Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 71 - Chiếu Cố Hài Tử Chu Đáo



Khi tiến vào phòng bệnh của a di thì Cẩn trở nên kích động, a di nhìn thấy cánh tay Dương Dương quấn đầy băng trắng tự nhiên là không ngừng đau lòng, đem Dương Dương ôm vào trong ngực không nỡ buông tay, Dương Dương không ngừng lúng túng, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, lại là một đứa con trai, buổi gặp mặt này nhất định cảm thấy không thích ứng, ánh mắt không ngừng nhìn ta cầu cứu.

"A di, đừng khóc, ngươi xem, Đỗ lão sư bọn họ từ xa chạy tới, thật vất vả mới được gặp nhau, tranh thủ tâm tình a!" Ta đi qua khuyên nhủ, a di buông lỏng Dương Dương ra, Dương Dương nhất thời thở ra một hơi, vừa muốn nói gì đó liền phát hiện mẹ của mình đang đứng đó trừng chính mình, lập tức ngậm miệng không nói câu nào.

Xem ra Cẩn thực sự có biện pháp đối phó với tiểu hài tử, tựa như với ta mới trước đây...

"A di, Đỗ lão sư trên đường đến đây không ngừng oán trách ta đã không nói cho nàng chuyện ngươi sinh bệnh, ngài giúp ta nói vài lời a, ta sợ nàng đánh ta!" Ta cười ngồi xuống cạnh a di.

"Nàng đánh ngươi? Nếu nàng dám đánh ngươi ngươi nói a di một tiếng!" A di vuốt đầu của ta nói.

"Ân, vậy là tốt nhất!"

"Ta cũng nói cho bà ngoại!" Dương Dương ở một bên nói theo.

Trong phòng cười thành một đoàn, Cẩn ban đầu còn trừng Dương Dương, sau khi nghe ta nói xong lại chuyển sang bắt đầu uy hiếp ta, hiện tại thì vô kế khả thi ...

Tùy tiện tán gẫu một chút về việc nhà, nửa tháng này lui tới cũng gần như là quen biết hết những người bệnh trong phòng, họ thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu, lúc biết được ta là học sinh của con gái a di ai cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc, thì ra các nàng đều nghĩ ta là người nhà của a di.

Nhìn các nàng tán gẫu việc nhà, ta cảm thấy được mình ở đây không thích hợp lắm, bước tới nói với a di:

"A di, ta có việc ở trường nên xin phép đi trước, cơm tối Đỗ lão sư cũng đã an bài thỏa đáng, nga đúng rồi! " Ta móc ra cái chìa khóa trong túi "Đây là chìa khóa xe Lễ ca, hành lý của Đỗ lão sư và Dương Dương đều ở trên xe. "

Nói xong ta đứng lên, "Ta đi trước, có thời gian lại đến thăm ngài!"

"Mẹ, ta tiễn nàng!" Cẩn vừa dứt lời đã đi tới.

"Ta cũng muốn đi!" Dương Dương hô.

"Dương Dương, ngoan ngoãn ở lại chơi với bà ngoại, ngày mai ta đến đón ngươi!"

"Nga!" Dương Dương lại lui trở về, ngồi bên người a di. Ta và Cẩn cùng đi ra khỏi phòng bệnh!

Đi xuống lầu, chúng ta đứng trước cổng bệnh viện.

"Muốn nói gì với ta sao?" Trên đường đi Cẩn không nói lời nào, ta muốn dành cho nàng một chút thời gian suy nghĩ nên cũng không nhiều lời, hiện tại hẳn là đã nghĩ thông suốt .

"Cám ơn ngươi!" Cẩn ngẩng đầu nhìn ta.

"Câu này thật sự không cần, nói điểm mấu chốt đi!" Ta cười nói.

"Ngươi ở trên đường chú ý an toàn!" Cẩn nhìn ta, bất đắc dĩ nói.

"Không có gì muốn dặn dò ta sao? Sao thế, sợ khi dễ ta xong rồi bị ta méc a di a!" Tiếp tục cười.

"Không cần dặn dò, ngươi đã trưởng thành!" Cẩn nhìn ta.

"Vậy sao?" Ta cười cười tiến về phía trước từng bước, "Nếu như phần thưởng mà ta nhận được khi ta trưởng thành là lời dặn dò của ngươi ít đi, ta đây thà rằng cứ mãi mãi nhỏ bé, như vậy, ngươi không việc gì cũng có thể hướng ta trừng mắt, còn hơn so với..." Ta muốn nói lại thôi...

"Còn hơn so với cái gì a?"

"Ngươi một hồi nhìn ta, một hồi lại ngắm mây ..."

"Ta nhìn ngươi có vẻ xa cách lắm sao?" Cẩn liếc mắt nhìn nhìn ta.

"Gấp cái gì a? Ta chưa nói xong mà, ngươi nhìn ta thì rất gần gũi, lúc ngắm mây thì rất xa cách!" Ta nở nụ cười.

Cẩn cười, xoa mặt của ta."Ngươi gầy!"

"Vậy sao? Gầy một chút mới đẹp, nhìn có vẻ khỏe mạnh! Mập quá mặc đồ phí vải, gầy sẽ giúp quốc gia tiết kiệm không ít tài nguyên... !"

"Chu Minh!" Cẩn nhìn ta.

"A?" Ta đang ở đó diễn thuyết linh tinh liền bị Cẩn đánh gãy .

"Ngươi trưởng thành, thật sự trưởng thành, nhưng đừng làm cho ta đau lòng như vậy được không?"

Lời nói của Cẩn khiến lòng ta run lên, trên đường người bước vội vã nhưng thời gian và không gian của ta như hội tụ, dừng lại ngay vào thời khắc này.

"Trở về nghỉ ngơi sớm một chút!" Cẩn nhìn ta "Ta về đây!"

Nàng xoay người đi...

Nhìn bóng lưng của nàng, ta đứng ngơ ngác ở nơi đó, giờ khắc này, cái gì gọi là thông minh, cái gì gọi là cơ trí cũng không tìm thấy bóng dáng, ta chính là một kẻ ngốc, yêu đến ngốc nghếch...

Buổi tối, ở nhà lên mạng tiếp tục công cuộc viết lách, từ khi bắt đầu viết lại câu chuyện thời cấp 3 này, dường như lại được trải qua những sự kiện ấy thêm một lần nữa, những dây dưa thuở ấy chậm rãi hiện lên trong đầu, tắt tất cả các trang web, đem WORD ẩn xuống, trên màn hình là ảnh chụp của ta và Cẩn hồi đi Hải Nam, ở ‗CHÂN TRỜI GÓC BIỂN', Cẩn ôm ta, đứng cạnh hai tảng đá, năm 2005, năm ấy ta vừa mới tốt nghiệp cấp 3, mà hiện tại cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, năm tháng thúc giục con người già đi, có một số việc cũng nên có kết quả rồi .

Lúc ở cổng bệnh viện muốn nói lại thôi, ta biết thành phố này để lại cho Cẩn quá nhiều ưu tư, yêu không phải một từ khó nói ra khỏi miệng nhưng chính vì có quá nhiều vướng mắt, nó kết lại thành một sợi xích thật dày đem lời nói thuần khiết tự đáy lòng kia phong ấn thật chặc ở bên trong, điều này khiến ta không khỏi nhớ đến "Kén bướm" dưới ngòi bút của Kim Hà Nhân(1), đó là một chú bướm kì lạ không có miệng, ám chỉ rằng có một số bí mật mà ta không thể lớn tiếng bày tỏ một cách rõ ràng. Chúng nó có được một nửa đôi cánh trong suốt, giống như trong mộng ảo, cả đời tìm kiếm tình yêu, cho đến chết. Tình yêu của Cẩn, một mối tình đầu quá mong manh và ngắn ngủi, bởi vì một lần thương tổn mà đã chôn thật sâu, thời gian quả thật là phương thức chữa thương duy nhất, mặc kệ là 7 năm hay là bao lâu nữa, chỉ cần Cẩn vẫn còn nghi ngờ và lo lắng, như vậy ta lại càng muốn tìm hiểu và ở bên cạnh bầu bạn với nàng.

Hai tay chắp lại với nhau, đây là chương trình truyền hình "Thắp sáng vạn nhà" chiếu vào buổi tối, mỗi một người sẽ kể lại câu chuyện xưa của riêng mình, mà chuyện xưa của ta, cuối cùng sẽ có kết cục gì đây?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Cẩn gọi tới, nhạc chuông điện thoại của Cẩn là bài hát duy nhất ta đặt trong điện thoại của ta, là một hát xa xưa -- "Đáng giá", lúc học cấp 3, Cẩn đổi di động, ta còn dùng Bluetooth bắn bài hát này cho nàng, hơn nữa còn tự tay đặt thành nhạc chờ di động của ta, ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười, tình yêu làm cho người ta trở nên ích kỷ, trở nên ngây thơ, có một ngày khi ta già đi, những kí ức này sẽ là những kỉ niệm trân quí nhất.

"Uy?"

"Ngươi đang làm gì?" Cẩn vẫn luôn trực tiếp như vậy, không biết từ lúc nào thì đã thành như vậy, ngay cả câu chào đầu tiên cũng không có.

"Đọc sách, lên mạng viết vài thứ, sao rồi, xong việc rồi?"

"Ân, ta đang ở nhà đọc sách! Ngươi đọc gì thế?"

"《 Canh bạc tha hương》, của Tam Mao(2)!"

"Đổi khẩu vị ?"

"Không, sách gối đầu vẫn không đổi, đọc nhiều thể loại khác nhau cũng là sở thích của ta!"

"Ngày mai còn phải dậy sớm, gọi điện cho ngươi vì muốn ngươi ngủ sớm một chút, xem ra, ngươi không đọc xong sách chắc là sẽ không thèm đi ngủ! Đây là thói quen của ngươi!" Cẩn thản nhiên nói.

"Ngươi đã nói vậy thì ta sẽ lập tức đi ngủ, chỉ là một chút thói quen nhỏ mà thôi, nếu có lý do thích hợp thì ta sẽ thay đổi nó!"

Cẩn nở nụ cười, chúng ta nói chuyện có chút văn vẻ quá mức, ta cũng cười, nói như vậy thật sự mệt mỏi quá, quả thực chính mình cũng cảm thấy bản thân ghê tởm chết.

"Ngươi phải làm ngữ Văn lão sư mới đúng! Chu Tài Tài!"

"Chẳng liên quan, ta thấy ngươi mới là ngôn ngữ văn học chuyên nghiệp, Đỗ Cẩn Cẩn!"

"Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!" Cẩn cười nói.

"Cho dù ngủ không ngon ta cũng cố ngủ cho bằng được!"

Chúng ta đều cười cúp điện thoại, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Cẩn, có phải ngươi cũng giống ta hay không?

Sáng sớm ngày hôm sau đứng chờ dưới nhà Cẩn, đi loanh quanh một hồi rồi gọi điện cho Cẩn.

"Đã dậy chưa?"

"Dậy rồi! Mới vừa ăn sáng xong, muốn đi ngay bây giờ sao?"

"Ngươi nói khi nào đi thì đi!"

"Vậy ngươi tới đây đi, ca ca ta đưa chìa khóa xe cho ngươi để ngươi lái! Ngươi đến nhà của ta đi!"

"Ta ở dưới lầu nhà ngươi!"

"..."

Chỉ chốc lát, Cẩn kéo Dương Dương xuống dưới, Dương Dương vừa thấy ta đã bắt đầu than thở không ngừng. Nói là nhà bà ngoại hắn chán muốn chết, ông ngoại lúc nào cũng ngủ sớm, mẹ hắn không cho hắn xem ti vi sợ làm ồn đến ông ngoại ngủ, lại không có đồ chơi, chỉ có thể đọc sách, mà sách của mẹ hắn đưa đều là những quyền sách nhàm chán, cả một đêm chịu đựng sắp nghẹn chết rồi.

"Minh Minh, buổi tối ta muốn ở nhà ngươi!" Dương Dương kéo ta cầu khẩn.

"Này muốn cùng mẹ ngươi thương lượng, ta không thể làm chủ được!" Chúng ta cùng nhau nhìn Cẩn.

"Vậy đi đi, dù sao mấy ngày nay ta phải vô bệnh viện thường xuyên, cũng không có thời gian chiếu cố hai người các ngươi!"

"Hai chúng ta?" Ta lập lại một chút.

"Minh Minh không cần ngươi chiếu cố!" Xem ra mồm mép Dương Dương thực mau lẹ a.

"Ai, không chiếu cố thì không chiếu cố!" Nghe nói mình cũng nằm trong phạm vi bị chiếu cố, ta thật sự vui vẻ "Dương Dương, đi thôi, chúng ta chính mình chiếu cố lẫn nhau!" Nói xong, kéo Dương Dương đến hầm gửi xe lấy xe.

Buổi trưa đăng ký lấy phiếu, kiểm tra, bác sĩ nói là gãy xương, nhìn hình chụp X-quang bệnh viện trước chụp cho Dương Dương, bác sĩ nói chỗ xương gãy đang lành, không có gì nghiêm trọng, ta và Cẩn coi như là thở phào một cái, cả buổi trưa bận rộn cuối cùng cũng có kết quả, hiện tại rốt cục biết được tư vị lo lắng cho một đứa nhỏ là như thế nào, trước đây ta cũng gãy xương, bây giờ mới cảm nhận được khi đó người nhà của ta đã lo lắng thế nào.

Vội vàng giải quyết xong chuyện của Dương Dương, Cẩn thu xếp đi đến bệnh viện xem a di. Không có biện pháp khác, lại chở Cẩn đến bệnh viện chỗ a di đang nằm, không kịp về nhà nấu cơm nên đành mua một chút gì đó cho Cẩn mang đi, Cẩn ăn cùng a di ở bệnh viện, nhiệm vụ của ta là dẫn Dương Dương ra ngoài chơi.

Trước khi đi Cẩn nói cho ta biết nàng không thời gian chiếu cố Dương Dương, muốn ta hảo hảo chiếu cố hắn, còn phải hảo hảo chiếu cố chính mình!

Vừa định xoay người đi, Cẩn lại bổ sung một câu làm cho Dương Dương thống hận không thôi:

"Đừng chơi suốt ngày, có thời gian đọc sách một chút!" Ai, có mẹ làm lão sư thật đúng là thảm...

Lời này bị ta và Dương Dương trực tiếp cho rớt lại đằng sau, liên tiếp hai ngày, mang Dương Dương đi chơi khắp nơi, đến công viên, trung tâm trò chơi điện tử, đi dạo chợ đêm, về nhà chơi game... Vừa đến nhà ta, Dương Dương hoàn toàn phấn khởi.

"Minh Minh, nhà ngươi có thiệt nhiều đồ chơi a, ngươi thích phim Transformers sao? Ta cũng thích... Còn có ván trượt... Còn có banh đá... Còn có còn có..." Ta nhức đầu ... Như vậy làm sao mà học? Trời ạ, đừng nói Dương Dương không thể tập trung học tập, chính là ta cũng không thể tập trung làm gì khác...

Đại khái là chạy chơi rất nhiều nơi, có lẽ Cẩn cho đứa nhỏ này mang giày bít nên quá hầm, Dương Dương than phiền suốt về việc đổ mồ hôi chân, vì thế đòi mang giày của ta, Dương Dương tò mò hỏi ta:

"Minh Minh, cái ngươi mang là dép xỏ ngón hay là giày vải vậy? Vì sao lại kì quái như thế?"

"Giày vải xỏ ngón." Ta cười nói, đứa nhỏ này thật thông minh, nhìn bộ dáng hoạt bát của hắn sẽ cảm thấy rất vui.

"Thật là kỳ quái, người nào thiết kế giày này không biết trong đầu nghĩ cái gì a?"

Trời ạ, đứa nhỏ này, giày của ta chính là hãng VISVIM a, lời này ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài...

Mang Dương Dương ra ngoài mua một đôi giày thoải mái một chút, dọc theo đường đi, nhìn hắn chân sáo nhún nhảy, trong lòng cảm thấy thật vui, thì ra cảm giác có một đứa nhỏ là như thế...

Điện thoại vang lên, là Cẩn, nàng vừa nghe nói ta mang đứa nhỏ đi mua giày lập tức bắt đầu nổ pháo oanh tạc ta.

"Đừng làm hư hắn, mua giày gì a? Không phải đã có một đôi đang mang rồi sao?"

"Quá nóng, ta dẫn hắn mua một đôi mới!"

"Mua giày hiệu gì? Dép cao su hả?"

"Colombia, giày xăng-đan!" Mới vừa nói xong ta đã hối hận ngay lập tức.

"Chu Minh! Ngươi không thể nuông chiều hắn như vậy..." ... Chú thích

(1) Kim Hà Nhân: Một nhà văn nổi tiếng người Hàn Quốc

(2) Tam Mao: Trong văn học Đài Loan đương đại, Tam Mao (San Mao, 1943-1991) cùng với Quỳnh Dao (Qiong Yao, sinh 1938) là cặp nữ nhà văn nổi tiếng nhất, có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong giới độc giả trẻ không chỉ ở đảo quốc mà cả ở Trung Hoa lục địa.

Nguồn: khoavanhoc-ngonngu.edu
Chương trước Chương tiếp
Loading...