Ảm Dạ Ly Du

Chương 27: Thị tẩm



“Trẫm sớm biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, bộ dáng ngày hôm nay này là muốn kháng chỉ bất tuân sao?”

Cho dù đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, Thiển Ly Du cũng không đứng dậy, vẫn ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp thượng nhìn Thanh Nguyệt chỉnh lại bị khâm (chăn nệm), cho đến khi thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến mới ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Vị quân vương tiến đến lâm hạnh tân hoan đứng ngay trước cửa, hiếm khi mặc một bộ y sam màu trắng bóng, nhưng khí thế quân lâm thiên hạ được bộ long bào huyền sắc tú kim tôn thêm kia cũng không yếu đi mảy may, trái lại còn tăng thêm khí chất xuất trần thoát tục của một vị trích tiên, cộng thêm nụ cười tà mị bên môi kia, sao có thể không khiến nam nam nữ nữ trong hậu cung chết mê chết mệt a?

Nhưng ánh mắt nhạy bén thoáng nhìn liền thấy được chiếc bình nhỏ trong tay Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du hơi hơi cau mày lại. Nhớ tới cảm giác lành lạnh ấn lên trên môi vào sáng nay, làn da sau gáy vẫn nhịn không được dựng dựng lên, khiến y phải ngồi thẳng dậy, nét mặt dấu đi cảm xúc, chỉ hơi nhíu mày nói: “Đế quân bệ hạ đều đã đem những ảnh vệ trăm người có một của Lam Vũ tới Uyển Anh điện này làm thị vệ thủ điện, bây giờ Ly Du ở nơi này nửa bước còn khó đi, bệ hạ muốn là gì Ly Du, ta tất nhiên không có thể ngăn cản được. Kháng chỉ bất tuân là không dám, tùy ý làm bậy một chuyện nho nhỏ như thế, đế quân bệ hạ hẳn sẽ không trách cứ đi.”

Mấy câu nói thản nhiên được Thiển Ly Du nói vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú mang theo nụ cười tựa tiếu phi tiếu cộng thêm hai tròng mắt như hắc diệu thạch kia lại hiện ra một loại phong tình rất khách biệt. Tuy rằng không hề mặc bộ thụy bào bằng sa mỏng liêu nhân, y phục cũng vô cùng đơn giản chỉ là một chiếc áo choàng màu tím bao lấy thân hình mỏng manh của thiếu niên, nhưng là đôi chân không tất trắng nõn từ nhuyễn tháp từ từ hạ xuống kia, lại lộ ra một tia kiều diễm, tựa như tinh đình điểm thủy (chuồn chuốn lướt nước) trêu chọc nhân tâm.

Mắt phượng lập tức nheo lại, Dạ Quân Hi nhịn không được nghĩ, đúng là thiếu chút nữa bị gương mặt tầm thường kia che mắt, nếu thực sự vì lý do đó mà bỏ lỡ cảnh đẹp này chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Thần sắc biến hóa trên mặt Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du đều nhất thanh nhị sở, buông xuống mí mắt, đứng dậy khỏi tháp thượng, còn chưa đứng vững liền rơi vào một cái ôm tỏa ra Thanh Mộc đàn hương thoang thoảng. Bên tai truyền đến tiếng kinh hô khe khẽ của Thanh Nguyệt, Thiển Ly Du chỉ cảm thấy thiên hoàn địa chuyển (trời đất ngả nghiêng), khi phục hồi tinh thần lại mới phát giác chính mình đã bị Dạ Quân Hi bế lên.

Thân thể trong lòng hầu như không có trọng lượng, cũng không có một chút mùi son phấn nào, chỉ có khí tức sạch sẽ tươi mát của thiếu niên, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta muốn ngừng mà không được. Ôm lấy thiếu niên trong lòng đi tới bên giường, Dạ Quân Hi bớt thời gian liếc mắt nhìn thị nữ che miệng kinh hô đang đứng một bên, nhíu nhíu mày nói: “Lui ra.”

Dưới ánh mắt không hài lòng của đế quân, Thanh Nguyệt rùng mình một cái, vẫn không chịu rời đi, đứng ở chỗ cũ bất động, nàng nhìn thiếu niên trong lòng quân vương mà lòng như lửa đốt, rồi đột nhiên nghe thấy chủ tử của chính mình nhẹ giọng nói: “Thanh Nguyệt, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

“Chủ tử………” Thanh Nguyệt cấp thiết muốn nói cái gì, nhưng thấy ánh mắt ôn nhu nhưng không cho phép phản bác của Thiển Ly Du, nàng đành cắn môi, liếc nhìn Dạ Quân Hi, cuối cùng cẩn cẩn dực dực ly khai tẩm điện.

Đợi tới khi Thanh Nguyệt ly khai, Dạ Quân Hi mới ôm thiếu niên ngồi xuống bên giường, cũng không vội vã khoan y giải đái (cởi áo tháo thắt lưng), hắn đem bình dược cao đặt ở một bên, nhíu mày nói: “Sao đột nhiên nghe lời như vậy?” Tuy nói dáng dấp an tĩnh thuận theo của thiếu niên rất động lòng người, bất quá Dạ Quân Hi cũng không cho rằng vật nhỏ có tâm tư quỷ quyệt này sẽ thực sự ngoan ngoãn nghe lời, mặc hắn bài bố (ý nói làm gì thì làm). Huống chi sự cứng ngắc dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh trấn định kia vẫn chưa trốn được ánh mắt của hắn.

Tâm trạng của Dạ Quân Hi hơi trầm xuống. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là, trong lòng cũng không có cảm giác chán ghét khi thứ mình yêu thích bị người khác chạm vào mà là sự thương tiếc đột nhiên nảy sinh đối với người đang nằm trong lòng ngực.

Thiển Ly Du không phát hiện được tâm tình kỳ dị lúc này của Dạ Quân Hi, nghe hắn nói như vậy liền thản nhiên cười: “Bí mật của Ly Du giờ đây đều bị bệ hạ nắm trong tay, ta còn có thể làm gì?”

“Theo trẫm thì cũng không phải như vậy.” Dạ Quân Hi vừa nói vừa ngắm nghía bàn tay Thiển Ly Du đặt trên đầu gối. Bàn tay của thiếu niên nhẵn nhụi mềm mại, mười ngón thon dài, tương đối xinh đẹp, trong lòng bàn tay còn có một vết chai nhỏ, có lẽ là do luyện võ, “Ngươi còn chưa từng nói cho trẫm, ban đêm xông vào ngự thư phòng và Thương Kình cung của trẫm là vì cái gì a…………..”

Thiển Ly Du nghe vậy trong lòng lạnh toát, nhất thời không biết nói gì. Tình cảnh này, chẳng lẽ là đang bức cung?”

“Ngay cả thủ đoạn bức cung của Lam Vũ đế quân bệ hạ cũng khác với người thường. Nếu thật sự muốn biết những điều này không phải nên phế đi võ công của Ly Du, rồi đưa vào thiên lao nghiêm hình tra tấn mới là biện pháp tốt nhất sao?” Rút tay về, vuốt vuốt mấy sợi tóc lả tả trước ngực, Thiển Ly Du nhướn mày hỏi, hơi có chút khiêu khích. Y tin, Dạ Quân Hi sẽ không dùng thủ đoạn đó đối phó với y. Nếu thật sự muốn làm như vậy, lúc này y đã ở trong thiên lao âm trầm đáng sợ kia chứ không phải Uyển Anh điện tráng lệ ấm áp như xuân này.

Dạ Quân Hi nghe vậy, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia âm ngoan, cánh tay ôm bên hông thiếu niên xiết chặt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đoán chắc trẫm sẽ không làm thế với ngươi?”

Thiển Ly Du cả kinh, ngũ tạng lục phủ vốn bị thương không chịu nổi sự giày vò như vậy, lập tức liền nhăn mày ho khan liên tục, một tay đưa lên xoa phần ngực đang đau đớn, một tay che miệng.

Lúc này Dạ Quân Hi mới thả lỏng cánh tay, nhíu mi lại không nói, nhưng thần sắc nghiêm túc liền lập tức sụp đổ khi nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trong lòng bàn tay thiếu niên, hắn giương giọng nói: “Truyền ngự y!”

Uyển Anh điện lập tức không còn an bình như trước, Thanh Nguyệt vội vàng chạy tới đầu tiên liền nhìn thấy vết máu bên môi chủ tử lập tức kinh hô một tiếng, lấy ra bố khăn chà lau sạch sẽ cho y bất chấp Thiển Ly Du còn bị đế quân ôm vào trong ngực. Tô Thụy theo vào phía sau thấy tình trạng như vậy liền vừa sai người múc nước, vừa lấy bố khăn lau rửa vết ô uế trong lòng bàn tay Thiển Ly Du.

“Bệ hạ, ngài đặt Thượng quân nằm xuống thì tốt hơn.” Tô Thụy lấy bố khăn nhúng vào nước nóng sau đó vắt khô chà lau cho Thiển Ly Du một lần, thấy Dạ Quân Hi vẫn ôm Thiển Ly Du liền mở miệng nói.

Dạ Quân Hi nhíu chặt mày lại, nhưng cũng nghe theo lời của Tô Thụy, đem người ở trong lòng đặt lên trên giường.

Thiển Ly Du chưa nói chuyện mình thụ thương cho Thanh Nguyệt, sao khi trở lại Uyển Anh điện cũng chưa gọi ngự y tới khán chẩn, Thanh Nguyệt không biết rõ tình hình, còn tưởng là Dạ Quân Hi làm chủ tử bị thương, liền không cố kị sự uy nghi của đối phương, cứ thế rưng rưng trừng mắt lườm hắn. Cũng may Dạ Quân Hi vẫn chuyên tâm nhìn người đang nằm trên giường không hề chú ý tới nàng.

Thiển Ly Du ho một hồi lâu xong mới an tĩnh lại, đúng lúc này ngự y cũng vội vàng chạy tới. Nghe theo mệnh lệnh của đế quân bệ hạ, tất nhiên không dám chậm trễ.

“Sao rồi?” Thấy ngự y thu lại bàn tay bắt mạch, Dạ Quân Hi hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, Thượng quân bị nội thương, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn hại. Mới vừa rồi nôn ra máu chỉ sợ là do tác động đến nơi bị thương. May mà không nặng, nếu hảo hảo điều dưỡng, trong vòng nửa tháng liền có thể khỏi hẳn.” Ngự y cung kính đáp, trong lòng nhịn không được than thở vị Thượng quân này đúng là nhiều tai nạn, nghe nói mới vừa đi ra khỏi lãnh cung, đã lập tức bị thương. Bệ hạ cũng ở chỗ này, chẳng lẽ là lại chọc giận bệ hạ? Trong lòng oán thầm, cũng không dám nhiều lời, hành lề xong liền quay về Thái Y viện chuẩn bị thảo dược.

“Vì sao trước kia không truyền ngự y” Sáng sớm liền tại Uyển Anh điện chờ người này trở về, chỉ nhớ rõ có nói vài lời phân phó ảnh vệ hảo hảo trông coi, quả thực đã quyên chuyện người này bị thương, Dạ Quân Hi nhìn gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường, trong lòng không hiểu sao lại có chút phẫn nộ.

“Ly Du có thân phận gì, sao dám phiền phức như vậy?” Thiển Ly Du nhàn nhạt đáp. Kỳ thực lý do thứ nhất là vì lúc trước y dùng nội lực chữa thương đã khỏe lại phân nửa, thứ hai giữ lại vết thương này cũng có thể tạm thời chặt đứt y niệm triệu y thị tẩm của Dạ Quân Hi. Cho dù ói ra huyết có chút đau, nhưng cũng đáng giá.

Song Dạ Quân Hi là người phương nào, thu liễm cơn tức trong đầu liền trấn tĩnh lại, tâm tư của Thiển Ly Du, hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần, nhịn không được nheo lại mắt phượng, tiến đến bên môi thiếu niên ấn xuống một nụ hôn rồi nói: “Ngươi là Thượng quân mà trẫm thân phong, bị thương tất nhiên phải truyền ngự y đến khán chẩn. Huống hồ……..” Ánh mắt không có hảo ý liếc nhìn bình dược cao trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, lúc này mới tiếp tục nói, “Đem thân thể dưỡng hảo xong, mới có khí lực hảo hảo thị tẩm, không phải sao?”

Tiếng nói của Dạ Quân Hi vừa dứt, Thiển Ly Du còn chưa hết thất thần vì khí tức Thanh Mộc đàn hương khiến kẻ khác mê say kia, chỉ thấy nam nhân đứng thẳng dậy, lấy thanh âm tất cả mọi người đều nghe được, nói: “Ngươi cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, ngày mai trẫm quay lại nhìn ngươi.” Nói xong nhìn về phía Thanh Nguyệt đang quỵ tọa (ngồi xổm) bên giường nói, “Ngươi là Thanh Nguyệt? Hảo hảo chiếu cố chủ tử của ngươi, hầu hạ tốt, trẫm tự nhiên sẽ thưởng.”

Nam nhân nói xong liền ly khai tẩm điện, chỉ chốc lát sau ngoài điện liền truyền đến giọng nói chói tai của nội thị: “Khởi giá hồi cung!”

Thiển Ly Du nằm ở trên giường, trong đôi mắt hắc diệu thạch kia khó được lộ ra một tia mê mang, giống như cái đêm người nào đó đột nhiên tiến đến Lạc Diệp cư…..
Chương trước Chương tiếp
Loading...