All That Glitters

Chương 8



Dịch: hongnguyenhuong

“Được rồi”, Anh căng thẳng nói, bước lùi lại, hai tay mở ra như thể để chứng tỏ anh không có khí giới “Tôi sẽ không chạm vào em, tôi hứa. Thấy không? Tôi sẽ ngồi xuống này”. Anh làm như anh nói rồi nhìn cô chằm chằm, u ám với đôi mắt đen “Nhưng có Chúa trên cao, Jessica, tại sao?”

Cô đứng đó trên đôi chân run rẩy, cố gắng kiểm soát những tiếng nức nở của mình, tìm lại giọng nói để giải thích, nhưng chẳng có từ ngữ nào được thốt ra và cô chỉ câm nín nhìn lại anh chằm chằm. Với một tiếng lầm bầm, anh giơ tay lên che mắt, như thể anh thấy mệt mỏi, và có lẽ đúng là anh đã mệt. Khi anh thả rơi hai tay một cách lỏng lẻo trên đầu gối, biểu hiện của anh kiên quyết và dứt khoát. “Em thắng rồi” Giọng anh không thần sắc. “Tôi không biết sự khó chịu của em với sex là gì, nhưng tôi chấp nhận là em quá sợ hãi để đến với tôi mà không có một vài đảm bảo về tương lai. Chết tiệt, nếu hôn nhân là điều cần thiết để đạt được em, vậy thì em sẽ có lễ cưới của em. Chúng ta có thể kết hôn trên đảo vào tuần tới.”

Sốc làm cô dò dẫm yếu ớt đến chiếc ghế gần nhất, và khi cô đã ngồi xuống an toàn, cô nói với giọng rung rung, “Không, anh không hiểu...”

“Tôi hiểu là em có giá của em”, anh lầm bầm giận dữ “Và tôi sẽ đẩy xa hết mức tôi có thể, Jessica, vì vậy, đừng bắt đầu một cuộc tranh luận lúc này. Em sẽ ngủ với một người chồng, có phải không? Hay là em có điều ngạc nhiên nho nhỏ bẩn thỉu khác dành cho tôi sau khi em có nhẫn cưới trên tay?”

Cơn giận hoàn toàn xâm chiếm cô, sức mạnh mà cơn giận mang lại tuôn trào trong huyết quản cô. Nó làm xương sống cô thẳng lên và thổi khô những giọt nước mắt. Anh quá kiêu ngạo và cứng đầu, cứng cổ để lắng nghe cô, và trong một phút, cô bị quyến rũ với ước muốn ném trả lại vào mặt anh lời đề nghị của anh, nhưng trái tim cô đã ngăn cô lại. Có lẽ anh đã cầu hôn vì tất cả những lý do sai lầm, nhưng đó vẫn là một lời cầu hôn. Và mặc cho sự giận dữ lúc này của anh, vì cô và vì cả chính anh, anh vẫn sẽ bình tĩnh lại để cô có thể nói với anh sự thật. Anh sẽ phải lắng nghe cô, cô sẽ buộc anh làm vậy. Bây giờ anh đang thất bại, không có tâm trạng để nghe bất cứ lý do nào, điều tốt nhất là đừng làm anh tức giận.

“Được,” cô nói với một giọng hầu như không thể nghe thấy, cúi thấp đầu xuống. “Em sẽ ngủ với anh khi chúng ta đã kết hôn, không cần biết em đã sợ như thế nào.”

Anh thốt ra một tiếng thở dài và ngả về trước để chống hai khuỷu tay lên đầu gối trong một tư thế hoàn toàn chán nản. “chỉ điều đó thôi mới cứu được em đêm nay” anh cộc lốc chấp thuận. “Em thật sự đã sợ hãi, em không giả vờ điều đó. Em đã bị đối xử tàn tệ quá mức, phải vậy không, Jessica? Nhưng tôi không muốn nghe về điều đó, không thể nghe nó lúc này.”

“Được thôi,” cô thì thầm.

“Và ngừng cái kiểu trông như mèo con bị đánh ấy đi!” Anh quát, anh đứng lên và giận dữ đi đến bên cửa sổ. Anh đút sâu hai tay vào túi và đứng nhìn chằm chằm ra ngoài đường phố sáng đèn. “Sáng mai, tôi sẽ điện thoại cho mẹ” anh nói, kiềm chế cơn giận của mình. “Và tôi sẽ cố kết thúc mấy cuộc hẹn của tôi sớm để chúng ta có thể đi mua áo cưới cho em. Vì chúng ta sẽ kết hôn trên đảo, tất cả các trật tự sẽ được trông đợi” anh chua chát giải thích.

“Tại sao lại phải tổ chức trên đảo?” cô ngập ngừng hỏi.

“Bởi vì tôi đã lớn lên ở đó,” anh gầm gừ, “Hòn đảo đó thuộc về tôi, và tôi thuộc về nó. Những người dân làng sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi kết hôn ở bất cứ nơi nào khác mà không phải ở đó, với tất cả các nghi lễ truyền thống. Phụ nữ sẽ muốn dành sự chú ý cho cô dâu của tôi; đàn ông sẽ muốn chúc mừng tôi và cho tôi những lời khuyên để cầm cương một người vợ.”

“Thế còn mẹ anh?”

Anh quay lại đối mặt với cô và đôi mắt anh cứng rắn “Bà ấy sẽ bị tổn thương, nhưng bà sẽ không chất vấn tôi. Và bây giờ, để tôi cảnh báo, Jessica, nếu em làm bất cứ điều gì gây tổn thương hay xúc phạm mẹ tôi, tôi sẽ làm cho em phải ước gì em chưa từng có mặt trên đời. Bất cứ điều gì em đã từng trải qua trước đó sẽ giống như là thiên đường so với những gì tôi bắt em phải trải qua.”

Cô thở hổn hển khi thấy sự căm ghét trong mắt anh. Một cách tuyệt vọng, cô cố gắng bảo vệ mình và khóc thét lên “Anh biết là em sẽ không làm thế! Đừng cố biến em thành một tội phạm vì những điều chưa đến chỉ vì anh thích điều đó! Em không muốn sẽ như vậy giữa chúng ta”.

“Tôi có thể thấy điều đó” Anh nói dứt khoát. “Em có vẻ như vậy nếu như tôi dễ mắc lừa như Robert Stanton, chỉ nhìn vào khuôn mặt thiên thần của em và sẵn sàng cho em bất cứ cái gì em muốn. Nhưng tôi biết em là cái gì, và em sẽ làm tôi khánh kiệt như em đã làm với ông già kia. Em đã có một lựa chọn, Jessica. Là nhân tình của tôi, em có thể tàn phá thoả thích và được đối xử như một bà hoàng. Là vợ tôi, em sẽ có tên tôi và các thứ rất nhỏ bé khác, nhưng em đã lựa chọn và em sẽ sống với điều đó. Chỉ đừng hy vọng có bất cứ thoả thuận nào rộng rãi hơn như tôi đã cho em đối với những cổ phần kia, và hơn tất cả, hãy nhớ, tôi là người Hy Lạp, sau đám cưới, em sẽ thuộc về tôi cả thể xác lẫn tâm hồn. Nghĩ về điều đó đi, em yêu”. Anh châm chích với một sự mỉa mai được yêu thích và cô nhăn mặt ngay lập tức bởi sự tàn bạo trong giọng anh.

“Anh sai rồi” cô nói run run “Em không giống thế, Nikolas; anh biết là em không như thế. Tại sao anh lại nói những điều kinh khủng như thế? Làm ơn, để em nói anh nghe mọi chuyện là thế nào...”

“Tôi không quan tâm chuyện là thế nào” anh đột ngột quát lên, khuôn mặt anh co rúm lại với cơn giận anh không thể kiểm chế thêm nữa. “Cô không biết khi nào thì nên câm miệng lại sao? Đừng thúc ép tôi!”

Run rẩy, cô quay đi tránh xa anh và băng đến phòng ngủ. Không, cô không thể làm điều đó. Dù cô có yêu anh bao nhiêu chăng nữa, rõ ràng là anh sẽ không bao giờ yêu cô, và nếu cô phạm sai lầm là lấy anh, anh sẽ làm cuộc sống của cô khốn khổ. Anh không bao giờ tha thứ cho cô vì đã đẩy anh đến chỗ đồng ý cưới cô. Anh tự hào và giận dữ, và như anh đã nói, anh là người Hy Lạp. Một người Hy Lạp không bao giờ quên một mối bất bình; một người Hy Lạp chỉ bỏ đi sau khi đã báo thù.

Sẽ tốt hơn nếu làm một cuộc chia tay nhanh gọn, không bao giờ gặp lại anh nữa. Dĩ nhiên, sẽ không thể quên anh, nhưng cô biết rằng bất cứ kiểu hôn nhân nào giữa họ cũng là không khả thi. Cô đã sống chung với sự khinh miệt và nghi ngờ của những người dưng, nhưng cô không thể chịu đựng những điều đó từ chồng của mình. Đã đến lúc cô rời nước Anh, quay lại Mỹ, nơi cô có thể sống tách biệt lặng lẽ.

“Đặt những valy đó lại” Anh nói trong âm điệu chết chóc từ lối cửa khi cô nhấc những valy của cô ra từ trong phòng để đồ.

Tái nhợt, cô trao cho anh cái nhìn hoảng hốt. “Chỉ có một cách duy nhất,” Cô biện bạch. “Anh chắc chắn đã nhận thấy cuộc hôn nhân giữa chúng ta không đi đến đâu cả. Để em đi, Nikolas, trước khi chúng ta xé xác nhau ra”

Miệng anh xoắn lại cay độc. “Hối tiếc sao, bây giờ thì em đã biết là em sẽ không thể xoay tôi quanh ngón út của em? Nó sẽ không ảnh hưởng gì, Jessica. Chúng ta sẽ kết hôn tuần tới - trừ phi em muốn trả giá để ra khỏi khách sạn này mà không có tôi?”

Cô biết ý anh là gì và cằm cô hất lên. Không một lời, cô đẩy valy của mình trở lên kệ và đóng cửa lại.

“Tôi đã nghĩ như thế,” anh lầm bầm. “Đừng có thêm bất cứ ý tưởng nào chạy trốn khỏi tôi, hoặc là em sẽ hối tiếc vì điều đó. Bây giờ quay lại đây và ngồi xuống. Tôi sẽ đặt bữa tối mang lên đây và chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về những chuẩn bị của chúng ta”

Anh đề cập đến điều đó lạnh lùng đến nỗi điều cuối cùng cô muốn làm là nói chuyện với anh, nhưng cô đi lại phía anh, ngồi xuống sofa, không thèm nhìn anh.

Anh đặt bữa tối mà không hỏi cô thích ăn gì, sau đó gọi cho Andros, người vẫn đang ở tầng dưới, và nói anh ta một giờ nữa lên phòng, anh muốn đưa anh ta vài lưu ý. Sau đó, anh đặt ống nghe trở lại và bước đến chiếm một chỗ trên sofa ngay cạnh cô. Không thoải mái, cô nhích ra xa anh và anh ho ra một tiếng cười ngắn.

“Đó là một xử sự kỳ quặc đối với một cô dâu tương lai,” anh chế nhạo. “Quá cách biệt. Tôi sẽ không để em trốn tránh với điều đó, em biết đấy. Tôi đã trả giá để có quyền được chạm vào em khi tôi thích và bằng cách nào tôi thích, và tôi không muốn bất cứ sự đóng kịch nào nữa”

“Em không đóng kịch” cô run rẩy phủ nhận “Anh biết là em không”.

Anh nhìn cô trầm tư. “Không, tôi nghĩ là em không. Em sợ tôi, phải không? Nhưng em sẽ làm điều tôi muốn, nếu trước tiên tôi cưới em. Điều quá tồi tệ đó giết chết mọi cảm xúc khoan dung nào tôi có”.

Chẳng còn gì để thuyết phục anh. Jessica rơi vào im lặng và cố gắng kéo lại những mảnh vụn của phẩm giá và sự điềm tĩnh của mình. Anh đã giận dữ, và nỗ lực chứng minh sự trong trắng của cô chỉ làm anh thêm giận, vì vậy cô quyết định sẽ đi cùng anh. Nếu không có điều gì khác, cô có thể cứu vãn lòng tự trọng của mình.

“Không còn gì để nói nữa sao?” anh giễu cợt.

Cô cố nhún vai hờ hững. “Tại sao phải lãng phí thời gian của em? Anh sẽ làm điều anh muốn bằng mọi giá, vậy em tốt hơn là làm theo anh”

“Điều đó có nghĩa là em đồng ý lấy tôi?” Giọng anh châm chọc, nhưng cô cảm thấy sự nghiêm túc lẩn bên dưới biểu hiện châm chọc đó và cô nhận thấy rằng anh không chắc chắn điều cô nói.

“Đúng, em sẽ lấy anh.” cô trả lời “Cũng với những điều kiện em đã đồng ý để trở thành nhân tình của anh.”

“Lần đó em đã nuốt lời.” Anh tàn nhẫn chỉ ra.

“Em sẽ không nuốt lời lần này”.

“Em sẽ không có cơ hội để làm thế. Cùng những điều kiện đó hở? Dường như tôi vẫn nhớ là em đã không muốn sống với tôi, không cần phải nói, điều kiện đó không còn phù hợp”.

“Phần về tiền bạc vẫn thế.” Cô nói, nhìn lại anh với đôi mắt xanh lục, mờ đi và huyền bí với xúc cảm mãnh liệt của tâm trí cô “Em không muốn tiền của anh. Những gì em muốn, em sẽ tự trả bằng tiền của mình.”

“Điều đó thật thú vị, thậm chí dù nó không thuyết phục lắm.” anh lè nhè, đặt một bàn tay rám nắng mạnh mẽ lên cổ họng cô và nhè nhẹ vuốt ve da cô “Nếu em không cưới tôi vì tiền, tại sao em lại cưới tôi? Vì chính tôi ư?”

“Đúng thế.” Cô thừa nhận, đối đầu với cái nhìn chằm chằm của anh.

“Tốt, vì đó là tất cả những gì em đạt được.” anh thì thầm, nghiêng người về phía cô như thể bị hấp dẫn không thể cưỡng lại miệng cô.

Môi anh giận dữ gắn lên môi cô, đôi tay anh cứng và thô bạo, anh kéo cô lại gần anh nhưng cô không chống lại. Cô thả lỏng vào anh và để anh tàn phá miệng cô cho đến khi cơn giận trở thành cái bóng và sự khát khao đói khát trong anh trở nên mạnh hơn. Sau đó cô hôn lại anh một cách ngập ngừng, và lực ép từ cái miệng cứng rắn của anh yếu đi.

Nụ hôn dài cho cơn giận đen tối của anh một lối thoát và cô có thể cảm thấy sự bình tĩnh của anh lớn dần lên cùng lúc với sự đam mê của anh bùng cháy. Bây giờ anh đã sẵn sàng để đợi, anh biết rằng cô sẽ là của anh trong một tuần nữa. Anh lùi lại và nhìn xuống khuôn mặt xanh xao với đôi môi mềm mại và run run của cô, rồi anh lại hôn cô, mạnh mẽ.

Bữa tối được mang đến cắt ngang bọn họ và anh buông cô ra để đứng lên ra mở cửa. Lúc này, dường như anh đã tạo lập được sự bình tĩnh cho tâm trí, và khi họ ăn, anh thậm chí còn có cuộc nói chuyện ngắn, kể cho cô nghe về cuộc họp của mình và những vấn đề đã được thảo luận. Cô thư giãn, cảm nhận rằng cơn giận tồi tệ nhất của anh đã qua.

Andros đến ngay kịp lúc họ kết thúc bữa ăn, và đôi mắt đen của anh ta nhoáng qua cô trong một sự thù ghét lặng lẽ trước khi tập trung vào Nikolas.

“Jessica và tôi sẽ kết hôn” Nikolas thông báo một cách bình thản. “Tuần tới, trên đảo. Thứ ba. Hãy chuẩn bị mọi thứ và cho báo chí biết một cuộc đính hôn đã được loan báo, nhưng không cho họ các chi tiết khi nào đám cưới được tổ chức. Tôi sẽ tự gọi cho mẹ tôi, sáng sớm mai.”

Sự ngạc nhiên của Andros là rõ rệt, và mặc dù anh ta không hề nhìn Jessica, cô vẫn cảm thấy sự mất tinh thần của anh ta. Không nghi ngờ gì, anh ta thấy ngượng ngùng khi biết người phụ nữ anh ta hoàn toàn không ưa sẽ lấy ông chủ của mình!

“Chúng tôi cũng sẽ có một thoả thuận tiền hôn nhân đã phác thảo” Nikolas nói tiếp. “Hãy soạn thành văn bản, Andros, và đặt trên bàn Leo sáng ngày mai. Hãy nói với ông ta tôi muốn có lại nó muộn nhất là ngày kia. Nó sẽ được ký trước khi chúng tôi đi ra đảo.”

Andros ngồi xuống và mở sổ của mình, sẵn sàng với cây bút. Nikolas trao cho Jessica một cái nhìn chằm chặp cân nhắc trước khi anh bắt đầu nói tiếp.

“Jessica từ chối tất cả các quyền đòi hỏi liên quan đến tiền nong cũng như bất động sản của tôi”. Anh lè nhè, ngồi xuống và duỗi dài chân ra trước. “Nếu chúng tôi ly dị, cô ấy sẽ không có quyền đòi hỏi tiền cấp dưỡng và của cải trừ những món quà tôi đã cho cô ấy, chúng sẽ là tài sản cá nhân của cô ấy”.

Andros liếc nhanh qua Jessica, như thể trông đợi cô phản đối, nhưng cô ngồi yên lặng, quan sát khuôn mặt rám nắng đang nghiền ngẫm suy nghĩ của Nikolas. Bây giờ cô đã cảm thấy bình tĩnh, mặc dù cô biết toàn bộ tương lai của cô đang bị đe dọa. Nikolas đã đồng ý kết hôn khi cô đã cho rằng anh sẽ không bao giờ đồng ý, vậy đó sẽ là điểm khởi đầu.

“Sau khi chúng tôi kết hôn” Nikolas tiếp, ngả mái đầu đen lên ghế sofa, “Jessica sẽ cư xử theo đúng khuôn phép. Cô ấy không được rời khỏi đảo mà không có sự hộ tống của cá nhân tôi, hoặc có sự cho phép hay một người hộ tống thay thế do tôi lựa chọn. Cô ấy cũng chuyển giao quyền kiểm soát tất cả lợi tức từ người chồng trước của cô ấy sang cho tôi”. Bây giờ, anh cũng nhìn vào Jessica, nhưng cô vẫn không phản đối. Công việc kinh doanh của cô sẽ được kiểm soát hoàn toàn an toàn bởi Nikolas, và cô không sợ anh sẽ lừa dối cô.

Sau đó một suy nghĩ nảy ra, và trước khi cô có thể lưỡng lự, cô nói đều đều “Em nghĩ rằng đó là một cách để lấy lại tiền anh đã trả cho cổ phần của em”.

Cằm Nikolas cứng lại và cô ước cô giữ mồm giữ miệng hơn là làm cho anh giận thêm. Cô thậm chí không phản đối cho phép anh quyền kiểm soát tiền bạc, cô không muốn nó một chút nào. Anh muốn cô hoàn toàn ở dưới quyền lực của anh và cô bằng lòng làm theo anh. Đó là cơ hội cô đã chọn, nhưng cô cũng hy vọng khi anh phát hiện anh đã lầm lẫn thế nào, anh sẽ mềm lòng hơn.

Sau một khắc căng thẳng, Nikolas đưa ra điều khoản cuối cùng “Điều khoản cuối, tôi sẽ có quyền cuối cùng với bất kỳ đứa con nào chúng tôi có. Trong trường hợp ly hôn, tôi sẽ giữ lại quyền chăm sóc con, dù hiển nhiên Jessica sẽ được quyền thăm con nếu cô ấy muốn lên đảo. Không có điều kiện nào cho phép cô ấy đưa đứa trẻ hay những đứa trẻ rời khỏi đảo hay gặp chúng mà không có sự cho phép của tôi”.

Nỗi đau vặn xoắn trái tim cô với điều khoản cuối cùng đó và cô hấp tấp quay đầu đi để họ không thể thấy những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt cô. Anh dường như quá tàn nhẫn. Có lẽ cô đã ngu ngốc; có lẽ anh sẽ không bao giờ yêu cô. Chỉ suy nghĩ rằng một lúc nào đó anh sẽ biết dù chỉ là nghi ngờ rằng cô đã đến với anh hoàn toàn trong sáng mới cho cô lòng can đảm để đồng ý với các điều khoản của anh. Ít nhất anh cũng sẽ nhận thấy rằng cô sẽ không làm hỏng những đứa con của họ.

Giá như họ có những đứa con! Dường như Nikolas nói đến chúng chỉ vì anh cho là cuộc hôn nhân của họ sẽ không kéo dài, nhưng cô biết rõ với cô cuộc hôn nhân này sẽ là mãi mãi. Dù anh đã làm gì, thì cô cũng đã kết hôn với anh với cả trái tim mình. Cô muốn có con với anh, một vài đứa, những bản sao thu nhỏ của anh với mái tóc đen và đôi mắt đen lấp lánh.

“Không ý kiến gì sao, Jessica?” Nikolas hỏi nhẹ nhàng, có sự châm chọc rõ rệt trong giọng anh.

Kéo mình khỏi những suy nghĩ về một viến cảnh tươi sáng được ôm trên tay một đứa trẻ bé bỏng mắt đen, cô nhìn vào anh một lúc lâu như thể cô không hề nhận ra anh, sau đó, thu hồi tâm trí, cô trả lời hầu như không thể nghe thấy nổi “Không, em đồng ý với mọi điều anh muốn, Nikolas”

“Đó là tất cả”, anh nói với Andros, và khi họ còn lại một mình, anh cắm cảu “Em thậm chí còn không có vẻ muốn giữ lại đứa con nào, phải không? Hay em hy vọng là tôi sẽ trả tiền cho em để tránh xa chúng? Nếu thế, đừng tự ảo tưởng. Em sẽ không có dù một đồng xu từ tôi dưới bất kỳ hoàn cảnh nào!”

“Em đã đồng ý với các điều khoản của anh”, cô hét lên run rẩy, sự tự kiềm chế của cô đã bị bẻ gẫy bởi nỗi đau nặng nề trong ngực. “Anh còn muốn gì nữa? Em đã biết rằng em không thể chống lại anh, vì vậy em sẽ không lãng phí hơi sức. Về những đứa con chúng ta có thể có, em muốn có con, em muốn có những đứa con của anh - và chỉ có cách duy nhất để buộc em rời xa chúng là anh ném em ra khỏi đảo. Và đừng có làm tổn thương em bằng cách bóng gió rằng em sẽ không phải là một người mẹ tốt”

Anh chằm chặp nhìn xuống cô, một bắp thịt trên quai hàm anh giật giật mất kiểm soát. “Em nói em không thể chống lại tôi” anh thầm thì khàn khàn “nhưng em vẫn từ chối tôi”

“Không, không” cô rền rĩ, tuyệt vọng vì nỗ lực làm anh hiểu cô. “Em không từ chối anh. Anh có thể thấy không, Nikolas? Em đang đòi hỏi anh nhiều hơn những gì anh đề nghị, và em không có ý nói đến tiền của anh. Em muốn nói đến chính anh. Những gì anh đã đề nghị cho em chỉ là giống như những gì anh đã cho Diana, nhưng em muốn nhiều hơn thế”

“Thế còn em thì sao?” anh gầm gừ, đứng lên và thả bộ quanh phòng. “Em thậm chí còn không cho tôi nhiều đến thế; em giữ mình cách xa tôi mà lại đòi hỏi tôi nhượng bộ em mọi thứ”

Miệng anh xoắn lại cay nghiệt. “Em biết là tôi không thể làm điều đó. Không, em đã khiêu khích tôi đến nỗi tôi phải có được em; tôi sẽ không bao giờ xứng với một địa ngục nếu tôi không thể thoả mãn khao khát này. Đó không phải là một đám cưới, Jessica, đó là một câu thần chú.”

Những lời của anh vẫn còn vang bên tai cô ngày hôm sau khi cô đi lại trong phòng, chờ anh quay lại từ cuộc họp. Andros cũng ở đó, anh ta vẫn ở đó suốt cả buổi sáng, quan sát cô, không nói gì, và sự cảnh giác lặng lẽ của anh ta làm thần kinh cô bứt rứt. Đó đã là một đêm địa ngục, ngủ một mình trên chiếc giường lớn mà Nikolas nhường cho cô, lắng nghe tiếng anh trở mình trên sofa. Cô đã đề nghị nằm trên sofa và dành giường ngủ cho anh, anh đã chòng chọc nhìn cô dữ dội đến nỗi cô không thể cố nài. Cả hai bọn họ đều ngủ rất ít.

Sáng sớm, anh gọi điện thoại cho mẹ và Jessica đã nhốt mình trong phòng tắm, quyết tâm không nghe cuộc hội thoại. Khi cô ra khỏi phòng tắm, Nikolas đã đi và Andros đã ở đó.

Chỉ khi cô nghĩ cô không thể chịu nổi sự yên lặng lâu hơn nữa, Andros nói, và cô gần như nhảy dựng lên “Tại sao bà đồng ý với tất cả những điều khoản của Niko, bà Stanton?”

Cô hoang mang nhìn anh ta “Tại sao?” Cô hỏi. “Anh nghĩ là anh ấy đang trong tâm trạng biết lắng nghe lẽ phải sao? Anh ấy giống như là thùng thuốc nổ chỉ chờ ai đó ngu ngốc làm anh ấy nổ tung thôi”

“Tuy vậy, bà không sợ ông ấy” Andros nhận xét. “Ít nhất, bà không sợ sự giận dữ của ông ấy. Hầu hết mọi người sợ, nhưng bà luôn thách thức ông ấy làm những điều tồi tệ nhất. Tôi đã lật đi lật lại điều đó trong óc mình và tôi chỉ có thể nghĩ ra một lý do giải thích tại sao bà để ông ấy đưa ra những điều khoản thua thiệt đó”

“Oh? Anh đã kết luận thế nào?” Cô hỏi, gạt mái tóc dày ra khỏi mắt. Cô quá mệt mỏi sáng nay để bới nó lên và bây giờ nó xoã tung trên vai cô.

“Tôi nghĩ bà yêu ông ấy” Andros nói lặng lẽ. “Tôi nghĩ bà chấp nhận cưới ông ấy với mọi điều khoản bởi bà yêu ông ấy”

Cô hít vào khi nghe thấy những từ ngữ đó. Andros đang quan sát cô với một biểu hiện khác lạ trong đôi mắt đen của anh ta, một sự tán thành rõ rệt và sự khởi đầu của cảm thông. “Dĩ nhiên tôi yêu anh ấy” cô chấp nhận với một lời thì thầm căng thẳng “Chỉ có vấn đề là làm anh ấy tin điều đó”.

Đột nhiên Andros mỉm cười “Bà không có vấn đề nào cả, bà Stanton. Niko mụ mẫm vì bà. Khi ông ấy bình tĩnh lại, ông ấy sẽ nhận ra, như tôi, với những điều khoản ông ấy đưa ra, chỉ có một lý do duy nhất để bà cưới ông ấy, đó là vì tình yêu. Chỉ vì bây giờ ông ấy quá giận dữ, mà điều đó lại hiếm khi xảy ra với ông ta”

Andros không biết toàn bộ sự việc, nhưng những lời nói của anh ta cho cô niềm hy vọng. Anh ta đã nói Nikolas bị mụ mẫm vì cô. Thật khó mà tin điều đó; Nikolas luôn kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng thực tế là anh đã chấp nhận cưới cô vì anh không thể có cô theo cách nào khác.

Sau đó Nikolas về, làm cô không thể nói chuyện thêm với Andros, nhưng cô cảm thấy tốt hơn. Hai người đàn ông hội ý về một xấp giấy Nikolas lấy ra từ cặp của anh, sau đó Andros mang những tờ giấy đó về phòng mình và Nikolas quay sang Jessica.

“Em sẵn sàng chưa?” Anh hỏi một cách lạnh nhạt.

“Sẵn sàng?” Cô không hiểu gì.

Anh thở dài thiếu kiên nhẫn “Tôi đã nói với em rằng chúng ta sẽ đi mua áo cưới của em. Và em sẽ cần có những chiếc nhẫn nữa, Jessica, mọi người trông chờ chúng”

“Em phải buộc tóc lên đã” cô nói, quay lại phòng ngủ, và anh đi theo cô.

“Chỉ cần chải và để xoã tóc thôi” Anh đề nghị “Tôi thích nó để xoã hơn”.

Cô lẳng lặng làm theo lời anh và lấy thỏi son. “Chờ đã” anh nói, bắt lấy eo cô và kéo cô sát vào anh. Cô biết anh muốn gì và trái tim được an ủi khi cô hướng về anh, trao môi mình cho nụ hôn của anh. Đôi môi anh ấn trên môi cô và hơi thở nóng hổi của anh phủ kín miệng cô, làm cô quay cuồng. Anh muốn nhiều hơn nữa, anh không chỉ muốn hôn, nhưng thân thể anh khẽ rung lên tách khỏi cô, và một lần nữa biểu hiện trong mắt anh gần như sát khí.

“Bây giờ em có thể tô son rồi” anh thì thầm, và băng ra ngoài phòng ngủ.

Với cánh tay run rẩy, cô tô son. Cơn giận của anh chưa được cải thiện và cô sợ rằng từ chối anh, thậm chí cả những nụ hôn của anh, sẽ làm anh tồi tệ hơn nữa. Không, chẳng có gì làm thoả mãn Nikolas trừ sự nhượng bộ hoàn toàn của cô, và cô ước một cách nhiệt thành rằng tuần kế tiếp sẽ nhanh qua.

Nhưng làm thế nào một tuần trôi qua khi mà buổi chiều cứ kéo dài? Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng tăng dần trong cô khi họ ngồi lặng lẽ, trong gian hàng trang sức và xem xét những khay nhẫn người bán hàng mang ra, Nikolas không giúp cô chút nào; anh gần như ngồi lùi ra sau và bảo cô lựa chọn cái cô thích, anh không quan tâm. Không có điều gì anh nói có thể phá hỏng bất cứ niềm vui nào Jessica cảm thấy lúc này. Mặt khác, người bán đồ trang sức cũng rất dễ thương và cố gắng tỏ ra hữu ích đến nỗi cô ghét phải làm ông ta thất vọng vì sự không thích thú của mình, vì vậy cô ép mình phải xem xét cẩn thận từng cái và mọi cái nhẫn ông ta nghĩ là cô có thể thích. Nhưng dù cố gắng, cô vẫn không thể lựa chọn được cái nào. Cô nhận thấy những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh có thể phản chiếu tất cả; cô chỉ muốn tìm một cái góc yên tĩnh và khóc. Cuối cùng, với sự căng thẳng trong giọng nói, cô nói “Không - không! Tôi không thích cái nào cả” và làm như thể muốn đứng lên.

Nikolas ngăn cô với một cái siết chặt vào eo cô và anh buộc cô ngồi lại trên ghế “Đừng buồn, em yêu” Anh nói với tông giọng dịu dàng hơn anh đã từng nói cả ngày hôm đó “Bình tĩnh đi; em không nên khóc không thì điều đó sẽ làm ông đây thất vọng. Tôi sẽ lựa giúp em một cái nhé?”

“Vâng, làm ơn” cô nói với một giọng kiềm chế, quay mặt đi để anh không thể thấy đôi mắt cô đang đầy ắp những giọt nước mắt, anh đã nói cô không nên rơi nước mắt.

“Tôi không quan tâm đến những chiếc nhẫn kim cương, thưa ông” Nikolas nói. “Nước da cô ấy cần cái gì đó ấm áp hơn... đúng, những mặt ngọc lục bảo hợp với mắt cô ấy, với nhẫn bằng vàng”.

“Dĩ nhiên, tôi có cái đó!” Ông ta nói một cách xúc động, mang những khay nhẫn kim cương đi.

“Jessica?”

“Gì thế ạ?” cô hỏi, vẫn quay mặt tránh anh.

Cô nên biết rằng anh không bao giờ cho phép cô quay mặt khỏi anh. Một ngón tay trỏ dài kéo cằm cô, sau đó nhẹ nhàng quay mặt cô lại phía anh. Đôi mắt đen xem xét vẻ tái nhợt và biểu hiện căng thẳng của cô, nhận thấy những giọt nước mắt dường như sắp trào ra từ mắt cô.

Không nói một lời, anh lấy khăn mùi soa ra và lau mắt cô như thể cô là một đứa trẻ. “Em biết là anh không thể chịu nổi khi em khóc” Anh thì thầm. “Nếu anh hứa không xử sự như một kẻ hung bạo, em sẽ cười với anh chứ?”

Cô không thể từ chối anh điều gì khi anh ngọt ngào như thế, thậm chí khi anh đã lạnh lùng như đá chỉ vài phút trước. Môi cô tách ra trong một nụ cười mỉm và Nikolas chạm vào miệng cô với ngón tay anh, trượt dọc theo môi cô “Như thế tốt hơn” anh thì thầm “Em hiểu tại sao anh sẽ không hôn em ở đây, nhưng anh muốn thế, rất nhiều”.

Cô hôn những ngón tay anh để trả lời, khi anh thấy người bán nữ trang quay lại anh thẳng người lên, rụt tay về, nhưng sự quan tâm ngắn ngủi của anh đã mang màu sắc lên má cô và cô mỉm cười mơ hồ.

“Ah, cái này có vẻ hợp hơn đó” Nikolas, chụp lên một cái nhẫn ngay khi người bán nữ trang đặt cái khay xuống trước họ. Anh nâng ngón tay mảnh khảnh của Jessica và trượt chiếc nhẫn vào; nó quá rộng nhưng cô hụt hơi khi thấy nó.

“Màu sắc mới dễ thương làm sao” cô thở ra một tiếng thở dài.

“Đúng, đây là cái tôi muốn.” Nikolas quyết định. Hình dáng của viên ngọc không quá lớn nên nó không gây khó chịu cho bàn tay thanh nhã của cô, và màu xanh lục sẫm lộng lẫy hợp với cô hơn hàng ngàn viên kim cương. Nước da ánh vàng và mái tóc nâu vàng tạo nên một vẻ hoàn hảo cho đôi mắt xanh Ai Cập huyền bí của cô, và chiếc nhẫn ngọc lục bảo chỉ là một sự lặp lại màu sắc của chính cô. Những viên kim cương rực rỡ bao quanh viên ngọc, nhưng chúng rất nhỏ không làm giảm đi sắc thẫm của viên đá quý. Anh nhẹ nhàng rút nó ra khỏi ngón tay cô và đưa lại cho người bán nữ trang, ông ta đặt nó cẩn thận sang bên cạnh và đo ngón tay Jessica. “Và một chiếc nhẫn cưới.” Nikolas nói thêm.

“Hai.” Jessica thêm vào một cách can đảm, nhìn vào mắt anh. Sau một khắc, anh nhượng bộ, gật đầu cho phép.

“Tôi không thích đeo nhẫn.”, anh nói khi họ rời tiệm trang sức, cánh tay anh quàng chặt eo cô.

“Chúng ta sắp kết hôn, Nikolas.” cô nói, quay lại đối mặt với anh và đặt cả hai tay lên ngực anh. “Chúng ta không nên cố gắng hết sức có thể để làm cho cuộc hôn nhân này tốt đẹp sao? Hay anh sẽ đi đến đó với tâm lý ly hôn ở trong đầu?” Giọng cô run lên vì suy nghĩ đó, nhưng cô kiên quyết đương đầu với cái nhìn chằm chặp tối đen của anh.

“Tôi không có suy nghĩ gì trong đầu ngoại trừ có em.” Anh nói thẳng thừng. “Những chiếc nhẫn không quan trọng đối với tôi. Nếu em muốn tôi đeo nhẫn cưới, thì tôi sẽ đeo. Một chiếc nhẫn không ngăn được tôi nếu tôi muốn rũ bỏ em.”

Cô gần như ngừng thở với nỗi đau tuôn trào trong ngực và cô đột ngột quay đi, chiến đấu để giữ bình tĩnh. Lúc anh bắt kịp cô, cô đã cố gắng khoác lên một mặt nạ lạnh lùng và cô không để lộ ra chút nào vết thương bên trong cô.

Khi họ lên taxi, cô nghe anh nói địa chỉ một nhà thời trang danh tiếng và cô nói lặng lẽ, “Em không biết anh có ý gì trong đầu, Nikolas, nhưng không phải lúc để đặt may một chiếc áo cưới. Một chiếc áo may sẵn là ổn đối với em”.

Anh thậm chí còn không liếc nhìn cô, sau sự dịu dàng của anh tại tiệm kim hoàn, sự lạnh lùng đã gia tăng. “Em đừng quên tôi là ai” anh cáu kỉnh. “Nếu tôi muốn một chiếc áo cưới được hoàn thành ngay chiều mai cho em, chiếc áo sẽ được may.”

Không còn gì để nói, bởi điều đó là sự thực, nhưng cô nghĩ đến những người sẽ ngồi suốt đêm để thêu những đường thêu tinh tế vì nó đòi hỏi phải làm bằng tay và cô biết điều đó không xứng. Nhưng Nikolas đã hất hàm lên ngăn cô tranh cãi với anh, và cô ngồi lùi lại trong sự yên lặng khổ sở.

Như cô đã biết, Nikolas không có thiên hướng đích thân lựa chọn quần áo cho người đàn bà của anh ấy, nhưng ngay sau đó anh đã thấy mình bước vào phòng chờ mát mẻ của salon. Ngay lập tức một người phụ nữ cao, thon thả với mái tóc bạc ánh kim tạo kiểu giản dị đang lướt qua tấm thảm màu xám lông chim câu hướng về phía họ, chào mừng họ đến salon, và nếu Me xừ Constantinos đã ước thấy gì đó ngoại lệ thì...

Nikolas với tất cả sự quyến rũ, nâng những ngón tay của người phụ nữ lên môi, đôi mắt đen như chó sói của anh mang đến một gợn sắc hồng trên má cô ta, điều đó chả có gì là phi tự nhiên cả. Nikolas giới thiệu Jessica, sau đó nói mềm mỏng, “Chúng tôi sẽ kết hôn vào tuần tới tại Hy Lạp. Tôi vừa mới cố gắng thuyết phục được cô ấy ngày hôm qua, và tôi muốn tổ chức lễ cưới ngay lập tức, trước khi cô ấy có thể thay đổi quyết định. Nhưng vì thế chỉ còn ít thời gian để chuẩn bị áo cưới, cô biết đấy, ngày kia chúng tôi sẽ quay lại Hy Lạp.”

Người phụ nữ nhanh chóng nghiêm người và cam đoan với anh rằng một cái áo cưới có thể đã may xong, nếu họ vui lòng xem vài mẫu...

Một cuộc diễu hành của các cô người mẫu, một vài cô mặc áo trắng nhưng phần lớn là các màu sắc nhạt, những màu sắc đó được tôn lên rất tinh tế tuy thế không phải là màu trắng truyền thống. Nikolas xem xét tất cả bọn họ một cách cẩn thận và cuối cùng chọn một chiếc áo với đường may đơn giản truyền thống và đề nghị một chiếc như vậy màu hồng đào. Jessica đột nhiên cau có. Đây là áo cưới của cô và cô có quyền mặc một cái áo trắng truyền thống.

“Em không thích màu hồng”, cô nói chắc chắn “Hãy làm một chiếc màu trắng, thưa Bà”

Nikolas nhìn cô chằm chằm và người phụ nữ có vẻ giật mình, nhưng Jessica giữ vững lập trường của mình. Hoặc là một chiếc áo trắng hoặc là không gì cả. Cuối cùng Nikolas nhượng bộ, vì anh không muốn tạo ra một tình huống trước mắt những nhân chứng đang hoàn toàn thích thú, và Jessica được đưa vào phòng mặc thử để đo.

“Em đã làm một điều ngu ngốc, khăng khăng lấy cái áo trắng” Nikolas nói cộc lốc trên đường quay về khách sạn “Tên của em thậm chí cũng được nhận ra ở Pháp, Jessica.”

“Đó cũng là đám cưới của em.” cô ương nghạnh nói.

“Em đã kết hôn rồi, em yêu; nó có vẻ là cái mũ cũ đối với em lúc này.”

Môi dưới của anh rung động vì lời xúc phạm đó và cô nhanh chóng khẳng định lại “Robert và em đã cưới trong một buổi lễ mang tính thủ tục, không phải là một buổi lễ tôn giáo. Em có quyền mặc một cái áo cưới màu trắng, Nikolas!”

Nếu anh có nắm được ý cô, anh cũng lờ nó đi. Hoặc có lẽ đơn giản là anh không tin điều đó. Anh nói châm chọc, “Sau lịch sử của em, em nên tự thấy may mắn vì cuối cùng tôi đã cưới em. Tôi có lẽ là kẻ ngu ngốc vĩ đại nhất thế giới, nhưng tôi sẽ lo lắng về điều đó sau này. Một điều chắc chắn khi trở thành vợ tôi em sẽ là người phụ nữ được đối xử tốt nhất ở Châu Âu”

Cô quay đầu đi trong thất vọng, nhìn chăm chăm qua cửa sổ xem những cửa hàng, những quán cà phê thanh lịch của người Paris. Cô chưa nhìn thấy gì ở Paris ngoại trừ những cái nhìn lướt qua cửa sổ xe taxi và ánh sáng giả tạo, sặc sỡ của đêm nhấp nháy chiếu sáng qua cửa sổ phòng khách sạn của cô.

Đã quá trễ để thoát khỏi lúc này, nhưng cô thức tỉnh với một hiểu biết từ từ, kinh khủng về lỗi lầm cô đã mắc phải khi đồng ý kết hôn. Nikolas không phải là người đàn ông dễ dàng tha thứ, và thậm chí không biết rằng cô không phải là người bừa bãi, sẽ làm anh quên điều đó, theo cách nhìn nhận của anh, cô đã bán chính mình cho anh với một cái giá - kết hôn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...