[Alltake] Thanh Âm Đau Đớn

Chương 21



“Mày tốt nhất nên biết thân biết phận của mày đi thằng nhóc chết tiệt”

“Mày chỉ là vật thế thân để trả nợ cho ba mẹ mày thôi”

“Mau cút đi kiếm tiền đem về đây cho tụi tao lẹ đi”

Gì đây? Những lời nói này, là chúng mà? Là những kẻ ba mẹ cậu đã bán cho để trả nợ mà, sao chúng lại ở đây? Cậu nhìn ba tên béo ú trước mặt, ánh mắt bọn chúng đỏ như những tên ác quỷ, cậu sợ hãi quay đầu bỏ chạy nhưng tại sao cậu cứ chạy hết hành lang này rồi lại tới hành lang khác mà không có điểm dừng thế này?

”Woa Takemicchi”

“Oi Takemicchi”

“Ồ chào cộng sự”

Lại gì nữa đây, là bọn họ mà, họ đang mỉm cười với cậu như những ngày tháng trước kia, chuyện gì đang diễn ra thế này?

“Này mày sao thế Takemichi?”

Bọn họ vừa nói vừa tiến lại gần cậu, cậu sợ hãi mà từng bước lùi về sau bỗng nhiên cậu rơi xuống một khoảng không tối mịt nhưng trước mắt cậu vẫn là hình ảnh những người đồng đội cũ, những người mà cậu yêu thương đang nhìn cậu rơi xuống bằng một ánh mắt vô hồn. Khung cảnh lại thay đổi, cậu lại quay trở về căn phòng ấy, vẫn còn đang hoang mang tìm lối thoát thì bỗng chốc một tiếng hét phát ra khiến cậu giật mình quay đầu lại. Là cậu đây mà? Là cậu đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo kia mà chịu những trận đòn roi, cậu không ngừng van xin bọn họ tha cho nhưng họ vẫn cứ tiếp tục giáng xuống những đòn đánh khiến cậu không ngừng run rẩy, bất chợt họ quay qua nhìn cậu, lại là cái nhìn đáng sợ ấy, lại là cặp mắt đen láy như ngục sâu đang dần nuốt chửng cậu, Takemichi sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy

“Oh Takemichi-kun”

Là Moe, ả ta đã và đang đứng trước mặt cậu mà nở nụ cười như mọi ngày nhưng lần này nó lại có cái gì đó kinh dị hơn, nụ cười của ả giờ đây kéo dài đến tận mang tai, cậu tính chạy về hướng ngược lại nhưng đám “ác ma” kia không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng cậu

“Sao mày chạy vội thế cộng sự?”

“Mày không muốn ở lại chơi với tụi tao à?”

Bọn họ vừa hỏi vừa từ từ tiến đến bên cậu, Moe ở phía trước cũng đang tiến tới, không còn đường lui cậu sợ hãi ôm đầu mình mà khụy xuống liên tục lẩm bẩm những lời nói đuổi họ đi

“Tránh ra...đừng lại gần đây...mau cút ra hết đi...”

*Rắc*

Đột nhiên một tiếng động gì đó nghe như vết nứt vang lên sau đó lại càng thêm nhiều tiếng như thế xuất hiện và cuối cùng là một tiếng vỡ to lớn vang lên, cậu liếc nhìn xung quanh, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, lần này cậu đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà to lớn, xung quanh chợt vang lên tiếng khóc, tiếng gào thét tên cậu, Takemichi quay đầu tìm kiếm thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang nằm trên mặt đất. Hả? Mái tóc ấy, thân hình ấy, lại là cậu mà? Nhưng tại sao lần này xung quanh cậu toàn máu và máu cơ chứ? Và tại sao những tên đã hành hạ cậu lại ở bên mà khóc và điên cuồng gọi tên cậu?

“Hah...hah...hah...”

Cậu giật mình tỉnh giấc, cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi,cậu liên tục thở dốc, đồng tử của cậu đang dần run lên thấy rõ, cậu từ từ ngồi dậy liếc nhìn xung quanh căn phòng, bốn người con trai quần áo xộc xệch đang mệt mỏi mà nằm gục xung quanh, cậu dần lấy lại bình tĩnh sau khi biết rằng những điều kinh khủng cậu vừa mới trải qua chỉ là mơ, nhưng khoan đã, căn phòng này, cậu nhìn xuống cánh tay đang được truyền nước biển, rồi lại liếc nhìn nơi cổ tay đang được băng bó, cậu chợt nhận thức được mình vẫn còn đang ở trong bệnh viện, cậu liền không thể làm chủ được bản thân mà rút ống truyền nước kia ra mà leo xuống giường cố gắng chạy trốn, nhưng vì cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên vừa bước được một hai bước cậu đã ngã xuống nền đất, bốn tên kia vừa nghe một tiếng động lớn liền giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ họ liếc nhìn quanh căn phòng liền bắt gặp cậu đang nằm dưới sàn nhà, cả đám hốt hoảng mà chạy đến đỡ cậu dậy

“Mày làm gì vậy Takemichi?”

Mitsuya sốt sắng đỡ cậu lên mà lo lắng hỏi, hắn cảm nhận rõ được cơ thể cậu đang run lên từng bậc, bất chợt cậu hất tay hắn ra rồi lại lên tiếng

“Tao phải ra khỏi đây, bọn họ tìm thấy tao rồi, tao không thể ở đây đâu, họ sẽ đến bắt tao”

Hakkai ở bên cạnh nghe vậy trong lòng hắn bỗng chốc có một cảm giác đau nhói không thể diễn tả bằng lời, hắn bước đến bên kéo cậu vào lòng mà trấn an

“Bình tĩnh lại nào Takemichi, bọn tao đã chuyển viện cho mày rồi, bọn tao cũng sẽ không rời mày nửa bước đâu, sẽ không ai làm hại được mày đâu nên bình tĩnh lại nhé”

Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Hakkai đồng thời nghe được cậu đã chuyển viện Takemichi dần dần bình tĩnh lại mà ngước nhìn tên cao kều trước mặt

“Mày nói thật chứ?”

Hakkai không nói gì hắn chỉ mỉm cười rồi gật đầu nhẹ đáp lời cậu, Takemichi dần thả lỏng hơn để họ dìu cậu về giường rồi kêu bác sĩ đến truyền nước biển lại cho cậu. Cả bầy ra khỏi phòng để bác sĩ có thể làm việc, Inui ngồi trên hàng ghế mà bất giác lên tiếng

“Cũng hơn một ngày rồi đấy, hai đứa chúng mày không tính đến chỗ bọn kia sao?”

(Nếu như các bạn có thắc mắc thì mình xin giải thích là trong lúc Takemichi vẫn còn đang hôn mê thì Mitsuya và Hakkai đã đem chuyện Mikey triệu tập họ về cho Kokonoi và Inui nghe)

Inui vừa dứt câu quay qua liền thấy hai con người không một tí sức sống đang đứng ở hai bên cửa phòng. Tuy rằng Mitsuya đã bảo rằng khi cậu tỉnh lại thì sẽ tính tiếp chuyện này nhưng bây giờ cậu đã tỉnh rồi còn hai bọn hắn vẫn chưa biết phải giải quyết phiền phức này như thế nào, chỉ có duy nhất hai người họ biết rằng cậu vô tội nhưng làm sao mới có thể khiến cả bầy kia tin họ được đây chứ. Mitsuya thở dài đứng trầm ngâm một lúc rồi lại lên tiếng hỏi Koko

“Chuyện tao nhờ chúng mày sao rồi?”

“Vẫn còn đang điều tra”

Koko với chất giọng không cao không thấp mà lên tiếng trả lời Mitsuya, chuyện này có vẻ rắc rối hơn hắn nghĩ. Khi hắn vẫn còn đang đau đầu vì chuyện đó thì bác sĩ và y tá lần lượt bước ra, vị bác sĩ một lần nữa dặn dò những điều cần thiết cho họ sau đó quay người bước đi

“Không vào à?”

Inui vừa mở cửa tính vào trong thì khựng lại mà lên tiếng hỏi hai con người đang phiền não kia

“Không, nhờ bọn mày chăm sóc cậu ấy, bọn tao sẽ quay về gặp bọn kia”

Hakkai với một gương mặt không chút sức sống đáp lời Inui, thấy vậy Koko và Inui cũng không nói gì thêm mà bước vào phòng đóng cửa lại. Mitsuya và Hakkai ở bên ngoài đứng trầm ngâm thêm một lúc lâu rồi cả hai không hẹn mà cùng nhau đi đến thang máy mà ra khỏi bệnh viện quay về “nơi trú ẩn của những tên ác ma” kia
Chương trước Chương tiếp
Loading...