After
Chương 1:
"Tessa!" Là tiếng mẹ gọi từ dưới lầu. Tôi rên rỉ một hồi rồi lăn xuống khỏi chiếc giường nhỏ bé và ấm áp. Gấp lại các góc chăn mền và đặt chúng ngay ngắn trên đầu giường, vì đây đã là buổi sáng cuối cùng ở nhà, nên tôi phải tận dụng thời gian để hoàn thành cái công việc kéo dài hàng tháng trời."Tessa!" Bà ấy lại gọi nữa."Con dậy rồi!" Tôi cao giọng đáp lại. Mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, thao tác vội vội vàng vàng đóng mở tủ bếp. Cơn bồn chồn bủa vây lấy tôi theo mỗi bước chân đến phòng tắm, đến khi mở vòi sen thì tôi gần như không thể chịu đựng nổi sự lo lắng này. Tôi đã dành những năm qua hồi hộp chờ đợi bước chân vào đại học. Không như những đứa bạn đồng trang lứa đang say xỉn, lãng phí thời gian và hủy hoại tương lai của bản thân ngoài kia, những ngày cuối tuần của tôi đắm chìm trong sách vở và sự chuẩn bị cho ngày này đến. Nhớ rõ vào cái ngày tôi nhận được thư báo trúng tuyển vào Washington State University, tôi đã sung sướng vô cùng, mặc dù kết quả không ngoài mong đợi, thế nhưng vẫn khiến tôi phấn khích không thôi. Lúc đấy mẹ như khóc hàng giờ đồng hồ, và thú thật, chính tôi còn cảm thấy khá tự hào về bản thân. Mọi nỗ lực trước kia cuối cùng đã được đền đáp. Có lần tôi từng nghĩ sẽ rời khỏi Washington để học ở nơi khác, thế nhưng cuối cùng vẫn là thôi, tôi thích những thứ quen thuộc và những lộ trình được định sẵn như mẹ tôi vậy.Dòng nước ấm nóng khiến tôi thư giãn hơn một chút, thầm nghĩ mình ở trong này bao lâu rồi nhỉ. Thế là lại vội vã tắm rửa và gội đầu, biếng nhác lấy một cái dao cạo rồi càn qua đôi chân xuất hiện đám cỏ li ti cả tuần nay.Khi tôi vừa quấn cái khăn tắm lên cơ thể ướt sũng thì mẹ lại réo lần nữa. Mặc kệ đi, dẫu biết là mẹ lo lắng cho ngày đầu tiên vào đại học của tôi, cơ mà bản thân tôi cũng đã lên kế hoạch trong hàng tháng cho ngày này chính xác đến từng giờ rồi.Bạn trai tôi - Noah, sẽ đến đây đón mẹ con tôi sớm thôi. Anh ấy nhỏ hơn tôi 1 tuổi và tôi đã từng trên dưới cả trăm lần thầm trách mẹ ảnh tại sao lại đưa con trai bà đi mẫu giáo muộn hơn 1 năm vậy chứ. Noah vẫn giữ thành tích học tập nổi trội, anh ấy rất thông minh và năm sau cũng sẽ nhập học tại WSU chung với tôi. Ước gì bây giờ được đi chung với anh ấy thì tốt biết bao, nhất là nghĩ đến cảnh chẳng quen biết ai trên đại học. Tôi chỉ mong gặp được người bạn cùng phòng tử tế, vậy thôi là đủ rồi."Theresa!""Con đang xuống đây, đừng có gọi tên con như thế nữa!" Tôi lớn tiếng đáp trong lúc đi xuống lầu. Noah đang ngồi tại bàn đối diện với mẹ tôi, vẫn trong trang phục thường ngày - áo thun polo màu xanh da trời đi với chiếc quần kaki. Mái tóc vàng được trau chuốt và vuốt một lớp gel mỏng trông thật hoàn hảo."Chào cô sinh viên", Anh nở nụ cười tỏa nắng đến xao xuyến trong tư thế đứng chuẩn bị ôm tôi thật chặt vào lòng."Chào anh" Tôi cười tươi rói đáp lại. Ngay khi anh thả tôi ra khỏi cái ôm chặt ấy tay tôi nhanh chóng búi mái tóc vàng trông bẩn bẩn lên thật gọn gàng."Con gái, chúng ta đợi con chỉnh sửa lại tóc rồi xuất phát nhé" Mẹ tôi khẽ nói, kèm theo ánh mắt lộ vẻ không hài lòng hướng về phía tôi.Tôi vội đi đến cái gương đặt ở hành lang và ok, mẹ nói đúng. Tóc tai trong ngày này cần phải chỉnh chu một chút xíu, và hiển nhiên mẹ sẽ không ngần ngại lên tiếng nhắc nhở. Mẹ tôi luôn là vậy."Để anh mang túi của em lên xe" Noah cất tiếng rồi vớ lấy chìa khóa của tôi trên bàn, không quên trao một cái hôn nhẹ trên má rồi đi khỏi phòng. Lòng tôi như có hàng ngàn đóa hoa nở rộ vậy, cứ hí hửng suốt đoạn đi tới chỗ chiếc xe. Ít nhất tôi có khoảng hai tiếng để trấn tĩnh lại. Tiếp đó tôi lại chợt nghĩ không biết môi trường đại học sẽ ra làm sao nhỉ. Liệu tôi có kết bạn được với ai không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương