After
Chương 3:
Cuối cùng mẹ tôi cũng chịu ra về, dĩ nhiên là sau vài giờ đồng hồ cảnh báo tôi về việc tiệc tùng với đám con trai. Bà ấy rời phòng, không quên trao tôi một cái ôm và hôn, sau đó nói với Noah rằng bà ấy sẽ chờ ngoài xe."Anh sẽ nhớ những ngày có em bên cạnh anh lắm đấy" Noah dịu dàng nói và kéo tôi vào lòng. Tôi khẽ hít vào mùi hương nước hoa nhàn nhạt, đây là món quà tôi tặng anh vào 3 mùa giáng sinh liên tiếp, và rồi thở dài. Tôi sẽ rất nhớ mùi hương quen thuộc này, cả những cái ôm dịu dàng bình yên từ anh."Em cũng sẽ nhớ anh rất nhiều, nhưng chúng mình sẽ nói chuyện với nhau mỗi ngày nhé". Tôi hứa và siết chặt vòng tay ôm anh. "Em ước gì anh nhập học trong năm nay", tôi nhõng nhẽo, vùi đầu vào cổ anh. Noah chỉ cao hơn tôi vài phân thôi, tôi thích việc anh ấy không quá cao đến mức lấn át bạn gái. Anh hôn tạm biệt tôi trong lúc mẹ ở ngoài xe bấm kèn thúc giục inh ỏi.Sau khi mẹ và Noah căn bản đã rời đi, tôi bắt đầu quay về mở túi xách cất đồ. Quần áo đã được sắp xếp gọn gàng và đặt trong cái tủ đồ nhỏ. Phần còn lại tôi treo chúng ngay ngắn trong một góc phòng riêng. Bất giác khẽ rùng mình khi nhìn về phía tường đối diện in đầy họa tiết da và thú.Tôi uể oải nằm dài trên giường. Nỗi cô đơn trống trải chợt len lỏi bên trong tôi, vậy thì sao, cô bạn cùng phòng cũng chẳng có ở đây, có cô nàng bên cạnh cũng được, cho dù tôi thực sự cảm thấy không thoải mái với bạn của cổ. Tôi có một linh cảm rằng cô nàng sẽ đi rất lâu, hoặc tệ hơn là có thể cổ thường xuyên không ở trong kí túc xá. Tại sao tôi không thể có một đứa bạn cùng phòng ngoan hiền luôn ở nhà đọc sách và học hành thôi vậy hả? Tôi tự nhủ biết đâu như hiện tại cũng là một điều tốt, vì tôi sẽ có cả một không gian cho riêng mình trong căn phòng này. Đến hiện tại tôi cảm thấy cuộc sống đại học không như là mơ, chẳng giống với những gì tôi hằng mong đợi. Cơ mà cũng chỉ mới vài tiếng trôi qua thôi mà, ngày mai sẽ tốt hơn thôi, chắc chắn là như vậy.Trước khi lên giường ngủ, tôi tranh thủ sắp xếp lại bảng kế hoạch và sổ tay, viết ra những tiết học cho cả học kỳ và những cuộc gặp mặt tiềm năng để ghi danh vào câu lạc bộ Văn học mà tôi dự định tham gia. Tôi vẫn chưa thực sự quyết định, thế nhưng đọc qua một số nhận xét chứng thực từ sinh viên thì có vẻ tôi nên thử xem sao. Tôi có viết ra kế hoạch đi ra bên ngoài trường một chuyến để mua một vài thứ cho căn phòng của mình. Tôi không có ý định sẽ trang trí theo kiểu của Steph đâu, tôi chỉ muốn thêm vào góc phòng của riêng tôi một số thứ theo sở thích. Thực tế là tôi không có xe nên việc di chuyển thế này có hơi khó khăn một chút, nếu có xe sẽ đỡ hơn biết bao nhiêu. Dù là tôi có đủ tiền từ phần thưởng tốt nghiệp cộng với tiền tiết kiệm, nhưng thật không chắc rằng có nên mua hẳn một chiếc xe vào thời điểm này hay không, vì dù sao sống trong khuôn viên của trường thì tôi cũng có thể được toàn quyền sử dụng các phương tiện công cộng. Đắm chìm trong mớ suy nghĩ về lịch trình, cô bạn tóc đỏ, anh chàng tóc vàng thân thiện với hình xăm, tôi mê man đi vào giấc ngủ với quyển kế hoạch vẫn còn nằm trong tay.Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi vẫn không thấy Steph trở về. Thực tình thì tôi muốn tìm hiểu thêm về cô nàng, nhưng với cái đà này thì chắc là không khi mà cổ là tuýp người ở ngoài cả đêm không về. Có thể một trong hai cậu con trai hôm đó là bạn trai của cổ, tôi thầm mong đó là người tóc vàng, như vậy sẽ tốt cho cổ. Tôi vớ lấy cái túi đựng đồ vệ sinh cá nhận và hướng đến phòng tắm. Tới thời điểm hiện tại, một trong những điều khiến tôi không thích nhất khi sống ở ký túc xá đó chính là phòng tắm. Sao không phải là phòng tắm riêng biệt mà lại là phòng tắm tập thể chứ? Rất là ngại và tôi thầm cầu nguyện rằng đây không phải là nam nữ dùng chung. Và rồi hy vọng của tôi dập tắt khi tôi bước chân đến cửa. Rõ rành rành trước mặt là hai ký hiệu một nam một nữ trên cùng một biển hiệu. Aishhh. Dùng chung nhà tắm với con trai thật sự không thoải mái chút nào và tột cùng khó xử. Tôi vạch sẵn kế hoạch trong đầu sẽ cài báo thức sớm một tiếng kể từ giờ trở đi với hy vọng rằng giờ đó thì nhà tắm sẽ bớt đông một xíuCái vòi sen mất rất lâu để nước trở nên ấm nóng, điều này khiến tôi bắt đầu phát hoảng vì lo sợ rằng có ai đó sẽ giật tấm màn che mỏng để lộ cơ thể trần trụi của tôi giữa cái nhà tắm nam nữ chung này. Ai nấy đều trông thoải mái trong khi sự thật đáng lẽ phải ngược lại mới đúng. Cuộc sống đại học thật quái gở. Phòng tắm thì bé xíu với một cái giá nhỏ đủ để tôi treo quần áo khi tắm rửa và thậm chí còn chẳng có không gian để duỗi thẳng tay ra phía trước. Tôi phát hiện tâm trí mình đã trôi dạt về những ngày tháng ở bên Noah và cuộc sống lúc còn ở nhà. Giữa lúc tôi còn đang ngẩn ngơ vừa xoay người qua thì chợt cánh tay bị va vào giá đỡ, áo quần thơm tho cứ thế mà rơi xuống sàn. Nước cứ thế thấm vào từng thớ vải cho đến khi cả bộ đồ trở nên ướt sũng."Đùa chắc?" Tôi gầm gừ, vội vàng nhặt đống đồ lên và khoác lên người một cái khăn tắm, ôm đống đồ nặng chịch ướt nhẹp chạy vội xuống sảnh và thầm cầu mong đừng ai trông thấy bộ dạng này của mình. Cuối cùng cũng đến được phòng mình, khẽ tra chìa vào ổ khóa cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm cho đến khi quay người lại và nhìn thấy chàng thiếu niên với mái tóc nâu đang nằm dài trên giường của Steph.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương