Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 24: Chán ghét con chuột cùng Bàn Tử



*

“Bàn Tử! Bàn Tử!– con chuột!” Theo một tiếng rống to, một ngày mới lại bắt đầu ! “Đến đây!” Phòng cách vách phát ra tiếng hô khí thế dư thừa. Con chuột trừng mắt liếc Vu Thịnh Ưu một cái, cầm lấy điểm tâm trên bàn, xoay người liền theo cửa sổ đào tẩu. ‘Ba’ một tiếng, cửa chính mở ra. Ái Đức Ngự Thư dáng người thật lớn, giống như lăn tới: “Con chuột, con chuột đâu?” Vu Thịnh Ưu tựa vào giường, ngáp một cái nhàn nhạt nói: “Ngươi vừa lại, nó liền bị dọa chạy rồi.” “Thật không! Oa ca ca!” Ái Đức Ngự Thư vỗ cái bụng lớn như mang thai mười một tháng, thần khí vạn phần nói: “Quả nhiên, vẫn là ta lợi hại nhất!” Vu Thịnh Ưu ngoáy ngoáy lỗ tai làm bộ như không nghe thấy, hứ! Một con chuột mà thôi, dọa chuột chạy thì có gì mà giỏi. “Lão bà, nàng có cảm thấy ta hôm nay càng soái hơn hay không ?” Ái Đức Ngự Thư mở ra song chưởng, giống như bù nhìn, xoay trước mặt nàng một vòng. “Ta không phải lão bà ngươi.” “Ta hôm nay mặc quần áo này, có phải càng tiêu sái hay không ?” Lại dạo qua một vòng, nháy mắt mấy cái nhìn nàng chăm chú. “……” Vu Thịnh Ưu khóe mắt run rẩy nhìn hắn, hắn hôm nay mặc một thân áo dài tơ lụa màu vàng, vì muốn có cảm giác phiêu dật, ngay cả đai lưng cũng không thắt, hắn như vậy, rất giống một cái thùng tắm di động…… “Ta hôm nay có phải hay không càng……?” “Càng béo !” Vu Thịnh Ưu ngắt lời hắn, xen mồm khinh bỉ nói. Nào biết, Bàn Tử chẳng những không tức giận, ngược lại vui vẻ gật đầu vài cái: “A! Nàng nhìn ra ? Ha ha, ta hôm nay lại béo hơn mười cân nga. Ma Cầu Công của ta càng ngày càng lợi hại, nàng nhất định chưa thấy người nào soái hơn, lợi hại hơn, lại có nhiều tiền hơn ta đi? Chưa thấy qua, chưa thấy qua đi?” “Ngươi thiếu tự kỷ một chút sẽ chết a?” Vu Thịnh Ưu thở dài, cau mày rống hắn: “Mau cút, mau cút, ta muốn đi ngủ.” “Ô ~ vì sao chứ? Vì sao chứ?” Bàn Tử ở bên giường Vu Thịnh Ưu lăn qua lăn lại: “Vì sao bộ dáng nàng hung lên đáng yêu như vậy chứ? Lão bà nàng mắng ta nhiều hơn nữa đi! Mắng nữa đi, mắng ta nữa đi, mắng đi a ~!” “Ta không phải lão bà ngươi!” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi, nắm tay, trừng mắt, hung thần ác sát nói: “Lăn! Đừng ép ta xuất thủ đánh ngươi.” Bàn Tử hưng phấn, kích động, thầm nghĩ: “Oa ~! Thực đáng yêu!” Vu Thịnh Ưu phù ngạch, trầm mặc, trời ơi, ai tới đem người này tha đi! Lúc này đây, Vu Thịnh Ưu mãnh liệt tưởng nhớ tới Cung Viễn Tu, a, tướng công nhà nàng rất đáng yêu a, chưa bao giờ nháo, nàng nói cái gì chính là cái đó, lớn lên lại soái, cười rộ lên rất đáng yêu, ôm lấy rất thoải mái, tuy rằng choáng váng một chút, nhưng có sao đâu! So với Bàn Tử thích tự kỷ này tốt hơn rất nhiều! Tốt hơn một trăm lần nha! Một ngàn lần nha! Nếu đời nàng thật sự chỉ có hai đóa hoa đào, nàng đương nhiên kiên trinh không đổi đi theo tướng công nhà mình nha! Nga ~ tướng công ~ Nga ~ Viễn Tu ~ Ta thật rất nhớ ngươi! Ta sai lầm rồi, ta không nên bỏ lại ngươi đi một mình ! Ta hẳn là nên mang theo ngươi, đi đâu cũng đều mang theo ngươi! Như vậy, ngươi có thể giúp ta đánh chết Bàn Tử này, đánh chết Bàn Tử thích tự kỷ này! “Ngươi làm sao mà bộ dạng như muốn chết vậy?” Bàn Tử vừa mới đi, con chuột lại đã trở lại…… “Cung Viễn Hạ, ngươi chẳng lẽ không biết ta là nữ sao? Đây là khuê phòng của ta, ngươi là một nam nhân, sao có thể tùy tiện tiến vào?” Vu Thịnh Ưu trừng mắt chỉ trích hắn: “Ngươi không sợ hủy mất thanh danh của ta sao?” “Vừa rồi tên Bàn Tử kia…… ra vào, cũng tùy tiện a.” Hắn trả lời,ngầm ý, ngươi thật sự còn có cái gọi là thanh danh sao? Vu Thịnh Ưu tức giận nhìn hắn, Cung Viễn Hạ buông tay, ngồi bên cạnh bàn lại bắt đầu ăn điểm tâm. A, thực đói. “Ha ha ăn, chỉ có biết ăn thôi! Quỷ Vực môn lớn như vậy, trừ bỏ ở chỗ ta, chẳng lẽ ngươi không tìm được chỗ nào để ăn sao ?” Người nào đó buông tay: “Ta cũng không có biện pháp a.” Thì ra, Quỷ Vực môn ở bên trong sa mạc, ở sa mạc thức ăn nước uống là thứ vô cùng trân quý, ở trong này, thức ăn nước uống, là nơi được canh gác cẩn trọng, đừng nói là người, ngay cả con chuột cũng đừng nghĩ trộm đi được một hạt gạo, một ngụm nước. “Đồ vô dụng!” Vu Thịnh Ưu khinh bỉ nhìn hắn. Cung Viễn Hạ cũng không giận, ngược lại vẻ mặt đứng đắn nhìn nàng nói: “Này, Vu Thịnh Ưu, ta thấy Bàn Tử kia đối với ngươi rất tốt.” “Ngươi muốn làm gì?” Vì sao cảm thấy hắn sẽ không nói được lời hay. “Không bằng, ngươi tái giá đi!” Quả nhiên! Vu Thịnh Ưu trừng hắn:“Ta độc chết ngươi!” “Ta biết, ngươi là ngại Bàn Tử kia lớn lên xấu, nhưng mà Vu Thịnh Ưu a, ngươi quên giáo huấn sao?” Cung Viễn Hạ buồn cười nhắc nhở nàng: “Đừng bị vẻ bề ngoài mê hoặc , Bàn Tử kia, nếu giảm béo, nói không chừng cũng là một kẻ dễ nhìn!” (Hạ ca nói quá đúng,Vu Thịnh Bạch mỹ như tiên nhân thế ngoại,đương nhiên đệ đệ cũng không thể xấu a *hắc hắc* )

“Vậy chờ hắn giảm béo rồi nói sau.” Vu Thịnh Ưu lưu loát tiếp lời. “Ngươi… nữ nhân này!” Cung Viễn Hạ lắc đầu, vốn tưởng rằng nàng sẽ thực kiên định trả lời, có giảm béo nàng cũng không thích gã đâu, kết quả…… Hừ! Nữ nhân này, sao có thể xứng đôi với đại ca hắn chứ! “Ngươi chừng nào thì cứu ta ra ngoài a?” Vu Thịnh Ưu lo lắng thúc giục hỏi, nàng thật sự không muốn ở lại nơi này, nàng muốn trở về Cung gia bảo, trở về nhìn Viễn Tu, chuyện phụ thân cùng sư huynh, nàng sẽ cầu Viễn Hàm hỗ trợ tra một chút, dù sao một mình nàng, quả thật không làm được cái gì. Nàng nghĩ thông suốt rồi, nàng cũng không phải nữ chủ, chuyện này lại phức tạp như vậy, nàng khẳng định không làm được, Cung Viễn Hàm thông minh như vậy, để cho hắn làm việc chút đi. Cung Viễn Hạ đem toàn bộ thức ăn trên bàn nhét vào ngực áo, không liếc nhìn nàng một cái, chậm rì rì bỏ lại một câu: “Ta muốn là có thể đi, ta còn quay lại lấy đồ ăn.” “Ngươi…… Có ý tứ gì? Ngươi sẽ không……” Cung Viễn Hạ nhảy qua cửa sổ mà đi, hoàn toàn không để ý tới thanh âm Vu Thịnh Ưu chửi bậy, ai, thật sự là dọa người a. Tới cứu người, lại bởi vì không tìm thấy cửa ra, ngay cả chính mình cũng bị vây ở chỗ này, Cung Viễn Hạ buồn bực nhíu mày, Quỷ Vực môn chết tiệt này, không có việc gì thiết lập nhiều kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái như vậy làm gì, khiến hắn phải chật vật như vậy. Sớm biết thế này không nên giáo huấn Vu Thịnh Ưu, cứu nàng ra sớm một chút thì tốt rồi. Hiện tại cũng chỉ có thể chờ nhị ca lại đây cứu bọn họ. Ách…… Hắn sẽ bị khinh bỉ đi? Hắn nhất định sẽ bị nhị ca khinh bỉ ! Vừa nghĩ đến nhị ca liếc mắt nhìn hắn cười khẽ, hắn liền buồn bực. Vu Thịnh Ưu nhìn quanh, nôn nóng ở trên giường lăn lộn, một ngày của nàng rất thống khổ ! Quả thực không phải nói quá, nàng mỗi ngày phải đối mặt với Bàn Tử tự kỷ, vô số lần hỏi mình có soái không? Có tiền không? Có mạnh mẽ không? v.v…… Khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn của người khác. Trừ bỏ Bàn Tử, còn phải đối mặt với một con chuột tính tình không tốt, thường thường vào phòng nàng ăn vụng thức ăn, con chuột này không nói lời nào còn đỡ, vừa mở miệng là khiến người ta tức chết! A!! Cứ như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ bị hai người bọn họ tra tấn mà chết, không được, nàng không thể cứ ngồi chờ chết, nàng phải chủ động chạy trốn, nàng muốn chạy khỏi Quỷ Vực môn, trở về Cung gia bảo! Đúng! Nàng cũng không phải công chúa, cũng không phải nữ chủ, sao có thể hy vọng xa vời có người đến cứu nàng chứ! Mao chủ tịch nói rất đúng, chính mình động thủ cơm no áo ấm! Trông cậy vào Cung Viễn Hạ, mọi người chết già! (=”= Mao chủ tịch không có nói câu sau à nha )

Đầu tiên, nàng phải biết được đường đi trong Quỷ Vực môn. Vì thế, nàng chuẩn bị đi tìm hiểu, đi ra cửa phòng chưa được vài bước, trước mặt gặp phải một hắc y hộ vệ, hộ vệ vóc dáng rất cao, bề ngoài cũng không tệ lắm, xem như là băng sơn khốc ca, hắn lạnh lùng đi lướt qua Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu quay đầu, nhìn theo bóng dáng hắn, bỗng nhiên mở miệng nói:“Đứng lại!” Hộ vệ dừng lại, đạm mạc đứng thẳng thân thể. Vu Thịnh Ưu đi đến trước mặt hắn, cẩn thận nhìn hắn, bỗng nhiên cười xấu xa nói:“Hóa ra là ngươi.” Thị vệ nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không thay đổi, không trả lời, cũng không phát ra nghi vấn. Vu Thịnh Ưu ngửa đầu nhìn hắn, cẩn thận nhìn ánh mắt hắn, đen như mực, ảm đạm trống rỗng, không có một chút cảm tình cùng độ ấm ánh mắt. Hắn chính là kẻ ẩn trong rừng cây, đánh nàng một kích, bắt nàng đến Quỷ Vực môn còn không chút thương hương tiếc ngọc trói nàng, bỏ đói nàng,đạp nàng, Vu Thịnh Ưu hơi hơi híp mắt nhìn hắn, đừng tưởng rằng ngươi lúc ấy bịt mặt thì ta không nhận ra, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận được! Phải biết rằng, Vu Thịnh Ưu nàng chính là một kẻ bụng dạ hẹp hòi siêu cấp, ác nữ có thù tất báo! “Ngươi. Đạp ta thích không?” Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu nhìn hắn hỏi, chỗ bị hắn đạp, giờ vẫn còn ê ẩm nha. Thị vệ cứng ngắc ánh mắt, hơi hơi giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi. “Hừ hừ hừ hừ.” Vu Thịnh Ưu cũng không quản hắn phản ứng thế nào, cười lạnh vài tiếng, hỏi:“Ngươi tên là gì?” Hộ vệ im lặng nhìn nàng, lãnh đạm đáp: “Mạt Nhất.” “Mạt Nhất a……” Vu Thịnh Ưu ý vị thâm trường thở dài: “Tên không tệ.” Nói xong nhìn hắn sáng lạn cười, xoay người đi. Mạt Nhất nhíu mày, có chút không hiểu, lại không muốn suy nghĩ sâu xa, khi nàng xoay người rời đi, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Vu Thịnh Ưu đi vài bước, quay đầu, nhìn bóng dáng hắn, con mắt loạn chuyển. Từ phòng Vu Thịnh Ưu đi ra, đi qua hành lang dài là phòng Ái Đức Ngự Thư, đây là lần đầu tiên nàng nhìn đến phòng hắn, bình thường chỉ cần nàng rống một tiếng, người này đã bay nhanh tới xuất hiện ở trước mặt nàng, cửa sổ phòng hắn đóng chặt, không nhìn thấy bên trong. Vu Thịnh Ưu vốn định đi ngang qua, lại bỗng nhiên nghĩ đến Mạt Nhất, nhếch miệng cười, xoay người, một cước đá văng cửa phòng Ái Đức Ngự Thư, chỉ thấy trong phòng cư nhiên không có ai, Vu Thịnh Ưu gãi gãi tóc, có chút khó hiểu, không ở trong phòng? Nháy mắt mấy cái, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Bàn Tử –!!” Không đến ba giây, chỉ thấy ngoài cửa nhanh chóng hiện lên một đạo cầu ảnh, tốc độ nhanh như là tàu cao tốc, cầu hình thể khổng lồ, xoay tròn, lăn vào trong phòng, dừng lại: “Lão bà, bảo ta?” “Ta không phải lão bà ngươi.” Những lời này đã trở thành lời mở đầu giữa Vu Thịnh Ưu và Bàn Tử, tựa như người khác nói “Xin chào”, “Xin chào” với nhau. Vu Thịnh Ưu nói xong tiếp theo hỏi: “Ngươi vừa rồi đang làm việc sao?” “Ta? Ta đang xử lý một sự tình trong môn.” Bàn Tử chỉa chỉa chính mình, sau đó thành thật trả lời. “…… Hóa ra ngươi cũng làm việc a?” Vu Thịnh Ưu khó có thể tin nhìn hắn. Bàn Tử thần khí hiện ra như thật nói: “Đương nhiên rồi, Quỷ Vực môn chuyện to chuyện nhỏ, đều từ ta thiên tài môn chủ này xử lý, Quỷ Vực môn sở dĩ phồn vinh hưng thịnh như ngày hôm nay……” “Được rồi, được rồi!” Vu Thịnh Ưu khoát tay ngắt lời hắn tự biên tự diễn: “Thôi, ta hỏi ngươi, chuyện cha ta cùng các sư huynh ngươi tìm được manh mối chưa?” Bàn Tử nghiêng đầu, sợi lông đen ở khóe mắt theo gió nhẹ nhàng bay, khiến Vu Thịnh Ưu nhìn ghê tởm một trận. “Trên giang hồ có thể có bản sự đem Thánh Y phái san bằng trong một đêm chỉ có năm thế lực: Quỷ Vực môn, ta không có, này bài trừ. Cung gia bảo, này sao……” “Vô nghĩa! Khẳng định bài trừ a!” Vu Thịnh Ưu trừng hắn, Cung gia bảo không bài trừ, bài trừ ai. Bàn Tử sờ sờ cái cằm nói: “Nàng nói bài trừ liền bài trừ, dù sao ta phải nói một câu lòng người hiểm ác, tri nhân tri diện bất tri tâm(*) , nói không chừng a……” (* biết người chỉ biết mặt chứ không biết lòng)

“Đúng vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm, ta vì sao phải tin tưởng ngươi! Ngươi nói, ngươi đem cha ta cùng sư huynh bắt đi đâu vậy?” “Rồi rồi, bài trừ, bài trừ.” Bàn Tử buông tay: “Thành Ngọc Kiếm Trang, đương nhiệm môn chủ Thành Hoa Khanh cùng cha nàng có giao tình thâm sâu, tứ sư huynh nàng vẫn là Thành Ngọc Kiếm Trang bát công tử, Thánh Y phái bị diệt môn, Thành Hoa Khanh từng công khai tuyên bố nên vì Thánh Y phái báo thù, còn tổ chức một cái Phản Quỷ Liên Minh, chuyên môn thảo phạt ta.” “Ngươi sao không đi giải thích? Chuyện nhà ta cũng không phải ngươi làm.” Vu Thịnh Ưu hỏi. “Ngốc nghếch, ai sẽ tin tưởng ta?” “Ta không phải tin tưởng ngươi sao?” “Đúng vậy, cho nên ta yêu nàng a!” “…… Này này!” Đừng chụp lấy cơ hội dùng bộ mặt béo phì ấy mà thâm tình thổ lộ cùng ta được không? Bàn Tử cười, song cằm run lên, run lên :“Cho nên, ta cảm thấy Thành Hoa Khanh nhìn bề ngoài, không giống hung thủ, sau đó còn lại chính là đương kim triều đình, cùng đương kim đệ nhất thần bí môn phái Hàn Tuyết Thiên Thành. Hai chỗ này, đều có khả năng.” Vu Thịnh Ưu nhíu mày nhìn hắn:“Này, ngươi nói nửa ngày, ai cũng đều giống hung thủ, ai cũng lại có thể không phải. Thế này không phải là giống như chưa nói sao?” “Ha ha, nàng phát hiện ? Kỳ thật người ta chính là muốn cùng nàng nói chuyện nhiều hơn.” Bàn Tử ngước đôi mắt nhỏ, trong nháy mắt nhìn Thịnh Ưu phóng điện, Vu Thịnh Ưu nâng tay, không lưu tình chút nào ngăn trở nguồn điện đó: “Đúng rồi, ta muốn một người.” “Người nào?” “Mạt Nhất.” “Nàng muốn hắn làm gì?” “Hừ hừ.” Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu cười: “Ta chính là muốn a.” Hừ, ấn trình độ Bàn Tử mê luyến nàng như hiện tại, đừng nói là một tiểu Mạt Nhất, dù nàng có muốn cả ba sát thủ ngày đó bắt nàng đi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát! “Nga! Như vậy a!” Bàn Tử hiểu rõ gật gật đầu, sau đó híp mắt nói: “Không cho.” “…… Vì cái gì?” Vu Thịnh Ưu biểu tình đắc ý cứng trên mặt, nàng không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt nàng. “Nhìn vẻ mặt nàng như vậy, ta như thế nào yên tâm đem hắn giao cho nàng.” Bàn Tử buồn cười xem xét nàng, Vu Thịnh Ưu vẻ mặt âm ngoan muốn giết người, hắn còn nhìn không ra sao. “Ngươi…… Ngươi còn nói thích ta, thích ta, ngươi ngay cả một hạ nhân cũng không chịu thưởng cho ta, ngươi thích ta sao!” Vu Thịnh Ưu tức giận, bắt đầu nói thô tục, đáng giận a, chẳng lẽ nàng đánh giá quá cao mị lực của mình ? Bàn Tử lắc đầu: “Ta thích nàng là thích nàng, nhưng ta sẽ không đem thủ hạ của ta, huynh đệ của ta tặng cho nàng ép buộc, nàng muốn ép buộc thì ép buộc ta đi, muốn trả thù thì trả thù ta đi, ta nguyện ý, ta nguyện ý, đến đây đi, đến đây đi, tra tấn ta đi!” Vu Thịnh Ưu yên lặng nhìn hắn hiên ngang lẫm liệt, không nói gì. “Nàng tức giận?” Bàn Tử nhìn Vu Thịnh Ưu không nói lời nào, có chút lo lắng hỏi. “Ta nói ta tức giận, ngươi sẽ bắt hắn cho ta sao?” Vu Thịnh Ưu hỏi. Bàn Tử thực dùng sức suy nghĩ, dùng biểu tình thật sự Vu Thịnh Ưu chưa từng gặp qua bao giờ nói: “Mạt Nhất hắn là thuộc hạ của ta, ta có thể mệnh lệnh hắn đi chết, nhưng ta không thể mệnh lệnh cho hắn đem tôn nghiêm cho nàng dẫm nát dưới chân. Cho nên…… Nàng vẫn là tra tấn ta đi!” Vu Thịnh Ưu cắt một tiếng, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người đi ra cửa phòng, tới cửa, bỗng nghiêng đầu, nở một nụ cười : “Bàn Tử, nhân phẩm ngươi cũng không tệ.” Bàn Tử nhìn nàng cười, sửng sốt, hai gò má phì nộn hơi đỏ một chút…… Nàng nói ta không tệ ! Không tệ, không tệ, không tệ, không tệ ! A a a a ~ nàng rốt cục, rốt cục bị ta dao động sao! Nàng rốt cục phải làm lão bà của ta sao! A a a, Bàn Tử kích động ở trong phòng lăn qua lăn lại, ôi ôi…… Tiểu Ưu Ưu thật đáng yêu a, thật đáng yêu a ~! Vu Thịnh Ưu vừa đi, vừa lắc đầu cười, ha ha, nàng a, vẫn nghĩ Ái Đức Ngự Thư chính là một Bàn Tử sắc dục huân tâm, nhưng mà, trừ bỏ vẻ bề ngoài, kỳ thật hắn cũng là có điểm tốt. Như vậy vừa đi vừa nghĩ, bỗng nhiên từ bên trái một cánh tay vươn ra, mạnh mẽ che miệng của nàng, đem nàng kéo vào chỗ tối, Vu Thịnh Ưu mở lớn mắt, tâm trầm xuống, là ai? [ Độc giả người qua đường Ất lại vì Mỗ Nguyệt họa Tiểu Hàm Hàm! Rất đáng yêu...... Lăn lộn lăn lộn!...... Hảo đáng yêu ~ hảo đáng yêu a...... ] (Rất tiếc,hai bức hình Cung Viễn Hàm ôn nhu và phúc hắc đều không có T_T. Ta thật rất muốn đập đầu vào gối tự tử a …Ta muốn nhìn a a a >”     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = photouser Vi Ng12:12 30/12/2014 Truyện dài dòng quá, viết dính dính thành một nùi, đọc đau cả mắt. Sao không xuống dòng đúng chỗ gì cả, các câu thoại nên xuống dòng chứ. photouser Pu Tran17:07 18/07/2014 truyện này hài vs hay thix anh nam9 đáng iu , nữ9 thì thôi rồi tối ngày mỹ nam , đọc cười đau cả bụng
Chương trước Chương tiếp
Loading...