Ám Vệ Công Lược

Chương 12



Ban đầu người của Vân Nhạn tiêu cục mặc đồ tang, nay đệ tử Đường Môn cũng mặc đồ tang. Nhất thời khắp nơi là người trong võ lâm mặc đồ tang xui xẻo, dân chúng Đan Sơn trấn hoảng loạn, không biết đám cục súc này muốn gì.

Ba vị công tử Tư Đồ gia di cư từ phủ quan sang quán trọ. phủ quan đông đúc hỗn loạn, Vân Nhạn tiêu cục, Đường Môn và Thục vương mạnh ai nấy làm, chẳng ai biết hung thủ sát hại Đường gia chủ có nằm trong số đó hay không, chi bằng phân tán ra.

“Đây là một cạm bẫy.” Tư Đồ Tung ngồi bên bàn nói.

Tư Đồ Phong uống trà, “Ma Giáo giáo chủ cái quái gì, đệ thấy Ân Vô Hận cũng chỉ đến thế, chỉ dám nấp sau lưng giở trò.”

Tư Đồ Tung nói, “Hắn là giáo chủ Ma Giáo, tất nhiên sẽ không quang minh chính đại. Nay Đường gia chủ bị hạ độc thủ, ngày Tư Đồ gia chúng ta bị trả thù còn xa sao? Nếu cha không đánh lại Ân Vô Hận, chúng ta còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ.”

“Đại ca đừng cổ vũ chí khí kẻ khác, hủy diệt uy phong nhà mình. Cha là Võ Lâm Minh chủ cơ mà, là người đánh bại Ân Vô Hận năm nào, huống chi còn đệ ở đây.” Tư Đồ Phong đắc ý nói, “Đệ thì lại muốn Ân Vô Hận mau tới trả thù, giết hắn, đệ sẽ làm nên tên tuổi, vô địch thiên hạ!”

Tư Đồ Tung không tán thành, hỏi Tư Đồ Nhã nằm nghiêng trên giường, “Nhị đệ nghĩ sao?”

Tư Đồ Nhã chống đầu nói, “Ngu đệ nghĩ… Thịt hầm với cái gì thì ngon.”

Tư Đồ Tung và Tư Đồ Phong đồng loạt nuốt nước miếng, có thực mới vực được đạo, chính tà ân oán, vô địch thiên hạ là cái gì, so sánh với thịt hầm thơm phức, thật sự là bé nhỏ chẳng đáng nhắc tới.

Ba ám vệ thấy vậy thì tiến lên xin chỉ thị, “Tiểu chủ nhân muốn dùng cơm trưa?” Làm ám vệ nhà Võ Lâm Minh chủ, bọn họ tinh thông tất cả mọi kỹ năng, đề phòng chủ nhân trúng độc, dứt khoát bao trọn nhà bếp quán trọ, tự tay nấu nướng.

Tư Đồ Phong ngồi chờ, bụng đói kêu vang, chán không chịu nổi, vòi Tư Đồ Tung ít tiền, ra đường mua mứt quả ăn.

Tư Đồ Tung ở trong phòng với Tư Đồ Nhã, nhớ lại cuộc vui chưa trọn vẹn trong xe ngựa hôm qua, thế là ngứa ngáy khó chịu. Lập tức ngồi lên mép giường, vuốt ve vạt áo Tư Đồ Nhã nói, “Nhị đệ, vết thương của đệ đỡ chưa, để vi huynh xem thử nhé?”

Tư Đồ Nhã khước từ, “So với đại sự tầng tầng trước mắt, vết thương của ngu đệ chỉ là việc nhỏ, không dám phiền Đại ca quan tâm…”

“Sao lại nói thế. Có vài việc cứ phải nhân lúc còn sớm mà làm.” Tư Đồ Tung thò tay mò vào trong vạt áo trắng, bàn tay lành lạnh trượt lên ngực Tư Đồ Nhã, càn quấy sờ soạng, “Chờ Ân Vô Hận đến đây thì muộn mất.”

Vết thương gây ra bởi nút dây đàn bị động tác của Tư Đồ Tung đánh thức, Tư Đồ Nhã khẽ rên một tiếng, nhưng không phản kháng.

Tiếng rên đau đớn nọ thốt ra, kích thích khoái cảm bạo ngược của Tư Đồ Tung, hắn nghe mà khô rát cả người, bèn đổi tư thế ngồi, mạnh bạo kéo Tư Đồ Nhã vào lòng, vật cứng tràn trề ham muốn phía dưới cọ cọ vào mông Tư Đồ Nhã, nơi gần xương cụt. Rõ ràng vẫn cách nhau vài lớp vải, nhưng hắn lại thấy khoái cảm vô bờ, máu nóng cả người ùng ục sôi trào, Nhị đệ như thế này thật là tuyệt vời không thể tả, chỉ cần mềm mại dựa vào hắn thế này thôi, hắn đã sướng tới sắp nổ tung cả xương cốt!

“Đại ca…” Tư Đồ Nhã buông tiếng thở dài, bắt lấy bàn tay sờ soạng giữa hai chân y, “Đại ca thích đệ sao?”

Tư Đồ Tung hôn lên búi tóc y, say mê mờ mắt, “Thích, tất nhiên là thích chứ.”

Tư Đồ Nhã nhích nhích người, vẻ như bất an, nhẹ giọng nói, “Đệ sợ lắm.”

“Đừng sợ.” Tư Đồ Tung mê muội đầu óc, chỉ muốn vén vạt áo, thúc mạnh vào nơi thất hồn lạc phách kia, “Không đau mà, thích lắm.”

“Ngu đệ không sợ đau.” Tư Đồ Nhã vẫn nắm tay Tư Đồ Tung, “Chỉ sợ cha và Tam đệ biết.”

Tư Đồ Tung nghe vậy thì giật mình, thầm nghĩ, không sai, sự việc trái với luân thường đạo đức này, cha mà biết thì hắn sao còn giữ được mạng. Tức khắc ham muốn sụt giảm vài phần, nhưng vẫn cực kỳ hậm hực không cam lòng, chắc chắn Nhị đệ phải rất ngon miệng, nhìn tư thế thèm khát mà còn cố ra vẻ lúng túng này, không chừng đã phá thân từ lâu rồi cũng nên, mỡ đến miệng mà không được húp, uất ức quá!

“Thực ra có chuyện này, đệ vẫn muốn nói với Đại ca.” Tư Đồ Nhã lại nói, “Nhưng không biết nên nói hay không.”

“Đệ nói đi.” Tư Đồ Tung rút tay về, bóc vạt áo Tư Đồ Nhã từ đầu vai xuống, vẫn còn căm phẫn, mạnh bạo cắn một miếng lên xương vai bị thương. Máu ngấm ra từ băng lụa, nghe thấy tiếng rên khẽ của Tư Đồ Nhã, tiếng rên vụn vỡ bật ra từ cổ họng, như bất ngờ không kịp đề phòng, mang theo vài phần quyến luyến chờ mong, thơm ngọt du dương khiến hắn mãn nguyện.

“… Có lẽ cha,” Tư Đồ Nhã chờ hắn cắn xong mới chậm rãi nói tiếp, “Có lẽ cha cảm thấy không còn nhiều thời gian.”

Tư Đồ Tung giật mình, “Đệ nói rõ hơn xem?”

“Đêm đó đệ ở lại Tàng Kiếm Các.” Tư Đồ Nhã ngăn cản bàn tay ve vuốt trên hông y, “Cha cho đệ biết, ám vệ Cửu và ‘Tịch Chiếu Tuyệt Bích’, là để chuẩn bị cho đứa con trai có thể kế thừa chức vụ Minh chủ. Bởi vậy nên đệ mới đổi ám vệ cho Tam đệ.”

Tư Đồ Tung luyện võ công của Kiếm Môn, biết Tịch Chiếu và Tuyệt Bích là bội kiếm của chưởng môn Kiếm Môn. Xuy mao đoạn phát, tước thiết như nê (thổi một sợi tóc vào lưỡi kiếm là đứt, chém sắt như chém bùn), là bảo vật trấn yểm Tàng Kiếm Các. Kể cả người võ công thô sơ, dùng hai thanh bảo kiếm này cũng có thể thoải mái du ngoạn giang hồ. Cha không trao lại hai thanh bảo kiếm cho con trai cả là hắn, mà để dành cho Tam đệ tuổi nhỏ ương ngạnh… Tức khắc, hắn cảm giác như bị ai đó bạt tai, trong lòng uất ức tới cực điểm, rất khó chịu.

Tư Đồ Nhã lại như không phát hiện cảm xúc của huynh trưởng, thong thả nói tiếp, “Đại ca nói xem, cha vẫn đang mạnh khỏe, đột nhiên chọn người kế thừa gia nghiệp làm gì?”

Tư Đồ Tung nén đố kị, nhéo hông y nói, “Chẳng lẽ có liên quan tới Ân Vô Hận?”

“Phải, Đại ca nói rất đúng. Ân Vô Hận giết Đường gia chủ, nhưng không đụng vào con trai ông ta là Đường Thiết Dung. Nếu sau này hắn tìm đến Tư Đồ gia chúng ta, chắc cũng chỉ báo thù phụ thân chứ không làm hại chúng ta. Phụ thân biết nguyên tắc này, nên mới chuẩn bị sớm cho Tam đệ.”

Tư Đồ Tung lại cảm giác như bị ai đó tát thêm một cái, Tam đệ ngoại trừ võ công cao hơn hắn thì còn chỗ nào hơn hắn nữa?

“Đại ca, kiếm pháp của cha, tất nhiên là rất tốt.” Tư Đồ Nhã hạ giọng, “Có điều đạo cao một thước, ma cao mười trượng. E cũng khó lòng phòng bị ma đầu Ân Vô Hận kia. Đại ca cứ giữ lễ báo hiếu, trăm lợi không hại. Ngộ nhỡ có ngày cha không còn nữa… Thì Đại ca muốn làm gì tùy thích mà.”

Tư Đồ Tung nhíu mày, “Nói nghe đơn giản, nhưng dù cha không còn, thì cũng chưa chắc Tam đệ cho phép ta và đệ làm gì tùy thích!”

“Cũng đúng.” Tư Đồ Nhã thở dài, dựa vào Tư Đồ Tung, buồn bã nói, “Nếu Đại ca làm Võ Lâm Minh chủ, đệ sẽ không cần lo lắng hãi hùng, có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ Đại ca rồi… Đại ca thoải mái, đệ cũng vui sướng trong lòng.”

Tư Đồ Tung bị y nói trúng tim đen, che đậy, “Võ công của ta không bằng Tam đệ, sao làm Võ Lâm Minh chủ được.”

“Đâu có ai hoàn mỹ, Đại ca đừng quá khiêm tốn.” Tư Đồ Nhã không chút nghĩ ngợi nói, “Ngu đệ võ công hời hợt, nhưng cũng có hơn mười năm công lực của Điểm Giáng Phái, nếu Đại ca không chê, ngu đệ nguyện dốc túi tương trợ, toàn vẹn mọi đường.”

Tư Đồ Tung giật mình, xúc động nói, “Nhị đệ, lời này của đệ… Có thật không?”

“Ngu đệ đã lừa Đại ca bao giờ… Đệ có võ công cũng vô ích, Đại ca bảo vệ đệ là được.” Tư Đồ Nhã suy nghĩ một lát, nói tiếp, “Nếu Đại ca không tin thì tối nay cứ đến phòng đệ. Đệ sẽ đuổi ám vệ Nhất đi, rồi truyền hết công lực sang cho Đại ca.”

“Nhưng…” Tư Đồ Tung hân hoan khó nén, vội vàng khước từ cho có lệ, “Hiền đệ, đệ làm thế, dù võ công ta cao hơn Tam đệ thì cha cũng chọn Tam đệ rồi, sao ta tranh giành với đệ ấy được!”

Tư Đồ Nhã khép lại vạt áo, đứng dậy nói, “Đại ca sao phải xem thường mình. Tam đệ cũng đâu hoàn hảo, đêm qua đệ thấy cổ tay ám vệ Cửu có vết thương do kiếm, xuyên từ trên xuống dưới, chắc hẳn là Tam đệ gây nên. Xưa nay cha vẫn dạy chúng ta ‘Dĩ nhân tồn tâm, dĩ lễ tồn tâm’ (Trích Ly Lâu Hạ của Mạnh Tử, ý là lấy điều nhân, điều lễ, để bảo vệ tâm hồn quân tử), sao lại truyền y bát cho một người tàn nhẫn bẩm sinh như vậy. Huống chi cha còn là Võ Lâm Minh chủ đại nhân đại nghĩa.”

Tư Đồ Tung bùi tai động lòng, âm thầm tính toán.

“Đại ca, hiện giờ Đường Môn đã không có chủ, đang cần chỗ dựa.” Tư Đồ Nhã ngồi xuống bên bàn, rót chén trà lạnh, nhấp một ngụm rồi nói, “Nếu nhân lúc này chen vào, tranh thủ giành được trái tim Đường Thiết Kiều, con gái của Đường gia chủ, chắc chắn về sau thuận lợi hơn nhiều.”

Tư Đồ Tung sầm mặt, bước tới trước Tư Đồ Nhã, nắm lấy cằm y, hỏi, “Đệ có ý với Đường Thiết Kiều?”

Tư Đồ Nhã nguýt, “Ngu đệ không dám, nhưng Đại ca đã đến tuổi lấy vợ rồi.”

“Ta không thích nữ nhân ngang ngược như thế.” Tư Đồ Tung vui lên, ngả ngớn nói, “Mà Nhị đệ ngoan ngoãn thế này lại rất hợp khẩu vị của Đại ca. Nếu Đại ca làm Võ Lâm Minh chủ, đệ làm nội trợ hiền lương nhé?”

Tư Đồ Nhã không phủ nhận, chỉnh lại vạt áo, “Đại ca đoán thịt hầm với gì thế?” Dứt lời thì có người gõ cửa phòng. Ám vệ Nhất bưng bàn ăn, ám vệ Bát bưng nồi cơm, ám vệ Cửu phụ trách bát đũa. Ba ám vệ dọn xong bàn ăn, lần lượt lấy từng đĩa thức ăn ra khỏi hộp — Thịt hầm tỏi tươi, cá chép nướng, đậu phụ trộn rau xanh, thịt bò thái mỏng nấu rượu. Hình ảnh này khiến ba người họ thoạt nhìn không giống ám vệ, mà như chạy bàn khéo tay chuyên nghiệp, bố trí bát đũa đồ ăn cũng rất tinh tươm. Tư Đồ Nhã chợt cảm thấy rất lạ, tựa hồ nhìn thấy tương lai nhiều năm sau, y cũng ung dung ngồi như vậy, ám vệ Cửu rót rượu xới cơm cho y, hòa hợp lâu bền, sánh cùng trời đất.

Tư Đồ Tung sai ám vệ Cửu đi tìm Tư Đồ Phong, ám vệ Cửu tuân lệnh, nhưng chưa ra ngoài thì Tư Đồ Phong đã trở lại, theo sau còn có khách quý là Thục vương Hàn Mị và thiếu chủ Đường Môn Đường Thiết Dung.

Hàn Mị nhìn bàn ăn đầy ắp, cười nói, “Vội vã chẳng bằng kịp lúc.” Vén áo, quang minh chính đại ngồi xuống.

Đường Thiết Dung ngồi xuống cạnh Tư Đồ Nhã, đại khái là cùng trải qua sự việc vén mũ của ám vệ Cửu, cảm thấy quan hệ với Tư Đồ Nhã tốt hơn hẳn. Huống chi Tư Đồ Nhã còn giải vây cho Đường Môn hắn. Thậm chí chẳng biết tại sao, hắn cảm giác Tư Đồ Nhã dịu hiền như ngọc, khiến hắn an tâm.

Ám vệ Bát lấy thêm bát đũa cho hai người. Ám vệ Nhất và ám vệ Cửu hầu hạ bên cạnh, rót đầy rượu cho mọi người.

Hàn Mị chăm chú nhìn ám vệ Cửu, săn sóc bất ngờ, “Sao ngươi không ngồi?”

Tư Đồ Phong khều thịt cá chép, nói, “Ở đây không có chỗ cho ám vệ.”

“Ồ.” Hàn Mị nhìn ám vệ Cửu, đứng dậy nói, “Thế lại ngồi đi, bổn vương đứng thôi.”

Lúc này mọi đều hiểu, đầu óc Hàn Mị khác hẳn với người thường, cứ thích đại trí giả ngu, giả ngây giả dại.

Tư Đồ Nhã quay sang nhìn Tư Đồ Tung.

Tư Đồ Tung nhớ lời Tư Đồ Nhã lúc nãy, biết địa vị của ám vệ Cửu trong lòng cha hắn không phải bình thường, thậm chí còn liên quan tới việc ai là người kế thừa gia nghiệp, bèn khách sáo nói, “Ám vệ Cửu ngồi xuống đi.”

Ám vệ Cửu chân thành nói, “Đa tạ Thục vương và Đại công tử nâng đỡ. Hổ thẹn, không dám đi quá giới hạn.”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Ám vệ Cửu, Vương gia và Đại ca muốn ngươi ngồi, ngươi từ chối thì bất kính, nặng hơn hổ thẹn nhiều. Ngươi cứ đi lấy mấy cái ghế về đây, nếu đã ngồi thì ám vệ Nhất và ám vệ Bát cũng không cần câu nệ.” Nói hai ba câu, vẹn toàn mọi mặt, rất chu đáo nghĩ cho ám vệ Cửu.

Ba ám vệ nghe lời ngồi xuống cuối bàn. Ám vệ Cửu trùng hợp ngồi đối diện Tư Đồ Nhã. Nâng đũa cúi đầu khó tránh chạm mắt nhau.

Tư Đồ Tung là con cả của Võ Lâm Minh chủ, tiên phong đề nghị nâng chén cùng uống, qua ba lượt rượu mới cẩn thận hỏi, “Chẳng hay lần này Vương gia và Đường thiếu chủ di giá đến đây để làm gì?”

Hàn Mị nhai thịt bò, đáp, “Bổn vương không di giá, mà là đi bộ đến. Chuyện định làm cũng chẳng có gì, chỉ muốn nhờ ba vị công tử làm chứng, những việc tiện thể thì giúp như thế này, bổn vương không định trả thù lao, bởi vậy mới chẳng biết làm thế nào, không phải tiện thể giúp, mà là giúp không công.”

“Không biết…” Tư Đồ Tung chợt nhớ ‘Không biết’ của Đường gia chủ hôm qua đã chọc Hàn Mị lải nhải bao lâu, sửa lại, “Vương gia muốn chúng ta làm chứng chuyện gì?”

Hàn Mị dùng đầu đũa chỉ vào Đường Thiết Dung, tiện đà vục mặt ăn như hổ đói, còn nhắc đi nhắc lại, “Thịt hầm này dai thế.”

Đường Thiết Dung nói, “Đường Môn chúng ta thay Thục vương tìm kiếm vật bị mất và kẻ cướp hôm đó, hẹn thời hạn ba tháng, sau khi xong việc, Thục vương sẽ để gia mẫu và á nương hoàn bích quy Triệu.” (Trả ngọc về Triệu, ví với vật còn nguyên vẹn trả về chủ cũ. Dựa trên điển tích: Thời Chiến quốc, nước Triệu có một viên ngọc quý, Tần Vương dùng 15 tòa thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu.)

Ba công tử Tư Đồ gia đưa mắt nhìn nhau. Cây sào tre này cắm sâu quá. Nhưng làm con trai của Võ Lâm Minh chủ, dù rước họa vào thân thì cũng không thể không làm chứng việc này.

“Đường thiếu chủ, chắc chắn lệnh đường (bà cụ nhà) sẽ hoàn bích, nhưng còn á nương của ngươi thì chưa chắc.” Hàn Mị uống một hớp rượu, nói, “Bổn vương thích nam nhân, á nương ngươi là nam, dáng dấp lại không tệ. Bổn vương nuôi hắn mà không được đụng vào hắn, tổn thất lớn lắm.”

Đường Thiết Dung nói, “Dù á nương là nam hay nữ thì vẫn có tình thân sâu sắc với tại hạ và xá muội. Nếu Vương gia cảm thấy nuôi á nương không có lợi, chi bằng thả á nương ra, coi như làm một việc thiện.” Sau khi Đường gia chủ qua đời, dường như hắn đã trở nên chững chạc.

Hàn Mị nửa cười nửa không nhìn Đường Thiết Dung, “Vậy sao được. Đúng là bổn vương thích làm việc thiện, nhưng có một quy tắc, phàm là thanh niên tài tuấn cầu bổn vương làm việc thiện thì đều phải ngủ với bổn vương một giấc. Ngươi thay á nương của ngươi ngủ với bổn vương ba tháng, ba tháng sau á nương hoàn bích quy đường, không chỉ vậy, bổn vương còn có thể làm chút việc cực thiện, ví dụ như giúp ngươi tìm kiếm kẻ thù giết cha.”

Đám công tử Tư Đồ rất khâm phục độ vô sỉ của Hàn Mị, đồng thời lại càng thêm tò mò về tiểu thiếp giả gái á nương của Đường gia chủ.

Đường Thiết Dung trắng bệch cả mặt, sau một hồi, giọng điệu lại hơi nao núng, “Nếu Vương gia chắc chắn bắt được kẻ thù giết cha tại hạ, đương nhiên tại hạ cảm kích vô cùng, chỉ cần là thứ Đường gia bảo có…”

“Bổn vương đảo hết Đường gia bảo của ngươi rồi, có gì hay bổn vương lấy hết rồi.” Hàn Mị thản nhiên đáp.

Tư Đồ Phong không chịu nổi Hàn Mị, không nhịn được nói, “Có phải mua thức ăn đâu mà trả giá, các ngươi thương lượng xong hãy đến!”

Tư Đồ Nhã nhìn Đường Thiết Dung bên cạnh, tự nhiên rút quạt giấy trong tay áo, phe phẩy giữa mùa Đông. Hàn Mị thấy y thú vị, cười với y, “Tư Đồ thiếu hiệp lỡ có gặp rủi ro, tẩm cung của Vương phủ lúc nào cũng có giường trống đợi chờ.”

Tư Đồ Nhã lắc đầu, giở giọng mọt sách, “Cổ nhân nói, vạn sự nhân sinh phải tự mình, nửa bước giang sơn khắc mênh mông.” (Tạm dịch từ bài thơ Vương thị năng viễn lâu của Văn Bạch tiên sinh)

Đường Thiết Dung hiểu được hàm ý sâu xa của câu này, giọng điệu tức khắc chém đinh chặt sắt, lạnh lùng nói với Hàn Mị, “Ý tốt của Vương gia, tại hạ xin ghi nhận.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...