Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 41: Viên Mãn



Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~

Cha mẹ Chu Ức Chi cũng không yêu nhau, đây là chuyện mà từ khi có ký ức đến nay Chu Ức Chi đều biết đến. Nhưng có lẽ bởi vì là liên hôn, tuy hai người không có cảm tình, nhưng cũng không ly hôn, mà là ai lo phận nấy, qua nhiều năm như vậy gần như không hề cùng nhau xuất hiện bao giờ.

Đời trước, Chu Ức Chi đối với tình cảm của người thân đã mong chờ quá nhiều, hoặc là một thiếu nữ như cô lúc ấy không cách nào lý giải được vì sao tình cảm mà cha mẹ dành cho mình lại đạm bạc như vậy. Nhưng sau khi trưởng thành, cô mới hiểu ra đôi chút.

Hai người này có thể hợp lại thành một gia đình vốn dĩ đã là chuyện miễn cưỡng, giữa đôi bên chỉ đề cập đến ích lợi, không hề nhắc tới cảm tình, càng giống như kiểu quan hệ đối tác nhưng tính cách lại không hợp nhau.

Dưới điều kiện như trên sinh ra cô, cả hai người Chu Độ và Khương Ý Dung tất nhiên nhìn cô cũng sẽ không yêu thích là bao.

Tuy rằng không thích, nhưng rốt cuộc là ruột thịt, trên các phương diện nuôi nấng đều sẽ làm hết trách nhiệm, chỉ là rất khó đặt nhiều tình cảm vào cô.

Chu Ức Chi có lẽ rất sớm đã cẩn thận nhận ra điều này, nhưng cô lại quá thích phân cao thấp với chính bản thân mình.

Hiện tại cô không còn thích phân cao thấp như vậy nữa, hoặc là nói, bởi vì sự tồn tại của Tiết Tích, khi cha mẹ trở về thăm nhà, cô rốt cuộc cũng có thể dùng ánh mắt tương đối bình thản để xem kỹ mối quan hệ giữa cô và cha mẹ.

Cho nên sau khi về đến nhà, thái độ của Chu Ức Chi đối với cha mẹ vẫn luôn thực tôn trọng, chỉ là khó tránh khỏi thêm vài phần xa cách.

Chu Độ đứng ở cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại, hai hàng lông mày cau chặt lại. Khương Ý Dung ôm cánh tay ngồi trên sô pha, cùng Chu Ức Chi hàn huyên vài câu về tình hình gần đây trong trường học. Thấy Chu Ức Chi không có thân thiết giống như trước kia dính lại gần, trong lòng Khương Ý Dung có vài phần kinh ngạc.

“Có chỗ nào thấy không thoải mái sao?” Bà liếc nhìn từ đầu đến chân Chu Ức Chi một cái, nhàn nhạt hỏi.

Chu Ức Chi không trả lời vấn đề, hỏi: "Lần này cả hai trở về là có chuyện gì sao?”

Khương Ý Dung nhìn Chu Ức Chi, không thể nói ra được cảm giác của mình như thế nào. Tuy rằng không gần gũi, nhưng ít nhất bà cũng có thể nhìn ra được, Chu Ức Chi đã thay đổi rất nhiều.

Bà đương nhiên không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại chuyện trọng sinh này, bà chỉ cho rằng Chu Ức Chi sắp thành niên, trưởng thành rồi, tâm tính thành thục hơn.

Lại nói nữa, cũng thật kỳ lạ, giáng sinh khi mà cô thích dính lấy bà cùng Chu Độ, hai người đều cảm thấy có chút gượng gạo, trong lòng cũng thấy phiền, nên muốn chờ cô thành niên, trở lên độc lập. Bởi vậy bỏ lỡ mất quãng thời gian thơ ấu cùng thiếu niên của cô.

Nhưng thật sự, tới ngày cô trưởng thành rồi, đối đãi với bọn họ với thái độ khách khí, xa cách này, Khương Ý Dung và Chu Độ lại không ngờ đều cảm thấy không thích ứng được.

Lại không mặn không nhạt trò chuyện vài ba câu, Chu Độ nói chuyện điện thoại xong, dường như có chuyện gì quan trọng, rất nhanh liền rời khỏi, trong sân truyền đến tiếng ô tô rời đi.

Khương Ý Dung nhíu nhíu mày.

Chu Ức Chi thấy bà phải hao hết tâm tư tìm đề tài nói chuyện với mình, cũng thấy mệt thay bà, liền chủ động nói: "Mẹ, mẹ trở về cũng không phải vì con sắp thi đại học đúng không?”

Khương Ý Dung có chút xấu hổ, đơn giản cũng không hề tiếp tục đề tài vừa rồi, bà xách theo túi đứng lên, nhìn về phía Tiết Tích: “Cháu lên tầng cùng bác, bác muốn cùng cháu nói chuyện một chút.”

Tiết Tích đứng dậy, trầm ổn nói: “Vâng.”

Chu Ức Chi nói thầm trong lòng, quả nhiên, tới rồi, không phải là muốn trình diễn tiết mục chia rẽ bọn họ gì đó chứ. Hai người bọn họ bình thường mặc kệ cô, lúc này có tư cách gì quản cô? Đương nhiên, Chu Ức Chi không xúc động như vậy, không nói câu này ra ngoài miệng.

Khương Ý Dung có nói những câu không cho phép bọn họ ở bên nhau thật ra cũng không sao cả, dù gì cô và anh cũng sắp phải thi đại học. Sau khi thi đại học xong, rời khỏi nơi này còn không phải là trời cao biển rộng hay sao, bàn tay cha mẹ cô cũng không với dài được như vậy, huống hồ, chỉ sợ bọn họ cũng không thèm để ý đến cô là mấy.

Cô chỉ sợ một người sống trong nhung lụa như Khương Ý Dung sẽ nói ra những câu quá đáng với Tiết Tích. Khương Ý Dung hoạt động trong giới giải trí, hiểu biết cách nói như thế nào khiến người nhục nhã nhất.

Chu Ức Chi nhanh chóng đứng lên: “Con cũng đi lên cùng.”

Khương Ý Dung còn chưa nói, Tiết Tích liền ấn bả vai cô để cô ngồi xuống.

Tiết Tích dùng ánh mắt nói với cô, anh sẽ xuống dưới nhanh thôi.

Chu Ức Chi đối diện tầm mắt của Tiết Tích, thoáng yên tâm.

Chu Ức Chi nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, mười phút, hai người còn không chưa nói xong, cô khó tránh khỏi lại có chút lo sợ bất an.

Chu Ức Chi liếc nhìn xung quanh, thấy quản gia và dì Hà đều ở trong sân làm việc, cô không nhịn được nhẹ nhàng bước lên lầu.

Trên tầng hai có một thư phòng bình thường vẫn luôn để trống, Chu Ức Chi nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, cô rón ra rón rén đi đến đó, đặt lỗ tai dán trên cánh cửa gỗ khắc hoa.

Trước đó Khương Ý Dung nói gì đó với Tiết Tích đều không nghe được, nhưng lúc này, nghe xong vài câu, Chu Ức Chi quả thực có chút hoài nghi lỗ tai mình.

Giọng nói của Khương Ý Dung không có cảm tình gì, nhưng là thực hòa hoãn, bà nói: “Bác chỉ có một đứa con gái thôi.”

Chu Ức Chi đứng ngoài cửa ngẩn ra.

Trong phòng, Khương Ý Dung ngồi ở sau chiếc bàn gỗ rộng lớn, uống ngụm trà.

Buông chén trà, bà ôm cánh tay, nhìn Tiết Tích.

Tuy rằng bà cũng không thể gọi là nữ cường nhân gì gì đó, nhưng cũng là người có sự nghiệp của mình, ánh mắt nhìn người vô cùng chuẩn xác. Trong lòng bà rõ ràng, cho dù Tiết gia đã trải qua biến cố, nhưng chàng thiếu niên đứng trước mặt bà vẫn trầm ổn, có đảm đương, là người đáng quý.

Càng đáng quý chính là, từ sau khi cho người đi điều tra, nhìn tư liệu đưa đến, nhận ra được anh đối với Chu Ức Chi sủng nịch cùng khoan dung như thế nào, là người có thể bảo hộ Chu Ức Chi cả đời.

Khác với những gia đình khác chính là Chu Độ cùng Khương Ý Dung kỳ thật cũng không có ý nghĩ muốn con gái gả vào hào môn, hai người bọn họ đã bị liên hôn chậm trễ, nếu Chu Ức Chi cũng bởi vì nguyên nhân này bị chậm trễ cả đời, như vậy hai người bọn họ không phải quá đáng buồn hay sao.

Vừa rồi khi đi lên, Chu Ức Chi cho rằng Khương Ý Dung muốn chia rẽ bọn họ, nhưng kỳ thật Khương Ý Dung cũng không có tâm tư kia. Bà nghĩ đến đây, không khỏi cười một chút.

Bà nhìn Tiết Tích: “Bác hy vọng cháu chăm sóc thật tốt cho con bé, tốt nhất là xem con bé so với mệnh của cháu còn quan trọng hơn. Yêu cầu này rất ích kỷ, nhưng nếu cháu làm không được, bác sẽ không nỡ lòng nào đem Ức Chi giao cho cháu.”

Chu Ức Chi ở ngoài cửa nghe được Tiết Tích nói: “Cháu sẽ.”

Anh nói với Khương Ý Dung: “Nhưng đây không phải vì muốn hứa hẹn với bác, mà càng bởi vì cháu yêu Chu Ức Chi.”

Tiết Tích không có nói điều dư thừa, nhưng không biết vì cái gì, chính là mạc danh mang cho người ta cảm giác vô cùng an tâm, có lẽ nguyên nhân là anh làm người đáng để tin cậy.

Chu Ức Chi ngoài cửa nhịn không được cong môi, Khương Ý Dung ngồi ở sau án thư cũng gật gật đầu.

Khương Ý Dung nhàn nhạt nói: “Vậy bác liền an tâm rồi.”

Bà nói: “Bác còn có chút việc, không ở lại được lâu lắm, cháu hôm nay hứa hẹn bác sẽ chuyển lời với Chu Độ, sau này Ức Chi liền làm ơn cháu nhiều.”

Chu Ức Chi nghe được lời này, vội vàng tránh khỏi cánh cửa, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Tích và Khương Ý Dung xuống lầu, Chu Ức Chi nhanh chóng ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Lúc xuống dưới Khương Ý Dung đã đeo kính râm, lập tức đi ra cửa, có vẻ không muốn cùng cô nói thêm câu nào.

Tiết Tích đi tới bên này.

Chu Ức Chi không nhịn được quay đầu nhìn Khương Ý Dung liếc mắt một cái.

Cô kỳ thật cho rằng Chu Độ và Khương Ý Dung đối với cô lãnh đạm như vậy, sẽ không chút do dự dùng cô để liên hôn thương nghiệp.

Cô đối với chuyện này cũng không có ôm nhiều chờ mong.

Lúc trước cô thậm chí còn làm tốt chuẩn bị, có thể sử dụng câu nói nào để châm chọc bọn họ.

Mà Tiết Tích tuy rằng chưa nói, nhưng anh kỳ thật cũng không dự kiến đến thái độ của cha mẹ Chu Ức Chi sẽ như thế này, anh thậm chí đã làm tốt chuẩn bị chống lại.

Chỉ là.

Khương Ý Dung không ngờ lại nói ra những lời như vậy.

Chu Ức Chi nhìn bóng dáng của bà, tâm tình bất chợt không khỏi có chút phức tạp.

Nhìn ra được Khương Ý Dung cũng không yêu thích cô lắm, nhưng là ở chuyện này, bà cũng không muốn cô đi lên con đường xưa của mình. Ít nhất một việc này, Chu Độ cùng Khương Ý Dung là coi cô trở thành con gái của bọn họ.

Không liên quan đến việc tha thứ cùng không tha thứ, Chu Ức Chi chỉ là thoáng nhìn lại cuộc hôn nhân giữa Khương Ý Dung và Chu Độ từ trước đến hiện tại, hỗn độn nhiều năm như vậy, cô bỗng nhiên cảm giác được, bọn họ trong cuộc hôn nhân này, cũng tương đối thống khổ.

Cô thở dài.

Tiết Tích không biết cô nghe thấy được cuộc đối thoại vừa rồi ở thư phòng, anh đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, hỏi: “Làm sao vậy, đói bụng?"

Khói mù trong lòng Chu Ức Chi liền như vậy tản ra.

Cô ngửa đầu.

Tiết Tích hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Khuôn mặt anh anh tuấn ưu việt, hầu kết xinh đẹp, khi cúi đầu lông mi đọng lại đầy ánh đèn.

Chu Ức Chi nhớ tới những lời anh nói với Khương Ý Dung, bỗng nhiên mỉm cười, cô ôm lấy eo anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Đúng vậy, muốn (ăn) anh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...