An Ca Ký Vi Từ

Chương 14



Thời gian trôi qua cũng không quá chậm, Kiều Thạc đã rất quen thuộc với phương thức “tự kiểm” thế này. Luồng không khí lưu thông qua khe hở nhỏ cửa sổ cũng thuận tiện điều hòa hơi thở của Kiều Thạc.

Kiều Thạc vừa mới bắt đầu còn có thể khống chế tần số hô hấp, nhưng càng về sau lồng ngực càng phập phồng đến phải há miệng lấy hơi. Hai cánh tay đã bắt đầu run rẩy.

Tư thế chống đẩy bắt đầu là luyện lực cánh tay, đến sau đó là khảo nghiệm cơ tim, Kiều Thạc cảm thấy từng bắp thịt đều nóng lên, sau đó ầm một tiếng nằm bẹp dưới đất.

Xương ngực đập mạnh vào sàn gỗ phát đau, thở dốc. Kiều Thạc chống tay quỳ lên, nhịp tim đập loạn xạ. Cậu giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn hai vết ố trên sàn nhà, dời qua mấy tấc lại tiếp tục tư thế chống đẩy. Kiều Thạc không phải người tự làm khó bản thân, không kiên trì nổi nữa sẽ quỳ xuống nghỉ ngơi mười mấy giây rồi mới tiếp tục trở về tư thế cũ. Cậu chợt nghe được tiếng mở khóa, thân người liền bất động.

Không quá năm phút, Quý Hàng đẩy cửa vào, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Thạc.

Mồ hôi chảy vào mắt đau rát nhưng ở trước mặt thầy, Kiều Thạc không dám có chút cử động nhỏ nào. Khi cậu dám ngước mắt lên đã thấy bóng dáng người mặc quần áo ở nhà thoải mái cùng một ly nước đưa trước mặt.

Quý Hàng không lên tiếng, chẳng qua là đưa ly nước cắm sẵn ống hút đến bên miệng. Kiều Thạc theo bản năng đưa đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi khô khốc lẫn một chút vị mặn. Kiều Thạc càng vội nút lấy ống hút, nước mật ong ấm nóng chảy tràn xuống cổ họng, thoáng chốc đã nhìn thấy đáy ly.

Hút mạnh đến giọt cuối cùng tạo ra thanh âm rột rẹt. Kiều Thạc quyến luyến không muốn há miệng thả ống hút ra, đầu lưỡi đánh vòng trong khoang miệng. Quý Hàng nhìn ống hút bị cắn chặt, thanh âm tuy lạnh lùng vẫn xen lẫn chút ôn nhu, không còn lửa giận ngập trời như lúc ban sáng.

“Đã bao lâu?”

Kiều Thạc thoáng ngẩng đầu, cổ họng đã được nước mật ong tưới mát, thanh âm không quá mức khó nghe.

“Một tiếng rưỡi.”

Quý Hàng bỗng nhiên đứng lên hỏi: “Vấn đề buổi sáng đã nghĩ được câu trả lời chưa?”

Thân người Kiều Thạc chợt run lên, mồ hôi chạy dài xuống sàn nhà.

Quý Hàng chờ một lúc lâu, ngoài tiếng thở nặng nề của Kiều Thạc ra thì chẳng còn âm thanh nào khác nữa.

Dường như đã sớm dự liệu, Quý Hàng không hề có tức giận nói:

“Nghĩ được thì đứng lên, không thì tiếp tục chống đi.”

“Thầy!”- Kiều Thạc nghe tiếng bước chân của thầy rời đi, có chút nóng vội gọi lớn

“Em biết lỗi rồi.”

Quý Hàng cười khẽ, giọng điệu phá lệ ung dung so với dáng vẻ cười đùa thường ngày không có gì khác biệt.

“Em có phải cảm thấy thầy rất dễ lừa gạt?”

Kiều Thạc run bật người, nhịp tim loạn xạ.

Quý Hàng đã đi đến cửa, lại lui trở về một bước, tung chân, thân người Kiều Thạc một lần nữa đập mạnh xuống sàn nhà đau nhói, ngũ quan vặn vẹo.

“Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó.”- Một câu này của Quý Hàng như búa tạ đập mạnh vào lòng Kiều Thạc.

“Tôi mang em theo bên người sáu năm, em bây giờ nói cho tôi biết rằng tôi ngay cả tư cách hỏi nguyên nhân cũng không có?”

Tiếng cửa đóng lại công phá màng nhĩ. Kiều Thạc một lần nữa chống người lên nhưng không đến mười giây, cánh tay đã run lên không còn nghe lệnh điều khiển nữa.

Lúc đó, Kiều Thạc thật sự không hiểu bản thân vì sao lại quật cường đến vậy, sau đó cậu mới chậm rãi thấu hiểu, nguyên lai cậu vẫn luôn thật để ý, để ý An Ký Viễn và thầy là anh em ruột. Cậu để ý mình không hề căm ghét An Ký Viễn, để ý giữa hai anh em họ đã từng có gút mắc, để ý đến mức bệnh án cũng không viết tốt, để ý đến món ăn yêu thích nhất cũng từ bỏ, để ý đến dám vì An Ký Viễn mà bỏ ca trực… mà tất cả những thứ để ý đó, cậu thật sự không muốn thầy biết.

Quý Hàng đi vào bếp thấy nguyên liệu nấu ăn đã bày sẵn, khóe miệng không khỏi cong lên, bị đánh cũng không quên muốn ăn ngon a.

Quý Hàng đã sớm không phải là Đại thiếu gia gì đó, cơ bản chuyện nhà cửa, bếp núc đều có thể làm được.

Bỏ thịt, gia vị, hương liệu vào nồi nấu sôi, Quý Hàng đứng tựa ở kệ bếp rất lâu, nếu không phải nước trong nồi sôi lên làm giật mình chớp nhẹ mắt, thì có thể nhầm lẫn Quý Hàng với một tác phẩm điêu khắc.

Qua rất lâu, Quý Hàng như chợt nhớ đến cái gì đó, rửa tay đến ghế sô pha ngồi xuống. Anh cần xem vài bài luận văn, phần đầu tiên còn chưa có số liệu, cho đến khi nghe được thanh âm người ngã xuống sàn lần thứ năm thì nhịn không nỗi nữa.

Quý Hàng từ trước đến nay không phải loại người bảo thủ, nếu không sẽ không dung túng An Ký Viễn học y, cũng sẽ không bỏ mặc cho nhóc con kia làm bác sĩ nội trú tại bệnh viện. Nhưng anh cũng không phủ nhận ở thời điểm thích hợp sẽ dùng một ít đặc thủ đoạn đặc biệt, chuyện xảy ra có nửa phần là có công của anh góp vào.

—————-

Vừa đẩy cửa vào đã thấy Kiều Thạc quỳ dưới sàn, hai tay chống xuống sàn thở dốc. Quý Hàng không chút chần chừ, lấy roi mây trên giá sách quất mạnh xuống mông Kiều Thạc.

Cơn đau nhói bất chợt làm Kiều Thạc mơ màng thanh tỉnh, không có chút chuẩn bị nào mà rên nhẹ một tiếng, cũng không tự chủ mà nhích người né đòn.

Quý Hàng bị Tiêu Triều Nam thì thầm bên tai hết một ngày đã phần nào đè nén được lửa giận lại bị một hành động kia làm bộc phát trở lại.

“Có phải hay không thầy gần đây đối với em quá tốt? Bây giờ trưởng thành rồi, cảm thấy bản thân làm gì cũng có đạo lý của riêng mình.”

“Chat! Chat! Chat!…”

Mười roi như sấm rền đánh mạnh vào da thịt, dù cách lớp quần, Kiều Thạc vẫn cảm nhận được từng lằn roi sưng lên, đau thấu trời.

Kiều Thạc không phải kiểu người ương bướng, quật cường, đó là đứa trẻ từ nhỏ đã biết nếu không nhún nhường sẽ không có cơm mà ăn. Hôm nay, cái loại thái độ không chịu nổi còn dám ngang ngạnh thật sự chọc giận Quý Hàng.

“Thầy tin tưởng em, cho em không gian tự do, kết quả em lại muốn sỉ nhục chỉ số thông minh của thầy sao?”- Quý Hàng tức giận lớn tiếng mắng, cổ tay cũng chuyển động quất mạnh thêm mười roi.

Kiều Thạc đau đến hoàn toàn không khống chế được mình nữa, thân người theo bản năng uốn éo né đòn nhưng càng né, roi lại đánh vào xương cốt đau đến ứa nước mắt, không nén được rên rỉ.

“Không phải… Thầy!… aaa… em không có…”

Kiều Thạc căn bản không chịu nổi kiểu đánh mạnh bạo thế này, cậu không nghĩ khóc, nhưng thật đã nức nở.

Quý Hàng nhìn đứa nhỏ bị đánh đến tơi tả, những thanh âm chói tai kia cũng phần nào làm thức tỉnh lý trí của bản thân. Quý Hàng xốc người ném lên bàn, dùng một lực đạo nhẹ hơn quất vào hông Kiều thạc.

“Tự điều chỉnh.”

Roi đã ngừng nhưng lòng Kiều Thạc chợt lạnh đi. Cậu đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, cẩn thận kéo hai lớp quần xuống.

Ngoại khoa thầy thuốc đối với lực đạo cánh tay cùng phán đoán không gian ba chiều đều nắm rất chính xác, Quý Hàng hôm nay tuy rất tức giận nhưng mông Kiều Thạc xem như không quá khó coi, từng vệt roi đỏ rải đều, không có nơi đặc biệt nặng cũng không có nơi còn lành lặn.

Quý Hàng gõ đầu roi vào mông vẫn có thể cảm nhận phần da thịt có chút run rẩy.

“Chống đẩy chịu không nổi, chúng ta liền đổi phương thức khác, lúc nào muốn nói, chúng ta khi đó xem như bắt đầu.”

“Chat! Chat! Chat!”

Ba roi xem như cảnh cáo, trên mông lập tức hiện thêm ba lằn sưng đỏ. Kiều Thạc ban đầu là cả bàn tay chống xuống mặt bàn nay chuyển sang nắm thành quyền, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Cậu dùng cùi chỏ chống xuống bàn, roi cứ đánh xuống, mông đã sưng lên đau nhói, thật làm cậu do dự.

Quý Hàng lạnh giọng mà nói: “Em tốt nhất nên biết, cứ cắn chặt miệng như thế, đây không còn là trừng phạt mà là tra tấn.”

————————-
Chương trước Chương tiếp
Loading...