Ai Tông Mạt Quốc
Chương 49: Băng Ảnh Bạch Giới
Tuyết Ảnh Nhãn của hắn trong thoáng chốc đã được nâng cấp lên thức thứ năm, đạt tới cảnh giới Băng Ảnh Nhãn, cho phép hắn khai mở đường vào Băng Ảnh Bạch Giới. Một lớp sương giá dường như bao trùm thế giới, khiến cảnh sắc xung quanh đơn điệu vài phần, mất đi toàn bộ những gam màu nóng. Nhãn quan của hắn mờ lại, khiến nhân dạng trước mặt chỉ còn là những cái bóng lờ mờ. Nhưng trong những cái bóng đó là những dòng kinh mạch lam sắc, chằng chịt như rễ cây! Nếu có thể theo dõi chuyển động các dòng kinh mạch trong cơ thể, nhập vào Băng Ảnh Bạch Giới chỉ có phần lợi, không có phần hại. Ít nhất trong ngắn hạn.“Tiểu tử ngươi dùng dị thuật gì vậy?” Lão nhân kia lầm bầm, âm lượng đã hạ xuống thấp hơn nhiều so với trước.“Mời lão bối ra chiêu,” Sình Dương chậm rãi đáp.“Được. Để ta xem ngươi thực sự đang bày trò gì.” Lão nhân mới vung kiếm bổ xuống đầu, nhưng âm thanh xuất hiện lại là của một cú chém ngang thắt lưng. Tốc độ thực của lão như bạo phong, nhưng ở trong Bạch Giới thì lão cũng chẳng khác gì tảng băng lù lù trôi trên biển. Sình Dương cứ dựa theo nhân ảnh của lão mà lách sang một bên. Lưỡi kiếm của lão đột đổi hướng, chém ngang qua. Kiếm thanh xuất hiện ngang hông Sình Dương, nhưng độc một đốm ánh quang ám đạm đột ngột xuất hiện trên cao. Sình Dương không kịp quan sát kĩ hơn, nhưng biết đó là nội công thật. Hắn liều lĩnh giơ cổ tay lên, và lưỡi kiếm của lão nhân kia chém thẳng vào thủ trạc của hắn, kêu lên một tiếng choang choang. Lão nhân kia không phải dạng vừa, thấy thủ trạc xuất hiện không hề lúng túng, lập tức thu kiếm chém ngang ngực Sình Dương. Dương giương kiếm theo phương ngang đỡ được. Lão chém thêm vài lần nữa, vẫn bị Sình Dương đỡ cả, không những vậy còn bị hắn lén chọc hai ngón tay nhắm vào huyệt Trung Quản, nếu không nhanh chóng di dịch người chỉ một chút đã bị hắn điểm liệt một tay.Lão nhân mặt mày hằm hằm tức giận, chửi mắng, “Tặc tử, ngươi đánh với lão già ta mà không những phải dùng thủ khí, còn bày ra bao nhiêu trò tằn tiện! Ngươi bỏ cái thủ trạc trên tay ra lão xem!”Sình Dương nín thinh không đáp. Lão nhân không biết mệt mỏi là gì, lại tấn công từ mọi hướng, trên, dưới, trái, phải đều có cả. Giờ đã có đủ thời gian quan sát, Sình Dương đều bắt được một đường nội công mảnh như lông thú, cong thành dạng lưỡi kiếm, phía trên cùng lại là đốm ánh quang dịch lên dịch xuống như trục dây của nhị hồ đang được căn chỉnh. Kể cả là kẻ thành thục kiếm thuật, nội công dồi dào cũng chưa chắc đã quan sát được đường nội công rất mảnh đó!Hóa ra lão nhân nọ đã vô cùng khéo léo, chỉ từ từ rót nội công từ mũi kiếm dọc xuống theo lưỡi kiếm, vừa đủ để thay đổi trọng lượng và âm thanh nó tạo ra, như nhị hồ nghệ nhân chỉnh nhạc cụ. Để làm được điều này, kiếm nhân phải có sự khống chế dự trữ nội công hoàn hảo. Sình Dương trong lòng cũng phục lão nhân này đôi phần.Lão nhân kia đánh thêm mười chiêu, chiêu sau đều hiểm ác hơn chiêu trước, nhưng đều bị Sình Dương hóa giải. Khi những tiếng hú hét ở xung quanh con tàu lớn tới cực điểm cũng là lúc sự kiên nhẫn của lão đã lên tới cực hạn. Lão hét lên một tiếng, rồi mắng, “Tiểu tử ngươi khá! Xem ngươi đỡ chiêu này sao!”Thế là lão ra chiêu: hai đường chặt phương chéo, hai đường chém phương ngang, một đường đều kết thúc với một động tác giằng kiếm nhằm xé toạc da thịt đối phương. Chiêu nào chiêu nấy đều nhịp nhàng, tốc độ, chính xác tuyệt đối nhắm tới sát những điểm yếu hại trên cơ thể Sình Dương. Đường kiếm nào cũng ngân lên một thanh âm đầy ai oán, trước khi đạt đến cao trào: một nốt trầm vang vọng trong cú đâm cuối cùng.Đó chính là liên chiêu thức Bi Thán Vãn Ca, tuyệt kĩ võ học mà cả một đời lão tâm đắc. Lão đã luyện chiêu này tới cùng cực cảnh giới, có thể điều kiếm chính xác tới chân tơ kẽ tóc, muốn giết người, chặt gân chân, hay đơn giản đánh tụt quần áo hạ nhục họ đều tùy ý. Nếu Sình Dương chỉ đứng im cho lão chém thì chắc chắn bây giờ trên thân thể không còn một mảnh áo.Thế nhưng Sình Dương vẫn đỡ được bảy trên tám chiêu! Chỉ một chiêu rạch tay áo bên trái của hắn là hắn không đỡ được, kì thực là hi sinh để hóa giải các chiêu còn lại. Thế là tay áo trái của Sình Dương rơi xuống đất, nhưng bù lại hắn đã áp sát được lão nhân để tìm ra sơ hở. Chỉ cần một kiếm chọc qua bụng lão bây giờ là quá dễ dàng.Thay vào đó, Sình Dương ném kiếm sang tay còn lại, tay phải hắn một quyền đấm tới bụng lão. Đây cũng chẳng phải chiêu thức gì, chỉ là Sình Dương lập tức mô phỏng Mạc Giảo Kiếm Pháp của lão, nắm đấm xoay thành vài vòng tròn nhỏ, tạo ra lực xoáy trong quyền, hun hút như hải câu.Lão nhân trúng quyền, tự vấp phải cái chân gỗ, đạp phải mảnh gốm của vò rượu ban nãy, ngã ngửa trên mặt thuyền. Lão ngay lập tức bật dậy toan đánh tiếp, nhưng chỉ thấy Sình Dương khẽ cúi đầu, chắp hai tay lại nhau mà nói, “Khai cuộc lão bối thắng, tàn cuộc tiểu sinh may mắn tung được một quyền võ mèo xô ngã lão bối, nếu lão bối không chê thì tiểu sinh xin hòa.”Đám đông xung quanh thấy tiền sắp rơi vào miệng mà lại cầu hòa, nhao nhao phản đối, “Hòa cái con mẹ nhà ngươi! Đánh thêm chục chiêu nữa xem nào!” Dã Kha Giác chỉ im lặng lấy lại lượng bạc hắn bày ra, trong những cái lườm nguýt của lũ hải khấu xung quanh.Lão nhân biết đánh nữa chỉ thiệt thân, trong lòng ấm ức lắm nhưng cũng biết tên ngoại lai này đang giữ thể diện cho mình, mới nghiến răng nghiến lợi đáp, “Hôm nay ta uống rượu hơi say, vài đường kiếm không được chuẩn. Khi nào có dịp sẽ cho tiểu tử ngươi diện kiến thêm vài chiêu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương