Ác Bá Khó Làm

Chương 37: Trúc Mã (3)



Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu không học cùng một lớp, nhưng thời gian đi học vẫn giống nhau, bà Vương mỗi lần đều đến nhìn hai đứa trẻ đi vào cung thiếu niên, sau đó mới đi dạo, chờ hết giờ thì lại đến đón người.

Lớp mỹ thuật của Nhạc Kiêu hôm nay tan học trước, hắn xách một túi thuốc màu bút vẽ, khệ nệ đi lên tầng 3.

Trong lớp vũ đạo, cô giáo dạy nhảy vừa hướng dẫn các bạn nhỏ động tác khiêu vũ hai người, sau đó bật nhạc, cho bọn trẻ tự tập trong năm phút đồng hồ.

Ôn Ngải đứng ở hàng đầu tiên, Nhạc Kiêu vừa đi tới gần cửa đã thấy cậu cùng Miêu Miêu mặt đối mặt tay cầm tay cùng lắc mông, vừa nhảy vừa giẫm lên chân hai, hai người còn ôm nhau.

Nhạc Kiêu vô thức nắm chặt khung cửa, khiến lớp sơn màu xanh trên cửa tróc ra, rơi xuống.

Sau khi tan học, Ôn Ngải đầu đầy mồ hôi cùng Miêu Miêu đi ra, thấy Nhạc Kiêu cũng không chào hỏi, cứ thế đi xuống tầng.

Nhạc Kiêu đuổi kịp cậu, lấy khăn tay ra đưa qua: "Em lau đi."

Ôn Ngải rũ mắt nhìn thoáng qua, quay đầu đi tiếp tục nói chuyện với Miêu Miêu.

Buổi tối, cha An tắm rửa cho Ôn Ngải, Nhạc Kiêu chạy đến ban công, nói với mẹ An rằng mình cũng muốn học khiêu vũ thể thao.

"Sao tự nhiên con lại muốn học khiêu vũ?" Mẹ An đang phơi quần áo, lấy một chiếc áo vắt khô, giũ ra, dùng móc quần áo treo lên, "Mẹ nghe cô nói con rất có thiên phú hội họa, nói không chừng có thể học thành tài."

"Hôm nay con ở ngoài phòng học nhìn thấy em trai học nhảy, nhảy trông đẹp vô cùng, con cũng muốn học cùng." Nhạc Kiêu lấy ra hai cái kẹp gỗ từ hộp giấy đưa cho mẹ An, "Vẽ tranh thì con sẽ tự tập luyện thêm."

"Thật ngoan, biết giúp mẹ một tay." Mẹ An sờ đầu Nhạc Kiêu, nhận kẹp gỗ, kẹp trên vai áo sơmi, "Muốn học thì học đi, ngày mai mẹ tìm cô giáo ở cung văn hoá trao đổi."

"Con cảm ơn mẹ!" Nhạc Kiêu cười rộ, "Làm phiền mẹ rồi!"

Bộ dáng Nhạc Kiêu cảm động đến nỗi rơi nước mắt, nhưng không quên cảm ơn cẩn thận, mẹ An cảm thấy đứa nhỏ này thực sự quá hiểu chuyện, nhưng là quá khách khí.

Cô khom lưng hôn một cái trên mặt Nhạc Kiêu, cười nói: "Không có việc gì, không cần khách khí với mẹ đâu nhé."

"Vâng..." Nhạc Kiêu ngượng ngùng sờ mặt.

Lúc trước lớp khiêu vũ thể thao chiêu sinh tổng số học sinh là số chẵn, lúc luyện tập sẽ là hai người một tổ, không bị lẻ người.

Sau khi Ôn Ngải chuyển đến thành ra ngoài kế hoạch, cô giáo xếp cậu vào nhóm của Miêu Miêu, ba bạn nhỏ thay phiên nhảy với nhau, chính là Miêu Miêu cùng Ôn Ngải cảm tình tốt, tập nhiều liền quên luôn nhóc bụ bẫm cùng tổ, nhóc bụ bẫm bị làm lơ, có lúc còn ngồi dưới đất khóc nhè.

Hiện tại tốt rồi, Nhạc Kiêu chuyển qua, cô giáo liền xếp hắn với Ôn Ngải là một đôi, nhóc bụ bẫm kéo tay Miêu Miêu, cười đến tít cả mắt.

"Chúng ta bắt đầu chưa?" Nhạc Kiêu khẩn trương đứng trước mặt Ôn Ngải, "Em muốn nhảy bước nam bước nữ?"

Ôn Ngải trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là bước nam!"

Nhạc Kiêu gật đầu: "Được, nghe em."

Loa phát thanh trong phòng thể dục phát ra điệu nhạc sôi động, Ôn Ngải bĩu môi vẻ mặt không cao hứng, vừa nhìn đã biết không thể trông cậy vào cậu chủ động. Bàn tay Nhạc Kiêu rũ bên người xoa trên quần, chậm rãi vươn ra, cẩn thận dắt tay Ôn Ngải.

Nhạc Kiêu cao hơn một ít Ôn Ngải, trong khoảng thời gian này được ăn đầy đủ dinh dưỡng, trên người có thêm chút thịt, không gầy nhẳng như lúc trước.

Ôn Ngải cố rướn thân thể nhỏ nhắn nhảy cùng hắn, càng nhảy càng mệt, đặc biệt là lúc xoay người, suýt chút nữa thì bị ngã. Nhạc Kiêu xấu hổ xin lỗi cậu, Ôn Ngải cho dù ngang ngược vô lý thế nào cũng không thể chỉ trích người ta lớn lên cao quá, nãi thanh nãi khí hừ một tiếng, không muốn nhảy cùng hắn nữa.

Các bạn nhỏ khác đang vui vẻ luyện tập, hai người này giống như đôi đũa lệch, cô giáo vũ đạo tới, sau khi hỏi rõ tình huống liền bảo bọn họ đổi vai cho nhau, cho Nhạc Kiêu nhảy bước nam.

Có cô giáo nhìn, Ôn Ngải chỉ có thể không tình nguyện một lần nữa nhảy cùng Nhạc Kiêu, hiệu quả tốt ngoài dự đoán.

Nhạc Kiêu cao hơn, ôm eo Ôn Ngải, nhấc cậu lên.

Cô giáo khiêu vũ vui đến nỗi khoé miệng cong lên, vỗ tay bảo các bạn nhỏ khác dừng lại, kéo Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu tới giữa lớp làm mẫu cho mọi người.

Làm mẫu liền làm đến nửa năm, Ôn Ngải là bạn nhảy của Nhạc Kiêu, rốt cuộc không nhảy được bước nam nữa.

Gần xưởng dệt có một khu nhà dạy học dành cho con em của công nhân, đại khái có trình độ gì, người ở đây đều biết rõ, chuyện làm ăn của cha An cũng đã ổn định, có thể dành ra thời gian đưa đón con nhỏ, sau khi hai vợ chồng thương lượng liền đưa hai con trai đến học trường tiểu học cách đây ba trạm xe.

Chủ nhiệm lớp biết Nhạc Kiêu cùng Ôn Ngải là anh em, lúc phân chỗ phân cho hai người ngồi cùng một bàn. Ôn Ngải cực không vui, chạy lên bục giảng cầm một viên phấn trở về, viết một dòng chữ ở chỗ Nhạc Kiêu ——

"Ai vượt qua vĩ tuyến 38 (*) người đó là cún con!"

Đường phân chia này một chút cũng không công bằng, một mình Ôn Ngải độc chiếm hơn phân nửa giang sơn, Nhạc Kiêu nhìn cái cằm cậu đang giương lên thật cao, gật đầu, hòa hòa khí khí đưa một phần ba lãnh thổ của mình cho cậu.

Các bạn nhỏ ngồi trước bị động tĩnh hai người gây ra hấp dẫn, xoay người liếc bọn họ một cái, sau đó liền quay lên.

Trẻ nhỏ tâm tư đơn thuần, kết bạn chỉ nhìn mặt.

"A! Xin chào, tớ là La Đông Đông." La Đông Đông có một đầu tóc xoăn, "Chúng ta làm bạn tốt nhé!"

"Đông Đông?" Ôn Ngải nghiêng đầu, " 'Đông' trong mùa đông hay là 'Đông' trong phía đông?"

"Cả hai đều có." La Đông Đông lấy sách ngữ văn của mình ra, giở đến trang bìa trong, chỉ vào chính giữa mấy chữ vuông siêu lớn, "Cậu xem này, một từ ở trước một từ ở sau, có phải rất đặc biệt không?"

Ôn Ngải cảm thấy bạn tóc xoăn này rất thú vị, tự báo tên: "Tớ là An Quân!"

"À ~~" La Đông Đông dựng ngón trỏ chỉ chỉ, "Tớ biết này, 'Quân' trong quân nhân."

"Mới là lạ!" Ôn Ngải lấy giấy nháp của mình ra, lấy bút chì khoanh tròn chữ "Quân" trên đó, "Nó có nghĩa là cây trúc."

Các bạn nhỏ mới học lớp 1 chỉ biết mấy chữ đơn giản, làm gì đã gặp chữ nhiều nét như vậy, La Đông Đông nhìn nửa ngày mới gật đầu: "Ừa, tớ nhớ rồi."

Nhạc Kiêu vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói, La Đông Đông nâng cằm với hắn: "Vậy còn cậu, cậu tên là gì?"

"Tớ là Nhạc Kiêu." Nhạc Kiêu viết tên mình xuống giấy, xoay 180 độ, đối diện La Đông Đông, " 'Kiêu' có nghĩa là hảo mã lương câu."

Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu người có cây trúc người lại có ngựa, nghe có vẻ rất oai, La Đông Đông không cam lòng tụt hậu, cố gắng giải thích: "Tên của tớ cũng có ý nghĩa! Chính là... Mùa đông đó!"

"Phụt ——" Ôn Ngải tức khắc cười ra tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn Nhạc Kiêu, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

Đây là lần đầu tiên Ôn Ngải cười với Nhạc Kiêu, tuy là nhờ phúc của người khác, nhưng Nhạc Kiêu vẫn rất vui vẻ, hoa một đoá lại một đoá nở rộ trong lòng, khóe miệng cũng cong lên.

La Đông Đông chính là thánh bắt chước, thấy bọn họ cười, gãi tóc, cũng nhếch miệng cười theo.

Ba tên nhóc giống như bị ngốc, nhìn đối phương cười ngây ngô.

Từ khi đi học, Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu liền không tới lớp khiêu vũ nữa, nhưng Miêu Miêu vẫn kiên trì tới đó, cùng nhóc bụ bẫm trở thành cặp đôi hoàn hảo nối tiếp bọn họ.

Gia đình Miêu Miêu cùng nhóc bụ bẫm cũng là người có tiền, cha mẹ không thích khu dạy học bên cạnh, đưa hai nhóc tới trường tiểu học trọng điểm nơi Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu đang học.

Tết Nguyên Đán, trường học tổ chức tiết mục văn nghệ, Miêu Miêu cùng nhóc bụ bẫm được chọn đi khiêu vũ, sau vài tuần tập luyện, mắt thấy qua mấy tiết mục nữa sẽ đến bọn họ biểu diễn, Miêu Miêu lại không cẩn thận trẹo chân, cổ chân sưng to, không thể di chuyển nổi.

Thầy giáo lên kế hoạch gấp đến nỗi đi vòng quanh hậu đài, lãnh đạo ngồi dưới sân khấu, tờ giấy ghi nội dung chương trình đã đưa cho họ, lúc này bỏ tiết mục này thay tiết mục khác, ít nhiều sẽ để lại cho người ta ấn tượng lên kế hoạch chương trình cẩu thả.

Miêu Miêu vừa nghe, lập tức kể chuyện lúc trước Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu làm mẫu trong lớp năng khiếu, thầy giáo lên kế hoạch cảm thấy khá ổn, đến thính phòng đưa hai cọng rơm cứu mạng là Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu ra.

Thầy giáo lên kế hoạch dùng tốc độ nói chuyện nhanh đến nỗi khiến người ta phát ngốc để thuyết minh giản lược tình huống, hậu trường ồn ào hỗn loạn, Ôn Ngải nghe như lọt vào trong sương mù, còn chưa phản ứng được đã bị đẩy vào phòng thay đồ.

Ôn Ngải giở ra trang phục thầy giáo đưa cho cậu, áo đỏ, sau lưng chỉ có một cái dây buộc, một cái váy siêu ngắn, vừa nhảy lên sẽ lộ quần lót luôn.

Người khiêu vũ trên TV đều mặc như vậy, chẳng qua người ta là con gái, hiện tại bộ trang phục này tới tay Ôn Ngải ——

Ừm, không xấu lắm.

Ôn Ngải bắt đầu cởi áo lông: "Hệ thống, vì cái gì lúc thầy giáo nói chuyện, tôi cảm giác mình không thể từ chối lời nhờ vả ấy được?"

Hệ thống: "Nhóc con lớp một thì đương nhiên là thầy nói làm gì thì làm cái đó."

Ôn Ngải cởi quần áo mùa thu ra: "Nhưng linh hồn của tôi không phải trẻ con nha?"

Hệ thống bắt chước ngữ khí của cậu: "Nhưng tâm trí của cậu cũng bị thân thể ảnh hưởng nha."

Ôn Ngải: "... Thật muốn đánh cậu nha."

Hệ thống: "Vậy cậu tới nha."

Ôn Ngải: "..."

Thay xong trang phục, giáo viên phụ trách hoá trang ấn Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu ngồi lên băng ghế, lăn lộn một hồi, khuôn mặt hai người so với mông khỉ còn đỏ hơn, giữa hai đầu lông mày còn dùng son môi chấm một nốt đỏ lên đó.

Ngoài ra, Ôn Ngải còn được đính thêm một đoá hoa đỏ tươi, không phải loại đính trước ngực áo, mà là loại kẹp trên tóc để trang trí.

Trước khi lên sân khấu, Ôn Ngải cúi đầu nhìn một thân trang điểm của mình ——

Một khi tiếp nhận loại giả thiết này, cảm giác không khoẻ giống như đã biến mất.

Trước kia Ôn Ngải làm mẫu trước mặt các bạn trong lớp năng khiếu đã quen, luyện ra lá gan, lúc này lên sân khấu biểu diễn, vô cùng thoải mái một chút cũng không khẩn trương.

Trái lại Nhạc Kiêu, hiển nhiên là có chút khiếp sợ, đôi mắt không tự tin nhìn xuống, mấy lần bước sai.

Nhưng kỳ thật, mặt Nhạc Kiêu có chút hồng, tuy nhiên phấn má hồng đã yểm trợ cho hắn, Ôn Ngải cách hắn gần nhất cũng bị che mắt.

Khiêu vũ từ động tác cơ sở đã phải xoay eo lắc mông, người nhảy bước nữ càng cần thường xuyên giơ thẳng chân. Trước kia Nhạc Kiêu cùng Ôn Ngải học khiêu vũ, tay chân thường được quần áo che kín, hiện tại Ôn Ngải đột nhiên mặc váy múa, đứng đối diện hắn, giơ đôi chân vừa trắng vừa thon kia lên ---

Ánh mắt Nhạc Kiêu cứ thế phiêu xuống dưới, không tài nào quản được.

Lúc về sau cánh gà, Ôn Ngải gỡ bông hoa đỏ thắm trên đầu xuống, liên mồm trách móc Nhạc Kiêu: "Khiêu vũ cơ sở anh lại nhảy như thế, chẳng khác gì học phí nộp cho cung văn hóa thành công cốc!"

Niên đại này, điều hòa chưa phổ biến, tháng 1 lạnh lẽo, cho dù Ôn Ngải vừa nhảy đến nỗi toát mồ hôi, hiện tại dừng lại, trên lưng lập tức bị lạnh đến nỗi nổi da gà, nói chuyện không khỏi run rẩy.

Nhạc Kiêu cầm áo bông lớn bên cạnh bao lấy cậu: "Mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

"Đừng đánh trống lảng." Ôn Ngải dùng tay kéo cổ áo, đề phòng áo bông rơi xuống, liếc Nhạc Kiêu, "Lúc nãy nếu không có em, anh xấu mặt cái chắc luôn, anh tin không?"

Nhạc Kiêu thay cậu vén rèm vải của phòng thay đồ lên, đẩy cậu vào, chiều ý cậu gật đầu: "Vốn dĩ anh nhảy không giỏi bằng em."

"Hừ, trình nịnh nọt của anh còn kém lắm."

Cho dù Nhạc Kiêu nói thế nào, Ôn Ngải luôn có thể bới lông tìm vết, tuy nhiên khi Nhạc Kiêu bị ngăn cách bởi rèm vải, Ôn Ngải vẫn đắc ý cong cong khóe miệng.

Thật ra biểu hiện của Nhạc Kiêu không tệ như Ôn Ngải nói, cùng lắm chỉ không đạt đến tiêu chuẩn ngày xưa của bọn họ mà thôi, nhưng đặt trước mặt khán giả, hai người vẫn được khen ngợi rất nhiều.

Những năm này, người lớn đều vội vàng tìm cách lấp bụng, không rảnh lo dạy trẻ nhỏ phát triển kỹ năng, cho dù là trường tiểu học trọng điểm, học sinh có tài lẻ vẫn tương đối hi hữu.

Sau lần đó, Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu thường xuyên được giáo viên chủ nhiệm tuyên dương, gọi bọn họ là kim ngọc song đồng của lớp 1-3.

Miêu tả của giáo viên thực sự chính xác, nhưng nhóm đậu đinh trong lớp cho trí tưởng tượng bay xa, sau đêm hội tết Nguyên Đán, mỗi ngày đều đi sau Nhạc Kiêu gọi ban thảo, tóm được Ôn Ngải liền gọi ban hoa.

Ôn Ngải cực kỳ nghiêm túc sửa cho bọn họ, nhưng cũng thành công cốc, người ta vừa quay người liền vỗ tay gọi, thanh âm vọng ra ngoài lớp học, học sinh ngoài hành lang đều nghe thấy, còn chạy đến cửa phòng học ló đầu vào hỏi tại sao lại gọi thế.

Điều này càng khiến Ôn Ngải không thích Nhạc Kiêu, nổi giận đùng đùng quay lại chỗ ngồi, dùng tay đẩy bàn học của Nhạc Kiêu ra, bàn học của hai người liền tách ra, ở giữa là một khoảng trống lớn.

Ôn Ngải chơi xấu:"Đây là vĩ tuyến 38 mới, không có sự đồng ý của em, anh không được đẩy nó lại!"

Nhạc Kiêu vô duyên vô cớ bị giận chó đánh mèo, ngược lại hắn cũng không tức giận, chỉ gật đầu nói ừ, chịu đựng trận tai bay vạ gió này.

Ôn Ngải thấy hắn không để ý, trong lòng nghẹn một cục tức, nằm bò lên bàn, tự mình giận dỗi

Nhạc Kiêu nhìn gáy cậu, trong lòng cảm thấy em trai giận dỗi cũng cực kỳ đáng yêu, lấy kẹo đại bạch thỏ mãi không dám ăn ra, vươn tay vượt qua vĩ tuyến 38, nhẹ nhàng đặt kẹo đại bạch thỏ lên bàn tiểu bạch thỏ.

---------------------------

(*) vĩ tuyến 38: Vĩ tuyến ngăn cách Triều Tiên và Hàn Quốc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...