Ác Quỷ Của Em

Chương 45 Tt



Trong văn phòng công ty F.K , Ánh Minh vùi đầu vào đông tài liệu lộn xộn cô đã làm việc từ tối qua trong văn phòng này nhưng cô vẫn không thể tìm ra vấn đề nằm ở chỗ nào . Ánh Minh ngừng mọi công việc gục đầu xuống bàn làm việc trong lòng rối bời , Ánh Minh thực sự thất vọng về bản thân mình từ lúc nào cô trở nên kém cỏi như thế này ? Tại sao một vấn đề nhỏ như vậy cô cũng không thể tìm ra cách giải quyết ? Ánh Minh ngẩng đầu nhìn đống tài liệu trên bàn thở dài một hơi rồi đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc .

................................

Trong căn hộ cao cấp Thiên Kỳ ngồi trên chiếc sô pha mềm mại nhìn người đối diện , giọng nói lạnh lùng vang lên

- Chị tới đây có việc gì ?

Như Ngọc nhíu mày trong lòng khó chịu muốn quát to nhưng cô cố gắng bình tĩnh lại giọng nói nhỏ nhẹ nở nụ cười dịu dàng

- Đến tìm Kỳ thôi tại lâu rồi không gặp nhau

Thiên Kỳ cười nhạt

- Ừ lâu rồi không gặp vậy chị muốn gì ở tôi ?

Như Ngọc tuy rất tức giận vì thái độ của anh nhưng vẫn nén chịu đựng cô mỉm cười nghĩ thầm

" Em không tin anh có thể từ chối em mãi

" nghĩ tới đây tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều , Như Ngọc đứng dậy tới bên Thiên Kỳ ngồi xuống đặt bàn tay mềm mại của mình vào tay anh nói nhỏ

- Tại sao Kỳ lại lạnh lùng với Ngọc như vậy ? Không phải trước đây khi ở Úc chúng ta đã từng rất thân thiết sao ?

Thiên Kỳ khó chịu nhíu mày gạt tay Như Ngọc ra lạnh lùng nói

- Giữa chúng ta chẳng có cái gì gọi là thân thiết cả chị ăn nói cho cẩn thận

Như Ngọc nhìn bàn tay bị hất ra của mình cười nhạt , cô đứng lên cầm túi sách quay người rời đi , đi tới cửa cô bất chợt quay lại

- Kỳ chuyện đêm hôm đó em sẽ không quên .

Nói xong câu ấy Như Ngọc bước đi trên môi nở một nụ cười nham hiểm . Tiếng đóng cửa vang lên Thiên Kỳ thả mình xuống sô pha nhớ lại câu nói của Như Ngọc trước khi rời đi anh khó chịu nhíu mày

" Ý cô ta là gì ?

" bầu không khí ảm đạm bao trùm căn phòng Thiên Kỳ đứng dậy cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc bên kia vừa bắt máy anh đã nói

- Em đang ở đâu ? Anh muốn gặp em

Ánh Minh rất muốn nói được nhưng cô lại không muốn Thiên Kỳ thấy bộ dạng của cô bây giờ , cô hắng giọng nói

- Em hơi bận một chút không gặp anh được

Thiên Kỳ có chút hụt hẫng khi thấy cô nói như vậy nhưng anh cũng biết gần đây cô mới quay lại công ty làm việc nên có lẽ là rất mệt , thở dài Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói

- Ừ vậy thì thôi em nhớ ngủ sớm đừng làm việc quá sức

Ánh Minh cảm động ty cầm điện thoại lay động cô nói

Ánh Minh cảm động ty cầm điện thoại lay động cô nói

- Vâng em sẽ ngủ sớm , anh cũng vậy nhé đừng buồn em , em xin lỗi

Thiên Kỳ cười nhẹ

- Cô ngốc em không cần phải xin lỗi anh hiểu mà thôi anh đi ngủ đây , ngủ ngon .

Ánh Minh chúc Thiên Kỳ ngủ ngon rồi cũng cúp máy nhìm màn hình bảo vệ sáng rực hiện lên gương mặt tươi cười của anh , bàn tay cô vô thức đưa lên màn hình nhẹ nhàng xoa lên đó rồi nói

- Hãy tin em , em sẽ không rời xa anh . Dù cho có phải làm bất cứ việc gì em cũng sẽ giữ lời hứa không rời xa anh ...

Nói xong câu ấy cô chợt cảm thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều , Ánh Minh mỉm cười đứng lên đi đến phòng của ông Hùng gõ cửa nhẹ nhàng hỏi vọng vào

- Bố ngủ chưa ?

Trong phòng tiếng ông nói

- Con vào đi

Ánh Minh nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào cô ngồi xuống đối diện với ông Hùng nói

- Con sẽ không đi Mỹ

Ông Hùng nhíu mày nhìn đứa con gái đang ngồi trước mặt giọng nói nghiêm túc vang lên

- Con nghĩ kỹ chưa ? Nếu con ở lại con sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ .

Ánh Minh mỉm cười

- Con biết nhưng con muốn ở lại vì con không muốn xa anh ấy , tất cả điều kiện bố đặt ra con chấp nhận

Ông Hùng nhìn đứa con gái đã với dáng vẻ kiên cường trước mặt đôi mắt có chút đăm chiêu

- Được ta sẽ không ép con , muộn rồi con về ngủ đi

Ánh Minh

" dạ

" một tiếng rồi ra khỏi phòng , về tới phòng mình Ánh Minh ngồi xuống giường suy nghĩ trở về buổi tối hôm qua trong phòng bố cô

.................. Flash back ..................

Sau bữa cơm tối đầm ấm Ánh Minh đột nhiên bị ông Hùng gọi vào phòng riêng , vào đến nơi ông nói

- Minh ta muốn con về Mỹ cùng ta

Ánh Minh sửng sốt

Ánh Minh sửng sốt

- Bố

Ông ngồi trên ghế nói tiếp

- Ta muốn con về đó học tiếp , theo như ta thấy con vẫn chưa đủ khả năng để có thể giúp ta quản lý công ty nên hãy nghe lời ta về Mỹ

Ánh Minh lắc đầu

- Không con không đi đâu

Ông nhíu mày

- Từ khi nào con biết phản kháng lại ta thế ? đây không phải việc đùa đây là trách nhiệm của con

Ánh Minh cúi đầu

- Con ... con ...

Ông xua tay

- Đừng nói nữa cứ quyết định vậy đi

Ánh Minh ngẩng lên nhìn ông

- Không con có thể làm mọi việc bố yêu cầu nhưng con sẽ không đi đâu cả

Ông Hùng cười lạnh

- Con biết không tuy ta rất thích tính cách mạnh mẽ của con nhưng ta khuyên con đừng chống lại ta

Ánh Minh lại cúi đầu cô không nói gì cả nhưng nước mắt lại rơi cô không thể kiềm nổi . Ông Hùng tuy muốn cứng rắn tới cùng nhưng khi nhìn thấy Ánh Minh khóc thì lại mềm lòng ông đến bên cầm tay cô nói

- Được ta sẽ cho con cơ hội để chứng minh bản thân , nếu con vượt qua mọi điều kiện ta đưa ra thì con có thể ở lại , ta cho con 3 tháng thử thách còn điều kiện là gì ta sẽ nói sau được không ?

Ánh Minh sụt sùi nhẹ gật đầu

.................... End flash back ...................

Nằm trên chiếc giường thoải mái nhìn lên trần nhà Ánh Minh trong lòng tràn đầy quyết tâm , cô nhất định phải vượt qua vì Thiên Kỳ vàtình yêu của họ cô phải vượt qua . Cho dù có khó khăn tới đâu cũng phải cố gắng vượt qua .

Màn đêm bao phủ mọi nơi trong căn phòng nhỏ Ánh Minh đang mải mê đọc tài liệu từng giây , từng phút trôi qua cô vẫn ngồi đó chăm chỉ làm việc không để ý tới bất cứ chuyện gì khác .

End 45
Chương trước Chương tiếp
Loading...