Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào?

Chương 1: Học Sinh Chuyển Trường Được Hoan Nghênh



Suốt chín tháng trời nóng nực, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ có mặt trời nóng rực thiêu đốt trái đất này. Ngoài cửa sổ, cành lá cây hương chương thụ to đong đưa theo gió, phát ra âm thanh sàn sạt.

Tụi học sinh sơ nhị đang cãi cọ ồn ào trong lớp học, vừa mới tan học, các bạn học đều tụm lại bàn xem sẽ chơi cái gì vào kỳ nghỉ này.

Mới vừa khai giảng nên không có nổi một kỳ nghỉ cho học sinh phục hồi lại tinh thần.

Phương Tiểu Nhu dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi chôn đầu, nhắm mắt nằm dài trong khi những tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua từng phiến lá đang đong đưa. Thiếu nữ vừa mới lớn nên vẫn còn đâu đó nét trẻ con, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, non nớt giống một nụ hoa nhỏ bé, lúc này hai hàng mi cong của Tiểu Nhu cũng dần hạ xuống một cách nhẹ nhàng.

Nhưng ngay lúc này bỗng dưng lớp học lại ồn ào náo nhiệt, đang nhắm mắt dưỡng thần Phương Tiểu Nhu đành mở mắt vì tiếng ồn của lớp học.

Khi mở mắt, cô lại thấy dường như các nữ sinh đang cùng nhau tám chuyện về một nam sinh nào đó.

Tuy vậy, Phương Tiểu Nhu lại không có hứng thú lắm với nam sinh bởi trong lòng cô vẫn chứa đựng hình bóng một người, một người mà không biết cô có thể gặp lại không nữa.

Trong khi đó, đám nữ sinh vẫn hăng hái bàn chuyện , lâu lâu còn thốt lên vài tiếng khiến Tiểu Nhu có khi nghe được, có khi lại không nghe được cuộc trò chuyện.

“Mọi người có nghe nói không? Có một soái ca vừa chuyển đến trường chúng ta.”

“Chỉ mới nghe nói nhưng chưa từng thấy qua, nhưng mà nghe mọi người đồn rằng anh ấy rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, làn da so với trẻ con có khi còn đẹp hơn. Không chỉ thế, anh ấy còn là một soái ca lạnh lùng, không dễ tiếp cận nha.”

“Những nam sinh kiểu vậy thường rất khó gần mà”

“Lâm Hạ đến kìa, mau qua hỏi cô ấy, cô ấy từng gặp qua soái ca đấy”

Phương Tiểu Nhu theo bản năng cũng ngước nhìn về phía cô bạn học Lâm hạ của mình, chỉ thấy cô ấy dường như mới đi vệ sinh xong, bỗng nhiên bị mọi người vây quanh với vẻ mặt ngơ ngác.

Sau khi nghe mọi người giãi bày, Lâm Hạ liền cười thẹn thùng, vừa kể chuyện chàng thiếu niên kia vừa ngại ngùng, ánh mắt tràn ngập sự yêu quý.

“Chính là anh trai của tớ ở cao trung, còn nam sinh vừa mới chuyển đến thì ở nhị ban còn anh trai tớ ở nhất ban, hai ngày trước trong lúc đi tìm anh trai thì tình cờ thấy được nam sinh đó qua cửa sổ của nhị ban.”

Ngay tức khắc, một đám nữ sinh trở nên hứng thú và giục Lâm Hạ mau mau kể tiếp.

Lâm Hạ thẹn thùng cười, nói tiếp “Là một người rất tuấn tú, cao tầm 1 mét 8 và khá gầy nhưng lại trông rất mạnh mẽ, nhìn rất có khí chất đặc biệt đôi mắt rất đẹp. Không biết hình dung sao nhưng trông anh ấy là kiểu người lạnh lùng nhưng lại rất lễ phép.”

Lâm Hạ cũng nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó.

Cô đi ngang qua cửa sổ, liếc mắt nhìn vào chỗ ngồi của thiếu niên kia, lại thấy được một người có làn da trắng nõn không tỳ vết, nhìn kỹ hơn lại thấy thiếu niên đó quá đẹp, cho dù ngắm bao lần cũng không chán.

Thiếu niên đó ngồi một mình ở một chỗ, không quan tâm lắm đến sự náo nhiệt xung quanh mà chỉ cặm cụi giải đề toán. Lúc ấy, Lâm Hạ cảm giác như được thấy nam chính trong những cuốn tiểu thuyết, nam sinh đó tựa như ánh trăng vậy, vừa lạnh lùng lại vừa ôn nhu.

Giống như anh ta sinh ra là người luôn thu hút sự chú ý.

Phương Tiểu Nhu nghe đến đó cũng có vài điểm hứng thú, nhưng cô nghĩ lại, trên thế giới còn có người đẹp hơn Tiểu Mã ca ca của cô sao.

Cô không tin.

Phương Tiểu Nhu lại lần nữa dựng đứng quyển sách lên bàn, bỗng Lâm Phàm, người ngồi cùng bàn chụp lấy bả vai của cô với vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Tiểu Nhu.

“Tiểu Nhu nè, hay là chúng ta cùng nhau đi xem soái ca vừa chuyển đến đi?”

Phương Tiểu Nhu đáp lại một cách nhàm chán “Tớ không đi.”

“Ai da, Tiểu Nhu cậu thật là nhạt nhẽo, dù sao chúng ta đọc sách cũng không hiểu gì, chi bằng đi ngắm soái ca cho đã mắt.”

Lâm Phàm lay động bả vai của cô, “Cậu không định xem soái ca kia trông thế nào sao?”

Phương Tiểu Nhu định trả lời lại là không, nhưng trong chốc lát cô lại nghe được một cái tên quen thuộc.

Trong lòng cô liền bồi hồi một chút, sau đó cô liền lao ra ngoài.

“Anh ta tên là gì?”

Lâm Phàm liền hoảng sợ, vẻ mặt trở nên có chút ngốc nhìn Phương Tiểu Nhu, đám nữ sinh đang hưng phấn thảo luận về soái ca cũng trở nên ngơ ngác, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhu.

Lúc này, Phương Tiểu Nhu mới chợt nhận ra mình có hơi quá kích động, cô bình tâm lại một chút rồi cười một cách ngượng ngùng.

“Mọi người vừa rồi nói nam sinh đó tên gì vậy?”

Đám nữ sinh đang hưng phấn bàn chuyện bát quái liền nhìn lẫn nhau.

“Cố Dịch An…”

Phương Tiểu Nhu thất vọng, đôi mắt rũ xuống, vừa rồi còn rạng rỡ đến thế chớp mắt liền tối sầm, thất vọng đến nỗi cô muốn gục đầu xuống.

Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thêm lần nữa.

“Thật không? Mọi người khẳng định anh ta tên là Cố Dịch An à?”

Một bạn nữ sinh gật đầu xác nhận một cách chắc chắn, “Đúng vậy, tôi đã hỏi một số người học chung anh ta, họ đều gọi là Cố Dịch An. Nói như vậy, nam sinh đó gần đây thật quá nổi tiếng, đã có người hỏi thăm từ trước, không có khả năng sai.”

Phương Tiểu Nhu lại thêm một lần thất vọng.

Anh ta tên là Cố Dịch An, mặc dù tên giống nhau, nhưng lại giống như không phải anh ta.

Tiểu Mã ca ca của cô năm nay đáng lẽ phải cao nhị mới đúng, trong khi thiếu niên kia mới cao một.

Nhớ tới Tiểu Mã ca ca, trong lòng cô vừa thấy ngọt ngào lại vừa thấy chua xót.

Cô thực sự muốn hỏi ca ca vì sao đi mà không hề nói lời tạm biệt đến cô, không phải đã từng hứa sẽ đối xử tốt với cô, sẽ chơi cùng cô sao, không phải đã hứa sẽ đợi cô sao.

Tính ra ca ca cũng đã rời đi được 5 năm rồi, trong khoảng thời gian đó, cô chưa từng gặp mặt hay nghe ngóng được tin tức gì từ ca ca.

Phương Tiểu Nhu nhắm mắt lại hồi tưởng về năm ấy, khi ca ca vẫn còn ở bên cạnh cô.

Mùa hè đang đến gần, cây cối hai bên phòng học đều xanh um tươi tốt, cành lá bị gió thổi đến lắc qua lắc lại, tạo ra âm thanh xôn xao.

Buổi chiều 3,4 giờ xuất hiện những đám mây mỏng, che khuất cả mặt trời, Phương Tiểu Nhu ngồi một mình trên mặt đất ở cửa.

Cô vừa cúi đầu vừa hát nhỏ thịt ♪ thịt, trong tay cô cầm thêm cây đậu, vừa rồi mẹ Phương vào nhà lấy đồ, dặn cô ngoan ngoãn ngồi yên ở đấy.

Phương Tiểu Nhu thực sự rất ngoan, chỉ ngồi yên ở cửa.

Lúc này cách vách bỗng nhiên có động tĩnh, Phương Tiểu Nhu tò mò nhìn qua.

Cách vách nhà Phương Tiểu Nhu hai năm nay không có người ở, nghe nói cả nhà đó đều đã chuyển vào thành phố, lúc này lại có một đám người và một chiếc ô tô, đem rất nhiều đồ đạc.

Có lẽ là từ nơi khác chuyển đến nhà mới, về sau gia đình đó trở thành hàng xóm của nhà Phương Tiểu Nhu.

Phương Tiểu Nhu chỉ biết bỗng nhiên có rất nhiều người xa lạ chuyển đến, cô tròn xoe đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bên kia, sau đó lại nhìn đến một cậu bé lẫn trong đám người lớn vừa đến.

Nhìn chung cũng không khác cô là mấy, không, có vẻ cậu bé lớn hơn cô một chút.

Lúc ấy mặt trời bị mây che khuất, chỉ để lại một tầng ánh sáng mỏng, chiếu lên mặt của cậu bé. Nhìn bộ dáng, cậu bé chắc tầm 6,7 tuổi, làn da hồng hào, ngũ quan đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa đen như mực lại vừa sáng lấp lánh.

Cậu bé đó đi theo sau một đám người lớn một cách lặng lẽ.

Lúc đó mới năm tuổi, Phương Tiểu Nhu chỉ cảm thấy cậu ấy thật xinh đẹp.

Xinh đẹp hệt con mèo nhỏ của nhà cô.

Có lẽ do cô nhìn quá chăm chú, không bao lâu sau cậu bé cũng nhìn lại cô. Đôi mắt của cậu đen bóng có thần, nhìn thấy Phương Tiểu Nhu trẻ con non nớt dễ thương với khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cậu thoáng sửng sốt một chút.

Ngay sau đó cậu chép chép miệng, rồi dời tầm mắt về, đi theo mọi người vào phòng.

Lúc này mẹ Phương từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa hỏi mãi Phương Tiểu Nhu có ngoan ngoãn nghe lời không, cùng lúc chị dâu trẻ tuổi bưng chén đũa đi tới.

Vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi nói chuyện với mẹ Phương, “Ai, chị nè, người vừa chuyển đến là ai vậy?”

“Đó là gia đình em gái Cố Linh cùng em rể, nghe nói vì công tác nên dọn đến đây, những chuyện khác chị không rõ lắm.”

Mẹ Phương cũng nhìn sang nhà cách vách, không nói gì nhiều.

Phương Tiểu Nhu ngồi dưới đất, trong tay cầm cây đậu nhưng hai tai lại dựng lên để nghe cuộc trò chuyện của hai người, nghe được nhưng nửa hiểu nửa không.

Đến nỗi tiểu ca ca mà cô nhớ thương cô cũng quên sạch, tiếp tục chơi một mình.

Lúc nhìn thấy cậu ấy, trong nháy mắt, cô định hỏi cậu ấy tên gì, còn muốn hỏi cậu ấy về sau có thể chơi cùng cô không, nhưng do ngượng ngùng nên cô cũng đành bỏ qua.

Hôm nay trời nhiều mây, trong chốc lát mặt trời đã bị mây che lấp, Phương Tiểu Nhu cảm thấy nhàm chán khi chơi một mình nên đi chậm rì rì về nơi xa.

Bên cạnh nhà cô có một cái hẻm nhỏ, Phương Tiểu Nhu định đến đó chơi, cô đi chậm rì đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên có một người vụt ra, đâm sầm vào cô làm cô té ngã.

Phương Tiểu Nhu bé nhỏ bị ngã xuống đất, bị dọa liền kêu lên một tiếng, không đứng dậy nỗi liền ngã xuống đất thêm lần nữa, tưởng chừng đầu gối bị thương.

Phương Tiểu Nhu té đau, liền khóc rống lên oa oa.

Người đụng vào cô lập tức trở nên hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệt, chạy nhanh đến ngồi xổm xuống định đỡ cô dậy.

Phương Tiểu Nhu vì đau mà khóc một hồi, sau đó ngước mắt lên thấy người đang ngồi xổm trước mặt là tiểu ca ca xinh đẹp kia.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cậu bé cau mày, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi không biết vì nóng hay do sợ hãi. Cậu một bên vừa muốn đỡ cô dậy vừa xin lỗi rối rít, mà Phương Tiểu Nhu lúc này lại ngừng khóc, ngây ngốc nhìn chăm chăm cậu bé.

Giống như không đau đến nỗi như vậy.

Tiếng khóc của Phương Tiểu Nhu đã khiến mẹ Phương chạy ra, ngay sau đó mẹ của cậu bé cũng từ trong nhà chạy ra. Nhìn thấy tình huống trước mắt, bà liền nhanh chóng chạy qua đỡ Phương Tiểu Nhu dậy, vừa xem xét thương thế của cô vừa ngượng ngùng xin lỗi.

Mẹ Phương cũng chạy đến, vừa nói không sao không sao vừa cong lưng phủi bụi đất bám trên đùi Phương Tiểu Nhu. Kết quả, trên đùi của cô không thấy vết thương nào, bất quá trên đầu gối hơi hồng lên.

Nghe cô khóc lớn đến vậy còn tưởng rằng vết thương nghiêm trọng lắm, dọa bà bỏ việc vội vàng chạy đến.

Mẹ Phương hơi bất đắc dĩ nói, “Không có việc gì không có việc gì, nha đầu chết tiệt của nhà này do nuông chiều quá, có chút việc nên liền oa oa khóc lớn.”

Hai người lớn liền trò chuyện, sau đó thuận lý thành chương mẹ Phương dẫn Phương Tiểu Nhu sang nhà cách vách, thuận tiện giúp đỡ vài việc.

“Chị này, phiền đến chị thật là ngại quá.”

Mẹ Phương cười xua xua tay, “Chúng ta cũng không chênh lệch bao nhiêu, mọi người đều gọi tôi là trương phượng, cô cứ gọi tôi là Phượng nhi là được, lại nói tôi cùng chị cô quan hệ khá tốt. Nhiều năm không gặp, chắc cô ấy cũng sống tốt.”

Đối phương cười tươi nói, “Em tên là Cố Thuần, chị Phượng nhi có thể gọi em là A Thuần cũng được. Chị của em sống khá tốt, cũng từng nhắc đến chị Phượng nhi…”

Hai nữ nhân cùng lôi kéo con mình, Cố Thuần cười hiền với Tiểu Nhu, “Con gái của chị thật xinh đẹp, nhà của tụi em năm nay cũng bảy tuổi rồi, vừa lúc làm bạn.”

“Ai da vậy con cô lớn hơn Tiểu Nhu hai tuổi, nhà của chúng tôi năm nay mới năm tuổi.” Mẹ Phương sờ đầu Phương Tiểu Nhu một cách ôn nhu.

Sau này hai đứa nhỏ chơi cùng nhau rồi dần thân thiết, hai nhà về sau cũng trở thành hàng xóm, thường hay qua lại với nhau.

Bất quá Phương Tiểu Nhu cảm thấy tiểu ca ca không có phản ứng gì với mình.

Cô có hơi ủy khuất, nghĩ thầm có phải hay không vừa rồi cô khóc quá lớn khiến tiểu ca ca phiền lòng.
Chương tiếp
Loading...