Abo - Độc Chiếm

Chương 7 : Alpha



Chương 7 : Alpha

Yêu ?!

Trong cuộc đời của một Alpha ngạo nghễ như Phùng Sâm, không có định nghĩa của từ này.

Chỉ có hai từ duy nhất mà thôi : chiếm đoạt.

Bất cứ thứ gì anh muốn, đều phải có. Bất cứ thứ gì đã từng là của anh, cũng chỉ có thể do chính tay anh hủy đi, người khác – đừng có nghĩ.

Trí thông minh siêu phàm này có từ khi nào?

Chất gel Alpha vượt trội cực điểm này có từ khi nào?

Alpha là cao quý. Không sai, sau hàng trăm năm biến đổi, họ mang trong mình những tinh hoa xuất sắc nhất, đáng kính nể nhất, và bí mật nhất.

Sinh ra, anh đã mang đôi mắt cực nhạt cùng làn môi mỏng hơi câu, lông mày rậm và ánh mắt thì sâu như không có đáy. Lại chẳng khóc nháo như những đứa trẻ khác, chỉ bình thản lạnh nhạt như một tảng băng trôi.

Anh biết đọc từ lúc mới chỉ hai tuổi, thành thạo học xong một cuốn sách cơ bản dày một trăm trang khi mới vừa lên bốn .

Người ta gọi anh là thiên tài, nhưng vốn dĩ anh chỉ là một kẻ vô thừa nhận.

--------

Cha anh là Alpha được gắn huy hiệu, ngoài bạn đời chính thức họ có thể có hàng năm bảy thậm chí là hàng chục người tình cùng một lúc. Mẹ anh chỉ là một kẻ bồi giường trong số đó , đã mất vì sinh khó.

Cha anh một phần vì địa vị của bà thấp kém, một phần vì lo lắng trí thông minh quá đỗi khác người kia của anh sẽ sớm đe dọa đến vị trí Chủ Tộc Khánh Gia mà quyết định đưa anh cho Phùng Gia nuôi dưỡng, dùng pháp thôi miên hòng xóa trí của một đứa trẻ vừa ghé chạm lên năm.

Lên năm, suốt một ngày đêm đầu anh dường như vỡ tung ra. Thiết bị lọc sóng gắn chặt lên một cơ thể không hề tương thích với những chiếc máy móc và dây rợ khổng lồ.

Sóng điện truyền vào, đau đến tê dọc tủy sống. Đến khi đáy mắt anh trở lên vàng đục rồi gần như mất đi tiêu cự, anh cuối cùng cũng được thả ra.

Nhưng, anh chưa hề quên đi, não của anh hoàn toàn không hề bị sự thôi miên kia ảnh hưởng, hoặc, ảnh hưởng theo một hướng khác ...

Chỉ là, từ khi lên năm ấy, anh đã phải học cách dối trá để tồn tại. Anh, không biết buồn. Thứ anh có cho đến tận bây giờ, chỉ còn lại sự thờ ơ đến thản nhiên.

Sau khi anh được gửi cho Phùng Gia, kèm một khoản tiền tương đối đủ để không phải sống chật vật, Phùng Cường và Khải Linh lập tức kết hôn , đổi họ cho anh.

Kẻ có cái tên Khánh Sâm từ ấy, không còn nữa.

Anh tự thân mình đồng ý gọi họ là cha, mẹ.

Ít nhất thì khi ôm anh trên tay, họ luôn luôn mở chiếc khăn choàng của anh ra nhìn xem anh có ổn không.

Ít nhất thì họ cũng hỏi anh có đau lắm không, và cầu nguyện cho anh thực sự quên đi cái quá khứ kinh hoàng mà một đứa trẻ lên năm không nên có.

Nhưng họ đối với anh luôn có phần đề phòng xa cách.

Gần gũi làm sao được? Khi một phần là lo lắng, một phần khác chính là sợ hãi.

Anh quá thông minh. Thông minh đến đáng sợ. Sự nổi bật của anh khiến họ hàng ngày đều lo lắng cho chính sự an nguy của mình – và cả đứa con ruột thịt Tiếu Giang nữa.

Cách đây không bao lâu,

Khánh Các – con trai của một Omega bề thế danh giá - đã được chính thức thừa kế Khánh Gia – nơi giàu có và quyền lực mà Phùng Gia chưa bao giờ dám đem mình so sánh,

Đương nhiên, Phùng Sâm cũng chẳng quan tâm. Đối với anh cái gì là Khánh Các, cái gì là Khánh Gia, hay thậm chí là cả cha đẻ của mình – Khánh Tường. Quá vô nghĩa.

Chẳng phải từ khi lên năm anh đã bị ném đi rồi sao?

Chỉ cần một huy hiệu chữ S kia.

Khánh Các dù có rõ ràng rành mạch thân phận của anh. Cũng chỉ đành làm ngơ.

--------

Vuốt tay lên đôi tai đã đeo đầy những chiếc khuyên do chính mình tự tay bấm , như một sự đánh dấu độc lập trong suốt những quãng ngày chờ đợi .

Tiếu Giang, mỗi một chiếc khuyên tai này, đều chính là sự kìm nén cực hạn của anh.

Một ngày em còn sống, ngày đó , em vẫn sẽ là mảnh ghép bù đắp cho sự thiếu hụt của Alpha tưởng đã như là hoàn hảo ,

Anh như bị say mê với vẻ ngây ngô trẻ con mà mình chưa từng có được.

---------

Mười hai tuổi, nó được sinh ra.

Anh nắm lấy từng ngón tay bé xíu quơ lên.

Chỉ có nó mới không sợ anh. Chỉ có nó mới bật cười lên khanh khách khi anh chau mày nhìn nó.

Nó dám tiểu ra người anh, nó dám đu lên lưng bắt anh cõng, nó nhe hai rồi ba rồi bốn cái răng nhỏ ra cắn lên tay anh mà gặm .

Vì có nó mà Khải Linh dám tới gần anh, vuốt tóc anh, và hỏi anh có thích hay ghét món gì hay không?

Anh thương nó, mê muội nó. Mê muội tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà từ khi còn là một đứa bé, anh không có được. Tất cả những gì anh thiếu hụt, từ nụ cười trong sáng, thậm chí là cả trí tuệ thường thường kia... đều là thứ anh khao khát.

Năm nó lên mười.

Anh hai mươi hai.

Trực giác và trí óc siêu phàm của một kẻ nghiên cứu dược, cho anh đoán biết được, nó giống Phùng Cường – nó sẽ là Alpha, một Alpha thiên về sức mạnh.

Chiều cao của nó vượt trội, tính cách của nó ngông cuồng, nơi gốc giống của một đứa trẻ mới chỉ lên mười đã có hơi hướng của sự khác biệt .

Không!

Anh không chấp nhận!

Anh không thể nào chỉ vì nó là Alpha mà khiến thứ gắn kết anh luôn hướng đến kia sụp đổ!

Hai mươi hai tuổi, Phùng Sâm anh nào có yếu đuối như thế!

Cam chịu ư?

Anh đã điên cuồng như thế nào trong cái đêm lục tìm từng danh mục thuốc cấm biến đổi Phermone kia!

Lại dùng thân phận của mình làm giả kết quả xét nghiệm khi nó đúng mười hai tuổi.

Đúng,

Tiếu Giang!

Em là của anh, là của anh!

Không ai ngoài anh có thể vấy bẩn được tâm hồn của em , thân xác của em.

-------

Ngày cha mẹ cầm trên tay kết quả xét nghiệm giả kia ,

Phùng Sâm trước vẻ mặt tột cùng ngạc nhiên của họ, cười lạnh.

Omega.

Từ khi sinh ra đến khi chết đi! Tiếu Giang em , chỉ có thể xác định được một đời này – chỉ có thể là Omega.

Hương nồng của Alpha ư?

Định mệnh ư?

Thứ duy nhất có thể kích thích em rời khỏi sự kiểm soát của lượng thuốc ròng rã suốt nhiều năm trời.- Chỉ có thể là Định mệnh sẽ cuốn em vào cơn phát tình đầu tiên .

Nhưng, truyền thuyết mãi mãi chỉ là thứ rác rưởi bỏ đi.

Nếu thực sự có Định mệnh tồn tại, đó chính là tự tay anh cấy vào sau tuyến thể kia của em Phermone quấy nhiễu của chính mình.

--------

Cảm giác yên bình tưởng như đã khỏa lấp tất cả,

Vậy mà khi Phùng Sâm anh đỡ lấy gương mặt say ngủ muốn hôn lên...

Không!

!!!!!!!

Tại sao?!

Ảo giác nào lại sinh ra một gương mặt vài phần giống, sinh ra cả một nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt kia!

Triệu Nhã... ư?

Người mà rõ ràng anh đang ôm trong vòng tay... rõ ràng... rõ ràng là Tiếu Giang!

===========//========
Chương trước Chương tiếp
Loading...