Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 19



Tư Đồ và Thời Chung cùng nhau đi vào nhà trọ, cô gái kia vốn là đang lo lắng chờ đợi, thấy Thời Chung không phải trở về một mình, cặp mắt to mờ mịch liền nghi ngờ chuyển qua quan sát Tư Đồ một chút .

Thời Chung cũng không giới thiệu Tư Đồ và cô bé này lẫn nhau, chỉ khách khí đối với cô bé kia nói: "Cô nên trở về trước đi."

Tư Đồ rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô bé này xẹt qua một tia mất mác, nhưng cô rất nhanh liền dấu đi tia mất mác kia, hướng Tư Đồ khiêm tốn cười cười, rồi liền đem túi thuốc đưa trong tay giao cho Tư Đồ: "Cái kia, vậy đành làm phiền chị thôi. Đây là thuốc hôm nay tái khám."

Mặc dù cô bé này vừa nhìn thì so với Tư Đồ nhỏ rất nhiều tuổi, nhưng Tư Đồ lại không thích cái chức vị "chị" này —— Tư Đồ cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên sinh ra ý tưởng không tốt như vậy, cô nhận lấy túi thuốc, có chút xấu hổ mà hướng cô gái cười cười.

Nhưng rất nhanh Tư Đồ liền ý thức được, cô gái miệng lưỡi ngọt ngào này mạnh hơn cô không chỉ là tuổi, còn có tài nấu nướng ——

Khi cô mở tủ lạnh ở nhà trọ Thời Chung ra, thì bên trong tất cả đều là những nguyên liệu nấy ăn đã được cắt gọt sạch sẽ, vả lại mỗi một loại như món chính, phụ liệu, nói hương. . . . . . đều được phân loại, ngay ngắn rõ ràng ở trong, dùng bọc ni-lon thức ăn bao lấy.

Tư Đồ tùy tiện mở một cái ni-lon bọc thức ăn trong đó ra, cũ cải được cắt tỉa thật đẹp, tuyệt đối là được xuất ra từ một người có tài nấu nướng rất tốt.

Đang lúc này, ngoài truyền phòng bếp tiếng tới đi lại, Thời Chung hành động bất tiện rốt cuộc cũng thay xong quần áo ở nhà, từ phòng ngủ ra ngoài, Tư Đồ cất giọng hỏi: "Nguyện liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn mới không? Tôi có thể dùng được không...!"

"Đoán chừng là nha đầu kia thừa dịp anh đi bệnh viện mua xong mang tới, hẳn đủ mới mẻ."

Tư Đồ hiện tại chỉ có hai ý tưởng —— anh thân mật gọi cô bé kia "Nha đầu" ; nha đầu kia có thể tùy ý ra vào nơi này, đoán chừng là có chìa khóa nơi này.

Tư Đồ hiện tại chỉ có thể may mắn anh là bệnh nhân, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ gì đó, mà cô, xào rau nấu canh, vẫn là có thể khống chế được.

Nếu như không được, cô còn có thể nấu cháo dinh dưỡng, chuyện này đối với cô mà nói không khó lắm, dù sao cô đã xem Thịnh Gia Ngôn nấu cháo nhiều rồi, học theo còn có thể.

Thật là đem nồi cháo đặt lên bếp, Tư Đồ lại thấy khó khăn: cô nên để gạo vào trước hay là cho thịt vào trước, cô không biết . . . . . .

Như thế nào vắt hết óc hồi tưởng cũng không nhớ nổi những bước nồi cháo của Thịnh Gia Ngôn, Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra từ trong túi cầu cứu.

Điện thoại chỉ vang một tiếng Thịnh Gia Ngôn liền nghe, mở đầu chính là một câu: "Làm sao em còn chưa tới?"

Tư Đồ sửng sốt.

Cô thế nhưng quên mình đã hẹn Thịnh Gia Ngôn cùng nhau ăn tối . . . . . .

Tại sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất không còn một mống? Tư Đồ trong lòng tự hỏi, lại hỏi không ra đáp án, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mở miệng: "Cái đó. . . . . . Hiện giờ em đang ở nhà của một người bạn, không thể qua được."

Thịnh Gia Ngôn "Nha." một tiếng, tính khí rất tốt, Tư Đồ biết anh nhiều năm như vậy chưa từng thấy anh đánh qua một trận, thậm chí ngay cả tranh chấp cũng rất ít, đối với chuyện cô đột nhiên lỡ hẹn, anh cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Vậy để cho Tầm Tầm ngủ ở nhà anh đi, ngày mai không phải là qua năm sao, dù thế nào đi nữa nó cũng không có đi nhà trẻ, để cho Tầm Tầm ở đây chơi hai ngày đi, em và Tôn Dao ngày mai cũng cùng đến đây đón năm mới đi."

Ngay sau đó Tư Đồ chỉ nghe thấy trong ống nghe truyền đến một tiếng giống như là tiếng hoan hô của Tầm Tầm—— đoán chừng Tầm Tầm đang ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, âm thanh vui sướng này vô cùng rõ ràng truyền tới trong lỗ tai của Tư Đồ, ngược lại làm Tư Đồ nhớ lại mục đích mình gọi cuộc điện thoại này ——

"A đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên rồi hỏi anh, lúc anh nấu cháo dinh dưỡng ấy, cụ thể cách làm là như thế nào?"

"Em hỏi cái này làm gì?" Âm thanh Thịnh Gia Ngôn đột nhiên biến đổi.

"Bạn tôi ngã bệnh, tôi muốn nấu một ít cháo cho anh ấy."

"Em ở trong nhà Thời Chung?" Âm thanh Thịnh Gia Ngôn có chút không vui.

Tư Đồ có chút hối hận đem toàn bộ nội dung nói chuyện tối hôm qua của mình cùng Tưởng Lệnh Thần nói cho anh biết, nếu không anh cũng sẽ không biết Thời Chung bị tai nạn xe cộ, càng sẽ không đoán được. . . . . .

Cô giờ phút này đang ở trong nhà Thời Chung.

" Tư Đồ, đúng, đúng là anh khích lệ em tìm bạn trai, ai cũng có thể, duy chỉ có Thòi Chung, thật không đáng tin cậy."

Thịnh Gia Ngôn trầm giọng, rõ ràng nói, là vì tốt cho cô, nhưng Tư Đồ không biết tại khi anh nói như vậy, cô như bị đụng chạm, "Thịnh Gia Ngôn, anh đừng quên, 5 năm trước anh cự tuyệt tôi, cũng không phải là chờ không kịp đem người anh tin tưởng nhét vào bên cạnh tôi rồi hả ? Lúc ấy anh nói như thế nào? Anh nói người này dù abc, nhưng không tập tục xấu, tình cảm rất thật. Kết quả thì sao? Mối tình đầu của tôi liền đặt hết trên người hắn. . . . . . Không đúng. . . . . ." giọng Tư Đồ của tràn đầy lạnh lẽo, "Nếu như đơn phương yêu mến cũng coi như là mối tình đầu, thì anh. . . . . ."

Cho đến lúc này Tư Đồ mới ý thức tới mình đến tột cùng nói những thứ gì, cô bỗng dưng im lặng.

Nếu như đơn phương yêu mến cũng coi như mối tình đầu. . . . . . Sao cô có thể nói cái chuyện hoang đường như thế được chứ?

Đoán chừng Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điện thoại di động cũng bị cô đột nhiên lôi chuyện cũ làm sợ, nửa ngày không âm không thanh. Tư Đồ thật sâu thở dài, xoay người dựa lưng vào bồn rửa, "Tôi. . . . . ." Cô tận lực bình phục giọng nói, "Tôi là hôm nay công việc quá mệt mỏi, mới nói những thứ mê sảng này, anh đừng để trong lòng."

"Tư Đồ. . . . . ." Giọng điệu của anh có chút không xác định kêu cô.

Tương tự giọng nói Tư Đồ nghe qua vô số lần, cảm tạ, đau lòng, bất đắc dĩ, rối rắm. . . . . . Anh có thể là anh tria của cô, là bạn thân cô, là trợ thủ vạn năng trong cuộc sống cô, ngay cả những chuyện bí mật của cô, lại. . . . . .

Vĩnh viễn sẽ không yêu cô.

"Yên tâm đi, tôi cũng trưởng thành rồi, phân biệt được người nào đáng tin, ai không đáng tin." giọng của Tư Đồ đã khôi phục trước sau như một không sóng không gió, " Cháo dinh dưỡng rốt cuộc làm như thế nào? Anh còn chưa có nói cho tôi biết. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

***

Tư Đồ cuối cùng đem dưỡng sinh cháo thực tài giải quyết, kế tiếp chỉ cần đợi nó từ từ hầm cách thủy cho nhừ là được, cô trở lại phòng khách: "Cháo đại khái phải nấu hơn một giờ nữa, anh có ăn cái gì chưa?"

Cũng không có người trả lời, Tư Đồ không khỏi nhìn về phía Thời Chung đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi.

Âm thanh của ti vi mở rất lớn, nhưng Tư Đồ xem tiết mục giải trí đang phát, nhìn lại Thời Chung một chút, bộ dáng trầm ngâm kia —— anh rõ ràng không có xem tiết mục, Tư Đồ nghi ngờ đến gần, cho đến đi tới bên sofa, Thời Chung mới chú ý tới, mới đem âm lượng điều nhỏ.

"Thế nào mở lớn tiếng như vậy?"

Thời Chung vô vị cười cười: "Không muốn nghe đến em dùng giọng nói quan tâm như vậy cùng đàn ông khác gây gổ."

Anh thản nhiên ngược lại làm cho có loại cảm giác Tư Đồ không chỗ trốn, lúc mình và Thịnh Gia Ngôn nói điện thoại chỉ cảm thấy tức giận, chẳng lẽ đối với người khác, giọng nói của cô thật lớn như thế?

Hay là bởi vì cô như vậy, mà ở cố tình gây sự?

Mỗi khi cô cho là mình đã ra khỏi cái nhà tù gọi là "Thịnh Gia Ngôn" thì đột nhiên bởi vì anh làm chuyện nào đó vì cô, anh nói với cô một câu nào đó, làm cho cô lần nữa hãm sâu, phản phản kháng kháng giãy giụa, cho đến hai năm, Tư Đồ mới không thể không chấp nhận, lúc ban đầu Thịnh Gia Ngôn cự tuyệt cô, là cỡ nào chính xác ——

Mỗi khi cô cho là mình đã ra khỏi cái nhà tù gọi là "Thịnh Gia Ngôn" thì đột nhiên bởi vì anh làm chuyện nào đó vì cô, anh nói với cô một câu nào đó, làm cho cô lần nữa hãm sâu, phản phản kháng kháng giãy giụa, cho đến hai năm, Tư Đồ mới không thể không chấp nhận, lúc ban đầu Thịnh Gia Ngôn cự tuyệt cô, là cỡ nào chính xác ——

"Chúc chúng ta, tình bạn vạn tuế. . . . . ."

Vào giờ phút này, trong đầu Tư Đồ lần nữa toát ra những lời này, cô đã có thể thật bình tĩnh mà đối diện rồi, nhớ năm đó cô còn hy vọng xa vời anh đối cô có tình có ý, một ngày kia cuối cùng sẽ biến thành tình yêu; tình huống thực tế lại vừa đúng ngược lại, cô đối với anh từng có những thứ tình yêu kia, hôm nay đã theo thời gian dần dần phai nhạt rồi, không còn gì cả, có lẽ mấy năm tiếp theo, liền cặn bã đều không còn rồi. . . . . .

Thời Chung thấy người phụ nữ này lọt vào suy nghĩ sâu xa nào đó, không thể nín được cười cười.

Tư Đồ bị nụ cười hời hợt của anh gọi thần trí trở về, trên gương mặt tươi cười của anh mặc dù hơi khổ sở, nhưng lời anh nói, lại tiết lộ ra tràn đầy kiên định: "Anh là câu nói kia, anh là người luôn luôn không ép buộc người khác, nếu em không vui, chúng ta liền làm bạn bè. Nhưng là nếu như ngày nào đó em thay đổi tâm ý, nơi này. . . . . ." Anh chỉ chỉ vào tim mình, "Tùy thời vì em rộng mở."

". . . . . ."

". . . . . ."

***

Hôm sau chính là qua năm mới.

Có lẽ bởi vì cãi vả trong điện thoại tối hôm qua, hoặc giả Thịnh Gia Ngôn thật sự có chuyện, vốn là Thịnh Gia Ngôn đề nghị đến nhà anh mở tiệc mừng năm mới, Tầm Tầm có lời oán thán theo sát hai người phụ nữ cùng nhau ở nhà đón năm mới: "Hàng năm đều là như vậy, không có ý nghĩa. . . . . ."

Tôn Dao cùng Tư Đồ đều ngu ngốc, bữa ăn tối phải dựa vào đồ ăn mua ngoài, đây mới nguyên nhân lớn nhất làm Tầm Tầm bất mãn.

Tư Đồ điện thoại đặt mua đồ ăn ngoài, ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy Tầm Tầm khoanh tay làm một bộ bất mãn, ngồi ở trên ghế sa lon: "Con nói lại một lần! Con không ăn đồ ăn mua bên ngoài!"

Tôn Dao đang ngồi bên cạnh Tầm Tầm, vừa xem quảng cáo của mình đang chiếu trên ti vi, vừa oán trách: "Ta đã nói rồi mà, bên phải đẹp hơn, lại không tin, con xem! Đem dì chụp thành như vậy. . . . . ."

Thấy Tôn Dao không để ý tới mình, Tầm Tầm cố ý tăng giọng nói bổ sung một câu: "Dáng như chiếc giày khổng lồ. . . . . ."

Mặt mày Tôn Dao nhất thời rét lạnh, vừa quay người cũng không khách khí gõ gõ ót Tầm Tầm. Mặc dù cô một mực nhìn mình quảng cáo, trên thực tế Tầm Tầm oán trách, cô nghe không một chữ: "Vậy thì chỉ trách chú Ngôn của con thôi, hẹn chúng ta rồi lại hủy, tạm thời quyết định đi bồi cái gì bạn từ nước ngoài trở về ăn cơm."

Tầm Tầm miệng đô càng cao.

Tôn Dao nghĩ lại, nhất thời kế tòng tâm lai (kế sách tự nhiên đến): "Nếu không con gọi điện thoại cho chú chân dài, xem chú ấy có rãnh rổi hay không?"

Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, nhưng rất nhanh lại đen tối đi xuống: "Chú ấy xảy ra tai nạn xe cộ. Tư Đồ không để cho con đi quấy rầy người ta dưỡng bệnh."

Tôn Dao cả kinh, ánh mắt lập tức quét về phía Tư Đồ đang ở một bên , Tư Đồ gật đầu một cái. Trong lòng Tôn Dao nhất thời có sự cảm thông, đem điện thoại đặt trên khay trà cầm lên ——

Tôn Dao chưa bao giờ thiếu các lời cùng đón năm mới, hôm nay xem tin nhắn một chút, thấy có không dưới 10 tin nhắn mời cô cùng đón năm mới: "8 giờ rưỡi, tiệc đứng, món Nhật. Có muốn hay không đây?"

Tầm Tầm vừa nghe, liền vội vàng gật đầu.

"A, còn có một tin, cũng là 8 giờ rưỡi, nhưng là ăn món Thái."

Tầm Tầm trong lòng lặng lẽ cân nhắc một chút: " Ăn món Thái!"

"Còn tin này ——7 giờ rưỡi, ăn lẩu."

Tầm Tầm nhất thời mắt sáng lên, nhưng Tôn Dao liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, lập tức liền hủy bỏ nói: "Hiện tại cũng 7 giờ rồi, khẳng định không còn kịp rồi. Hay là thôi đi." Nói xong liền đem tin nhắn này xóa đi.

Tư Đồ chỉ có thể yếu ớt nhắc nhở một câu: "Tớ đặt đồ ăn mua ngoài rồi,. . . . . ." Đáng tiếc nhắc nhở của cô, hai người kia hoàn toàn không để ý.

Tư Đồ không nhịn được than thở thì chuông cửa "Leng keng" một âm thanh vang lên.

"Đồ ăn mua ngoài đã đến?" ——

Tôn Dao như vậy kinh ngạc dị, Tầm Tầm luống cuống, lần nữa nghiêm chỉnh thanh minh: "Con không ăn đồ ăn mua ngoài!"

Tư Đồ cũng đã chạy đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa , cũng không phải người giao đồ ăn mua ngoài.

"Làm sao lại là anh. . . . . ." Tư Đồ kinh ngạc nhìn người đàn ông một tay bó thạch cao ngoài cửa cái này.

***

Chờ Tôn Dao, Tầm Tầm, Tư Đồ một hàng ba người ngồi lên xe đang chờ ở ven đường thì vẻ mặt đã không thể dùng từ "Kinh ngạc" mà hình dung được nữa ——

Trong xe rộng rãi, có đầu bếp ở trong xe, tại chỗ chuẩn bị dùng dụng cụ xử lý thức ăn. Thời Chung lấy thức uống trong tủ lạnh bên cạnh để lên bàn cho chư vị khách, thức uống đưa đến trong tay Tầm Tầm thì Tầm Tầm dùng ánh mắt sùng bái biểu đạt đối với chú chân dài, "Những thứ kia. . . . . ." Tầm Tầm chỉ đầu bếp đang đắp giá nướng, "Chúng ta sẽ đi tiệc nướng sao?"

Thời Chung cười cười: "Trong cóp sau còn có pháo hoa, đến ngoại thành làm BBQ xong, vừa đúng có thể chơi pháo hoa."

Nhất thời, tiếng hoan hô của Tầm Tầm vang dội cả buồng xe.

Tôn Dao hài lòng nhìn một vị đầu bếp khác đang ướp gia vị, lặng lẽ tiến tới bên tai Tư Đồ tựa hồ đang mất thần, "Đừng nhớ Thịnh Gia Ngôn nữa, anh ta. . . . . ." Tôn Dao dùng cằm chỉ chỉ Thời Chung đang trò chuyện vui vẻ cùng Tầm Tầm, ". . . . . . Thật làm cho người ta động lòng."

Chờ Thời Chung đem thức uống đưa đến Tư Đồ bên này, thì Tôn Dao đã thức thời lôi kéo Tầm Tầm đi những phòng khác trên xe rồi.

(ps: chắc xe này dạng xe gia đình, dùng để đi chơi xa, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng vệ sinh, thường được dùng ở bên Mỹ.)

Tư Đồ nhận lấy thức uống, nhìn người đàn ông trước mặt này, suy nghĩ một chút, hình như chỉ có thể nói: "Cám ơn. . . . . ."

Anh không lên tiếng, cũng chỉ là hết sức thân thiết mà đem ống hút bỏ vào trong ly của cô.

Đang lúc uống nước, trong lòng Tư Đồ lại không tự chủ toát ra, Tôn Dao mang Tầm Tầm rời đi, đi xem những chỗ khác, đến bên tai cô nói một câu: "Nghe ta một câu, nữ nhân là không có tình yêu, nữ nhân là người nào đối tốt với cô ấy, cô ấy chạy. . . . . . Thật ra thì bây giờ cậu còn lưu luyến Thịnh Gia Ngôn, cũng là bởi vì năm đó cậu gặp anh ta không đúng thời điểm, Thịnh Gia Ngôn chăm sóc cậu quá tốt, cho nên. . . . . . Nếu như ngày nào đó cậu hoàn toàn hất Thịnh Gia Ngôn ra, chạy trốn anh ta, tớ một chút cũng sẽ không kinh ngạc. . . . . ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...