Ai Gia, Có Hỉ

Chương 10



Ta vốn muốn chạy về Thái Miếu vì tiên đế tụng kinh, Thường Trữ lại nói ta biết, giờ lành tụng kinh đã qua, mấy vị vương phi đã thay ta tụng kinh trước rồi.

Xe ngựa lộc cộc rung rung chuyển động, mã phu vẫn điều khiển xe có nghệ thuật như trước, một chút xóc nảy ta cũng không thấy. Nhưng lần này tâm tình ta khác hẳn lần trước. Ta cực kỳ cảm khái, không ngờ trong ngày giỗ lại nháo ra chuyện lớn như vầy. Nếu tiên đế biết ta chưa niệm kinh cho hắn mà đã chạy đi thương thảo chuyện mưu phản, chắc chắn sẽ tức giận đến mức bật lăng mộ sống dậy.

Thấy ta trầm mặc không nói gì, Thường Trữ mở miệng nói: "Sau khi hồi cung, bảo Thái y kê cho ngươi mấy đơn thuốc an thần, thấy ngươi tình thần bất ổn, chắc vừa rồi kinh hách quá độ. Ai, nghĩ cũng thấy lạ, nhiều người bảo vệ như vậy, cuối cùng vẫn bị bắt cóc đi. May là bệ hạ lập tức ra lệnh Ninh Hằng tới cứu ngươi, bằng không lúc này làm sao còn gặp được ngươi nữa."

Ta nói: "Ninh Hằng tới cứu nhanh thật."

Thường Trữ vén rèm lên, ta nhân tiện cũng nhìn ra, Ninh Hằng mặc trang phục tướng quân, lưng ưỡn thẳng cưỡi ngựa đen đi dẫn đầu. Thường Trữ khẽ cười một tiếng: "Ninh Hằng đối với ngươi là thật lòng, ta chưa bao giờ thấy Ninh Hằng nôn nóng như vậy, vừa rồi hắn suýt nữa đã một thân một mình xông vào cứu ngươi."

Ta hơi sửng sốt, Thường Trữ câu nói tiếp theo đã nói ra nghi hoặc của ta, "Hay là oa nhi trong bụng ngươi là của Ninh Hằng?"

Ninh Hằng người này thoạt nhìn cương trực, trung thành và tận tuỵ, không nghĩ tới hắn có thể diễn trò tới mức độ này. Nếu không phải ta sớm đã biết Ninh Hằng là người của Hoàng đế, ta chắc chắn đã bị hắn lừa.

Ta nâng mắt nhìn lại bóng lưng Ninh Hằng, nói: "Cũng có khả năng."

Thường Trữ lúc này có chút cảm khái nói: "Nghe nói Ninh Hằng là cô nhi, về sau không biết sao lại tham gia quân doanh. Một cô nhi mà có thành tựu như hiện nay, thật là không tồi. Mà ta nhìn tướng mạo của Ninh Hằng, có vẻ giống người Giang Nam. Môi hồng răng trắng mày rậm tuấn tú, chỉ nhìn qua, còn tưởng là một thiếu niên mới lớn."

Ta cười ra tiếng: "Ừm? Đấy không phải quá phù hợp với yêu cầu nam hầu của ngươi sao? Nếu ngươi muốn thu hắn về phủ công chúa, thì đi nói với Hoàng đệ của ngươi một tiếng đi."

Thường Trữ cười nói: "Quán Quán, ta sao dám tranh với ngươi chứ?"

Không thể không nói, Thường Trữ là đệ nhất mỹ nhân Đại Vinh đúng không phải là giả, nụ cười này của nàng, đôi mắt phương lưu chuyển, chỉ nhìn thôi đã hồn phi phách tán. Ta hai tay giơ lên véo má Thường Trữ, "Ta thật sự cảm thấy tất cả nam nhân trên đời đều phải quỳ gối dưới váy của ngươi."

Thường Trữ cười thê lương, "Cho dù có cả vạn người, nhưng chung quy ta chỉ cần một người mà thôi."

Ta rút hai tay về, trong đầu hối hận mình lại đề cập tới chuyện thương tâm của Thường Trữ rồi. Chẳng biết Phò mã kia có phải mắt mù rồi không, Thường Trữ của ta tốt đẹp thế này, Phò mã kia đúng là chướng mắt, lại nhìn lọt mắt một tỳ nữ dung mạo không đẹp, nhưng ta cũng đành cam chịu, năm đó Triệu gia tam tiểu thư, cầm kỳ thư họa cũng chẳng so bì được với ta, tại sao Thẩm Khinh Ngôn lại yêu thích nàng ta?

Lại nhớ tới vừa rồi Thẩm Khinh Ngôn nói với Bình Trữ hoàng thúc một câu —— may mà ngày thường Thái hậu giả bộ có tình cảm với ta. Lời này đúng là đau thấu tâm can ta, lúc này nhớ tới lại đau nhức không thôi.

Ta vén rèm lên, bên ngoài gió thổi vù vù, chân trời mây đen cuồn cuộn, cảnh thê lương như lòng ta vậy. Đột nhiên, một tấm sấm nổ rền vang, nháy mắt mưa to đổ xuống tầm tã.

Mùi bùn đất ẩm ướt thổi tới, thị vệ cung nữ xung quanh mặt không đổi sắc vẫn tiếp tục đi trên đường, ta nhìn Ninh Hằng lưng thẳng tắp đi phía trước, quay sang nói với thái giám đi cạnh xe ngựa: "Dừng lại đi, tới dịch trạm phía trước nghỉ, đợi mưa tạnh lại rồi đi tiếp."

Thường Trữ nhìn ta, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, "Thương xót Ninh Hằng rồi hả?"

Ta liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Không, ta muốn nôn." Lời này còn chưa dứt, ta đã thuận tay bắt lấy hộp đựng đồ ăn, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Lúc thái giám đỡ ta xuống xe, ta đã nôn tới cả người không còn chút sức lực nào, sắc mặt cũng kém tới không thể kém hơn nữa.

Khi Ninh Hằng nhìn thấy ta, ta đang suy yếu nằm bò trên đệm ghế, mày hắn nhăn nhăn, Thường Trữ rất hợp thời lạnh nhạt nói một câu: "Đây là nôn nghén." sắc mặt Ninh Hằng lập tức biến đổi, thấp giọng hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"

Ta vô lực nói: "Nôn mãi cũng thành thói quen."

Trước đó một lúc khi ói, Thẩm Khinh Ngôn cũng ở đó, hắn chỉ kinh ngạc nhìn ta, ngay một câu hỏi han cũng không nói. Đúng là lúc không giả bộ, Thẩm Khinh Ngôn đối xử với ta thật lạnh nhạt a.

Ninh Hằng thần sắc có chút phức tạp, ta thấy hắn đứng đó muốn nói mà chẳng biết nói gì, đứng đó đầu gỗ người cũng thành gỗ luôn, ta thấy thật là chướng mắt, ta khoát tay, "Ngươi lui ra đi, những người khác cũng lui ra đi."

Lúc Ninh Hằng lui lại tới gần cửa, ta lại gọi hắn lại, "Đem cô nương hôm nay bắt được tới đây, ai gia muốn đích thân thẩm vấn nàng."

Ninh Hằng lại nói: "Bên Đại Lý tự..."

Đúng là đầu gỗ, quy củ, tuyệt không hiểu được biến báo (dựa theo tình hình mà thay đổi),ta mặt bình tĩnh nói: "Ai gia muốn thẩm vấn, chẳng lẽ Đại Lý tự không cho ai gia thẩm vấn sao?"

Thường Trữ nói: "Ninh Hằng, ngươi đi áp giải cô nương đó tới đây, để Thái hậu thấm vấn có sao đâu? Thái hậu thẩm xong, Đại Lý tự cũng thẩm vấn lại mà."

Ninh Hằng lúc này mới đáp ứng.

Ta nói với Thường Trữ: "Ninh Hằng người này, so với đầu gỗ còn cứng nhắc hơn."

"Cứng nhắc thì cứng nhắc, Ninh Hằng cũng là tận trung với cương vị thôi. Việc này nếu theo quy củ thì để Đại Lý tự thẩm vấn, Quán Quán, ngươi hôm nay tâm tình thật bất ổn."

Thường Trữ vừa nói, ta mới phát giác đúng là như thế. Ta nghĩ kĩ lại, kỳ thật Ninh Hằng vừa rồi nói cũng không sai, việc này phải làm theo trình tự, chẳng qua hôm nay ta cảm xúc không được tốt, mới đem tức giận đổ hết lên người Ninh Hằng.

Ta cũng không muốn yếu thế, nói luôn: "Đúng là mang thai tính tình thật bất thường."

Thường Trữ cười cười, quay đầu màn mưa ngoài cửa sổ, buông tiếng thở dài, nói: "Mưa này chắc cũng phải kéo dài vài canh giờ, hôm nay ngươi gặp kiếp nạn, ta cũng bị không ít kinh hách, ta tới phòng cách vách nghỉ chút đã."

Thường Trữ vừa đi, đuôi mày ta cũng giãn ra. Kỳ thật ta thấy thương xót cô nương kia, tính định cùng nàng nói cho khớp lời khai, cho nàng một con đường sống. Nếu không, tới lúc Đại Lý tự thẩm vẫn, cứ chiếu theo pháp lệnh Đại Vinh, cô nương này nhất định hai chân đi vào, nằm khiêng ra.

Chỉ trong chốc lát, Ninh Hằng đã tự mình áp giải cô nương kia tới. Cô nương kia cũng thật đáng thương, cả người ướt sũng, trên mặt dính không ít bùn đất, cả người bẩn bẩn nhếch nhác.

Ta bảo Ninh Hằng ra ngoài, Ninh Hằng cũng không gây khó dễ chẳng nói chẳng rằng trực tiếp lui ra ngoài. Ta sai Như Ca cùng Như Họa bên cạnh đi lấy điểm tâm, trong phòng chỉ còn lại ta với cô nương kia.

Ta lấy khăn tay đưa cho nàng, "Ngươi tên là gì?"

Nàng dùng sức lau lau mặt, hít hít mũi rồi mới nói: "Ta gọi là Nhạn Nhi."

"Tuổi?"

"Mười sáu."

"Vì sao lại bắt cóc ai gia?"

Nhạn Nhi mắt mở to nhìn ta, "Ta nghe nói Thái hậu tuyệt sắc khuynh thành, nên mới bắt cóc về nhìn một chút."

Bình Trữ hoàng thúc này tìm từ cũng qua loa quá rồi, Đại Lý tự khẳng định là sẽ nghi ngờ. Ta dở khóc dở cười nói: "Ngươi là chủ mưu à?"

Nhạn Nhi nói: "Ta biết võ công, một cánh tay cũng có thể nhấc định một cái đỉnh trăm cân."

Chẳng biết vì sao, ta càng nhìn cô nương này lại càng thấy quý mến, ta nhìn khắp xung quanh, đè thấp thanh âm nói: "Nhạn Nhi, có muốn sống sót không?"

Nàng gật đầu liên tục, nhưng sau nghĩ kĩ nàng lại lắc đầu, nói: "Nhưng mà..."

Ta đưa tay lên làm động tác "suỵt", nháy mắt mấy cái với nàng, nói: "Ai gia sẽ bảo vệ ngươi bình an, những vấn đề còn lại ngươi không cần lo lắng, ai gia sẽ xử lý."

Ta cứu Nhạn Nhi cô nương này, một phần cũng là vì nàng làm ta nhớ tới chính mình tâm tình bấn an khi bước trên Kim Loan Điện đối mặt với văn võ bá quan, khi đó ta cũng chỉ mới mười tám, xung quanh không một người thân thích. Có lẽ tâm tình Nhạn Nhi này so với ta năm đó cũng chẳng khác biệt.

Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, tiện thể làm việc tốt tích đức luôn.

Như Ca cùng Như Họa lúc này đã bưng điểm tâm tiến vào, lúc mở cửa ra, mắt ta thoáng nhìn thấy Ninh Hằng đứng ngay bên ngoài, nghĩ ngợi có vẻ mấy lời vừa rồi của ta hắn cũng không nghe thấy.

Ta nghĩ kĩ lại lần nữa, thấy chẳng có vấn đề gì không ổn. Ta hừm hừm cổ họng, rồi gọi Ninh Hằng tiến vào.

Ta để Ninh Hằng ngồi xuống, Ninh Hằng không chịu, ta nghiêm mặt, "Ninh Hằng, ngươi lúc ở tẩm cung của ai gia thật là nghe lời."

Ninh Hằng khuôn mặt phút chốc đỏ lên, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Ta đem điểm tâm trên bàn chuyển đến trước mặt hắn, "Nếm thử đi."

Hắn cầm lấy một miếng bánh Long Tu Cao cứng nhắc bỏ vào trong miệng.

Ta chợt phát hiện khi dễ Ninh Hằng người này, thật là rất thú vị. Thấy hắn ăn xong một miếng, ta lại tự mình rót nước trà, "Long Tu Cao có chút ngọt, uống đi không ngấy."

Ninh Hằng thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) nói: "Tạ ơn Thái hậu."

Ta che miệng cười, "Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ?"

Ninh Hằng mặt lại đỏ hồng.

Ta kéo Nhạn Nhi qua, nói với Ninh Hằng: "Hôm nay qua chuyện bắt cóc sợ bóng sợ gió một hồi, lại thấy Nhạn Nhi rất thuận mắt, thu lại trong cung ta đi. Ngươi lúc trở về cứ bẩm báo như thế với Bệ hạ là được."

Ninh Hằng uống một ngụm trà, liên tục ho khan, ta dời tay vỗ vỗ lưng của Ninh Hằng, nhẹ giọng nói: "Trí Viễn hiểu rồi thì cứ thế mà làm đi."

Ninh Hằng dồn sức đứng lên, "Thái hậu chuyện này vạn vạn lần không thể."

Ta tà tà liếc hắn một cái, "Có gì không thể chứ? Ai gia muốn một người cũng không thể sao?"

Ninh Hằng mím môi.

Ta không nói, hắn cũng không nói. Qua một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng mở miệng, "Để Đại Lý tự thẩm vấn xong, nếu cô nương này không có gì đáng nghi, vi thần sẽ tự mình đưa cô nương này tới cung cho Thái hậu."

Ta có chút tức giận, nhưng dù sao phản ứng này của Ninh Hằng ta cũng đã dự đoán được. Đại Lý tự bên kia cũng có người của ta, muốn cho Nhạn Nhi bỏ hết mọi nghi ngờ cũng không phải là việc khó. Ta vừa rồi nói mấy câu đấy cũng chỉ là đùa đùa với hắn, xem hắn phản ứng thế nào.

Thôi, tên đầu gỗ này xem ra chỉ có Hoàng đế là chịu được.

Ta lạnh mặt, nói: "Đi xuống đi."

Thường Trữ chỉ qua một khắc đã thức dậy, lúc nàng tiến vào, ta đang ngồi nhìn màn mưa bên ngoài ngẩn người, nàng ách xì 1 cái nói: "Giường ở dịch trạm này làm xương cốt ta gãy rời hết rồi."

Ta nhàn nhạt liếc nhìn nàng, "Công chúa thân thể ngà ngọc, tất nhiên là ngủ không quen rồi."

Thường Trữ giật mình, nói: "Vừa rồi Ninh Hằng lại chọc giận ngươi à?"

Ta cũng ách xì 1 cái, "Không có, hài tử trong bụng này hiếu động quá làm ta không thoải mái." Ta sờ sờ ngực, "Có vẻ lại bắt đầu muốn nôn."

Ta đúng là không nên nói tới chữ "nôn", vừa nói ra đã cảm thấy ghê cổ, Như Ca nhanh chóng bưng chậu nhỏ tới. Ta tiến gần tới bên cạnh bàn, nôn khan vài tiếng lại không nôn ra được.

Như Họa lúc này lại bưng một khay nhỏ tiến vào, ta nâng mắt lên nhìn, Như Họa nói: "Nương nương, đây là sinh gừng thang. Mấy trù nương(đầu bếp nữ) ở trạm dịch đã có oa nhi nói uống vào có thể dừng nôn."

Ta vui mừng, Như Họa đưa chén nhỏ cho ta, uống xong lồng ngực đúng là thoải mái hơn rất nhiều.

Thường Trữ nói: "Xem ra sinh gừng thang này đúng là không tồi, trù nương này cũng khá đấy, Như Vũ mỹ nhân ngươi đi thưởng nàng chút bạc đi."

Như Họa mặt không đổi sắc nói: "Dạ, công chúa." Sau đó một lúc, Như Họa lại nói: "Kỳ thật sinh gừng thang này là Ninh đại tướng quân đưa tới."

Ta sửng sốt.

Như Ca lúc này cũng nói: "Vừa rồi Như Ca thấy Ninh đại tướng quân ở trạm dịch tìm mấy vị phu nhân lớn tuổi hỏi chuyện, chắc cũng là vì cái này."

Thường Trữ từ từ nói: "Ninh Hằng đối với ngươi quả nhiên thật lòng."

Ta hạ mi mắt, tiếp tục uống sinh gừng thang. Ninh Hằng để tâm tới ta, cũng giống như Thẩm Khinh Ngôn, đều là giả bộ thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...