Ác Quỷ Của Em

Chương 25



Chap 25

Ánh bình minh chiếu rọi vào phòng bệnh trắng toát chiếu soi tới chiếc giường nơi cô gái với gương mặt thanh tú có chút tái nhợt đang nằm , hàng mi dài rung động đôi mày thanh tú nhíu lại Ánh Minh từ từ mở mắt . Nâng người ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng vắng lặng , Ánh Minh nhận ra cô đang ở bệnh viện . Đầu bỗng chuyền đến một cơn đau dữ dội , Ánh Minh đưa tay lên ôm đầu rồi từng hình ảnh của tối qua hiện về trong tâm trí nhưng tại sao cô lại thấy anh ôm lấy mình gọi tên mình ? Ánh Minh lắc đầu để những suy nghĩ vừa rồi biến mất

- Nhất định là ảo giác

Cô tự nhủ ánh mắt u buồn

- Cái gì ảo giác ?

Một giọng nam trầm ấm vang lên Ánh Minh nhìn ra cửa thì sửng sốt

- Tại sao anh lại ở đây ?

Thiên Kỳ mỉm cười bước vào , từ lúc Ánh Minh tỉnh dậy anh đã đứng ở cửa phòng rồi , đột nhiên anh thấy cô ôm đầu rồi lại lắc đầu nguầy nguậy sau đó còn nói cái gì mà ảo giác khiến anh tò mò muốn tìm hiểu . Thiên Kỳ bước tới bên cạng giường bệnh kéo ghế ngồi cạnh cô sau đó bình tĩnh đáp lời

- Tất nhiên là anh ở đây rồi vì anh chính là người đưa em tới bệnh viện mà

Ánh Minh gật gật đầu nhưng như là nghĩ ra gì đó cô bất chợt ngẩng mặt lên

- Vô lý tôi nhớ mình đã về nhà rồi mà ?

Thiên Kỳ thở dài mỉm cười lắc đầu

- Anh thấy lo lắng cho em nên lái xe tới nhà em , đúng lúc đến nơi thì thấy em bị ngất nên lập tức đưa em tới bệnh viện

Ánh Minh thấy anh ta nói vậy thì có chút rung động nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt hỏi tiếp

- Vậy chắc các em của tôi cũng đến chứ ? Chúng đâu rồi ?

Thiên Kỳ tuy không vui vì Ánh Minh cố tình lờ lời nói của anh đi nhưng anh vẫn dịu dàng đáp lời

- Tối qua sau khi nghe nói em không sao họ đã về nhà cả rồi

Ánh Minh thở dài

" mấy con nhỏ kia không sợ mình bị bắt đi hay sao mà lại để mình lại với người lạ thế ?

" nhưng rất nhanh cô lại lãnh đạm nói với Thiên Kỳ

" nhưng rất nhanh cô lại lãnh đạm nói với Thiên Kỳ

- Cảm ơn Anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua bây giờ tôi đã khá hơn nhiều có thể tự lo được với lại cả đêm qua chắc anh cũng mệt rồi anh về nghỉ trước đi

Thiên Kỳ thấy thái độ của cô thay đổi như vậy anh rốt cuộc cũng bùnh nổ

- Anh thật không hiểu nổi em nữa anh chỉ muốn đến gần em lo lắng cho em , quan tâm em nhưng tại sao em cứ lạnh lùng , tạo khoảng cách với anh ?

Ánh Minh nhìn người trước mặt mình một cách chăm chú đúng vậy đây mới chính là anh Thiên Kỳ mà cô quen , anh không kiên nhẫn anh nóng nảy không dịu dàng không biết chịu đựng đây mới chính là anh . Cô mỉm cười nhàn nhạt

- 6 năm trước tôi muốn tới gần anh thì anh đẩy tôi ra xa anh nói anh không cần tôi . Vậy thì 6 năm sau anh có tư cách gì để hỏi tôi câu này ?

Ánh Minh dùng ánh mắt lạnh nhạt giọng nói bất cần nhất để nói ra từng câu từng chữ , đúng vậy cô muốn anh đau khổ cô muốn anh hiểu cảm giác khi bị bỏ rơi bị từ chối nhưng tại sao tim cô lại đau đớn như vậy ?

Thiên Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến sự căm thù của cô với anh lại lên tới đỉnh điểm như vậy anh biết cô có lẽ đã biết toàn bộ sự việc năm đó có lẽ cô biết anh không hề đi một mình . Anh nhìn cô chăm chú sau đó hỏi thẳng

- Em đã biết tất cả ?

Ánh Minh bật cười , nụ cười chua xót

- Đúng tôi biết vì hôm đó tôi đã đi ra sân bay để nhìn anh lần cuối cùng trước khi anh đi nhưng không thể ngờ anh không đi một mình . Anh đi cùng người anh yêu , người quan trọng với anh

Thiên Kỳ đứng yên không nói gì cả lúc này anh biết cho dù anh có nói gì cũng vô dụng

Ánh Minh thấy anh như vậy cô lại cười

- Anh biết không lúc đó tôi đã nghĩ rốt cuộc với anh tôi là gì ? Rốt cuộc tình yêu của tôi với anh có ý nghĩa gì ? Nhưng không có câu trả lời vì đơn giản một điều giữa chúng ta chưa bao giờ có tình yêu . Tất cả là do tôi ảo tưởng và do anh không chịu nổi cô đơn nên anh mới tìm tới tôi

Thiên kỳ khó khăn lên tiếng

- Không phải Minh à không phải như thế

Ánh Minh phớt lờ lời nói của anh

- Tôi không cần biết anh đối với tôi thế nào nhưng 6 năm trước anh đã có thể bỏ rơi tôi vì cô ta hai lần thì ai biết sau này khi cô ta lại suất hiện anh có thể sẽ bỏ tôi lần thứ ba ? Vì vậy xin anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa .

Thiên Kỳ buồn rầu ngước lên nhìn cô

Thiên Kỳ buồn rầu ngước lên nhìn cô

- Sẽ không đâu Minh à anh và cô ấy đã hết rồi anh không còn yêu cô ấy nữa

Ánh Minh cười nhạt

- Tôi không quan tâm anh và cô ta ra sao yêu hay không thứ tôi quan tâm là bản thân tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh thêm một lần nào nữa

Thiên Kỳ cười khổ anh xoay lưng bước ra ngoài bỏ lại cho cô một lời nói mang chút cứng rắn

- Anh sẽ lại có được em bằng bất cứ giá nào ...

Ánh Minh nhìn bóng lưng cô đơn của anh xa dần cô thở dài nằm xuống giường nước mắt lăn dài trên má ...

.....

Ngoài cửa phòng bệnh ba chị em Ánh Linh , Ánh Nguyệt và Ánh Dương vừa tới thì thấy Thiên Kỳ thẫn thờ đi ra chạy tới cửa phòng bệnh thì thấy chị gái Ánh Minh đang rơi nước mắt Ánh Linh đứng dựa vào tường giọng lành lạnh

- Rốt cuộc tình yêu là cái gì ?

Ánh Dương giọng khinh khỉnh

- Là cái mà động vật máu lạnh như chị không bao giờ hiểu

Vậy là hỗn chiến trong bệnh viện sảy ra , chỉ còn Ánh Nguyệt ở lại lặng lẽ nhìn vào phòng bệnh thì thầm

- Chị vẫn yêu anh ấy nhiều lắm Ánh Minh à

Hành lang bệnh viện vẫn im lặng như vậy Ánh Nguyệt lặng lẽ bước đi tay cầm điện thoại bấm một dãy số bên kia vừa nhấc máy Ánh Nguyệt lập tức lên tiếng

- Tôi sẽ giúp anh chúng ta gặp nhau đi ..

Hành lang vẫn vắng lặng Ánh Nguyệt bước đi trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt

End chap 25
Chương trước Chương tiếp
Loading...