Angels In Love
Chương 14.2
"Ờh! tao biết ùi, Để tao đi coi thử"-Nói ùi anh đứng dậy, chạy ra ngoài tìm nó......Anh thấy bóng nó chạy ra khỏi P.O.P, anh liền đuổi theo........... .............Nó muốn chạy, chạy thật xa.... nó hk biết tại sao mình lại như z! Hk biết mình đang chạy trốn cái gì??..... 2 năm qua rồi, cái tình cảm này đã phai nhòa rồi.... Đáng lí nó phải bình thản xem như hk có chuyện gì chứ....Tại sao nó lại khóc....lại chạy trốn??Tại sao??.....Nó đang làm cái gì z?Nhưng h lòng nó hỗn loạn quá hk nghĩ đk gì cả??.......Chỉ biết phải chạy.....Bỗng nhiên....1 bàn tay to ấm áp...kéo nó lại...cái gì vậy?!!...Nó bất ngờ quay lại....là Anh?!!"Hộc...hộc.... Rin!!Cô bị sao vậy...hộc...tôi gọi cô nãy h mà sao...cô hk đứng lại...làm tôi...tôi đuổi theo mệt...mệt muốn chết..."-1 tay cầm chặt tay nó, 1 tay chống lên gối khụy xuống, cuối gầm mặt.... Anh vừa thở mạnh hỗn hễn vừa nói...mồ hôi ướt cả áo...và thấm đẫm trên mặt....Anh đã đuổi theo nó từ nãy h...hk biết bao lâu ùi nữa".........."-Nó đáp lại anh bằng sự im lặng và những tiếng khóc nấc nhỏ. Anh ngước mặt lên....nhìn đôi mắt màu tím buồn đầy nước của nó..."Cô...Cô sao thế!?Sao lại khóc??...làm ơn... làm ơn đừng khóc mà!...tôi sợ nhất con gái khóc đó(con trai gì mà nhát thế)...!!."- Anh lúng túng hk biết phải làm sao..........Nó hk để ý nhưng lời anh nói...mà khóc ngày càng to hơn....Nó nhào tới ôm anh chặt cứng...!!...tim của anh bỗng đập mạnh loạn xạ rất nhanh...chuyện gì đang xảy ra vậy...anh bị bệnh tim rồi hả??...Cảm giác này là gì đây.... Nó làm anh càng lúng túng hơn...hk biết phải làm gì!!?...(Giữa đường giữa phố đó anh chị..!!).......Nó hk để ý nhưng lời anh nói...mà khóc ngày càng to hơn....Nó nhào tới ôm anh chặt cứng...!!...tim của anh bỗng đập mạnh loạn xạ rất nhanh...chuyện gì đang xảy ra vậy...anh bị bệnh tim rồi hả??...Cảm giác này là gì đây.... Nó làm anh càng lúng túng hơn...hk biết phải làm gì!!?...(Giữa đường giữa phố đó anh chị..!!).........*Chuyển địa điểm thôi*. Ở ven bờ sông có cánh đồng đầy hoa bồ công trắng muốt...dòng nước lấp lánh giừa mà đêm đẹp đẽ...có hai bóng người...Nó ngồi dựa đầu lên gối....thẫn thờ im lặng nhìn khoảng không gian trống, ở nơi có 1 màu đen của bóng đêm...phía xa xăm kia.... Anh đứng cạnh nhìn nó không nói gì. Hk hỏi vì sao nó lại khóc!!Anh chỉ muốn im lặng theo cách riêng của mình....anh chờ... chờ đợi nó sẽ tự nói gì đó vs anh..... "Anh đã hỏi tôi...tại sao tôi lại lạnh lùng và tàn nhẫn vs những người xung quanh...??"-Điều mà anh muốn cx tới. Nó cất tiếng giữa không gian tĩnh lặng"...........im lặng, anh hk nói gì...có ý chờ nó nói tiếp....Nó nhìn thái độ của anh... cười mỉm....Rồi nó ngồi thẳng dậy, hai tay chống ra sau...vẫn ánh mắt nhìn xa xăm ấy...."Tôi... đã từng là 1 cô gái rất hồn nhiên, vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên cạnh người ấy. Tuy luôn phải gặp nhưng khó khăn nhưng vì người ấy nên tôi luôn cố gắng vượt qua và tin vào niềm hạnh phúc nhỏ bé này của mình. Nhưng.... hk phải vậy, tất cả chỉ là...ảo tưởng vô vọng cho đến khi nhận ra rằng....mình hk còn đủ tự tin vào niềm hạnh phúc này nữa.Tôi rất mệt mỏi... cảm thấy bất lực... hk còn muốn tin vào thứ gọi là tình yêu hay hạnh phúc.....Và... nhân lúc đó tôi đã đi du học ở Pari trong 2 năm để quên đi nỗi đau và để tìm lại chính mình... để xác định lại mục đích sống của bản thân..... 2 năm qua... tôi trưởng thành hơn rất nhiều, tôi nhận ra rằng nếu hk muốn bị tổn thương 1 lần nữa thì phải mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn vs trái tim chai lì....và phải càng tàn nhẫn hơn vs cuộc sống!!......."-Giọng Nó buồn buồn nói,nó nói hết những suy nghĩ của mình như muốn giải tỏa cảm xúc sâu tận đáy lòng trong hai năm qua.... "Cô...cô có còn yêu người đó không"-Sau 1 hồi im lặng, anh hỏi nó"Yêu??Tôi không biết... nhưng hình như tình cảm đã phai nhòa rồi. Mà cx có lẽ là vì...trái tim này đã bị khóa chặt lại từ lâu hk còn cái gì gọi là Yêu nữa rồi...[Nhưng tôi chỉ không hiểu vì sao lòng mình lại đau như thế khi gặp lại người ấy thôi, nó làm tôi rơi nước mắt...]-câu này nó nghĩ"Yêu??Tôi không biết... nhưng hình như tình cảm đã phai nhòa rồi. Mà cx có lẽ là vì...trái tim này đã bị khóa chặt lại từ lâu hk còn cái gì gọi là Yêu nữa rồi...[Nhưng tôi chỉ không hiểu vì sao lòng mình lại đau như thế khi gặp lại người ấy thôi, nó làm tôi rơi nước mắt...]-câu này nó nghĩ"Anh nghe nó nói mà lòng bỗng thấy đau...hóa ra trái tim nó trở nên sắt đá tất cả cũng vì hai chữ 'tình yêu'. Nhìn nó đau...lòng anh còn đau hơn...Từ khi gặp nó...anh đã thay đổi...Hk còn là Phan Vương Hoàng lạnh băng, vô cảm, thờ ơ trước cuộc sống nữa...Trước kia, anh chưa từng quan tâm đến bọn con gái, chưa từng nghĩ sẽ yêu 1 ai (từ lúc mối tình đầu: 'cô bé thiên thần nhỏ' trong tuổi thơ của anh không còn nữa)... nhưng h... anh ấm áp hơn vs nó...rất quan tâm đến nó...thích nói chuyện và chọc nó cười nhiều hơn...thích nhìn nụ cười ấm áp rực nắng của nó......Nó luôn mang đến cho anh nhiều cảm giác kì lạ......Hôm nay cx như vậy.....Nhưng có 1 sự khác biệt...thấy nó khóc...tim anh đập mạnh và bỗng đau thắt lại....anh bỗng muốn bảo vệ và che cho người con gái này...anh muốn ôm nó thật chặt trong tay...muốn nó hãy nhào đến khóc thật to trong lòng anh mỗi khi nó buồn....Có phải!...Có phải anh đã thích nó rồi không...anh cx bị vướng vào hai 'tình yêu' kia.......Anh không biết nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương