi vượt qua một bức tường đá rỗng là đến viện của Hồ An Hòa, Tiết Duyên ngẩng đầu nhìn, trên tấm biển có viết ba chữ chỉnh tề —— Nhã Thanh Cư. Ngược lại rất phù hợp với tính cách làm bộ của hắn.

Hồ An Hòa đang học thuộc lòng, thấy hạ nhân dẫn Tiết Duyên vào cửa, ngón tay giật giật, ý bảo nha hoàn bên cạnh đi rót chén trà.

Tiết Duyên vén áo ngồi xuống, đảo mắt trên sách hắn đang đọc, "Công Dương truyện".

Hồ An Hòa rất cẩn thận cầm sách, khóe mắt không nhìn qua chàng một lần nào, thái độ rất cao ngạo.

Trà được bưng lên nhanh chóng, chỉ là trà phổ biến ở Vân Nam mà thôi, nhưng đây không phải là Hồ An Hòa cố tình hà khắc, tình huống hiện tại của Hồ gia không thể so sánh với trước đây được.

Tiết Duyên nhấp một ngụm, mở đầu, nói, "Ngày đó Hồ huynh ra tay tương trợ, trong lòng Tiết mỗ thật sự cảm kích, đêm qua vừa đến cửa nhà, sáng nay liền tới bái phỏng." Dừng một chút, chàng lại nói, "Nhớ tới Hồ huynh thích viết văn, nên đặc biệt mua văn phòng tứ bảo để tặng, để biểu lộ lòng cảm ơn, giữa ta và ngươi có bao nhiêu chuyện không vui lúc trước, mong Hồ huynh đừng ghi hận."

Hồ An Hòa rốt cục chịu ngẩng đầu, đầu tiên là giả ngu khoát tay, nói, "Tiết huynh khách khí rồi, đồng hương cùng thôn mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Hơn nữa, còn muốn tặng lễ gì nữa, người đọc sách chúng ta không nói đến những thứ này, lần sau không được như vậy đấy."

Tiết Duyên cong môi cười nói, "Hồ huynh lòng dạ rộng lớn, thật sự làm cho người ta bội phục."

Hồ An Hòa chính là một tên tú tài cổ hủ, hắn không thể nói những lời như ngươi tới thì ta lui ở trên quan trường, nhưng khi Tiết Duyên nói bội phục hắn, miệng của Hồ An Hòa mở ra khép lại một lúc lâu nhưng vẫn không nhận được câu tiếp theo. Gió thổi vào từ cửa sổ, trang sách trên bàn hắn bay bay, nha hoàn tới dùng chặn giấy đè lên, Hồ An Hòa đầu óc quay cuồng, liền nhớ tới mình phải nói gì tiếp theo, liền hỏi, "Bệnh của A Lê có tốt lên chưa?"

Tiết Duyên nói, "Đa tạ Hồ huynh quan tâm, cơ thể của vợ đang dần tốt lên, chỉ là thính giác vẫn bị tổn thương."

"Vẫn không nghe thấy à..." Trong mắt Hồ An Hòa đầy vẻ tiếc nuối, nói, "Ngươi phải đối xử tốt với A Lê."

Tiết Duyên bị giọng điệu chua xót của hắn làm cho sững sờ, nhíu mày, nhưng nhớ tới lòng tốt của Hồ An Hòa, không nói cái gì khác, chỉ "Ừ" một tiếng.

Hồ An Hòa hơi ngượng ngùng uống một ngụm trà, ấp úng nói, "Thật ra thì ta còn rất hâm mộ các ngươi."

Tiết Duyên hỏi, "Hâm mộ cái gì?"

"Thì, tình chàng ý thiếp, kim đồng ngọc nữ, cử án tề mi[2] đồ đó." Hồ An Hòa buồn bã như bị mất thứ gì đó, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy các ngươi, liền cảm thấy các ngươi rất xứng đôi."

Nghe vậy, Tiết Duyên không khỏi cười rộ lên, dáng vẻ rất cao hứng.

Hồ An Hòa cũng cười theo chàng, có chút kiêu ngạo nói, "Nhưng mà về sau không cần hâm mộ đâu."

Tiết Duyên nhướng mày, "À?"

Hồ An Hòa cố gắng kiềm chế gương mặt hớn hở của mình, thấp giọng nói, "Tháng sau ta sẽ thành thân."

Ngón tay Tiết Duyên gõ lên mặt bàn, nhớ lại, hỏi, "Với tiểu nữ nhi nhà Giang chủ sự?"

Hồ An Hòa sửa lại, "Là Giang tri phủ." Hắn nói, "Mấy ngày trước, Giang chủ sự thăng chức, làm tri phủ Hà Đông, Hà Đông là nơi tốt đấy, đất rộng của nhiều, dân cư cũng rất nhiều, Giang tri phủ thì tiền đồ vô lượng. Mấy ngày trước, Ngọc Dung còn liên lạc với ta, nói đợi sau khi gả tới đây, nếu sang năm ta có thể trúng cử thì có thể đến Hà Đông làm quan dưới tay phụ thân nàng."

Tiết Duyên híp mắt, luôn cảm thấy lời của hắn nói có gì đó không ổn.p.

Nhưng tâm trạng của Hồ An Hòa cao ngất, liên tiếp uống hai ngụm trà, vẫn cười đến mức vui mừng khôn xiết, nói với Tiết Duyên, "Ngươi nói xem, đây có phải là do ta làm chuyện tốt quá nhiều không, nên có quả báo tốt chăng? Ngươi xem ngươi kìa, ngươi trước đây là thằng khốn nạn đấy, chỉ vào mũi mắng ta, còn ta thì sao, ta chẳng những không để ý đến hiềm khích trước đây, mà còn có thể ở đây khách khí nói chuyện với ngươi, có phải ta hơi lương thiện không?" Hắn gật gật đầu, lặp đi lặp lại, "Ta quá lương thiện rồi, ngươi thì không phân biệt tốt xấu mà đánh ta một trận, nhưng ta còn giúp ngươi nhiều đến vậy."

Hồ An Hòa cười khanh khách, "Ông trời đối xử với ta coi như không tệ. Từ khi rời kinh, Ngọc Dung chưa từng liên lạc với ta, ta vốn tưởng rằng hôn sự này xem như đã thất bại, nhưng ai ngờ, tháng trước lại nhận được thư của Giang tri phủ, ôn chuyện với phụ thân ta, còn định hôn kỳ. Ngày mùng 3 tháng sau, cát tinh chiếu rọi, là ngày tốt lành."

Tiết Duyên cũng cười lên, chắp tay với hắn nói, "Chúc mừng. Đợi ngươi thành thân, ta nhất định sẽ hậu lễ đưa tiễn."

Hồ An Hòa nhìn chàng một cách kỳ lạ, nói, "Người cưới vợ có khác, ngay cả cười cũng nhiều lên." Dứt lời, hắn lại khoát tay áo, "Tặng quà thì không cần, ngươi cũng đâu có dư dả mấy, vẫn nên giữ lại để chữa bệnh cho A Lê đi."

Tiết Duyên nghiêm mặt nói, "Vẫn muốn tặng."

"Tùy ngươi." Hồ An Hòa dựa lưng vào ghế sau, hỏi, "Sau khi trở về có kế hoạch gì không?"

Tiết Duyên nói, "Chuẩn bị một cửa hàng, làm tí buôn bán nhỏ, Hồ huynh có hứng thú không?"

Hồ An Hòa vẫy vẫy tay, khịt mũi, "Không có khả năng!" Hắn cầm bút lắc lư trước mặt Tiết Duyên, nói, "Nhìn thấy gì không? Bút! Ta chính là người đọc sách, cho dù muốn kiếm tiền đi chăng nữa, thì cũng phải đi làm quan, sĩ nông công thương, chuyện làm ăn này, ta sẽ không đụng vào." Giọng điệu của hắn càng thêm trầm trọng, phun ra một chữ, "Tục!"

Tiết Duyên một tay chống cằm, ngồi ở đó lẳng lặng nhìn hắn.

Hồ An Hòa nói, "Ngươi vốn cũng là người đọc sách, sinh ra trong nhà Đại Nho, sao cũng lưu lạc đến mức cần dính mùi tiền vậy, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tiết Duyên xoa xoa ngón tay, chậm rãi nói, "Không cảm thấy nha."

"..." Hồ An Hòa trừng mắt nhìn chàng, im lặng.

Sau khi tán gẫu vài câu, lúc bước ra khỏi cửa phủ nha thì đã là giữa trưa. Giữa mùa hè mặt trời nóng bức, Tiết Duyên lấy tay chắn trên trán, đi dạo đường phố vu vơ, chàng không về nhà, cứ mua đại bánh bao gặm trên đường. Không có nhiều con đường ở Lũng huyện, phố Chợ Đèn, phố Vĩnh An, ngõ Tiểu Điềm Thủy, còn có đường Phú Ninh, cả buổi chiều Tiết Duyên đều ở bên ngoài vòng tới vòng lui, tìm xem có cửa hàng đang chờ cho thuê hay không, cùng với số lượng hành khách ở các ngã tư.

Sau khi chàng đã lên kế hoạch trong lòng xong, lên đường về nhà thì trời đã gần tối. Trăng treo trên ngọn cây, lờ mờ hiện rõ qua những bóng cây phơ phất.

Gà vịt trong nhà đã chạy vào hàng rào, cả sân trở nên yên tĩnh, chỉ có phòng bếp sáng đèn, A Lê ngồi trên ghế nhỏ ở cửa phòng bếp, trong ngực đang nhét A Hoàng mập mạp, đang kiên nhẫn lột đậu phộng. Bên chân nàng đã chất đống vỏ đậu phộng, trong túi bên cạnh cũng đầy hạt đậu.

Bôn ba bên ngoài một ngày, cơ thể đã mệt mỏi cực kỳ, nhưng ngay khi nhìn thấy nàng thì đã biến mất. Tiết Duyên cởi áo ngoài khoác lên vai, lắc lắc cổ đau nhức, rồi đi về phía A Lê.

Phùng thị đang nấu cơm ở bên trong,mùi hành lá băm nhỏ sau khi xào thơm phức, Tiết Duyên đứng cách A Lê một bước, nhìn nàng hít hít mũi, mím ra nụ cười.

Chàng nổi lên ý đồ xấu, vòng ra sau lưng A Lê, thừa dịp nàng khom lưng đi gãi đậu phộng mới, chợt lấy tay che mắt nàng.

A Lê ngạc nhiên hét lên, vội vàng bắt lấy cổ tay của chàng kéo xuống, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đang cười của Tiết Duyên. Đôi mắt chàng thanh khảnh, lại mí lót, lúc mặt không cười thì trông lạnh như băng, sau khi cười lên lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, A Lê vỗ vỗ mu bàn tay chàng, nhỏ giọng nói, "Quỷ ngây thơ."

Tiết Duyên từ phía sau ôm lấy nàng, dùng hai má cọ cọ vành tai nàng, nói, "Ta không có."

A Lê nhận thấy lồng ngực của chàng rung động, nghiêng đầu hỏi, "Chàng nói cái gì vậy?"

Tiết Duyên liền ngoan ngoãn ngồi xổm trước người nàng, há miệng, nói, "Nàng cho ta một hạt đậu phộng đi rồi ta sẽ nói cho nàng biết."

A Lê lột vỏ đậu phộng, rồi ném hạt đã lột vào túi bên cạnh, nói, "Còn sống, không ngon đâu, huống hồ lát nữa còn phải dùng trong lúc nấu ăn nữa, làm gì còn mà cho chàng ăn."

Tiết Duyên "Chậc" một tiếng, nói, "Nàng không có túi à."

A Lê liếc chàng một cái, nhỏ giọng nói, "Sẽ không cho chàng đâu."

Tiết Duyên nheo mắt lại, lạnh lẽo hỏi, "Vì sao không cho ta?"

A Lê cười rộ lên, nàng ngồi thẳng lưng, rất nghiêm túc nói với Tiết Duyên, "Chàng biết không, cái lúc chàng đòi đồ ăn với ta trông giống con chó nhỏ lắm."

Tiết Duyên nghẹn một chút, hồi tưởng lại không có ý tốt nhìn nàng, "Ta giống chó sao?" Chàng ném xiêm y trên vai sang một bên, đứng thẳng lưng ôm A Lê vào lòng, dùng một tay giữ cổ tay nàng, dùng răng cọ cọ vành tai nàng, cúi đầu nói, "Lá gan ngày càng lớn rồi đấy."

A Lê không nghe thấy chàng nói gì, chỉ cảm thấy cảm thấy có một luồng hơi nóng phả vào tai, rất ngứa, nàng nhắm mắt trốn về phía sau, nhưng lại bị Tiết Duyên đặt ở trên tường, càng ngày càng bắt nạt tàn nhẫn hơn.

"Đậu phộng, đậu phộng!" A Lê cười ra nước mắt, nói với chàng, "Tiết Duyên chàng đừng làm bậy, đậu phộng rơi rồi này."

Tiết Duyên không nghe, ngược lại càng ngày càng lấn tới. A Hoàng đã bị ép xuống đất từ lâu, lăn một vòng trong đống vỏ đậu phộng, ngơ ngác ngồi dậy, không rõ nguyên nhân nhìn bọn họ.

Một hồi lâu sau, Phùng thị nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô cầm gáo nước đi ra, hỏi, "Làm gì vậy?"

Tiết Duyên chắn A Lê đang đỏ mặt ở sau lưng, cười đáp, "Chúng ta đang giỡn, không có chuyện gì đâu."

Phùng thị cảnh cáo liếc chàng một cái, nói, "Con xuống tay đừng không nhẹ không nặng, lập tức ăn cơm, rửa tay đi."

Tiết Duyên nói được.

Sau khi Phùng thị lại xoay người vào phòng bếp, Tiết Duyên mới dám để lộ A Lê ở sau lưng, trong miệng nàng ngậm vài sợi tóc, không nhẹ không nặng đẩy chàng ra, xách làn váy chạy ra xa. Tiết Duyên lắc lắc người, cong môi.

Bữa tối ăn bánh trứng hành lá, còn có một bát canh mướp dây, mùi vị thanh đạm.

Sau khi ăn cơm được một nửa, Tiết Duyên bỗng nhiên mở miệng nói, "Hôm nay ta đi xem nhà một chút."

Phùng thị uống một ngụm canh, hỏi, "Nhà gì?"

"Mặt tiền cửa hàng." Tiết Duyên nghiêm mặt nói, "Ta nghĩ chúng ta vẫn nên bán điểm tâm sáng giống như trước đây. Có rất nhiều điểm tâm sáng ở Lũng huyện, nhưng đều bình thường không có gì lạ cả, chỉ dựa vào khách hàng cũ để chống đỡ thôi, nhưng nếu muốn tìm cách thoát khỏi nó, nói khó thì cũng không khó."

Chàng nói quá nhanh, A Lê không hiểu, mờ mịt chớp mắt mấy cái.

Tiết Duyên liền nói chậm lại, gằn từng chữ nói với nàng, "Chúng ta mở Tiết thị sinh chiên bao một lần nữa mở ra đi. "

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Xắn tay áo lên và làm việc chăm chỉ, tự tin hướng về tương lai!

Tiểu Hồ tên là "Hồ An Hòa", vịt An Hòa ở cầu An Hòa

[1] Dục ngữ lệ tiên lưu: Nằm trong bài thơ "Vũ Lăng xuân" của Lí Thanh Chiếu.

Phong trú trần hương hoa dĩ tận, nhật vãn quyện sơ đầu.

Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu.

Văn thuyết Song Khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh châu.

Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu, tái bất động hứa đa sầu.

(Lí Thanh Chiếu)

Dịch nghĩa

VŨ LĂNG XUÂN

Gió ngừng thổi, muôn hoa rụng hết, chỉ còn lại mùi hương.

Ngày đã muộn biếng soi gương chải tóc

Vật vẫn như xưa riêng người đã đổi thay, mọi việc đã xong

Muốn nói đôi lời nhưng nước mắt đà rơi trước

Nghe nói ở Song Khê sắc xuân vẫn còn tươi đẹp

Cũng muốn thả thuyền rong chơi

Chỉ sợ thuyền ở Song Khê nhỏ hẹp

Chở không nỗi những cơn sầu.

Dịch theo điệu từ

VŨ LĂNG XUÂN

Gió ngớt hương bay hoa rụng hết

Ngày muộn biếng gương soi

Vật đó người đâu, mọi việc thôi

Muốn nói, lệ đà rơi

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp

Cũng muốn thả thuyền chơi

Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ hẹp

Chở chẳng nỗi những cơn sầu

Phân tích:

Bài Vũ Lăng Xuân được làm vào năm Thiệu Hưng 绍兴 thứ 4 (năm 1134), lúc bấy giờ quân Kim đang xâm phạm phương nam, Tống Cao Tông thân chinh. Để tránh loạn, Lí Thanh Chiếu lánh mình nơi nhà một người bạn họ Trần ở Kim Hoa 金华, Triết Giang 折江. Năm đó Lí Thanh Chiếu đã từ một thiếu nữ tài hoa sống một cuộc đời dư dả trở thành một li phụ tóc sương. Bà đã trải qua vụ đảng tranh bị liên luỵ, binh hoả loạn li, tha phương lưu lạc, lại thêm việc tái giá đầy sóng gió... Những cổ vật mà hai vợ chồng góp nhặt được trước đây đã thất tán gần hết, vợ chồng đẹp đôi lại gặp phải biến cố tình cảm. Khi đến Kim Hoa lánh nạn, chuyện cũ vẫn chưa xoá được, sinh mệnh của từ nhân chỉ có một việc đó là

một mình đi hết cuộc đời còn lại. Với cảnh tượng thê lương như thế, mỗi một sự vật, sự việc đều có thể dẫn đến nỗi sầu vô hạn. Không biết việc gì lại động đến nỗi đau của từ nhân, vì thế đã làm ra bài này.

Phong trú trần hương hoa dĩ tận, sau trận cuồng phong bạo vũ, trăm hoa rơi rụng, "đã lác đác hoá thành bùn đất, chỉ có mùi hương vẫn như cũ". Đây là lấy cảnh gởi gắm tình thê lương, từ nhân sau khi trải qua những trận gió mưa, không còn hi vọng, lòng đã trở nên tro nguội, ngay cả tóc cũng biếng chải. Vật thị nhân phi đều đã quá vãng, hiện chỉ một mình suy ngẫm, chưa mở miệng mà nước mắt đã tuôn rơi.

Tự mình cũng chẳng muốn phải khổ sầu như thế, chỉ là không ngăn được mà thôi, tìm cách giải khuây. Nghe nói sắc xuân ở Song Khê "vẫn còn tươi đẹp", từ nhân muốn thả thuyền rong chơi một chuyến để đuổi hết nỗi sầu. Nhưng chưa gì từ nhân lại không ngăn được nỗi hoài nghi, một lần rong chơi làm sao có thể rũ hết những cơn sầu?

Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu,

Tái bất động hứa đa sầu

Bài từ thiên cổ, lòng của từ nhân càng khổ.

[2] Cử án tề mi:

Câu thành ngữ này có ý chỉ người vợ thương yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn "Đông Hán Quan ký – truyện Lương Hồng".

Thời Đông Hán hơn 2000 năm trước, có một thư sinh nghèo tên là Lương Hồng, do đạt được thành tựu về mặt học hành, nên sau khi về quê được cả làng rất kính trọng.

Mấy năm sau, Lương Hồng kết hôn với con gái ông Mạnh người cùng huyện. Nhưng hai vợ chồng lấy nhau đã được bảy ngày mà Lương Hồng vẫn không hề nhòm ngó đến vợ. Mạnh tiểu thư hỏi tại sao thì Lương Hồng trả lời rằng: "Nàng mặc toàn lụa là gấm vóc và đeo vàng bạc châu báu như vậy, thì làm sao có thể làm việc đồng áng và cùng tôi sống cuộc đời ẩn cư được? ".

Mạnh tiểu thư nghe vậy, đã tháo bỏ đồ trang sức và thay mặc bộ đồ vải thô. Lương Hồng thấy vậy mừng lắm, mới đặt tên cho nàng là Mạnh Quang. Về sau, hai vợ chồng dọn lên núi Bá Lăng làm đồng áng và dệt

vải, khi nhàn rỗi thì đọc sách, viết văn chương hoặc đàn hát.

Ít lâu sau, hai vợ chồng nổi tiếng khắp vùng. Hai người đổi họ tên dọn đến sống ở vùng Tề Lỗ. Sau đó, lại ra vùng Ngô Trung thuê một căn nhà của phú ông Cao Bá Thông để ở. Lương Hồng hàng ngày đi xay thóc, cày ruộng, nàng Mạnh Quang thì ở nhà xe sợi dệt vải.

Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang đều bưng mâm cơm cung kính mời chồng, nàng không ngước mắt nhìn lên mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mi mắt, Lương Hồng cũng rất lễ phép đưa hai tay đỡ lấy mâm cơm. Cao Bá Thông thấy cảnh vợ chồng họ thương yêu tôn trọng lẫn nhau như vậy thì rất thán phục. Sau khi Lương Hồng mất, nàng Mạnh Quang mới đưa con trai về sống ở quê ngoại.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Cử án tề mi" để ví về người vợ tôn trọng chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.
Chương trước
Loading...