Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Chương 13



Mãi lúc sau chị Liên mới mang đồ đạc của nó đến. Nó vờ giận chị Liên chỉ cứ tưởng thạt liền nhanh chóng giải thích.

- Lão gia và phu nhân và quản gia Lâm không có ở nhà. Chị lại không biết đường đến đây nên phải hỏi đường mãi mới đến muộn đấy.

Xong chị ngắm nó một lượt, bật cười.

- Chị thấy em mặc bộ này đẹp rồi mà.

- Đẹp cái con khỉ ý.

Nó bĩu môi rồi lấy một bộ quần áo vào phòng tắm thay. Mặc quần áo của mình đúng là thoải mái hơn hẳn.

Hắn ga lăng xách đồ của nó lên phòng. Yaaa ~~~ Đó là một căn phòng rộng, trang trí khá đẹp chẳng kém gì căn phòng của nó. Nó đi vòng quanh phòng một vòng rồi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy. Một lúc là xong. Chợt nhận ra hắn vẫn đứng ở cửa, nó ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh không về phòng đi.

- Umm... Phòng anh là phòng đối diện. Có gì cứ gọi.

- Dạ.

Hắn ra ngoài, khẽ đóng cửa. Nó mệt quá nên nhảy lên giường chìm vào giấc ngủ luôn.

Nó mơ. Trong giấc mơ của nó, nó được ba âu yếm, được ba yêu thương. được ba đưa đi sở thú, được ba mua cho nhiều đồ chơi đẹp.....

Nhưng... Ba đi rồi, đi rất xa. Nó khóc lóc gọi theo mà ba vẫn không quay lại.. Nhưng...... Người ba trong giấc mở của nó không phải là ông Dương....

Nhưng..... Nó cảm nhận được ông ấy rất gần gũi, rất thân quen.

Giật mình tỉnh dậy, mới có 4h sáng. Nó cũng không ngủ được nữa. Mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà nghĩ về giấc mơ.

*********

Sáng sớm....

- Sao lại mắt gấu trúc thế kia? Không ngủ quen hả?

- Không có. Là em mơ thấy....

Đang định nói tiếp hai từ "ác mộng" nhưng lại không nỡ. Nó khẽ thở dài.

- Bà quản gia thái vài lát dưa chuột cho cháu.

Ăn sáng xong, hắn bắt nó nằm ra ghế sofa để hắn chỉnh chu lại sắc đẹp cho nó. Hắn nói: "Xinh thế này tự nhiên lòi ra cặp mắt gấu trúc là không ổn."

Nó phì cười. Hắn rất ân cần, chu đáo với nó. Mà khoan, hắn vừa nói nó xinh sao? Đây có thể coi là một lời khen được không nhỉ?

Đến lớp, Vy cố gắng tỏ ra vui vẻ chào mọi người. Nhưng hình như cái miễn cưỡng ấy không qua nổi mắt Trần Kỳ. Cậu ngồi cạnh nó, đưa cho nó cây kẹo mút, hỏi nhỏ:

- Cậu không sao chứ.

Nó nhận lấy cây kẹo, bóc ra ăn luôn, trả lời.

- Tớ ổn.

Tưởng Kỳ sẽ an tâm, ai ngờ cậu ta cốc nhẹ vào đầu nó một cái, mắng yêu.

- Đồ ngốc. Cậu nói là cậu ổn nhưng thật ra cậu không ổn tí nào.

Vậy sao? Đúng vậy. Nó nói là nó ổn nhưng thực chất nó không ổn tí nào. Nó thấy cực kì mệt mỏi. Giờ ra chơi, Ân và Kỳ bắt nó xuống phòng y tế nằm. Sau đó hai cô cậu còn mua bánh ngọt cho nó ăn nữa. Khỏi nói nó xúc động thế nào. Còn năm phút nữa là vào lớp, nó đuổi bằng được hai con người kia lên lớp. Nó cứng đầu quá, Ân với Kỳ đành phải nghe theo.

Chuông vào lớp, nó định chợp mắt một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Người đó kéo mạnh tắm rèm che ra, hỏi một cách lo lắng.

- Vy, em không sao chứ?

Là Minh Thiên. Nó ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn.

- Sao anh lại ở đây

- Trốn tiết.

Hắn thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nó. Trốn tiết hả? Đây là hành động của một học sinh ngoan nên làm sao?

- Em không sao chứ?

Hắn hỏi lại, đồng thời dùng má hắn áp vào má nó kiểm tra xem nó có sốt không. Má chạm má. Hành động của hắn làm cho mặt nó đỏ ửng, cũng vì thế mà má nóng hơn.

- Hình như không sốt. Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?

Nó vẫn cứ đơ đơ. Vài giây sau mới hoàn hồn lại, nó khẽ trả lời.

- Không sao. Em đỡ nhiều rồi.

- Vậy nằm nghỉ đi. Anh sang giường bên cạnh nằm.

Hắn kéo tấm chăn mỏng lên người nó rồi sang giường bên cạnh nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại quay ra nhìn nó.

Hai chap nữa vào ngày mai. Các bạn hãy dành tình cảm cho chuyện của mình nha!
Chương trước Chương tiếp
Loading...