Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 46: 46: Mối Tình Đầu Vườn Trường Tươi Đẹp Ngày Xưa Của Chu Duật



Chu Duật đứng trên ban công, sau lưng anh chính bầu trời xanh cao thăm thẳm, anh mặc một chiếc áo thun màu trắng giống như sinh viên tràn ngập không khí của tuổi trẻ.

Kiến trúc sư vẫn nhìn Chu Duật không chớp mắt với vẻ mặt vui mừng.

Chu Duật gật đầu rồi nói chuyện với kiến trúc sư: “Chào em.”

Được Chu Duật trả lời lại, đôi mắt của kiến trúc sư càng vui mừng hơn, đôi mắt trở nên long lanh, sinh động: “Đàn anh, hoá ra anh sống ở đây sao, ở chỗ này có vài căn nhà là do em thiết kế, nếu em sớm biết ở đây có một tôn đại Phật như anh thì sao em có thể múa rìu qua mắt thợ được chứ!”

Kiến trúc sư lại tò mò hỏi tiếp: “ Đàn anh, anh có thể cho tụi em một câu trả lời chính xác được không? Xin anh đó, chủ đề trên diễn đàn đã bàn luận dài đến mức sắp hơn một trăm trang rồi.”

Câu trả lời?

“Là BBSyouth sao?”

Kiến Trúc sư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “ Đúng, đúng vậy, cô cũng biết trang diễn đàn đó sao?”

“Tôi cũng là cựu học sinh của Hoa Tế.”

Trần Vũ biết diễn đàn này là của sinh viên, trên đó ngoại trừ tư liệu học tập ra thì thứ được yêu thích nhất trên chính là tin đồn lung tung, bầu chọn hoa khôi của trường nhằm thoả mãn hormone mà sinh viên đại học không thể phát ti3t.

..

Nhưng được bình luận đến hơn 100 trang thì đúng là một chủ đề quá nóng hổi.

Tâm tư hóng chuyện của Trần Vũ dâng trào: “ Chủ đề gì vậy?”

Kiến trúc sư cười: “ Đương nhiên là, tại sao đàn anh Chu Duật lại học hai văn bằng chính quy cùng một lúc, có phải vì yêu thầm một cô gái hay không? Cô gái đó là ai?”

Cô gái?

Trần Vũ sững sờ một chút: “ Hồi đại học Chu Duật thật sự xảy ra tin đồn yêu đương sao?”

“ Không có”

Ánh mắt Chu Duật lại đối diện với Trần Vũ, giọng nói đầy khẳng định: “Không có, là bọn họ nói bừa mà thôi.”

“ À…”

Vẻ mặt của kiến trúc sư đầy thất vọng: “ Em còn tưởng ở trên diễn đàn nói thật, nói đàn anh có một mối tình yêu thầm lặng đẹp đẽ.”

Trần Vũ hiểu ý, cô dứt khoát đưa vẫy vẫy tay ra hiệu cho Chu Duật đi đến chỗ cô, cô ngước đầu lên nhìn anh: “ Chu Duật, cậu có muốn xuống đây nghe một chút tin đồn về mối tình đầu yêu thầm năm xưa của cậu không?”

Ánh mắt Chu Duật dừng lại trên khuôn mặt của cô, lúc cô cười lên, má hơi phồng ra, vừa trắng vừa mềm mịn nhìn qua đã khiến người khác muốn véo.

Anh chỉ trả lời một câu: “ Chờ chút” sau đó rời khỏi ban công, trên ban công không còn bóng người.

Kiến trúc sư chưa bao giờ nghĩ rằng có thể cùng ngồi một chỗ với thần tượng hồi đi học của bản thân, vui vẻ đến mức suýt nói không nên lời, cô cầm lấy tay Trần Vũ: “ Cô Trần, cô cũng từng học ở Hoa Tế nhưng cô thật sự chưa bao giờ nghe tin đồn bát quái của đàn anh thật sao?”

Trần Vũ nuối tiếc lắc đầu.

Cô nhìn Chu Duật lúc này đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, tất nhiên Chu Duật cũng không biết chuyện này.

“Theo tin đồn, đàn anh Chu có một bức tranh rất thần bí, bức vẽ này, hình như là do đàn chị đó tặng.”

Trần Vũ nghe câu đầu tiên suýt nữa đã phá ra cười, cái này cũng quá tầm thường rồi.

Kiến trúc sư thấy Trần Vũ không tin, vội vàng hỏi Chu Duật: “ Đàn anh, cái này không phải là giả đó chứ? Bởi vì chuyện này hình như do bạn cùng phòng của anh nói.”

Trần Vũ lập tức ngừng cười, cô ngạc nhiên nhìn về phía Chu Duật: “Thật sự có hả?”

Chu Duật: “Ừ.”

Vẻ mặt Trần Vũ lập tức nghiêm túc trở lại, có vẻ câu chuyện mối tình đầu thầm thương trộm nhớ cũng có vài phần đáng tin.

“ Bức tranh này hình như là do đàn chị vô tình làm rơi, đàn anh Chu nhặt được, coi bức tranh đó không khác gì bảo bối, lặng lẽ cất đi.

Đây cũng chính là lý do mà đàn anh Chu muốn học ngành thiết kế kiến trúc.

Nghe đồn, đàn anh vì muốn được gặp đàn chị mà ngày nào cũng lên lớp không bỏ sót buổi nào, còn cố tình ngồi ở vị trí dễ nhìn nhưng đàn chị mãi mà vẫn không thèm nhìn đến đàn anh Chu.

Hơn nữa lúc đó đàn chị đã có bạn trai, vì thế đàn anh không dám chủ động tán tỉnh chỉ có thể im lặng, đứng một bên nhìn chị ấy yêu đương.”

Kiến trúc sư còn bị chính lời nói của mình cảm động,

“Sau này khi đàn anh làm luận văn tốt nghiệp đã làm một bản thiết kế vô cùng chuyên nghiệp, xuất sắc tên là “Nhà” được giáo viên cho điểm siêu cao, tới bây giờ bản thiết kế đó vẫn được trưng bày ở hành lang của trường.”

Trần Vũ nghe đến đó cảm thấy đủ rồi, hoá ra chuyện bát quái mà Tiểu Mính nói với cô lúc ở viện nghiên cứu đều đến từ diễn đàn của trường.

Nhưng cô gái đó không phải học khoa kiến trúc, lần trước Chu Duật đã nói không phải rồi.

Hai đôi mắt lén lút nhìn vào đương sự.

Chu Duật bắt gặp ánh mắt của Trần Vũ, trong lòng anh cảm thấy buồn cười.

“ Khụ khụ” Trần Vũ ho khan hai tiếng, ra vẻ mình không biết gì hết, tay phải nắm lại giả làm micro rồi đưa đến trước mặt Chu Duật: “Xin phép được hỏi đương sự có gì giải thích không? Xin hỏi bây giờ đã theo đuổi được “cô gái đó” chưa?”

Vẻ mặt kiến trúc sư cũng sáng lên đầy vẻ tò mò, chăm chú nhìn anh.

Trần Vũ và kiến trúc sư gần như nín thở.

Gió mùa thu thổi dịu dàng, thổi vào toà nhà số 26 rồi thổi vào trong phòng 1601, kẹp trong quyển sách của khoa kiến trúc là một bức tranh.

Trên bức tranh đó là những nét vẽ ngây ngô, non nớt so với tác phẩm của một sinh viên chính quy thì bức tranh đó không khác gì tranh do học sinh tiểu học vẽ ra, hoặc là học sinh trung học vì muốn hoàn thành bài thi mỹ thuật mà vẽ tuỳ tiện lên tờ giấy.

Nhưng cô lại dùng màu sắc ấm áp, tô màu lên bức tranh khiến bức tranh rất nhẹ nhàng.

Đương sự, đàn anh Chu trả lời: “Vẫn chưa theo đuổi thành công, cô ấy là học sinh của Hoa Tế nhưng không phải là sinh viên khoa kiến trúc.”

Hai người đang vui vẻ gặm “dưa” đều nhất thời không nói nên lời, hai người đều bịt miệng, đàn em khoa kiến trúc nói: “ Trời ơi, hoá ra là thật sao?”

Trần Vũ nhìn anh.

Kiến trúc sư lập tức lấy lại tinh thần, tò mò hỏi.

“Nhưng…Nếu đàn chị không phải là sinh viên khoa kiến trúc vì sao đàn anh lại học thêm khoa kiến trúc?”

Chu Duật: “Không có nguyên nhân gì cả.”

Tất nhiên Chu Duật không muốn nói quá nhiều, đàn em học kiến trúc đưa tay lên rồi ra dấu kéo khoá lại: “Em hiểu, đàn anh cứ yên tâm, em sẽ không nói bậy bạ ra ngoài.”

Kiến trúc sư đối với Chu Duật là một sự ngưỡng mộ.

Chu Duật nói ra rất nhiều ý kiến trong bản thiết kế nhà và nội thất, cả những vấn đề sẽ xảy ra sau khi bàn giao nhà.

Kiến trúc sư ghi chép lại rất cẩn thận vào quyển sổ, sau đó vỗ ngực đảm bảo rằng cô sẽ làm hoàn thiện căn nhà này.

Chờ kiến trúc sư đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Chu Duật và Trần Vũ, anh hỏi: “Quyết định dọn nhà rồi à?”

“ Ừ, tớ chỉ có một mình, đâu cần phải ở một căn nhà lớn đến vậy.

Hơn nữa, họ đều biết địa chỉ nhà tớ, không tiện lắm.”

Còn không tiện cái gì thì cả hai người đều hiểu, đều biết.

Cho dù là bố mẹ Hứa Tố đột nhiên đến hay Lâm Thiên lâu lâu xuất hiện, hoặc là Hứa Tố “kiên trì” đến đối với Trần Vũ bây giờ mà nói đều là phiền toái.

Trần Vũ vươn cánh tay lên, giãn người ra: “ Không nói chuyện này nữa, không có gì thú vị.”

Chu Duật đi theo Trần Vũ ra ban công.

Trần Vũ đi ra ban công, cô kéo cánh cửa sổ từ ban công tầng 26, có thể nhìn thấy tầng 30, chỉ là giữa các tầng đều được cách nhau một khoảng cố định, cái này là đặc điểm của khu chung cư Du Thu Loan, bảo đảm khoảng cách giữa hai tầng và có thêm không gian, thời gian như vậy thì lúc mặt trời chiếu vào thì tầng trên sẽ không che tầng dưới.

Đặc điểm của khu chung cư này là trồng rất nhiều cây, nhìn thoáng qua đã thấy xanh tươi tràn đầy sức sống.

điểm xuyết ở giữa những toà nhà bằng kính ở Du Thu Loan là một hồ nước nhân tạo, trong hồ nhân tạo nuôi mấy chục con cá vàng, được ăn quá nhiều nên con nào cũng như heo, cho nên hay được dân cư trong khu chung cư đùa rằng đó không phải là cá vàng mà là cá vàng heo.

Làn gió mát thổi qua, nước gợn lên nhưng không tạo thành sóng.

Trần Vũ cầm tay bảo hộ bằng inox trên ban công, đột nhiên nhớ tới: “ Tớ muốn đập tường, có lẽ rất ồn ào, tớ có nên chuẩn bị một ít quà cho cư dân để làm quen không?”

Chu Duật: “ Cách âm ở bên đây không tốt lắm, nếu quá ồn thì có thể sẽ ảnh hưởng đến năm tầng ở dưới.”

Ở bên này cao nhất là 16 tầng, theo lý thuyết về tạp âm có lẽ sẽ ảnh hướng đến tầng 10.

Trần Vũ giống như nghĩ tới gì đó: “ Có khả năng là khi khuân vác đồ đạc sẽ gây ảnh hưởng đến hàng xóm ở tầng dưới, để tớ chuẩn bị một ít quà, đầu tiên tớ sẽ nói là tớ chuẩn bị làm lại nhà, sau đó sẽ tặng một món quà cho hàng xóm.”

Lần đầu tiên cho trang trí, thiết kế nhà là khi ở nhà ở tầng 30, nhưng bây giờ không giống như vậy.

ở đây đa phần đều đã có người vào ở.

Cô vào ứng dụng taobao để đặt mua quà xin lỗi trước, có hộp đồ dùng tắm rửa trang trí rất đẹp hoặc là một bộ ấm chén trà còn thêm nút bịt tai.

“Tớ cũng có quà sao?”

Trần Vũ quay đầu lại, ý cười nhàn nhạt trong mắt Chu Duật.

Trần Vũ nhướng mày: “Tất nhiên, cậu cũng là hàng xóm của tớ mà.”

Chu Duật nói với cô rằng cô nên chọn giấy gói tối màu vì mỗi tầng có gia đình khác nhau, ở đó nếu như không có gì đặc biệt thì đa phần đều không biết hàng xóm ở tầng trên hoặc tầng dưới còn độc thân hay đã có gia đình.

Theo phản hồi của các trường hợp thực tế, đối với phụ nữ độc thân, việc lựa chọn màu sắc an toàn có thể bảo vệ bản thân và giảm bớt những rắc rối có thể xảy ra.

“Chỉ cần cậu gửi tin nhắn, tớ sẽ tới giúp cậu.”

Chu Duật còn bảo đảm với cô nói rằng đều là hàng xóm nên giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.

Trần Vũ cảm ơn lòng tốt của Chu Duật nhưng cô cũng không để ý quá nhiều.

Công việc của anh rất bận rộn mấy ngày trước vì mưa to, gió lớn thì mới có thể tan tầm sớm.

Sau khi mua xong quà xin lỗi, Chu Duật giúp cô vứt thùng giấy, anh cúi người, dùng kéo cắt keo dán trên hộp và thông tin cá nhân, Trần Vũ đem những hộp quà tối màu để vào khu vực lưu trữ ở đại sảnh tầng một.

Khu vực lưu trữ là nơi dùng để những hộp đồ chuyển phát nhanh nằm ở vị trí dễ nhìn ở đại sảnh tầng một, chỉ cần về nhà đi qua đại sảnh đều có thể thấy được.

Sau khi cô bỏ 14 hộp quà vào đúng 14 ô vuông còn dư lại hộp quà cuối cùng màu xanh biển rất đẹp.

Cô đưa hộp quà qua cho Chu Duật : “ Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé( Sau làm còn làm phiền nhiều lắm)”

Chu Duật cười cười nhưng vẫn nhận hộp quà.

Hộp quà màu xanh biển nhìn vừa thanh lịch vừa mạnh mẽ, từng nếp uốn trên chiếc nơ đính trên hộp quà nhìn rất thanh lịch, ngón tay Chu Duật sờ lên mặt hộp quà tạo ra âm thanh sàn sạt.

Đột nhiên Trần Vũ đang đứng trước mặt anh có cuộc gọi, cô quay lưng lại với anh, mặt hơi ngẩng lên, đang lắng nghe người bên kia nói chuyện.

Cô đưa tay bóp eo, áo lông mỏng màu trắng, anh nghe thấy cô “ừ” hai tiếng sau đó lại vô thức đưa tay lên cuộn cuộn lọn tóc.

Ngón tay trắng nõn nà đến cả áo khoác ngoài cũng màu trắng, lợn tóc đen nhánh uốn quanh ngón tay trắng nõn.

Lúc trước mỗi lần Trần Vũ làm bài tập, thích nhất là dùng ngón tay cuộn tóc lại.

Chu Duật ngồi sau lưng cô, có đôi khi anh sẽ chống cằm nhìn từng lợn tóc đang bị cô cuốn lại, ngọn tóc mềm mại bị ngón tay cô vòng thành một vòng tròn nhỏ rồi lại thả xuống một chút sau đó lại cuộn tròn thêm một vòng rồi lại một vòng.

Có một lần do quá chú tâm làm bài tập, mái tóc đen dài mềm mại đã bị cô cuộn đến mức rối tung rối mù.

Cô lại nhẹ giọng “À” một tiếng, im lặng cúi đầu rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ búi rối trên tóc.

Chu Duật cúi đầu ngồi ở sau lưng cô, không dám cười ra tiếng.

Vài phút sau, Trần Vũ kết thúc cuộc gọi.

Cô quay đầu lại thấy Chu Duật vẫn đang đứng bên cạnh cô: “ Là kiến trúc sư gọi, cô ấy muốn sửa phòng lại giúp tớ, ngày mai đội thợ thi công sẽ tới.”

Chu Duật: “ Tớ sẽ giúp cậu một tay.”

“ Không cần đâu, chỉ là chỉnh sửa lại phòng một chút thôi.”

Chu Duật: “ Chỗ đó cần người giám sát để chừa khoảng trống, tớ tương đối quen với việc này, chờ đội thi công làm xong thì đội trang trí nhà tới sẽ không mất quá nhiều thời gian”

Trần Vũ nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, giả vờ thở dài: “Nhưng tớ không nghĩ đến ngày đầu tiên đã phải làm phiền hàng xóm”

“ Cậu có thể mời tớ bữa cơm.”

Trần Vũ dừng bước, Chu Duật đi sau lưng cô cũng dừng lại, khoảng cách giữa hai người vẫn luôn duy trì khoảng 1 mét.

Nhớ tới mấy lần trước mời bữa cơm, Trần Vũ hỏi: “ Đồ ăn là do cậu mua, cơm là do cậu nấu vậy cũng coi là tớ mời cậu bữa cơm sao?”

Trong mắt Chu Duật lấp lánh ý cười: “ Tớ cảm thấy vậy.”

Trần Vũ nhéo lòng bàn tay, cười nói: “ Lần này đến lượt tớ mua đồ ăn.”

Chu Duật: “ Được.”

Anh không tranh giành cái này với cô đâu.

------oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...