Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là

Chương 18: Tửu lâu gây rối



Na Lan Đức Duật quả nhiên thông minh, trả lời ngay không cần nghĩ ngợi.

“Đơn giản, có thể tính ngược từ dưới lên: người thứ ba lấy một nửa số táo còn lại của hai người trước cộng thêm nửa quả, mà phần táo này nguyên vẹn, không có quả dở, suy ra số táo người thứ ba có là 1 quả. Cứ thế tính ngược lên, người thứ hai lấy 2 quả, người thứ nhất lấy 4 quả, như vậy trong làn có tất cả 7 quả táo.” Na Lan Đức Duật tìm ra đáp án dễ như ăn kẹo, chẳng tốn chút công sức.

“Chính xác, đến lượt anh ra đề!”

“Cô dùng táo làm đề thì tôi cũng dùng táo làm đề. 100 quả táo xếp vào 6 chiếc làn, yêu cầu số táo trong mỗi làn đều bao hàm số 6, cô tính xem nên xếp như thế nào?”

“Dễ thôi, làn thứ nhất 60 quả, làn thứ hai 16 quả, bốn làn còn lại mỗi làn 6 quả là vừa hết 100 quả táo. Na Lan Đức Duật, tôi nói không sai chứ!” Tâm Di lại tiếp, “Đến lượt tôi ra đề! Một con gà mái rưỡi trong một ngày rưỡi đẻ ra một quả trứng rưỡi, sáu con gà mái trong sáu ngày đẻ ra bao nhiêu quả trứng?”

Na Lan Đức Duật cười đáp: “Người không hiểu thể nào cũng bị cô làm rối trí, thực ra rất dễ tính, tổng cộng đẻ 24 quả trứng! Tôi trả lời đúng hai câu rồi nhé.”

“Đừng vội đắc ý! Đã kết thúc đâu!”

“Đến lượt cô trả lời câu thứ hai: một sợi dây thừng chập đôi, lại chập đôi lần nữa rồi dùng kéo cắt ngang thì thành mấy đoạn?”

“Năm đoạn! Làm ơn hỏi câu nào khó chút!” Giọng Tâm Di có phần chế giễu.

“Thật không nhìn ra, cô cũng chẳng ngốc nhỉ!” Miệng Na Lan Đức Duật nói vậy chứ kỳ thực trong lòng không còn dám xem thường Tâm Di.

“Hiện có 3 lá cờ hình chữ nhật đỏ, vàng, lam và 6 cái kẹp dùng để treo cờ, hỏi có bao nhiêu cách treo cờ tất cả?” Tâm Di hỏi câu cuối cùng.

Câu hỏi này làm khó Na Lan Đức Duật rồi! Na Lan tuấn tú nghĩ ngợi hồi lâu không ra kết quả cũng không muốn hạ mình hỏi Tâm Di đáp án, chỉ ngồi đờ ra đó, chẳng nói chẳng rằng.

Thấy bộ dạng “câm như hến, im như thóc” của anh, Tâm Di ngầm thò ngón tay út khẽ chấm ruợu trong chén Na Lan rồi viết lên bàn con số 78, Na Lan Đức Duật thấy động tác này bèn ngẩng đầu nhìn Tâm Di.

“Anh nói to hơn một chút được không? Tôi nghe không rõ!” Tâm Di bắc thang cho Na Lan xuống.

Na Lan Đức Duật đỏ mặt, không dám nhìn Tâm Di, ngoảnh mặt qua một bên nói: “Bẩy mươi tám.”

”Gì cơ?” Tâm Di hỏi lại.

“Bẩy mươi tám!” Lúc này Na Lan Đức Duật hổ thẹn không để đâu cho hết, chỉ muốn tìm cái hố rúc xuống cho xong.

“Anh trả lời đúng hết, thôi, không tranh chỗ với anh nữa!” Tâm Di quay sang tiểu nhị, “Bàn kia đi!” Chẳng hề nhìn Na Lan Đức Duật, cô chọn đại một chiếc bàn ngồi xuống.

Tiểu nhị thấy mọi chuyện êm thấm, vội chạy đến lau bàn, vừa lau vừa hỏi: “Các vị gọi món gì?”

Tiểu Trúc Tử đưa cho tiểu nhị một đĩnh bạc: “Món nào ngon bưng hết lên đây, phải nhanh đấy!”

“Tiểu thư, sao tiểu thư không đấu tiếp?” Đại Hổ hạ thấp giọng hỏi.

Tâm Di cười cười: “Hắn thắng rồi thôi!”

Động tác ban nãy của Tâm Di nào lọt qua mắt Nhị Hổ: “Á, đáp án cuối cùng là tiểu thư bảo anh ta mà.”

Đại Hổ vẫn ngờ nghệch: “Sao huynh không biết nhỉ.”

Tâm Di không muốn đề cập đến chuyện này nữa bèn đổi đề tài: “Ai, hắn là cấp trên của các ngươi, sao lại không nhận ra hai ngươi?”

“Tiểu thư, thị vệ trong cung nhiều vô số kể, thống lĩnh làm sao nhận ra hết được, giỏi lắm cũng chỉ thấy quen quen, huống hồ bọn thuộc hạ vận thường phục.“ Nhị Hổ giải thích.

Lúc sau tiểu nhị bưng thức ăn lên: “Mời quan khách!”

Tâm Di vừa chộp lấy đũa vừa nói: “Đói chết được, các ngươi cũng đừng ngồi ngây ra thế, động đũa đi chứ, ở bên ngoài càng không cần giữ kẽ!” Nghe Tâm Di nói vậy bọn họ tự nhiên hẳn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Na Lan Đức Duật vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tay cầm ly rượu, thần người ra như đang suy nghĩ chuyện gì. Kỳ thực ban nãy anh đã định rời đi ngay lập tức nhưng không rõ vì sao chân anh chẳng muốn nhích đi mảy may.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt đọng lại trên người Tâm Di: “Sao mình lại thua cô ta chứ?! Na Lan Đức Duật, ngươi thật đáng xấu hổ! Nhưng nói gì thì nói, cô ấy cũng giữ thể diện cho mình, ít nhất ‘được lý biết dừng’, không ép người. Ban đầu cứ nghĩ cô ấy là loại tiểu thư kiêu kỳ, ngang ngược, giờ mới biết mình sai lầm nghiêm trọng, aiya… mấy lời mình nói lúc nãy hình như có phần hơi quá, thật không nên nhìn mặt bắt hình dong. Thực ra cô ấy trông cũng đâu đến nỗi, tuy không bằng Uyển cách cách, nhưng trên đời này có mấy người xinh đẹp như Uyển cách cách chứ.”

Bên kia, Tiểu Mai Tử thì thầm vào tai Tâm Di: “Tiểu thư, Na Lan Đức Duật nhìn tiểu thư hoài!”

“Ta đâu phải mỹ nữ, có gì đáng nhìn chứ! Kệ hắn, chúng ta cứ ăn tự nhiên.” Tâm Di chẳng thèm ngẩng lên lấy một cái, chỉ vùi đầu vào những món ăn hấp dẫn trước mặt.

Mọi người lặng lẽ ăn uống một hồi… Tiểu Trúc Tử vốn hiếu động, im lặng thế này cậu ta tài nào chịu nổi, bèn gợi ý: “Tiểu thư, chúng ta có thể oản tù tì không ạ?”

“Hay đấy, nên làm thế lâu rồi.” Tâm Di cũng chịu không thấu không khí im lìm, tẻ nhạt này.

Tâm Di vừa gật đầu, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử liền lớn tiếng oản tù tì. Đại Hổ, Nhị Hổ mới đầu ngồi nhìn, sau cũng không kìm được tham gia vào.

“Thế này mới phải, tự do thoải mái.”

Được Tâm Di khuyến khích, bọn họ càng chơi càng hăng, Tâm Di ngồi bên cạnh rót rượu cho người thua, gắp thức ăn cho người thắng, cả bọn chơi đùa, nói cười ầm ĩ. Khách ăn xung quanh thấy bọn họ ồn ào vậy, thì thào bàn tán không ngớt.

Na Lan Đức Duật cũng không bỏ qua mọi diễn biến bên bàn Tâm Di, ánh mắt quét từ mặt xuống chân cô: “Cô ấy không bó chân, chắc không phải người Hán, không biết là con cái nhà ai? Lần đầu gặp cô gái thế này, không những ngồi chung bàn với kẻ hầu người hạ còn rót rượu, gắp thức ăn cho họ, chẳng ngần ngại gì cả.”

Bàn cạnh đó ngồi bốn, năm tên công tử nhà giàu, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt rời chỗ, bước đến bên bàn Tâm Di.

Tên đứng giữa có vẻ như đầu lĩnh nói: “Náo nhiệt nhỉ! Huynh đệ bọn tôi cũng muốn góp vui, không biết các vị có hoan nghênh?”

Tâm Di chỉ lo gắp thức ăn, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, lạnh lùng quẳng cho bọn chúng một câu: “Không hoan nghênh.”

“Chao, tiểu nha đầu không nể mặt kìa!”

Tên đứng cạnh bộ dạng như tay sai nói: “Biết bọn ta là ai không?”

Tâm Di liếc xéo kẻ đó: “Các ngươi có là ai cũng mặc, cút ra một góc, đừng làm phiền bọn ta dùng bữa.”

“Dữ ghê ta ơi, hợp khẩu vị bổn thiếu gia!” Tên cầm đầu nói.

Thái độ hung hăng càn rỡ của bọn chúng khiến Đại Hổ ngứa mắt, anh đứng bật dậy, quát: “Điếc à, không nghe thấy tiểu thư chúng ta bảo cút đi hay sao?!”

“Ngươi đuổi là bọn ta đi chắc, thế còn mặt mũi nào nữa chứ!”

Nhị Hổ thấy lũ người đó cố ý gây sự, sợ anh trai có một mình không ứng phó được, cũng đứng dậy, hỏi: “Vậy phải thế nào mới không mất mặt hả!”

“Kêu tiểu thư nhà các ngươi uống với bọn ta vài chén.”

Tiểu Trúc Tử nhổ một bãi nước bọt: “Ngươi cũng xứng?! Không tè một vũng soi xem mặt mình thế nào…”

Một tên trong đám thấy Tiểu Trúc Tử nhỏ người bèn giơ tay vỗ đầu cậu: “Tiểu tử thối, thích ăn đập hả?”

“Khốn kiếp, cả gan động tay động chân, ta thấy các ngươi không chỉ muốn ăn đòn mà còn chán sống! Ngươi có bao nhiêu cái đầu, tiểu thư nhà ta cũng dám trêu ghẹo?!” Tiểu Trúc Tử còn lâu mới sợ hắn.

“Bọn ta cũng muốn xem xem ai là kẻ chán sống.” Tên cầm đầu khẽ đá chân, nói.

Tên vừa đánh Tiểu Trúc Tử chỉ vào đầu lĩnh: “Đây là cháu ruột của Dư phi nương nương – Nguyên Thái thiếu gia, ta là anh con bảo mẫu của Phất Dực – em trai út Dư phi nương nương.”

“À, ra là hoàng thân quốc thích cơ đấy, thảm nào ngang ngược thế. Tiếc rằng hậu đài của chúng ta vững hơn ngươi nhiều.” Tâm Di nói một cách từ tốn.

Một tên tay sai nghe vậy, nhất thời không dám xem thường: “Ha, hậu đài của ngươi là ai, nói nghe xem.”

“Người đó họ Ái Tân Giác La, là chủ của chủ các ngươi.” Tâm Di đã nói rõ ràng đến thế, tiếc thay lũ công tử con nhà quyền quý này ngày thường ngang ngược quen rồi, không tên nào nghe ra.

“Haha… Thành Bắc Kinh này khối người họ Ái Tân Giác La nhưng không phải ai cũng đủ tư cách trưng lên.” Nguyên Thái ỷ có cô là phi tần của Khang Hy, chẳng chút bận tâm, nói.

“Ta đã nói đến mức đó rồi, các ngươi không chịu đi thì đừng trách ta đuổi.” Tâm Di biết nói nữa cũng vô ích, phải dùng vũ lực giải quyết mới xong.

“Ghê nhỉ, ngươi định làm cách nào đuổi chúng ta?” Bọn này cũng chẳng nhường.

“Đuổi mấy con ruồi nhiễu sự này đi.” Tâm Di phẩy tay ra hiệu cho Đại Hổ, Nhị Hổ cứ như lũ người này là mấy con ruồi bẩn thỉu ấy.

“Cút, để huynh đệ bọn ta ra tay thì không đẹp mặt đâu.” Nhị Hổ bày ra điệu bộ chuẩn bị đánh nhau.

“Hừ, rượu mời không uống… ngươi nghĩ bọn ta sợ ngươi chắc, huynh đệ, lên.” Dứt lời, vung tay định đấm Nhị Hổ, Nhị Hổ sớm phòng bị, đưa tay đỡ đòn.

Đại Hổ, Nhị Hổ và mấy tên trong bọn đến kiếm chuyện xông vào đánh sáp lá cà. Khách ăn xunh quanh thấy có người đánh lộn, sợ liên lụy đến mình, xô đẩy nhau chạy xuống lầu.

Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử không biết võ, liên thủ đối phó một tên. Tiểu Lam Tử ôm lấy tên đó, cúi đầu cắn cho hắn một phát vào hông. Tên đó vừa đau vừa buồn, ngoác miệng không biết nên hét hay nên cười. Tiểu Trúc Tử thấy vậy, tiện tay tóm bát tương ớt trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn. Mặt mày, mũi miệng toàn ớt là ớt, tên đó tức khắc nước mắt nước mũi tèm lem, thè lè lưỡi nhổ phì phì.

“Tương ớt ngon chứ!” Tiểu Trúc Tử chế giễu.

Tâm Di không nhịn được cười, hét: “Giúp hắn đổi khẩu vị.”

“Có ngay!” Tiểu Trúc Tử lại bốc một lọ gia vị khác lên, ngửi ngửi: “Dấm lão Trần Sơn Tây.”

Vừa hay Tiểu Lam Tử húc cho hắn một phát thật lực, tên đó đã cay choáng váng đầu óc, lại bị Tiểu Lam Tử húc giữa bụng, loạng choạng ngồi phịch xuống đất.

Tiểu Trúc Tử nhìn thấy thế, hét bảo: “Bóp mũi hắn.”

Tiểu Lam Tử lập tức làm theo, bóp chặt lấy mũi tên đó. Tên đó bị bóp mũi, không thở được, cố nhiên phải há miệng ra. Tiểu Trúc Tử thừa cơ đổ dấm vào miệng hắn: “Biết ngươi cay mới giúp ngươi súc miệng đấy.”

Tâm Di và Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử cười bò lăn bò càng.

Na Lan Đức Duật vừa quan sát tình hình “chiến trận” vừa cười thầm trong bụng.

Nguyên Thái nhân lúc người khác đánh nhau, lén đến ngồi cạnh Tâm Di: “Tiểu thư, họ đánh mặc họ, phần ta ta cứ uống. Chẳng hay tiểu thư là thiên kim nhà nào, lệnh tôn đương nhiệm chức vị gì? Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ tiểu thư, chúng ta làm quen nhé!” Vừa nói vừa quàng tay lên vai Tâm Di.

Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử thấy vậy, kinh hãi thét lên: “Buông tiểu thư nhà chúng ta ra.”

Tâm Di vẫn ngồi im, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái: “Bỏ móng heo của ngươi xuống.”

Na Lan Đức Duật thấy Tâm Di chẳng hoảng hốt tẹo nào, cũng không khỏi ngạc nhiên: “Đến mức này mà vẫn trấn tĩnh như thế! Lẽ nào cô ta có vũ khí bí mật gì? Không, không giống… Điểm này mình dám chắc.”

Tâm Di thò tay vào trong túi, thầm nhủ: “Muốn chết, ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của vũ khí phòng thân hiện đại, ai… vác nước hoa CD ra làm vũ khí có xa xỉ quá không nhỉ?!” Liếc qua chỗ Na Lan Đức Duật, “Gượm đã, mình phải thử xem liệu Na Lan Đức Duật có tinh thần chính nghĩa, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ hay không?”

Nguyên Thái vẫn ngồi lì ra đó: “Chắc hẳn tiểu thư cũng xuất thân gia đình quan lại, chúng ta coi như môn đăng hộ đối, nếu tiểu thư không chê…”

“Ta không chê.” Tâm Di cố tình nói.

Nguyên Thái lại càng to gan, sáp mặt vào Tâm Di: “Thật ư? A, người tiểu thư có mùi hương gì vậy? Thật đặc biệt, trước giờ chưa từng ngửi qua, để ta ngửi thêm chút nữa…”

“Đồ khốn, ngươi mà dám chạm vào ta, ta sẽ cho ngươi biết tay. Na Lan Đức Duật, ngươi không chịu giúp thì cũng coi chừng đấy.” Tâm Di quyết liều một phen.

Na Lan Đức Duật tính chờ xem Tâm Di làm thế nào ứng phó nên mới không ra tay. Lúc nhìn thấy miệng Nguyên Thái sắp chạm vào má Tâm Di, Na Lan tuấn tú không thể khoanh tay ngồi nhìn nữa. Anh gắp hạt lạc trong đĩa lên, dùng sức ném đi, hạt lạc bắn trúng bàn tay Nguyên Thái gác trên vai Tâm Di.

Nguyên Thái lập tức nhảy dựng lên, không đợi hắn kịp mở miệng hỏi, một hạt lạc khác đã bắn trúng môi hắn, trước sau chỉ cách có hai giây.

Tâm Di nhếch miệng cười, mắt nhìn Na Lan Đức Duật, thầm nghĩ: “Còn đáng mặt nam nhi.” Trong khi đó Na Lan Đức Duật vẫn làm ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình, gắp một hạt lạc đưa lên miệng.

Nhìn một vòng không thấy ai ngoài Na Lan Đức Duật, Nguyên Thái cười nhạt, bước đến bên Na Lan Đức Duật, gõ gõ mặt bàn, hỏi tội: “Na Lan Đức Duật, ngươi thích chõ mũi vào chuyện người khác nhỉ!”

Na Lan Đức Duật bình thản trả lời: “Tôi ngồi đây nãy giờ, có nhúc nhích đâu!”

“Ngươi được lắm! Dám đắc tội ta, không sợ ta mách Dư phi nương nương ư?” Nguyên Thái bê Dư phi nương nương ra dọa.

“Dư phi nương nương có thể bênh ngươi, nhưng nếu để hoàng thượng biết, ta e ngươi sẽ rất thảm.” Na Lan Đức Duật phản bác thẳng thừng.

Nguyên Thái nghĩ thấy Na Lan Đức Duật nói cũng phải, việc này mà kinh động đến Khang Hy, chắc gì đã dễ thoát thân, tuy không cam tâm nhưng… đành quát gọi đám tay sai: ”Dừng tay, không thấy Đại nội đệ nhất cao thủ ngồi đây sao, đừng bôi gio trát trấu vào mặt ta!”

Đám tay sai nghe lời ngừng tay. Bọn chúng không đánh nữa, Đại Hổ và Nhị Hổ cũng chẳng tham chiến.

“Na Lan Đức Duật, chúng ta cứ đợi mà xem!” Nguyên Thái bực tức cảnh cáo Na Lan, dẫn đàn em lũ lượt bỏ đi.

Chủ tiệm được tin chạy đến hiện trường, nhìn thấy bàn ghế gãy đổ chỏng chơ, bát đĩa rơi vỡ, đồ ăn thức uống văng tứ tán, mặt mày thiểu não, lắp bắp mãi không thành lời: “Đây, đây…”

Tâm Di đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử ném một đĩnh nguyên bảo lên bàn: “Chỉ nhiều không ít, tiểu thư nhà chúng ta không giống lũ người đó, tuyệt đối không để ông phải thiệt.”

Chủ tiệm cảm kích nói: “Đa tạ tiểu thư, hay là bổn tiệm chuẩn bị bàn khác cho tiểu thư?”

“Không cần, ông còn phải dọn dẹp đống lộn xộn này nữa, chúng ta cũng về thôi.” Tâm Di chẳng còn tâm tư đâu mà ăn với uống.

Tâm Di đến bên cầu thang, vừa hay Na Lan Đức Duật cũng đi đến, hai người đều dừng lại, ra hiệu nhường đối phương. Na Lan Đức Duật lùi về sau một bước, Tâm Di khẽ gật đầu với anh: “Đa tạ!” Nói xong bước xuống cầu thang, sáu người còn lại vội nối gót theo sau. Xuống được nửa đường, Tâm Di lại ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Tâm Di mỉm cười với Na Lan, nhanh chân đi tiếp, mắt Na Lan Đức Duật vẫn tiếp tục dõi theo bóng Tâm Di: “Thật là một cô gái đặc biệt!”

Nhìn đám tàn tích, anh chỉ biết lắc đầu, bước xuống cầu thang, ra đến đường, Na Lan Đức Duật không khỏi đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không còn thấy bóng bọn Tâm Di đâu nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...