Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!
Chương 7: Mưa
Kẹt…- Quách Hạo Nghiên lặng lẽ đẩy cánh cửa gỗ tồi tàn chắn ngang khung cảnh xa hoa bên ngoài và quang cảnh điêu tàn bên trong. Mùi không khí ẩm thấp cũng bụi bặm dội vào khiến hắn khó chịu. Hắn chậm rãi bước chân vào bên trong, dùng ánh mắt ra lệnh cho thái giám cùng đám nô tì đứng ngoài cửa. Lãnh cung im ắng không một tiếng động, buốt lạnh y như cái tên của nó. Trước kia mỗi khi hắn đến thị tẩm ở các cung phi luôn có cung nữ cùng phi tần ra đón tận cửa, khung cảnh chung quanh cũng đầy ắp hoa thơm trái ngọt, mùi hương mĩ nhân chứ không bụi bặm và lạnh lẽo như vậy. Từng đợt gió lạnh chạy dọc vào phổi khiến hắn thêm tỉnh táo đôi chút. Cũng đúng, mỗi lần hắn đến thị tẩm đều báo trước, lần này hắn đến đây dù mang danh thị tẩm nhưng hắn vốn đâu định làm gì xú nữ đó. Nhưng, nếu như vậy, mục đích hắn đến đây là gì? Chẳng lẽ lại như tướng phu quân canh chừng nương tử. Bước chân hắn dừng lại trước cửa chính Lãnh cung. Đắn đo một lúc cuối cùng hắn cũngđẩy cửa bước vào…- Choang…- Khả An Tịnh đánh rớt chén trà trên tay. Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên nhăn nhó. – Nói lại, ngươi vừa mới nói gì?- Khởi… khởi … khởi bẩm nương nương. Nô tì vừa nghe được tin Hoàng Thượng đến lãnh cung để… để… thị tẩm ạ… Khả An Tịnh tức giận xô vỡ mâm thức ăn nóng hổi trên bàn. Đáng giận, mọi thứ nàng ta cất công chuẩn bị lại dâng lên tận miệng cho con tiện nhân đó.- Tiểu Liên, ngươi mau chuẩn bị cho bổn cung chút điểm tâm. – Khả An Tịnh phất áo đứng dậy, không được nàng không thể để đêm nay trôi qua như vậy, công sức nàng bỏ ra phải được đền đáp xứng đáng. -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --- Nương nương, người muốn đi đâu?- Lãnh cung.- Khả An Tịnh yên vị ngồi trong xe, môi khẽ nhếch lên cười giảo hoạt, Khả Giai Dĩnh xem cô làm cách nào để tranh giành với bổn cung, cô muốn chơi bổn cung sẽ chơi với cô đến cùng. Quách Hạo Nghiên nhìn xung quanh phòng, quả thật quá khác xa với khuê phòng của phi tần hắn, hôm nay hắn mới có dịp quan sát kĩ lưỡng, đồ vật rất đơn giản thậm chí có chút sơ sài, không hương đản, không trang trí, căn phòng thậm chí so với phòng của cung nữ còn thua xa. Xem ra thời gian qua nàng ta sống trong đây cũng không thoải mái gì. Tiếng róc rách nước chảy thôi thúc bước chân của hắn, Quách Hạo Nghiên tiến gần đến cánh cửa đang khép hờ, bàn tay không tự chủ đưa tay chạm vào cánh cửa.- Két..ét…ét…- Hoàng Thượng, người cũng ở đây sao?- Khả An Tịnh cố tình nâng cao tông giọng, thất sự muốn nàng ta có thể nghe thấy, khuôn mặt tỏ ra bất ngờ, nàng bất ngờ vì không những nam nhân của nàng thực sự ở trong Lãnh cung mà chàng ấy còn đang định xem trộm xú nữ đó tắm. Có cho nàng nằm mơ cũng không nghĩ có ngày ả ta trở thành đối thủ của mình, hôm nay một lần nữa chứng thực Hoàng thượng đối với nàng ta không còn như trước.- Khả phi, nàng cũng ở đây?- Quách Hạo Nghiên quay lại nở nụ cười nhạt.- Thần thiếp mang chút điểm tâm cho tỉ tỉ, dù sao cũng là đêm trung thu, không ngờ lại gặp Hoàng thượng ở đây. Khả Giai Dĩnh đang tắm bỗng nghe thấy hai từ “ hoàng thượng” thì cứng đờ cả người, không phải chứ đêm hôm sao hắn lại qua đây, hắn thực sự muốn tìm gì ở đây. Giọng nói vừa này đích thị là của nữ nhân, đã từ bao giờ Lãnh cung của nàng trở thành nơi thị tẩm của hắn cùng phi tần, tên nam nhân này, thật đáng ghê tởm. Khả Giai Dĩnh nhanh chóng mặc quần áo, may mắn nàng vừa đi xin thêm ô thang bên tỉ tỉ, bây giờ vừa hay có thể sử dụng luôn, dù gì cũng là đêm trung thu, nàng cũng nên nhanh ra tiếp đón họ rồi mời về để nghỉ ngơi, quả thật một ngày ngao du thiên hạ khiến cả cơ thể nàng rã rời, có lẽ có thể đặt đâu ngủ đấy rồi.- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng… Khả phi, Trung thu vui vẻ.- Khả Giai Dĩnh mỉm cười vui vẻ tiếp đón hai vị khách quý, thật không ngờ cũng có ngày tiểu muội hữu danh vô thực mang điểm tâm mời nàng, cùng nàng chia sẻ đêm trăng tươi đẹp như vậy. Quách Hạo Nghiên đăm chiêu như vẫn còn lạc trong suy nghĩ của chính mình, đôi quang mâu nửa bước không dời trên khuôn mặt nữ tử vừa bước ra từ sau cánh cửa.- Tỉ tỉ, tỉ đừng khách sáo như vậy. Đêm thanh gió mát muội chỉ muốn cùng tỉ hảo chuyện trò, hảo vui vẻ.- Khả An Tịnh nhẹ nhàng đến bên Khả Giai Dĩnh, đưa tay kéo nàng đứng thẳng, khuôn mặt động lòng người cũng nở nụ cười xinh đẹp. Khả Giai Dĩnh cũng cố nặn trên khuôn mặt mình một nụ cười. Khả An Tịnh, muội muội của nàng diễn xuất cũng quá giỏi. Người ngoài không biết nhìn vào còn nghĩ hai tỉ muội nàng rất hòa thuận, rất thân thiết. Được, nàng ta đã muốn diễn nàng cũng sẽ diễn cùng nàng ta.- Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…- Khả An Tịnh nũng nịu nắm lấy cánh tay Quách Hạo Nghiên, cơ thể cũng thuận thế mà dựa vào. Bộ ngực đẫy đà không ngừng ma sát nơi cánh tay. Nàng không tin thứ thuốc đó không hiệu nghiệm, đặc biệt là với người khó nhịn như hắn. Có lẽ là chưa có chất xúc tác phù hợp, đặc biệt lại gặp phải loại “nhan sắc” như vậy nên bản thân chàng mới không có phản ứng. Quách Hạo Nghiên nheo mắt nhìn nư nhân vừa mới xuất hiện. Trong thâm tâm hắn thấy có thứ gì đó không đúng nhưng bản thân lại không tài nào phát giác được cái không đúng đó là thứ gì. Tập trung suy nghĩ khiến hắn không còn để ý sự xuất hiện của người thứ ba trong căn phòng. Phái đến khi trên cánh tay tiếp xúc với một cỗ ấm áp mềm mềm hắn mới quay ra, nhìn lại nữ nhân trong lòng. Hắn lại nghĩ ngợi lung tung rồi, nữ tử xấu xí như vậy thì có gì đặc biệt để hắn lưu tâm.- Hai nàng cứ ở lại hàn thuyên đi, trẫm hôm nay có chút không khỏe. Lí công công, hồi Thượng cung. Khả An Tịnh thấy hắn vừa đứng dậy thì lập tức cũng đứng lên. Nếu không có hắn thì thà chết nàng cũng không ở lại nơi lạnh lẽo tồi tàn này.- Vậy, muội muội cùng không làm phiền tỉ tỉ nữa. Tỉ tỉ nghỉ ngơi, hôm khác muội lại đến chơi. Vậy, muội muội xin cáo lui. – Nói rồi nàng lập tức đến bên cạnh Quách Hạo Nghiên, sóng vai cũng hắn bước ra cửa. Khả Giai Dĩnh bây giờ mới nới lỏng cả cơ thể. Nàng nhanh chóng ăn nốt chỗ điểm tâm rồi buông mình xuống giường lớn. Hôm nay xém chút nữa là bị hắn nhìn ra rồi. Nàng cũng phải cảm ơn muội muội “tốt bụng” của mình. Nếu hôm nay nàng ta không ghé thăm không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. -- --- - Lí công công, ngươi đưa Khả phi hồi phủ đi.- Quách Hạo Nghiên vừa bước ra khỏi cửa lãnh cung thì nay lập tức quay lưng, truyền lệnh cho thái giám. Lí công công kính cẩn cúi đầu: “ Tuân lệnh Hoàng Thượng… Nương Nương, mời người hồi phủ.” - Hoàng Thượng, Hoàng THượng, thần thiếp hôm nay rất muốn được hầu hạ người… Hoàng THượng… Hoàng Thượng…- Khả An Tịnh cố gắng gọi với theo nhưng đáp lại nàng chỉ là bóng lưng lạnh lẽo. Nàng bực tức giậm chân xuống dưới nền đá rồi hậm hực quay người trở về Nam Nghi cung. Quách Hạo Nghiên lặng lẽ bước đi trong cung vắng. Hôm nay hắn thực sự muốn bản thân có chút thời gian riêng tư. Từ đêm trăng gặp nữ tử kia đến bây giờ, hắn chưa từng thị tẩm, hắn cũng không ngờ bản thân mình lại nhịn được lâu như vậy. Ngay cả hôm nay, giây phút hắn cảm nhận cơ thể mềm mại của nữ nhân một giây phút trong tâm trí hắn lại nhớ đến nữ tử đó. Chính vì vậy mà hắn kiên quyết ép mình nhịn xuống. Hắn truyền kệnh đưa nàng về còn bản thân mình thì đi lại khắp hoàng cung. Mùi hơi ẩm quấn quýt theo cơn gió man mác mùa thu. Gió bắt đầu mạnh hơn cây cối cũng ngả nghiêng theo từng đợt gió. Mưa rơi ào ào trước hiên, thổi bay hơi lạnh vào trong lãnh cung, Khả Giai Dĩnh nhau mày co ro cả cơ thể trong chăn mỏng. Mùa đông, có lẽ cũng sắp đến rồi. Cộc… cộc…cộc Cộc……… cộc Cộc….. Tiếng gõ cửa đứt quãng ngày một yếu dần vọng vào trong phòng chính. Từng âm thanh như nhát búa liên tục gõ ong ong vào đầu nàng. Giai Dĩnh làm mọi cách nhưng không tài nào ngăn được âm thanh quái dị đó truyền đến tai mình. Nàng nhăn nhó lao ra cánh cửa. Vừa đặt lưng chưa lâu đã bị phá đám, Nàng phải dạy cho tên phá đám này một bài học mới được.- Ai, ai dám đêm hôm khuya khoắt quấy rầy bổn cung… Ngươi… á… tránh ra.- Ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ, tên phá đám, người đến tìm nàng giữa đêm thu khuya khoắt này lại chính là người vừa rời Lãnh cung cách đây không lâu, Quách Hạo Nghiên. Cả cơ thể to lớn của hắn đổ ập lên cơ thể nàng, nàng lúng túng cố giữ cho cả hơi cùng đứng thẳng.- Hoàng Thượng, thần thiếp thất lễ, xin người tha tội. Hoàng thượng… Hoàng thượng, người bị sao vậy? Mau truyền thái… Khi nàng phóng tầm mắt ra khoảng sân trống không của Lãnh cung thì chữ y cuối cùng cũng bị nàng nuốt lại. Hắn ấy vậy mà đến đây một mình. Nàng phải làm sao đây? Quách Hạo Nghiên khẽ cử động cơ thể để tìm tư thế thoải mái, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu vẫn vương trên mũi khiến hắn không ngừng dựa sâu hơn vào cơ thể ấm áp trước mặt. Hai tay đang buông thõng cũng vòng ra sau ôm chặt lấy nàng. Khả Giai Dĩnh bị tên nam nhân xấu xa kia ôm lại thì vô cùng hoảng hốt. Nàng khẽ cựa quậy để đẩy hắn ra kết quả hắn càng ôm chặt hơn, lại còn không ngừng hít hà trên cơ thể nàng. Tên xấu xa, đến lúc này mà cũng còn ăn đậu hũ người khác được. Chờ một chút, Sao người hắn nóng như vậy? Không có lẽ hắn ốm sao? Khả Giai Dĩnh khó khăn đưa hắn nằm xuống giường. Đêm nay nàng lại không được ngủ rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương