Ai Đáng Thương Hơn?

Chương 20: Đi Chơi



Vẫn theo thông lệ về nhà tới nơi, tắm sạch một lượt Khởi Niên hí hửng lăn vài vòng trên nệm ngửa cổ xuống giường, còn chân thì tàn nhẫn chà đạp em gấu bông. Sau một ngày mè nheo mất hết mặt mũi cậu thành công câu cá dính câu tức là hoàn thiện tiêu chí mối quan hệ bạn bè nên có. Khởi Niên cười hì hì ấn vài cái vào avatar nguyên bản một màu trắng, cái tên hiển thị ngắn gọn: Tầm

Nhìn sơ một lượt đến tiểu sử cũng chỉ có vỏn vẹn một dấu chấm. Còn hầu như không đăng hay share bất kì bài viết nào. Trên khung trò chuyện có gợi ý chào hỏi bạn bè mới, Khởi Niên cắn môi tích nhẹ.

Niên Thượng: [*Nhãn dán sư tử quơ móng vuốt vẩy chào*]

Khởi Niên nhân tiện check story trong vòng bạn bè, giữa chừng nổi lên một bong bóng chat, avatar là một chiếc cằm nghiêng không thấy hết toàn khuôn mặt. Khởi Niên lật sấp người tì cằm lên cánh tay, nhìn khung trò chuyện hồng nhạt.

Ngon đánh tui đi: [*Nhãn dán mèo con chớp mắt long lanh*]

Ngon đánh tui đi: [Làm nháy không cưng?]

Khởi Niên tắt nắng, nhấn vài cái.

Niên Thượng: [Cậu nói chuyện đàng hoàng không được hả?]

Ngon đánh tui đi: [Nhắn tắt cho tiện. Chỗ cũ nha. Mười lăm phút nữa có mặt.]

Niên Thượng: [*Nhãn dán sư tử cầm roi răn đe* Cậu lại bỏ cơm. Tôi còn chưa ăn, cậu cũng vậy. Gấp gì?''

Khởi Niên nhăn mặt chờ đối phương trả lời, một phút, hai phút, năm phút. Không có hồi âm.

Khởi Niên: ''...'' Đi thiệt luôn đó à.

Vùng người dậy, Khởi Niên mở tủ chọn kiện quần áo hợp thời trang. Một cái áo sơ mi đen cùng một quần đen rách gối, nhìn vào gương còn lấy keo vuốt tóc, xịt vài vòng nước hoa. Khởi Niên nở nụ cười nhìn chính mình trong gương phán:

''Ngầu quá xá.''

Khởi Niên bước nhẹ nhàng xuống lầu đến kệ giày cao lấy một đôi Nike phối cùng outfit.

Trần Thu Nguyệt chống nạnh đứng một lúc lâu, lên tiếng: ''Không ăn cơm định đi đâu?''

Khởi Niên té chúi nhủi, đập đầu cái ''binh'' vô tường, ai oán cất giọng:

''A ui! Mẹ làm con hết hồn. Mẹ mới về hả?''

Trần Thu Nguyệt xoa đầu chỉnh tóc lại cho thằng con nói: ''Ừ. Đi đâu mà ăn bận như bỏ nhà đi bụi?''

Khởi Niên phủi vạt áo thẳng thớm, cười nói: ''Lan rủ con đi chơi. Chút con về ăn sau.''

Trần Thu Nguyệt lúc này mới cho qua: ''Là Lan thì được, đi sớm về sớm.''

Khởi Niên tựa cù trỏ trên tường đặt tay lên trán tạo một tướng đứng nhoẻn miệng cười:

''Mẹ thấy con mặc đẹp trai không?''

Trần Thu Nguyệt quay lưng đi thản nhiên nói: ''Chẳng khác nào cục c*t thằn lằn.''

Cùng lúc nghe tiếng oán than réo rắt của thằng con vọng ngập không gian: ''Á, mẹ kỳ cục. Con rõ đẹp mà.''

Khởi Niên đón taxi mất mười phút là tới nơi, nhìn đồng hồ hiện tại là 6 giờ chiều.

Hoàng hôn lặng mất bóng để tấm màng đen bao trùm bầu trời thưa thớt vài ánh sao.

Nhiều xe điện con chạy vòng theo tâm điểm trên sân rộng. Có nhóm tập trung một chỗ bật những bảng nhạc hip hop thành thục tung killl. Khởi Niên chen dòng người qua một lúc thì bắt gặp người hẹn ''làm một nháy.''

''Lâu rồi không gặp nhớ cậu quá.'' Một người nhào vào lòng Khởi Niên ôm eo cậu.

Khởi Niên xoa đầu người ta: ''Cậu gầy quá. Lại bỏ bữa.''

Người trong ngực đứng thẳng người còn cao hơn hẳn Khởi Niên vài xăng ti mét. Trên người nọ mặc một cái áo ba lỗ đen lộ hai cánh tay trắng nõn thon dài, trên xương quai xanh tinh tế có treo lủng lẳng mặt dây chuyền thánh giá.

Cậu trai xoay vài vòng nghiêng đầu cười: ''Gầy mới đẹp ha?!''

Khởi Niên dắt tay cậu trai đến chỗ ghế đá trống ngồi, chau mày nói: ''Ốm nhom gió thổi bay mất.''

''Nhớ cậu quá. Phải chi tôi cố thi theo cậu.'' Cậu trai lại ôm bụng Khởi Niên, ngửa đầu nhìn cậu.

Khởi Niên dũi tay đè vài lọn tóc loe hoe của cậu trai: ''Do cậu không cố gắng.''

Cậu trai cười hì hì ngồi buông tay khỏi cái ôm, vén áo lên, hào hứng nói:

''Cậu xem nè. Tôi mới xỏ khuyên vào rốn, đẹp không?''

Khởi Niên trừng lớn mắt: ''Trời đất ơi. Đoạn Lan cậu khùng à? Đau chết luôn. Vừa tốn tiền vừa mất thịt, sao cậu dại dột thế?''

Đoạn Lan bật cười vỗ đùi Khởi Niên: ''Cậu làm như tôi rọc thịt bán không bằng? Mà công nhận đẹp đúng không? Cậu nhìn làn da mịn màng của tôi này, trên cái bụng thon gọn đính hột kim cương sáng lấp la lấp lánh chẳng khác nào một bảo vật quý báu? Ôi nó đẹp, khí chất đẹp trai của tôi lại tăng thêm một bậc.''

Khởi Niên ghé đầu sát nhìn gần sau đó nghiêm mặt lắc đầu: ''Thú thật tôi lần đầu thấy con trai xỏ khuyên rốn. Cái thú vui làm đẹp này thường dành cho mấy đứa con gái mà.''

Đoạn Lan bỏ áo xuống chống tay lên thành ghế cười nói: ''Con trai làm mới độc lạ, nhiều thầy cô có muốn kiếm cớ chỉ chỏ cũng không được. Trừ khi tôi vạch tận mắt cho coi.'' Nói rồi cậu đứng lên lấy hai đôi freeline trong balo ra: ''Đi thôi.''

Freeline:

Khởi Niên nhận một đôi đặt dưới chân, hai người cùng song song chạy băng băng trên quảng trường, giọng nói Khởi Niên lẫn trong tiếng gió: ''Trần Bách Chiến còn gây sự với cậu không?''

Đoạn Lan đẩy một miếng sắt rời khỏi chân, một chân còn lại giữ thế cân bằng rong ruổi bắt đủ đôi như ban đầu, điềm tĩnh nói: ''Vài ba hôm, hắn tùy hứng.''

Khởi Niên rầu rĩ nói: ''Rốt cuộc cậu mắc nợ gì hắn đâu? Cậu có nói cho người nhà không? Thứ xấu xa suốt ngày thích làm khó người khác.''

Đoạn Lan xoay một vòng lướt qua dòng người bình thản nói: ''Chắc hắn chỉ thích làm khó một mình tôi.''

Khởi Niên né dòng người, thở dài đuổi theo Đoạn Lan: ''Như vậy thì không được. Phải có cách chứ. Hắn đối xử với cậu như vậy.'' Khởi Niên sượt người tránh khỏi xe điện nói lớn hơn một tí:

''Thì chẳng khác nào bạo lực học đường.''

Đoạn Lan cười chạy sáp lại câu vai Khởi Niên: ''Trần Bách Chiến hắn hiếu thắng thôi. Không sao đâu, dù tôi không có nổi một người bạn nào.'' Cậu nhìn những ngôi sao lấp lóe trên trời nở nụ cười xán lạn: ''Thì tôi vẫn còn cậu mà.''

Khởi Niên ôm vai bạn thân vỗ lưng an ủi, mũi có chút chua sót dựa đầu vào vai Đoạn Lan.

''Kẻ hiếu thắng'' ở một góc nào đó nóng tái mặt quăng luôn điện thoại may là có người bắt kịp.

''Đại ca, anh bớt giận. Điện thoại mua bằng tiền mà anh.'' Đàn em bên cạnh cẩn thận nhét trả vào túi áo sơ mi đi học chưa thay của Trần Bách Chiến.

Trần Bách Chiến đập tay lên cái kính xe máy đang ngồi làm cái xe lung lay khiến cả đám đàn em ngồi quanh đó giật mình ôm đầu sợ xe ngã đè lên người, tim đập mạnh không thở nổi như phải nhờ 113 chở đi cấp cứu.

Trần Bách Chiến nghiến răng hướng mắt về đôi trẻ ôm nhau giữa đám người xung quanh. Ánh đèn vàng nhấp nháy rọi xuống hai người trở thành một điểm sáng càng khiến hắn bực bội hơn:

''Đồ lẳng lơ. Nói không gay lọ mà giữa ban ngày ban mặt ôm trai hun hít.''

Đàn em theo hướng đại ca nhìn rụt rè nói: ''Bây giờ là trời tối mà đại ca. Với cả hai người, hai người họ đâu có hun hít.''

Gân xanh nổi đầy trán Trần Bách Chiến, hắn gồng cẳng tay căng cứng, khớp tay bấu chặt kêu răng rắc:

''Tao chướng mắt, đồ ẻo lả không biết giữ thân. Tụi bây coi nó mặc cái áo kìa má thấy hết luôn. Ló cái nách trắng nhách với cái cổ hốc xương, cả người ngập mùi gợi tình còn ghẹo trai cái đờ mờ tao muốn quất nó một trận.'' Trần Bách Chiến lắc cổ cái rụp: ''Đệt mẹ hồi nãy còn vén áo vạch bụng cho trai xem. Mặt dày gạ gẫm trai không biết xấu hổ. Tao muốn trói nó đập nó cho nó chừa. Tao nhịn hết nổi rồi.'' Trần Bách Chiến đứng lên.

Năm sáu tên đàn em xông lên cản lại: ''Đại ca em thấy bình thường mà. Chẳng phải hôm bữa em còn ở trần chạy nhông nhông ngoài đường sao? Vậy chẳng khác nào nói em giở trò biến thái, là thứ không biết liêm sĩ.''

''Không được đâu đại ca ơi, ở đây đông người lắm. Đánh nó bị kéo lên phường như chơi.''

''Đại ca lúc này không thích hợp.''

''Đúng vậy, xử nó sau đi đại ca. Thiếu gì thời gian.''

Trần Bách Chiến thở hắt một hơi, dõi mắt theo nụ cười của cậu trai áo ba lỗ, hắn nhếch môi:

''Ừ, từ thiện cho nó sống lâu thêm chút cũng không phải không được.'' Nói rồi ngồi lên chiếc xe thì bị chặn đường.

Một cánh tay giương ngang trước người Trần Bách Chiến.

''Đệt, thằng l*n nào đây?''

Một cậu trai cao ráo không nói năng, Trần Bách Chiến giơ nắm đấm chuẩn bị hạ gục đối phương thì trên đấm tay xuất hiện một tờ giấy hình con cá mập há miệng cắn lên, dán dính trên tay.

Trần Bách Chiến: ''...''

''Cái giống chó gì đây?'' Trần Bách Chiến giật phắt tờ giấy xuống làm đứt mất vài cọng lông

''Mày muốn chết hả?'' Trần Bách Chiến nhe răng nói.

Tầm Hân tháo balo bên vai xuống lấy ra một cái bọc nhét vào tay Trần Bách Chiến.

''Má, lạnh mày.'' Trần Bách Chiến muốn quăng rồi liếc thoáng qua đồ trong tay.

Đàn em tốt tính nhắc nhở: ''Hồi nãy đại ca oder trà sữa ấy.''

Trần Bách Chiến nhìn giấy cá mập cắn mất lông hắn, trên đó ghi: Tám ly trà sữa full topping Ăng Ăng. Tổng giá: 200.000 đồng.

Trần Bách Chiến thu nấm đấm nhướng mày nhìn shipper: ''Mày phân phát cho tụi nó.''

Tầm Hân phục vụ tới bến, tốt tính đem từng ly trà sữa đưa đến tay từng đàn em.

Ở đây có sáu tên đàn em chia mỗi người một ly, còn dư hai ly nhét vào tay người đặt hàng.

Trần Bách Chiến nhăn mặt: ''Tao uống một ly.'' Vừa nói hút một ngụm cau mày: ''Đệt mẹ ngọt gắt. Đéo biết sao nó uống được hay.''

Mấy tên đàn em mắt sáng quắt: ''Đại ca cho em ly dư đi đại ca.''

Trần Bách Chiến giương môi cười: ''Đồ dư uống con c*c, đem vứt vô thùng rác đi. Tao lỡ tay đặt dư.'' Hắn thọt tay vô túi móc ra cái bóp đếm tiền trả.

Ly trà sữa dư còn móc lẳng trên tay Tầm Hân.

Trần Bách Chiến lấy tờ màu xanh dương nhét vô tay Tầm Hân cười đểu:

''Hôm nay tao tu, không vứt bỏ đồ uống. Mày đem từ thiện dùm tao.'' Trần Bách Chiến chỉ tay về hướng hai thiếu niên đang vui vẻ nói cười trên sân quảng trường.

''Mày quăng ly này cho cái thằng mặc áo ba lỗ đen giúp tao. Thà cho nó còn hơn bỏ phí.''

Tầm Hân lấy bóp thói tiền thì bị cản, Trần Bách Chiến nhướng mày nói: "Tao bo mày, vận chuyển đồ thừa cho nó hộ."

Tầm Hân gật đầu một mạch đi thẳng tới, sau đó hắn ngạc nhiên cùng Khởi Niên đối mặt.

''Tầm Hân.'' Khởi Niên cười rộ chạy tới.

''Sao cậu ở đây?''

Trần Bách Chiến gắt giọng đập cái bốp lên đầu xe, đứng phắt dậy:

''Má, tao nói vứt cho thằng áo ba lỗ. Ụ mẹ, nó đui!''
Chương trước Chương tiếp
Loading...