Âm Thanh Của Mưa
Chương Chap 13:
CHAP 13: SỰ CHUẨN BỊ CHU ĐÁO _Mùi phát ra từ hướng nào? - Giọng một người con trai trầm ấm, anh đang háo hứng ở chuyến đi này bởi nó có thể tìm được người con gái anh yêu mến. _Hình như trong khu rừng, nơi hôm trước ta đi săn. - Tên tính chần chừ rồi nói. _Thế thì đi nào! - Người con trai đó phi ngựa vào chốn ấy. Nơi mà trong một lần đi săn, anh đã có cảm giác thân quen, nơi đó phát ra mùi hương hoa Keioa đặc trưng của xứ Flynn. Và nào đâu ai biết được, đó chính là mùi hương của cô. Hí...HÍ - Tiếng ngựa kêu cùng với tiếng vó lộp cộp mang theo hi vọng ột người con trai. ------------------- _Ta phải đi thôi, quá muộn ột kế hoạch hoàn hảo rồi. Chị cần sự giúp đỡ của em - Frenka bật dậy, nắm chặt lấy vai Ahenia, đôi mắt kiên định của cô muốn nhìn thấu tâm can của Ahenia làm cô bé giật mình. _Chị đã gặp nữ thần, bà đã chỉ cho chị hướng đi. Ta phải vào thành phố của Flynn... _Không...Không...- Vừa nghe nói đến thành phố của Flynn, Ahenia đã hoảng loạn. Đối với cô bé, thành phố đó không khác gì địa ngục với hàng loạt các móng vuốt cứ chĩa vào cô bé. Frenka nhìn Ahenia khó hiểu rồi từ đâu năng lực đọc suy nghĩ xuất hiện "Về đấy á, kinh chết đi được ấy. Nhất quyết không về" - Đó chính là suy nghĩ của Ahenia chứ không ai khác. Frenka mỉm cười tiến tới Ahenia _Không sao, em chỉ cần yểm trợ cho chị thôi. Chị cần lấy cây quyền trượng ở nhà chị. Em cũng sẽ tàng hình mà phải không _Chị có thấy quá nguy hiểm không? - Ahenia có vẻ không muốn đi, hỏi ngược lại Frenka. Cô bé thật sự không muốn mạo hiểm, cho dù muốn cứu mọi người đi nữa, với sức lực hiện giờ của cả 2 chắc sẽ thua. Nhưng có một điều Frenka không để ý đó chính là nụ cười trên khóe môi của Ahenia, cô bé nhìn Frenka bằng con mắt thâm độc. Lúc này Frenka đang nhìn lên bầu trời bên ngoài, cô sẽ làm được mà _Không em à. Cho dù có nguy hiểm đi nữa thì cũng hết thời gian rồi, chị sẽ cứu mọi người. Cho dù cách cuối cùng...là phải hy sinh đi chăng nữa - Giọng Frenka chứa đầy sự quyết tâm. Vẫn là ánh mắt vàng kiên định, vẫn là mái tóc trắng như tuyết tung bay trong gió nhưng lần này nhiệt huyết trong tim Frenka đã tăng lên khá nhiều Ahenia nhìn Frenka không khỏi bất ngờ. Điều gì đã làm một Frenka mềm yếu mà cô bé bắt gặp trước đấy trở thành người có quyết tâm đến như vậy. Điều gì đã làm xung quanh người Frenka tỏa ra ánh sáng hào quang vàng chói thế kia đến ai nhìn vào cũng phải sợ trước khí phách của cô. Ahenia đang thầm rủa trong lòng, vậy là tất cả đã đi chệch đường của nó. _Được rồi ạ. Chị mau nghỉ ngơi, sáng mai ta lên đường - Ahenia nói rồi lẳng lặng đi ra khỏi phòng Frenka. Frenka nhìn theo bóng dáng cô bé thở dài _Rồi em sẽ được hạnh phúc thôi!... - Có một câu nói nào đấy đằng sau nhưng Frenka nói rất nhỏ, chỉ đủ mình cô nghe. Ahenia đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh thoang thoảng đâu đó là hương thơm của thảo mộc. Frenka lại ngước lên bầu trời xanh thẳm nơi cô cho rằng có anh, có Hinny và bố mẹ ở trên đó _Bố mẹ, Hinny, anh....Lery à, em làm được mà phải không? - Nếu như là Frenka của ngày hôm trước nước mắt sẽ lăn dài trên má. Tuy nhiên, giờ đây nước mắt cô đã được đóng băng ở tim cô rồi. Cô cảm thấy tim mình như bị đóng chặt lại, lạnh lắm, buốt giá luôn. Bao nhiêu là kỉ niệm đẹp, kí ức tuổi thơ đều bị khóa chặt lại và thứ hiện diện duy nhất bây giờ là nỗi hận. Chữ Hận đã lấp đầy những khoảng trống của trái tim cô, cô bây giờ sống vì nỗi hận ấy chứ không phải là tình yêu, tình thân. Cô hận Madesa, cô hận Kope, vì đã cướp gia đình cô và những người cô yêu quý. Cô hận ông trời - người đã tạo nên cái số phận trớ trêu này, khi cô là người tự do và an toàn cuối cùng cũa tộc Flynn. Và cô hận chính bản thân mình khi quá yếu đuối khiến cho kế hoạch bị chậm, làm cho số phận của mọi người càng nguy hiểm hơn.... _Rin ơi, em nhớ...!!! - Câu nói chưa kịp hết thì đã bị nghẹn lại trong cổ họng bởi vì nếu hét lên thì rất thoải mái nhưng mà do trái tim cô đột nhiên đau nhói khiến cho câu nói bị tắc. Ở đâu đó trong khu rừng ấy, một người con trai mắt tím cũng cảm thấy trái tim mình bỗng rung lên từng hồi, anh vội đưa tay lên trái tim mình _Em phải an toàn đó Frenka! Và ở dưới sân ngôi nhà _Đi đi - Ahenia đang thả một con chim bồ câu lên không trung, tưởng chừng việc đấy rất bình thường nhưng trên chân con chim ấy có gắn chiếc nhẫn của Ahenia và một tờ giấy màu đỏ. Đôi mắt Ahenia chất chứa đầy nỗi hận, trông rất gian xảo ----------------------------- _Bẩm, quốc vương. Có thư của... ạ! - Một tên lính của Madesa đưa con chim bồ câu tới cho người đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng của đấng tối cao kia. _Đâu? - Vị quốc vương đang âu yếm một mĩ nữ của Madesa trên đùi, đôi tay đang bận.... giật mình khi nghe có thư. Tên lính gỡ trên chân của con chim bồ câu chiếc nhẫn và lá thư màu đỏ đưa cho quốc vương. Quốc vương nhăn mặt rồi cũng phải ngừng công việc...đưa tay đón lấy chiếc nhẫn và lá thư _Haha, được, được. Không hỗ danh là nữ thần...- Đôi mắt ông ta nham hiểm khi đoc xong bức thư. Rồi ông đưa chiếc nhẫn lên bàn tay phải của mình, bàn tay trái úp lại rồi mở tay ra. Lập tức mặt của chiếc nhẫn đang màu đỏ chuyển hẳn sang màu đen. rồi nhanh chóng, ông ta viết vài dòng vào lá thư ấy, đưa cho tên lính 2 vật và thả con chim đi.... ---------------------------------------------- *Sáng* Sau một đêm dưỡng sức thì hôm nay tôi khỏe khoắn lạ thường. Tôi thức dậy từ sớm và vươn vai. Sở dĩ tôi biết điều đó là vì bây giờ trởi còn đang nhá nhem tối và xa xa đằng kia mới hửng lên vài tia nắng nhỏ. _Tới lúc rồi! - Tôi nói rồi ngước lên bầu trời, tự tưởng tượng ra nụ cười của mẹ và của cha. Một cơn gió bất chợt lùa vào phòng tôi rồi quấn lấy tôi, cảm giác thật dễ chịu, nó nhẹ nhàng và cả mạnh mẽ như vòng ôm của mẹ, cha vậy. Tôi đọc câu thần chú đơn giản, lập tức bộ váy màu vàng chanh được thay bằng bộ đồ chiến binh ôm sát cơ thể và đặc biệt là nó màu đen. ở thắt lưng có chỗ để kiếm và mái tóc màu trắng suôn mượt của tôi được buộc cao. Đọc thêm một câu thần chú đơn giản nữa, thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dương hiện lơ lửng trong không trung và tôi bắt lấy đút vào chỗ để kiếm ở thắt lưng bên phải. Tiếp theo là một cây kiếm nữa xuất hiện, nó màu đen, trông thật đáng sợ nhưng nó rất nhẹ, có thể đảm bảo về tốc độ và độ chính xác. Ở phần đuôi kiếm làm bằng da của thập thủ giao long nơi rừng sâu và đặc biệt hơn khi mỗi lần vung kiếm nó sẽ tạo ra những tia lửa nóng bỏng vì ở chuôi kiếm nó có gắn đá Hỏa. Đây là kiếm của anh, tôi lục được trong đống đồ còn lại ở nhà cũ... Rồi tôi cũng lấy thanh kiếm đang lơ lửng ấy đút vào chỗ để kiếm bên mạn trái. Tôi sẽ dùng kiếm này là chủ. Sau khi chuẩn bị kĩ càng, tôi đi xuống dưới nhà, ngang qua phòng Ahenia. Tôi gõ cửa Cộc Cộc _Chị vào đi! - Ahenia nói vọng vào. Theo lời của con bé, tôi mở cửa bước vào, con bé đang thay đồ. Cho dù là con gái với nhau cả nhưng mà khi nhìn thấy cảnh này tôi không khỏi đỏ mặt, con bé đang không mặc gì cả. Cả thân hình kẹo bông trắng nõn như phơi bày hết trước mặt tôi _Em mặc đồ vào đi chứ! - Tôi quay mặt đi và nói _Em đang không biết mặc đồ gì cả, tại em không rành trong chọn đồ. Chọn váy thì lùng nhùng quá, chọn quần áo thì lại bất tiện trong việc sử dụng phép. Chị chọn giúp em - Con bé thành thật nói. Tôi vẫn đang đứng quay lưng lại với con bé, trong đầu lẩm nhẩm một câu thần chú. Và ngay khi tôi dứt lời, cái thân hình đang không có mảnh vải nào của Ahenia bỗng xuất hiện một bộ đồ. Đó là một chiếc áo hở bụng ôm sát lấy phần ngực, màu xanh dương và một chiếc váy ngắn ngang đùi cũng màu xanh, xếp li theo tầng và ôm sát lấy chân, đằng sau là một cái áo choảng kéo dài từ cổ đến chân màu xanh dương đậm. Bộ đồ này rất hợp với con bé, bằng chứng là con bé reo lên khi thấy nó. Mái tóc con bé cũng được buộc cao như tôi...Hoàn hảo, tất cả tạo nên vẻ thánh thiện và năng động. *Sáng* Sau một đêm dưỡng sức thì hôm nay tôi khỏe khoắn lạ thường. Tôi thức dậy từ sớm và vươn vai. Sở dĩ tôi biết điều đó là vì bây giờ trởi còn đang nhá nhem tối và xa xa đằng kia mới hửng lên vài tia nắng nhỏ. _Tới lúc rồi! - Tôi nói rồi ngước lên bầu trời, tự tưởng tượng ra nụ cười của mẹ và của cha. Một cơn gió bất chợt lùa vào phòng tôi rồi quấn lấy tôi, cảm giác thật dễ chịu, nó nhẹ nhàng và cả mạnh mẽ như vòng ôm của mẹ, cha vậy. Tôi đọc câu thần chú đơn giản, lập tức bộ váy màu vàng chanh được thay bằng bộ đồ chiến binh ôm sát cơ thể và đặc biệt là nó màu đen. ở thắt lưng có chỗ để kiếm và mái tóc màu trắng suôn mượt của tôi được buộc cao. Đọc thêm một câu thần chú đơn giản nữa, thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dương hiện lơ lửng trong không trung và tôi bắt lấy đút vào chỗ để kiếm ở thắt lưng bên phải. Tiếp theo là một cây kiếm nữa xuất hiện, nó màu đen, trông thật đáng sợ nhưng nó rất nhẹ, có thể đảm bảo về tốc độ và độ chính xác. Ở phần đuôi kiếm làm bằng da của thập thủ giao long nơi rừng sâu và đặc biệt hơn khi mỗi lần vung kiếm nó sẽ tạo ra những tia lửa nóng bỏng vì ở chuôi kiếm nó có gắn đá Hỏa. Đây là kiếm của anh, tôi lục được trong đống đồ còn lại ở nhà cũ... Rồi tôi cũng lấy thanh kiếm đang lơ lửng ấy đút vào chỗ để kiếm bên mạn trái. Tôi sẽ dùng kiếm này là chủ. Sau khi chuẩn bị kĩ càng, tôi đi xuống dưới nhà, ngang qua phòng Ahenia. Tôi gõ cửa Cộc Cộc _Chị vào đi! - Ahenia nói vọng vào. Theo lời của con bé, tôi mở cửa bước vào, con bé đang thay đồ. Cho dù là con gái với nhau cả nhưng mà khi nhìn thấy cảnh này tôi không khỏi đỏ mặt, con bé đang không mặc gì cả. Cả thân hình kẹo bông trắng nõn như phơi bày hết trước mặt tôi _Em mặc đồ vào đi chứ! - Tôi quay mặt đi và nói _Em đang không biết mặc đồ gì cả, tại em không rành trong chọn đồ. Chọn váy thì lùng nhùng quá, chọn quần áo thì lại bất tiện trong việc sử dụng phép. Chị chọn giúp em - Con bé thành thật nói. Tôi vẫn đang đứng quay lưng lại với con bé, trong đầu lẩm nhẩm một câu thần chú. Và ngay khi tôi dứt lời, cái thân hình đang không có mảnh vải nào của Ahenia bỗng xuất hiện một bộ đồ. Đó là một chiếc áo hở bụng ôm sát lấy phần ngực, màu xanh dương và một chiếc váy ngắn ngang đùi cũng màu xanh, xếp li theo tầng và ôm sát lấy chân, đằng sau là một cái áo choảng kéo dài từ cổ đến chân màu xanh dương đậm. Bộ đồ này rất hợp với con bé, bằng chứng là con bé reo lên khi thấy nó. Mái tóc con bé cũng được buộc cao như tôi...Hoàn hảo, tất cả tạo nên vẻ thánh thiện và năng động. _Mình lên đường ha - Ahenia lên tiếng làm tôi giật mình. Tôi nhìn con bé, trong lòng tối bỗng dấy lên cảm giác bất an Đặc biệt rằng tự nhiên cái vai của tôi nó nhức lên, độc dược của móng Madesa đang phát tán. Từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy trên mặt tôi, rớt xuống mắt làm cay cả mắt, bắt buộc tôi phải chớp chớp. _Ừ, mình đi thôi - Tôi cắn răng chịu đau, đứng lên. Đúng, bọn Madesa sẽ không thể cảm nhận được mùi của bất kì loài nào như Flynn nhưng Kope thì có và điều đó làm tôi lo lắng hơn cả. ----------------------- Ở một nơi khác xa khu rừng _Này, ta nên đi tiếp chứ? - Một người dẫn đầu mặc quân phục của Nanina hỏi người con trai tóc đỏ đang nhìn quanh Họ đã đi 2 ngày nhưng lí do họ dừng lại là vì sao? Lí do họ dừng lại chỉ có 2 vị thủ lĩnh biết Họ đã nhìn thấy 2 người con gái bước ra khỏi một ngôi nhà đằng kia, cách đây không xa lắm. Họ là sai, bởi chỉ có người con trai tóc đỏ nhìn thấy mà thôi. Anh đã nhìn thấy Frenka, mái tóc màu đỏ được cột cao và đôi cánh màu cam rực lửa thu hút sự chủ ý, nổi bật giữa sắc xanh của rừng già. Tuy màu tóc, màu cánh khi biến đổi đã thay đổi nhưng mà khuôn mặt cô - khuôn mặt anh nhớ hằng đêm đang hiện trước mặt anh. Đi bên cạnh cô là Ahenia Cô bay lên không trung, có lẽ là đi đâu đó, nhưng có điều kì lạ hơn hết chính là họ vừa bay lên là mất tích đâu đấy _PHép tàng hình - Người con trai tóc đỏ ấy nhìn theo, lòng không khỏi lo lắng. Anh lo cho cô, anh đoán cô đang bay về thành phố Flynn, nhưng bay về đó làm gì. Chẳng phải bây giờ về đó là tự chuốc lấy cái chết sao. Anh bỗng quay đầu ngựa từ hướng vào sâu khu rừng, đi theo tuyến đường cô đang đi làm cho cả đội quân ngạc nhiên nhưng cũng bay theo vị thủ lĩnh _Này, đi đâu đấy? - Vị thủ lĩnh mặc quân phục hỏi _Các người cứ đi vào rừng, tôi phải đi qua đây - Người đó vừa phóng ngựa vừa chạy rất nhanh _Không được, anh không được rời khỏi nữ hoàng - Vị thủ lĩnh ấy ngăn cản _Bỏ tôi ra, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm..- Người đó hất tay vị thủ lĩnh ra khỏi người và tiếp tục phi ngựa AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Tiếng hét thảm khốc ở phía sau thu hút sự chú ý của 2 người, Người con trai tóc đỏ dừng phi ngựa _Không xong rồi - Cả 2 người cùng lên tiếng và người thủ lĩnh vội phi ngựa chạy lại, còn người kia chẩn chừ. Anh không đi, lỡ cô bị nguy hiểm...nhưng đồng đội của anh cũng đang bị nguy hiểm. Cô và đồng đội của anh, anh không biết chọn ai. CUối cùng.... Anh phóng ngựa theo vị thủ lĩnh kia, miệng thì thầm _Frenka, em phải đợi anh - Rồi 2 người cùng quay tới nơi có tiếng thét..... _Mình lên đường ha - Ahenia lên tiếng làm tôi giật mình. Tôi nhìn con bé, trong lòng tối bỗng dấy lên cảm giác bất an Đặc biệt rằng tự nhiên cái vai của tôi nó nhức lên, độc dược của móng Madesa đang phát tán. Từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy trên mặt tôi, rớt xuống mắt làm cay cả mắt, bắt buộc tôi phải chớp chớp. _Ừ, mình đi thôi - Tôi cắn răng chịu đau, đứng lên. Đúng, bọn Madesa sẽ không thể cảm nhận được mùi của bất kì loài nào như Flynn nhưng Kope thì có và điều đó làm tôi lo lắng hơn cả. ----------------------- Ở một nơi khác xa khu rừng _Này, ta nên đi tiếp chứ? - Một người dẫn đầu mặc quân phục của Nanina hỏi người con trai tóc đỏ đang nhìn quanh Họ đã đi 2 ngày nhưng lí do họ dừng lại là vì sao? Lí do họ dừng lại chỉ có 2 vị thủ lĩnh biết Họ đã nhìn thấy 2 người con gái bước ra khỏi một ngôi nhà đằng kia, cách đây không xa lắm. Họ là sai, bởi chỉ có người con trai tóc đỏ nhìn thấy mà thôi. Anh đã nhìn thấy Frenka, mái tóc màu đỏ được cột cao và đôi cánh màu cam rực lửa thu hút sự chủ ý, nổi bật giữa sắc xanh của rừng già. Tuy màu tóc, màu cánh khi biến đổi đã thay đổi nhưng mà khuôn mặt cô - khuôn mặt anh nhớ hằng đêm đang hiện trước mặt anh. Đi bên cạnh cô là Ahenia Cô bay lên không trung, có lẽ là đi đâu đó, nhưng có điều kì lạ hơn hết chính là họ vừa bay lên là mất tích đâu đấy _PHép tàng hình - Người con trai tóc đỏ ấy nhìn theo, lòng không khỏi lo lắng. Anh lo cho cô, anh đoán cô đang bay về thành phố Flynn, nhưng bay về đó làm gì. Chẳng phải bây giờ về đó là tự chuốc lấy cái chết sao. Anh bỗng quay đầu ngựa từ hướng vào sâu khu rừng, đi theo tuyến đường cô đang đi làm cho cả đội quân ngạc nhiên nhưng cũng bay theo vị thủ lĩnh _Này, đi đâu đấy? - Vị thủ lĩnh mặc quân phục hỏi _Các người cứ đi vào rừng, tôi phải đi qua đây - Người đó vừa phóng ngựa vừa chạy rất nhanh _Không được, anh không được rời khỏi nữ hoàng - Vị thủ lĩnh ấy ngăn cản _Bỏ tôi ra, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm..- Người đó hất tay vị thủ lĩnh ra khỏi người và tiếp tục phi ngựa AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Tiếng hét thảm khốc ở phía sau thu hút sự chú ý của 2 người, Người con trai tóc đỏ dừng phi ngựa _Không xong rồi - Cả 2 người cùng lên tiếng và người thủ lĩnh vội phi ngựa chạy lại, còn người kia chẩn chừ. Anh không đi, lỡ cô bị nguy hiểm...nhưng đồng đội của anh cũng đang bị nguy hiểm. Cô và đồng đội của anh, anh không biết chọn ai. CUối cùng.... Anh phóng ngựa theo vị thủ lĩnh kia, miệng thì thầm _Frenka, em phải đợi anh - Rồi 2 người cùng quay tới nơi có tiếng thét.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương