Anh Ấy Rất Điên
Chương 1: Bông Hoa Của Tam Trung
*(Tam trung: Trung học số Ba)Chạng vạng, thành phố C. Đám mây ở chân trời bị ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu sáng tạo thành một màu cam đỏ. Tầng tầng lớp lớp, bao phủ cả bầu trời. Một chiếc xe tư gia màu đen chạy ra từ cửa chính "Viện điều dưỡng tình thương" của thành phố C. Trong xe. Trên ghế phụ, người phụ nữ được bảo dưỡng khéo léo xoay người ra phía sau tươi cười. "Mạc Mạc, để chúc mừng con xuất viện, tối nay chú dì mang con đến nhà hàng ăn nha." Một cô gái thân hình nhỏ xinh ngồi trong bóng tối ở ghế sau. Cô mặc một cái áo hoodie màu xám hơi cũ, áo hoodie so với thân hình cô còn lớn hơn mấy lần, làm cô trông như một đứa bé lén trộm quần áo của người lớn mặc vào. Cho dù ngồi trong xe, cô vẫn đội cái nón to rộng của áo, vành nón lỏng lẻo rũ xuống, che đi gương mặt của cô gái. Trong xe an tĩnh một lúc lâu. Đến tận khi nụ cười trên mặt người phụ nữ không thể giữ lâu thêm được nữa, vị trí phía sau ghế điều khiển mới truyền đến một chút động tĩnh. "...... Không cần." Giọng nói này rất nhẹ, âm cuối còn có vẻ mềm mại, chỉ tiếc ngữ khí lại không nghe ra chút phập phồng nào. An tĩnh đến tận cùng. Nụ cười của người phụ nữ cứng đờ, biểu tình hơi xấu hổ. Người đàn ông đang lái xe nhìn thẳng phía trước, cười hoà giải. "Không đi cũng được. Không phải mai là ngày khai giảng của Tam trung sao? Thừa dịp tối nay để chị Tố Tố của con kể cho con vài chuyện của Tam trung." Vừa nghe thấy lời này của người đàn ông, trong mắt người phụ nữ ngồi ở ghế phụ rất nhanh xẹt qua một tia đắc ý. "Đúng vậy, Mạc Mạc, Tố Tố học cùng khối với con, thành tích học tập không tệ, trong trường cũng có nhân duyên. Chờ lát nữa về đến nhà dì, con và Tố Tố hãy tâm sự thật tốt." Trong xe lại an tĩnh thật lâu, mới vang lên một tiếng cực nhẹ "Dạ". Người phụ nữ thấy nói nhiều mà chỉ được đáp lại nhiêu đó, tự thấy không có gì thú vị, vì thế cũng im miệng, ngượng ngùng quay đầu lại. Cô gái ngồi ở ghế sau không tiếng động rụt rụt vai, gương mặt do hành động này chôn xuống càng sâu trong lớp áo. Trong nón áo to rộng, Tô Mạc Mạc nhẹ nhấp làn môi nhợt nhạt, an tĩnh nhìn ra ngoài. Đám mây bị chiếu sáng rọi kia, vẫn luôn che hết trên đỉnh đầu. Ngày mai... Chắc hẳn thời tiết cũng không tệ lắm...... Cô gái an tĩnh rũ mắt, nghĩ thầm. * Chiếc xe tư gia chạy gần nửa thành phố, tới khi bầu trời đã tối đen, mới tiến vào một khu biệt thự ở trung tâm thành phố C. Người giúp việc Philippine đã nhận được thông báo từ trước đang đứng chờ bên cạnh gara, thấy xe nhà mình dừng lại, tiến lên mở cửa xe ra. Trong xe, cô gái che mình trong áo hoodie dừng một chút, mới chậm chạp xoay người, xuống xe. Người giúp việc Philippine thấy rõ cách ăn mặc của cô trong bóng đêm, cả người không khỏi ngây ngẩn. Áo hoodie cô gái này mặc vốn đã là loại dài, còn lớn hơn hai số so với cơ thể của cô, đuôi áo gần như đã dài qua đầu gối. Vì hiện tại đang là giữa mùa hè, cô mặc một cái quần an toàn dài chưa đến đầu gối, thế nên cặp chân trắng như tuyết lộ ra bên dưới áo. Đôi chân mảnh khảnh, tinh tế xinh đẹp, dưới ánh đèn đường ngoài biệt thự như được đắp lên một tầng sa mỏng, màu da phảng phất càng thêm trắng nõn, trắng đến mức gần như trong suốt, không tìm được nửa điểm tì vết. Người giúp việc Philippine lần đầu tiên thấy một cô gái nhỏ đẹp như chạm ngọc, sửng sốt hai giây mới lấy lại tinh thần. "Phu nhân, vị này chính là tiểu thư của Tô gia, Mạc Mạc sao?" "Ừ." Cao Thư Văn xuống xe từ ghế điều khiển, nghe thấy lời nói của người giúp việc Philippine, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp. Chẳng qua rất nhanh bà ta đã tươi cười, vòng đến cạnh cô gái, "Mạc Mạc, đến đây, về nhà cùng dì nào." Tô Mạc Mạc không gật đầu cũng không nói gì, nón áo càng thêm sụp xuống, cô an tĩnh đi theo đằng sau người giúp việc, chậm rãi đi vào biệt thự. Cao Thư Văn đứng phía sau, trong mắt xẹt qua một chút chán ghét. ...... Sinh ra trong gia đình danh giá thì có ích gì chứ? Không phải giống như người câm à, an tĩnh quái thai, ma ốm không ai yêu thương. Thua xa Tố Tố nhà mình. Sau khi vào biệt thự, Cao Thư Văn nhìn phòng khách. "Tố Tố, đến đây chào hỏi em gái Mạc Mạc của con nào." "......" Cô gái ngồi trên sô pha đúng dậy. Váy ngắn trên người làm nổi bật thân hình và dung mạo đẹp đẽ của Văn Tố Tố, nhưng lúc này biểu tình của cô lại không chút tình nguyện. Cao Thư Văn trừng mắt liếc cô ta một cái. Văn Tố Tố chép miệng, đi qua đó, há miệng có lệ gọi một câu: "Mạc Mạc, xin chào, chị là Văn Tố Tố." Thân hình nhỏ xinh của cô gái hoàn toàn giấu sâu trong áo, không nhìn thấy được biểu cảm. Trong không khí cũng không có bất kì tiếng vọng nào. Văn Tố Tố xoay qua Cao Thư Văn, Cao Thư Văn cau mày, trong giọng nói mang theo tiếng cười, "Mạc Mạc, dì chưa kịp sắp xếp phòng của con xong, tối nay con tạm ngủ chung phòng với chị Tố Tố, có vấn đề gì không?" Lần này rốt cuộc cô gái cũng có phản ứng, nhưng cũng chỉ là một tiếng "Ừm" cực nhẹ. ...... Sau bữa tối, Tô Mạc Mạc theo sau Văn Tố Tố lên lầu. Nhưng vào cửa, Văn Tố Tố liền khăng khăng bản thân "Không thể dùng chung phòng tắm với người khác", Tô Mạc Mạc chỉ có thể ôm quần áo của mình đi vào phòng tắm cho khách. Đến khi cô tắm rửa xong xuôi, mặc áo hoodie khác trở về phòng Văn Tố Tố, Văn Tố Tố đang ngồi trên mép giường đưa lưng về phía cửa, nói chuyện qua điện thoại-- "Thích thì có cách gì chứ, mình đã chủ động như thế, Thương Ngạn vẫn không nhìn thấy mình. Mình thấy trong lòng của cậu ấy đều đã bị Thư Vi câu dẫn đi hết rồi." "......" "Thích, hoa hậu giảng đường thì sao chứ? Mình không thấy Thư Vi đẹp chỗ nào. Hơn nữa, lúc bầu chọn hoa hậu giảng đường đó, nếu không phải thấy cậu ta đến gần được Thương Ngạn, ai sẽ bầu chọn cho cậu ta chứ." "......" "Thân hình, dáng người tốt thì sao? Chọn hoa hậu giảng đường là phải nhìn mặt, đâu phải nhìn dáng người." "......" "Mình chưa nói đó vốn phải là mình, cậu --" Văn Tố Tố đang nói, trong lúc lơ đãng nhìn thấy cô gái đứng ngay cửa, tiếng líu lo lập tức dừng lại. Cô ta vội vàng cúp máy, biểu cảm có chút xấu. "Em...... Em đi vào lúc nào?" Gương mặt cô gái hoàn toàn che dấu bên dưới nón áo, một lúc lâu sau mới nghe thấy âm thanh truyền đến. "Vừa nãy." Nói xong hai chữ này, cô gái ôm quần áo của mình đến một phần giường khác. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ nhỏ đầu giường, ánh đèn nhu hòa, Văn Tố Tố chú ý đến ngón tay mảnh khảnh của cô gái vì cầm đồ mà có lúc lộ ra dưới cổ tay áo. Dưới ánh đèn, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn gần như trong suốt. Sắc mặt Văn Tố Tố đột nhiên khó coi. Giờ phút này cô ta mới nhớ ra, nếu xét về khuôn mặt, người duy nhất có thể dễ dàng đánh bại được Thư Vi có lẽ chính là cô gái trước mắt này. Cô ta đã gặp qua diện mạo dưới lớp áo. Hai năm trước, cô ta đi cùng ba mẹ đến viện thăm "tiểu thư Tô gia" mới vào, hôm đó cũng là một ngày hè. Cách một cánh cửa kính nhìn vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái mặc đồ bệnh nhân màu trắng ấy, Văn Tố Tố đã không muốn bước vào -- Từ nhỏ cô đã kiêu ngạo về diện mạo của mình, đó là lần đầu tiên cô gặp một cô gái chỉ cần liếc mắt qua là đã thắng cô tuyệt đối. Đó cũng là lần đầu tiên cô biết được, thì ra loại thuần túy sạch sẽ đến cực hạn đó, là một thứ đẹp đến mức gần như diễm lệ. Vậy mà ngày mai Tô Mạc Mạc phải chuyển vào lớp bọn họ, vị trí hoa khôi lớp của mình đã khó giữ, Thương Ngạn càng không thể liếc mắt đến cô ta một cái phải không? Văn Tố Tố cắn môi dưới, ánh mắt lập lòe. Nhưng cũng không chừng...... Hai năm đã qua, vị tiểu thư Tô gia như mỹ nhân đó, khi lớn lên đã trở nên mờ nhạt trong biển người rồi...... Văn Tố Tố bất an tự an ủi, ánh mắt dời qua người cô gái, đến khi thấy được mấy cái áo hoodie giống nhau trong đống đồ của cô, trong lòng cô ta bất ngờ nổi sóng. "Mạc Mạc, sau này em muốn mặc quần áo này đi học sao?" Bàn tay đang xếp quần áo tạm dừng, Văn Tố Tố nghe được một tiếng đáp nhẹ gần như không thể nghe thấy. Cô ta cầm lòng không đậu nhếch khóe miệng. ...... Được rồi, chỉ cần ngay từ đầu không được chú ý đến, cho dù sau này phát hiện ra thì sao chứ, đã biết được tính cách quái thai này của Tô Mạc Mạc, Thương Ngạn tuyệt đối sẽ không coi trọng cô. Văn Tố Tố an tâm hơn nhiều. Cô ta vừa chuẩn bị lên giường ngủ thì thoáng thấy một đoạn cổ chân trắng như tuyết lộ ra của cô gái. Ánh mắt Văn Tố Tố lóe lóe, lấy ra hai cái quần jean rộng trong một góc của tủ quần áo. "Mạc Mạc, Tam trung không cho nữ sinh mặc váy dài từ đầu gối trở lên, chiều dài áo hoodie của em chắc chắn không đủ...... Chị có mấy cái quần jean, mua về vẫn chưa mặc qua lần nào, cho em đó." "......" Không khí an tĩnh vài giây, một bàn tay tinh tế trắng nõn thò ra từ trong tay áo hoodie to rộng, chậm chạp nhận lấy hai cái quần jean rộng quá mức đó. "Cảm ơn." Cô gái nhẹ giọng nói. Một đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, Tô Mạc Mạc và Văn Tố Tố cùng ngồi xe của Văn gia, được tài xế trong công ty của Văn Trình Châu điều động tạm thời đưa đến Tam trung. Mắt thấy đã gần đến trường, bất an trong lòng Văn Tố Tố đã thể hiện ra ngoài. Ánh mắt xoay chuyển vài lần, cô ta giả vờ vô tình mở miệng: "Mạc Mạc, em sẽ chuyển vào lớp của bọn chị đúng không?" Bên cạnh không có ai đáp lại, Văn Tố Tố đã quen với việc im lặng là cam chịu này. Cô ta hờn dỗi nghẹn lời, cắn răng cười khẽ: "Mẹ của chị để chị chăm sóc em, nên chị nhắc nhở em một chút...... Trong lớp chúng ta có một nam sinh tên Thương Ngạn, em phải nhớ đừng trêu chọc cậu ta." "......" Cô gái vẫn không nói chuyện. Văn Tố Tố có hơi chán nản. May mà lúc này, có lẽ tài xế trong xe cảm thấy không khí xấu hổ, chủ động nối tiếp câu chuyện, "Tam trung Thương Ngạn...... Tôi cũng đã nghe nói qua nam sinh này, hình như địa vị của cậu ta rất lớn." Đáy mắt Văn Tố Tố xẹt qua cảm xúc vinh dự sung sướng, rất nhanh đã bị đè áp xuống. Cô ta xụ mặt, "Trong trường không có nhiều người biết địa vị của cậu ta, nhưng nghe nói ngày khai giảng năm lớp mười đó, cậu ta được hiệu trưởng đích thân dẫn vào lớp. Hơn nữa sau đó đã xảy ra một chuyện......" Tài xế tò mò hỏi: "Chuyện gì?" "Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết có một học sinh đắc tội cậu ta, ở ngay cổng trường bị đánh đến mức đưa thẳng lên xe cứu thương, sau đó biến mất, không ai gặp lại...... Từ đó, trong trường có người đặt cho cậu ta một danh hiệu." "Tôi cũng đã nghe nói qua chuyện này." Tài xế cười cười trong kính chiếu hậu, trong mắt hiện lên sự kiêng dè. Cho dù đã là người trưởng thành, hiển nhiên ông cũng vì tin đồn này nọ mà tồn tại sự kinh sợ với một nam sinh cấp 3. "Thương Ngạn, Thương Diêm La của Tam trung, đúng không?" "......" Ánh mắt Văn Tố Tố lóe lóe, khó có khi không nói nữa. Đến cổng trường, Văn Tố Tố xuống xe vào lớp học, tài xế dẫn Tô Mạc Mạc đi đến tòa nhà hành chính, tìm chủ nhiệm lớp 11-1. Trên đường, tài xế quan tâm hỏi thăm cô gái vài câu, vốn cho rằng sẽ không nhận được lời đáp nào, nhưng làm ông không ngờ được là, đứa bé quái gở khác lạ ở Văn gia này, lúc này sẽ trả lời những câu hỏi của ông. Tuy giọng nói vẫn rất nhẹ, nhưng đã làm tài xế có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà vừa mừng vừa lo). Ông không khỏi cười nói: "Chú còn tưởng rằng con không thích nói chuyện." "......" Lúc này cô gái trầm mặc vài giây, mới có giọng nói thật nhẹ truyền ra từ mũ áo choàng. "Con thích nói chuyện, nhưng không thích nói chuyện với người không thích con." Như ba mẹ Văn gia, như Văn Tố Tố, như những hộ sĩ trong viện điều dưỡng, như những người trong kí ức rất ghét cô, người nhà họ Tô. Tài xế sửng sốt, dừng chân. Dường như cô gái không hề phát hiện, vẫn tiếp tục bước từng bước về phía trước, thân hình nhỏ xinh, bước chân không lớn, đi rất chậm, cũng rất an tĩnh. Tài xế chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, cười khổ đi theo. Đứa bé được cho rằng chất phác đến mức gần như dại khờ, không nghĩ rằng lại là người có tâm tư trong sáng nhất. Nhưng tài xế không thể đi cùng Tô Mạc Mạc đến tòa nhà hành chính. Nhận được cuộc gọi, ông không thể không dừng lại. "Mạc Mạc, chú có việc gấp ở công ty -- tòa lầu màu đỏ đó là khu hành chính đó, chú đã nhờ thầy Lý Sư Kiệt đón con dưới lầu, con tự qua đó được không?" "......" Tô Mạc Mạc nhìn thoáng qua tòa kiến trúc màu đỏ cách đây một khoảng, chậm rãi gật đầu. Vài phút sau. Cách tòa kiến trúc màu đỏ chỉ còn một tòa lầu, Tô Mạc Mạc đang đi trên đường nhỏ gần rừng trúc dừng chân, nhìn về phía trước. Một nam sinh đang đứng trên đường dựa vào hàng rào. Người đó đang mặc quần áo Tô Mạc Mạc đã nhìn quen cả đoạn đường từ nãy đến giờ, quần dài đen. Nhưng lại có điểm khác. Bóng dáng phía trước phá lệ tươi đẹp, cao gầy nhưng cứng cỏi, vai rộng eo hẹp, chân dài vô cùng, đem áo sơ mi và quần dài đen phác họa ra đường cong thân hình đẹp nhất. Ánh sáng xuyên qua rừng trúc trở nên đặc biệt ôn nhu, vẽ lên những nét loang lổ xinh đẹp trên người anh. Cô gái dừng lại tại chỗ vài giây. Cuối cùng cô vẫn chậm rãi đi qua. Đến khi đến sau lưng người đó, cô dừng lại, đang định lên tiếng, thì thấy người trước mặt đột nhiên xoay người lại. Hiển nhiên đối phương vẫn chưa chú ý phía sau mình đang có một người. Vì thế, một tiếng "Bịch" trầm thấp vang lên. Tô Mạc Mạc theo bản năng phát ra tiếng, giơ tay che lại chóp mũi bị đâm đến phát đau. Nam sinh đang cắm một tay vào túi cũng dừng chân, nhíu mày, con ngươi đen nhánh hạ xuống. Trên gương mặt với đường nét sâu sắc có chút bực bội, nhìn thấy cách ăn mặc của người trước mặt thì dừng lại. Người này mặc áo hoodie cũ cùng quần jean rộng thùng thình, còn đang đội nón áo. Nhìn hai vai nhỏ hẹp, hẳn là một nữ sinh. Hơn nữa vóc người rất thấp, hình như còn chưa đến một mét sáu, áo hoodie dài rộng và mũ cùng quần jean che lại tất cả dung mạo và dáng người của cô. Với vóc dáng cao ráo của nam sinh, nhìn từ trên xuống, chỉ thấy được nón áo trên đỉnh đầu. "Cho...... Qua một chút." Giọng nói dưới nón áo mềm nhẹ ngoài ý muốn, nam sinh có hơi bất ngờ, nhướng nhẹ mày. Không biết có phải vì bị đâm trúng quá đau hay không, trong lúc nói chuyện, phảng phất có một giây rưỡi tạm dừng. Nam sinh hạ tầm mắt. Một cảm giác không nói rõ lướt qua trong lòng. Tô Mạc Mạc nói xong, im lặng chờ đối phương tránh ra. Đợi vài giây, ngoại trừ tiếng xào xạc vang lên do gió thổi trong rừng trúc tạo ra thì không cò động tĩnh nào khác. Khi Tô Mạc Mạc chuẩn bị lên tiếng lần nữa, một giọng cười nói chây lười xuyên qua nón áo truyền vào tai. "Đằng trước có nữ sinh đang đánh nhau, cậu đi đường vòng đi." "...... Đánh nhau?" Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi kiến thức mười mấy năm của cô, làm cô gái tò mò theo bản năng. "Tại sao nữ sinh lại...... Đánh nhau?" Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ cười, "Vì một người." Trong bóng râm dưới mũ, cô gái chớp chớp mắt, càng ngạc nhiên: "Ai?" "......" Tầm mắt nam sinh hơi rũ xuống. Anh chưa mở miệng, cô gái nhỏ như đang trộm mặc quần áo của người lớn cũng không truy vấn, có vẻ rất kiên nhẫn chờ anh trả lời. Trầm mặc kéo dài vài giây, ma xui quỷ khiến, anh hơi hé miệng, môi mỏng phát ra hai chữ. "...... Thương Ngạn." Sau khi nói xong, gương mặt cực đẹp của nam sinh xẹt qua một tia tức giận nhàn nhạt. Bị lừa đến đây làm anh không lường trước được...... Có lẽ bị ấm đầu, mới có thể đứng đây chơi trò hỏi đáp với một cô bé kì quái không hề quen biết. Nam sinh đang chuẩn bị nâng bước rời khỏi thì nghe thấy cô bé trước mắt nhẹ nhàng "a" một tiếng. Phản ứng này làm hành động của anh dừng lại. "...... Cậu biết cậu ta?" "Tôi đã nghe nói qua." Dưới nón áo, cô gái hơi cúi xuống, nhớ lại lời Văn Tố Tố nói. "Thương Diêm La Tam trung." "......" Ở nơi cô gái không thấy được, trong con ngươi đen nhánh của nam sinh trở nên lạnh lẽo. Giây tiếp theo, giọng nói mang theo chút giọng mũi mềm mại của cô gái vang lên, giống như đang lầu bầu-- "Nếu thật là Diêm La, vì sao có nhiều người thích cậu ta như thế." Cô đã gặp tới mấy người. Hai nữ sinh đang đánh nhau đằng trước; Văn Tố Tố nói chuyện rất kì quái; còn Thư Vi trong lời Văn Tố Tố wua điện thoại...... Thương Ngạn gì đó ở Tam trung, thật ra được rất nhiều nữ sinh thích thì phải. "Vì vậy không nên gọi là Thương Diêm La của Tam trung......" "Vậy gọi là gì." Nam sinh cười nhạt. Cô gái nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, thanh âm mềm nhẹ mở miệng: "Ừm............ Bông hoa của Tam trung?" Hết chương 1 #xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương