A Nam

Chương 43



Bắt đầu năm mới, kỳ nghỉ tết đã kết thúc trong tiếng cụng ly và mạt chược rào rạt. Ngày đầu tiên đi làm, tất cả mọi người đều có chút uể oải, bao gồm cả Thành Vân. Cô nhớ lúc trước có một quyển tạp chí đã nói, đồng hồ sinh học của con người chỉ cần ba ngày là có thể thay đổi hoàn toàn, Thành Vân cảm thấy nói vậy cũng có lý.

Ngày đầu tiên đi làm Quách Giai xin phép vắng, cô ta và Thôi Lợi Văn về nhà chồng, lúc gọi điện thoại xin nghỉ còn oán trách nói là điều kiện ở quá kém, ăn cũng không ngon.

Quê Thôi Lợi Văn ở vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố Vu Hồ, tỉnh An Huy. Bản thân anh ta ở Bắc Kinh kiếm ra tiền mỗi tháng đều gửi về cho nhà. Cha mẹ Thôi Lợi Văn xem như khá nổi tiếng ở địa phương, người khác nhắc đến đều biết con trai nhà họ Thôi có tiền đồ, thăng chức rất nhanh ở Bắc Kinh, là một bác sĩ giỏi.

Thôi Lợi Văn rất hiếu thảo, tết năm nào cũng về quê thăm cha mẹ.  Đôi khi Quách Giai đi theo,  có khi thì không. Nhưng chỉ cần cô ta đi theo, đãi ngộ tuyệt đối là đẳng cấp cao nhất. Cha mẹ chồng đại khái cũng biết rõ con trai một mình ở bên ngoài không dễ dàng gì, đa phần là dựa vào nhà con dâu chăm lo. Mỗi lần cô ta về đều nhiệt tình tiếp đãi, nhiệt tình đến mức khiến người khác không rõ ai mới là trưởng bối.

Có  lúc người ta quá nhiệt tình cũng sẽ khiến người khác cảm thấy mệt mỏi. Đây chính là nguyên nhân Quách Giai không thích đi về quê với Thôi Lợi Văn lắm.

Còn có một nguyên nhân nữa, chính là mỗi lần cô ta về đều bị ép hỏi vấn đề con cái. Dĩ nhiên cha mẹ chồng không ép buộc trắng trợn, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn vô tình nhắc nhở đôi câu, còn nói phải cẩn thận chú ý. Kiểu vừa hỏi vừa lo lắng sợ Quách Giai không vui thật khiến cô ta phiền lòng.

Quách Giai từng oán trách Thôi Lợi Văn.

“Trong nhà sốt ruột, ba mẹ muốn bồng cháu, chuyện này có gì đâu.”

“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, nhất định sẽ có con, nhưng gấp gì chứ?”

“Họ già rồi mà, thường hay càm ràm. Anh nghe cả nửa đời rồi, đã có đề kháng.”

Quách Giai nằm trên giường trò chuyện với Thôi Lợi Văn: “Hiện tại đều là kết hôn trễ, sinh trễ, con cái phải đợi chuẩn bị đầy đủ mới có chứ.”

“Ừ, nghe lời em.”

Thôi Lợi Văn trở mình ôm lấy cô ta, cúi đầu hôn. Quách Giai vuốt tóc chồng nói: “Làm chuyện gì đều phải suy nghĩ  kỹ, con cái không phải nói sinh là sinh, khi nào mà điều kiện tốt nhất thì hãy có. Vả lại hiện tại người càng có tiền có học thức, càng không vội có con.”

Quách Giai nghĩ đến một tấm gương: “Anh xem Lý Vân Sùng đi, hơn bốn mươi rồi vẫn chưa có con đấy thôi.”

Thôi Lợi Văn nghe vậy dừng lại, sau đó trở mình nhìn trần nhà đen sì, không biết nghĩ đến điều gì chợt cười giễu.

“Sao vậy?” – Quách Giai hỏi.

“Không có gì.”

“Vậy ngày mai anh nói với ba mẹ đi, đừng để ba mẹ thúc giục nữa.”

“Anh nói cũng vô dụng thôi, nhịn hai hôm là được.”

Quách Giai đá Thôi Lợi Văn một cú trong chăn.

Những chuyện này đều được Quách Giai xem là đề tài tán gẫu, trong lúc nhàm chán gọi điện thoại oán trách với Thành Vân. Thành Vân nghe xong liền khuyên cô ta vài câu.

“Bác sĩ Thôi nói đúng, nhịn hai ngày là được chứ gì.”

“Cô thì tốt rồi.” – Quách Giai nói – “Cũng không ai hối thúc.”

Thành Vân từ chối cho ý kiến.

Chiều ngày đầu tiên đi làm, Lý Vân Sùng gửi tin nhắn mời Thành Vân đến nhà ăn cơm. Thành Vân nhìn tin nhắn kia hồi lâu sau mới trả lời một chữ “Được”.

Đến lúc tan sở, Thành Vân lấy điện thoại ra xem, ngoại trừ mấy tin nhắn rác quảng cáo ra cũng chẳng có tin nhắn nào khác. Cô cất di động, xách túi rời đi.

Lúc Lý Vân Sùng ra mở cửa vẫn tươi cười như cũ.

“Ngày đầu tiên đi làm thế nào?”

“Cũng tạm.”

“Có mệt không?”

“Không mệt, không có nhiều việc lắm.”

Tất cả đều như cũ. Thành Vân vào nhà, đi đến phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc đi đến cạnh bàn, Thành Vân ngồi xuống liếc mắt nhìn. Trên bàn thức ăn tinh  tế, ba món rau, một món cá, một món canh, chỉ hai người ăn như vậy là rất thịnh soạn rồi. Ánh mắt Thành Vân nhìn lướt qua món cá đặt giữa bàn. Sau khi ngồi xuống cô giương mắt, dường như lúc này  Lý Vân Sùng cũng đang chờ cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ông không nói  gì, khóe môi hơi nhoẻn lên. Thành Vân cầm ly nước nơi góc bàn uống một hớp.

“Món cá thế nào?” – Lý Vân Sùng hỏi.

“Khá bắt mắt.” – Thành Vân đặt ly xuống nói – “Nấu một con cá thôi, làm tinh tế như vậy để làm gì? Anh trang trí đĩa thức ăn có thể so sánh với đầu bếp rồi đấy.”

“Không phải vẫn bị em nhìn ra sao!” – Lý Vân Sùng nói với giọng nghe như có vẻ tiếc nuối, ông cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cá cho vào bát Thành Vân – “Làm thế nào em cũng có thể bới móc được.”

Thành Vân cho miếng cá vào miệng, Lý Vân Sùng lại nói: “Có phải em không cần thưởng thức mùi vị, chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể biết món đó là anh làm hay không?”

Thành Vân nói: “Không khoa trương đến mức như vậy.”

“Có thể có được một người nhận ra món ăn anh làm, đối với anh mà nói cũng là chuyện may mắn.” – Lý Vân Sùng khẽ cười nói – “Đây không phải một sớm một chiều là có được, chuyện này cần thời gian rất lâu. Thật ra tập mãi thành quen,  thế nghĩa là có người đã ở bên cạnh anh rất lâu rồi.”

Thành Vân cúi đầu ăn cơm.

“Anh nhớ lúc ban đầu em không hề thích món cá này chút nào.”

Lý Vân Sùng giống như chẳng hề đói bụng, lấy thuốc từ trên bàn đến, châm lửa. Tay Thành Vân cầm đũa hơi khựng lại. Lý Vân Sùng tuy có khả năng lật tay làm mây, che tay làm mưa, nhưng bản thân tu dưỡng rất tốt, người thân thiết với ông đều biết con người ông tự chủ đến mức đáng sợ. Thành Vân ở chung với ông mười hai năm nay, vẫn chưa từng gặp phải tình huống hai người dùng cơm mới được một nửa mà ông đã châm thuốc hút.

Thành Vân liếc nhìn ông, toàn bộ sự chú ý của Lý Vân Sùng đều đặt vào đề tài tiếp theo. Trong vẻ mặt và lời nói hoàn toàn không chú ý đến điếu thuốc,  nói cách khác là vô cùng nghiêm túc.

Thành Vân luôn không chú ý nhiều, cô chỉ thoáng nhìn một cái sau đó không nói gì, cúi đầu ăn cơm tiếp. Lý Vân Sùng giống như đang nhớ lại, từ từ nói:

“Khi đó em thích nhất là ăn đồ nướng vỉa hè, còn đưa anh đến thử một lần.”

Động tác Thành Vân lùa cơm hơi chậm lại. Lý Vân Sùng lật lại câu chuyện rất lâu trước đây. Cô không thích nhớ lại, nhưng không  có nghĩa là cô đã quên.

Một ngày nào đó vào mười hai năm trước, Lý Vân Sùng tìm chỗ ở tại Bắc Kinh cho cô, đó là một phòng tiêu chuẩn của kiểu khách sạn tiện lợi. Ban đầu Thành Vân từ chối, nói với Lý Vân Sùng: “Một tháng nữa thôi, tháng sau em đã rời khỏi Bắc Kinh rồi.”

Lý Vân Sùng nói: “Vậy thì ở một tháng.”

Cuối cùng Thành Vân ở đó. Lúc trước cô ở một hostel gần trạm vận chuyển, một ngày hai mươi tệ, nằm giường chung lớn, ngủ chung với cả đám tài xế xe vận tải đường dài. Cho nên phòng tiêu chuẩn nho nhỏ kia đối với cô mà nói đã gần như là thiên đường.

Có một ngày Thành Vân hẹn Lý Vân Sùng, nói muốn mời ông ăn bữa cơm. Suy nghĩ của Thành Vân rất đơn giản, Lý Vân Sùng giúp cô nên cô muốn chia sẻ thứ cô cảm thấy tốt với ông.

Sau khi Thành Vân đến Bắc Kinh, cô rất thích một hàng bán đồ nướng gần khách sạn. Tối đó, cô đưa Lý Vân Sùng đến, gọi thức ăn đầy cả bàn.

Ăn xong, Lý Vân Sùng hỏi cô: “Tiền em tích cóp bao lâu vậy?”

Thành Vân thành thật nói: “Nửa tháng.”

Lý Vân Sùng nói: “Tiền cả nửa tháng mà lại tiêu dễ dàng vậy ư?”

Thành Vân lau miệng, nhìn ông nói: “Anh giúp em nên em phải báo đáp anh.”

Lý Vân Sùng dường như chẳng hề cảm động vì lời nói của cô: “Báo đáp anh cũng không vội nhất thời, em vẫn còn chuyện chưa làm xong, cứ tiêu tiền vào đồ nướng như vậy thì vé xe về quê em cũng không mua nổi đâu.”

Quả thật đã không mua nổi rồi, Thành Vân nói: “Không sao, đến khi em tìm được anh ấy là sẽ tốt  thôi.”

“Không tìm được thì sao?”

Cô nhìn vỉ nướng bên cạnh, trong đôi mắt sáng trên khuôn mặt non nớt ánh lên ngọn lửa bập bùng.

“Tìm được mà.”

Lý Vân Sùng lẳng lặng nhìn cô. Trong đêm tối yên tĩnh, ngọn lửa rực rỡ thản nhiên, thoáng qua rồi biến mất trong phút chốc, tỏa ra toàn bộ hơi nóng.

Một hồi lâu sau, Lý Vân Sùng lắc đầu, giọng nói có chút hờ hững: “Làm việc xung động, tính tình quá nóng vội.”

Ông vừa nói vừa cầm lấy xâu thịt dê  ăn dở, trên đó rắc một lớp muối tiêu. Ông khẽ buông tay, xâu thịt dê rớt xuống đĩa, ông lại thản nhiên nói: “Mùi nồng quá.”

Sau khi nói xong, ông nhìn lại Thành Vân, phát hiện cô chẳng hề nghe thấy lời của ông. Cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào vỉ nướng, mải suy tư, không để ý đến việc gì khác. Thành Vân mười tám tuổi đã rất xinh đẹp, ngoại trừ khuôn mặt đẹp và dáng vóc cao ráo, cô còn mang theo một khí chất cố chấp. Tựa như những tia lửa kia biết sinh mệnh của mình ngắn ngủi, chỉ chờ đợi giây phút huy hoàng  trong phút chốc.

Lý Vân Sùng lẳng lặng nhìn không nói gì nữa.

“Em còn nhớ không?” – Lý Vân Sùng hút thuốc hỏi Thành Vân.

Thành Vân gật đầu nói: “Có ấn tượng, có điều lâu quá rồi không còn nhớ rõ nữa.”

Lý Vân Sùng nghe xong từ từ thở dài, nói: “Đúng là lâu quá rồi…”

Xuyên qua làn khói thuốc, ông nhìn người ngồi đối diện, một lát sau mới nói: “Con người cần ghi nhớ. Nếu em đã nếm mùi thất bại, nên hiểu cái gì mới là đúng đắn, cũng nên biết phải đi thế nào, như vậy đường đi mới lâu dài. Bây giờ em đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.”

Thành Vân không nói, Lý Vân Sùng dụi tắt điếu thuốc, đưa tay qua bàn nắm tay Thành Vân.

“Nhưng vẫn còn chưa đủ.” – Thành Vân ngước mắt, nhìn vẻ mặt thâm trầm của Lý Vân Sùng – “Đừng nên xung động nữa, Tiểu Vân.”

Thành Vân không hề đáp lại, tay của ông càng nắm chặt đến mức  khiến Thành Vân buông lỏng đôi đũa ra.

“Cho dù hiện tại em vẫn còn suy nghĩ quá ít, quá đơn giản, cũng quá yếu đuối.” – Lý Vân Sùng chăm chú nhìn khuôn mặt Thành Vân đang cúi xuống, tiếng nói ảm đạm – “Em không muốn mắc nợ ai, thứ em muốn luôn phải trả ra một cái giá nào đó. Nhưng em không biết trong chuyện này, các giá trị không hề ngang nhau. Đối với một số người mà nói, cái gì cũng dám nói ra là bởi vì họ chẳng hiểu gì hết. Cũng giống vậy, cái gì cũng có thể từ bỏ  có nghĩa là họ chẳng có gì cả.”

Lúc Lý Vân Sùng giận dữ vô cùng đáng sợ.

“Cậu ta chỉ là một hộp cơm nhựa không cẩn thận đánh rơi xuống nước. Là một thứ rác rưởi không có trọng lượng, lại khó phân  hủy. Em cho rằng cậu ta đang tìm cái gì, cậu ta chỉ là kẻ “tay không bắt cướp” thôi. Cậu ta thu hút khiến em nhất thời xung động, nhưng đổi lại sẽ là thương tổn vô cùng vô tận về sau.”

Thành Vân ngước mắt: “Cuối cùng anh muốn nói gì?”

Lý Vân Sùng nheo mắt lại, nhìn Thành Vân chằm chằm: “Có một số việc em không nhịn được, cũng có thể không nỡ, nhưng mà em không thể ngộ nhận.”

Thành Vân đặt ly xuống bàn, nói: “Ngộ nhận cái gì?”

Mắt Lý Vân Sùng sáng quắc, từ từ nói: “Ngộ nhận đó chính là tình cảm.”

Trên ghế salon dài trong trong phòng khách đặt chiếc túi da màu đen của Thành Vân. Lúc này, điện thoại trong túi bỗng rung lên từng hồi. Nhưng hai người đang trong phòng ăn chẳng nghe thấy.

Mà ở một nơi khác, trước cửa một ngôi nhà có một người đàn ông đang đợi. Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang đã lóe sáng rất nhiều lần, anh vẫn chẳng hề nhúc nhích, cứ đứng đợi trong bóng đêm. Ánh sáng duy nhất trong hành lang yên tĩnh là từ chiếc điện thoại di động của anh.

Anh kéo khăn quàng cổ lại, che đi khuôn mặt lạnh buốt, mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh. Điện thoại di động chỉ còn lại một vạch pin, nhưng cứ cách hai phút anh lại nhìn điện thoại một lần.

Một ngày làm việc vất vả, anh lại chờ quá lâu, nên ngồi xuống dựa vào vách tường đá hoa cương. Trước khi anh ngồi xuống còn đưa tay lau sạch vách tường, anh sợ tường quá bẩn. Dù gì hôm nay anh cũng đang mặc  bộ áo mới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...