Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 3



“… Tôi tên Ni Mã…” Chàng trai dân tộc Tạng mặt đỏ bừng.

Trình Ca sặc khói thuốc trong cổ họng, quay đầu sang chỗ khác ho, ho dữ dội, cái cổ trắng noãn rất nhanh ho thành màu hồng.

Ánh sáng đèn trong nhà nghỉ là màu trắng gạo, chiếu lên làn da trắng ngần của Trình Ca, lộ ra một tầng huỳnh quang giống như ngọc trai.

Phụ nữ bản địa lớn lên trong gió cát, dầm mưa dãi nắng, làn da phần lớn đều thô đen, thân thể cường tráng; nhưng Trình Ca là người đi ra từ vùng Giang Nam khói sóng hơi nước, mảnh khảnh, mềm mại, trắng nõn nà giống như bóp một cái sẽ chảy nước.

Mặc dù vừa rồi đang lục soát, Mười Sáu cũng ba lần bốn lượt liếc xéo để quan sát cô. Nhưng cô ánh mắt quá lạnh, tựa như luôn luôn nói lời châm chọc, không thể đến gần.

**

“Chờ một chút.” Thạch Đầu đi tới hiên cửa quay đầu nhìn thấy thứ gì đó, lập tức trở lại, “Dưới gầm giường cô ấy có đồ.”

Gầm giường là hộp máy ảnh.

Trình Ca nâng mắt, nói: “Không được lục soát.”

Thạch Đầu giống như không nghe thấy, vẫy tay gọi Mười Sáu tới, cùng ngồi xuống kéo hộp ra.

Trình Ca dựa vào tường nhìn, không nhúc nhích.

Mười Sáu xoa mũi, bỗng nhiên ngửi thấy gì đó, anh ta ngửi ngửi tay, cách một giây, lại ngửi một cái.

Trình Ca nhìn, nói: “Mới vừa lục quần áo của tôi, thơm không?”

Mười Sáu sắc mặt cứng đờ, đi qua một bên, thấp giọng: “Anh Bảy, người phụ nữ này lợi hại, cả người là gai.”

“Cô ấy cũng rất bình tĩnh. Em cảm thấy thế.” Ni Mã nhỏ giọng lẩm bẩm, hỏi người dẫn đầu, “Anh Dã, anh nói thế nào?”

Bành Dã không lên tiếng.

Đầu bên kia giường, Thạch Đầu nói với Trình Ca kiểu đối phó, “Làm phiền cô phối hợp kiểm tra, mở hộp ra.”

Trình Ca nói một chữ: “Không.”

Bành Dã đi tới, nói: “Xin cô phối hợp, mở hộp ra.”

Trình Ca nhìn mặt anh chằm chằm nhìn nửa giây, khóe môi uốn cong, vẫn là một chữ: “Không.”

Tiếng nói chưa rơi, Thạch Đầu lại không kịp đợi mở hộp ra.

Trình Ca không ngăn cản, cũng không thay đổi sắc mặt, thậm chí cô không nhìn cái hộp, vẫn nhìn Bành Dã, đăm đăm, như cười như không, ánh mắt đó giống như đang bám trên quần áo anh.

Bành Dã không nhìn thấu đôi mắt cô, tựa như đồ vật lạnh băng không thể hình dung nào đó.

Anh quay đầu đi, nhìn Thạch Đầu lục soát cái hộp, trong hộp có rất nhiều túi nhung màu đen, sắp xếp rất ngăn nắp.

Thạch Đầu mở từng cái ra, Bành Dã phát hiện ánh mắt Trình Ca vẫn ở trên mặt anh.

Anh không rõ cô đang nhìn gì, quyết định rất lâu, vẫn liếc nhìn cô một cái.

Ánh mắt của cô chậm rãi hạ xuống, nhìn quét từ trên xuống dưới đất.

Bành Dã sắc mặt nhìn lại cũng cực kì bình tĩnh ung dung, đứng tại chỗ một hai giây, anh đi ra khỏi tầm mắt Trình Ca, đến phía trước xem tiến trình lục soát của Thạch Đầu.

Mười mấy túi đen trong hộp mở ra, toàn bộ đều là máy ảnh và ống kính, đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ, đủ độ dài.

Ni Mã ở bên cạnh im lặng rất lâu, khẽ kéo Mười Sáu, thấp giọng nói với anh ta vài câu, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm máy ảnh. Mười Sáu lắc đầu, Ni Mã liền lui sang một bên không lên tiếng.

Sau khi Thạch Đầu lục soát, rốt cuộc từ bỏ, không tìm được gì cả. Tuy chán nản, nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận, nén giận nói với Trình Ca: “… Không tìm được.”

Trình Ca nói: “Nếu không thì anh lục soát thêm nữa, lục sạch sẽ một lần.”

Thạch Đầu không xuống đài được, cũng không thể nói gì với cô, nói với mọi người: “Đi thôi.”

Trình Ca hỏi: “Cứ đi như vậy?”

Thạch Đầu nhắm mắt nói: “Xin lỗi, lục soát lầm…”

Trình Ca nói: “Không nói chuyện với anh.”

“Cô…” Thạch Đầu sắp nổi điên, bị Mười Sáu kéo lại.

Trình Ca nhìn Bành Dã: “Tôi nói chuyện với anh ta. Đêm hôm khuya khoắt xông vào, cứ kết thúc như vậy à?”

Ba người đồng loạt nhìn Bành Dã, người sau nói: “Xin lỗi, chúng tôi tìm lầm người.”

“Nói xin lỗi là đủ sao?”

Thạch Đầu không nhịn nổi, nhảy dựng lên: “Con mẹ mày đừng có đắc ý. Người tao theo dõi lâu như vậy chính là người ở căn phòng này của mày. Chúng mày chính là đồng bọn, hôm nay nó chuồn thì tha cho mày một mạng, mày đừng được một tấc…”

“Đừng, có gan đừng thả tôi. Lục đi, lục tiếp!” Trình Ca đập bật lửa cái “bộp” lên tủ đầu giường, nói, “Hôm nay lục không ra thứ gì, một người cũng đừng đi!”

Thạch Đầu đỏ mặt, chỉ mũi Trình Ca: “Mày còn cắn ngược một cái…”

“Tang Ương (Ni Mã), cậu dẫn cậu ta ra ngoài trước.” Bành Dã lên tiếng.

Ni Mã đi lên kéo Thạch Đầu ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Bành Dã đi tới bên giường ngồi xổm xuống, phân loại từng máy ảnh và ống kính cất vào túi nhung.

Trình Ca chú ý tới bàn tay anh, lòng bàn tay nở nang, màu da đều, trên đầu ngón tay có vết chai dày. Trình Ca nhẹ nhàng, chậm rãi hít một hơi, dập tắt thuốc trên ngón tay.

Anh sắp xếp xong, đóng hộp lại, đẩy vào gầm giường;

Mặt anh sát cạnh giường, gần trong gang tấc là chân của Trình Ca, lộ ra ngoài chăn, như ngọc trắng mài, một hoa văn hình rắn màu đen tinh tế quấn quanh nơi mắt cá chân, lạnh và huyền bí.

Trình Ca ngoắc ngoắc ngón chân;

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô một giây, đứng dậy đi tới trước vali, gấp từng món quần áo lại gọn gàng, áo mưa cũng xếp xong, đóng vali lại.

Anh nói: “Thế này đủ chưa?”

Trình Ca trả lời: “Chưa đủ.”

Cô không nhường nửa bước, Bành Dã còn chưa mở miệng, Mười Sáu sau lưng anh đi tới trước, nói:

“Thưa cô, chúng tôi là đội viên tuần tra khu bảo tồn, luôn đuổi theo một nhóm săn bắt trộm. Tôi và người đồng đội vừa rồi kia theo dấu rất lâu, người bị tình nghi quả thực đã vào nhà nghỉ này. Bà chủ cũng chứng thực hắn ở phòng này. Nhưng bây giờ xem ra trong đây có thể đã xảy ra nhầm lẫn gì đó, chúng tôi tìm lầm người, manh mối và người bị tình nghi rất khó khăn mới tìm được cũng đứt tại đây. Hôm nay cưỡng ép xông vào, là lỗi của tôi, không liên quan đến anh ấy. Phải là tôi nhận lỗi, tôi nói tiếng xin lỗi cô, xin cô hiểu và bỏ qua. Tổn thương tạo thành cho cô, chúng tôi sẵn sàng bồi thường.”

Trình Ca không lên tiếng.

Lúc này, cái người tên Thạch Đầu kia không biết sao lại chạy vào, anh ta nghe được lời Mười Sáu nói, lập tức hơi nôn nóng, thì thầm: “Bồi thường thì… Kinh phí của đội chúng ta bây giờ eo hẹp, tiền cũng phải thắt chặt mua xăng sửa xe, nếu không…”

Mười Sáu kéo anh ta một cái, để anh ta im miệng.

Trình Ca nói: “Tôi không phải người không nói đạo lý, cũng không phải muốn hạch sách các anh. Món nợ này có thể không tính, nhưng món nợ khác không thể không tính.”

“Chuyện gì?”

Trình Ca nói: “Vừa rồi, ai trong các anh sờ ngực tôi?”

Hai người đồng loạt trợn mắt, nhìn nhau: “…”

“Trong các anh có người lợi dụng tôi, vừa rồi lúc xông vào đã bóp ngực tôi.” Trình Ca nhìn Bành Dã, nói: “Không tóm người này ra, các anh đừng ai hòng chạy.”

Mấy giây sau, Bành Dã nói: “Là tôi.”

Trong mắt Trình Ca nổi lên nụ cười lạnh.

Hai người khác đồng thời nhìn Bành Dã, nét mặt thay đổi khôn lường.

Bành Dã nói: “Lúc đó tôi kéo cô ra khỏi giường, đụng phải chỗ không nên đụng.”

“Thảo nào vừa bật đèn, anh liền trốn vào một xó, chạy nhanh thật.”

“…”

Bành Dã mím môi: “Tôi không nghĩ tới là phụ nữ.”

Trình Ca nói: “Ai biết anh không nghĩ tới hay cố ý?”

Bành Dã: “…”

“Xin lỗi cô.”

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi.”

Bành Dã nói: “Tôi có thể bồi thường.”

Trình Ca hỏi vặn lại: “Anh cảm thấy tùy tiện sờ ngực phụ nữ là chuyện tiền có thể giải quyết?”

Bành Dã: “…”

Mười Sáu giảng hòa: “Thưa cô, chúng tôi thực sự cho rằng người trong phòng này là đàn ông. Anh ấy hoàn toàn không biết chuyện, không phải cố ý, cũng xin lỗi rồi. Cô không chấp nhận lời xin lỗi, lại không chấp nhận bồi thường, vậy cô nói giải quyết thế nào, chúng tôi đều phối hợp, thế chu toàn rồi chứ?”

Trình Ca nói: “Anh ta để cho tôi sờ một cái, vậy mới công bằng.”

Mười Sáu: “…”

Thạch Đầu: “…”

Bành Dã nói: “Không được.”

Trình Ca hỏi lại: “Chỗ nào của anh ‘không được’ hả?”

Bành Dã nhìn cô, đôi mắt đen nhánh.

Mười Sáu nói: “Cô gái, việc này không thích hợp đâu.”

Trình Ca cười khẩy: “Anh ta biết đúng mực, lúc sờ tôi cảm thấy rất thích hợp sao?”

Môi Bành Dã mím thành một đường.

Người trong đội tuần tra quanh năm tiếp xúc cùng sông núi hoang mạc, đâu từng gặp qua phụ nữ nói chuyện trần trụi như vậy, không ai lên tiếng.

Đúng lúc này, một tiếng la hét khẩn trương phá vỡ sự lúng túng: “Anh Bảy, phòng bên cạnh!”

Mấy người sắc mặt nghiêm túc, lập tức rút lui.

Bành Dã cũng đi.

“Anh đứng lại cho tôi!” Trình Ca quát một tiếng.

Bước chân Bành Dã hơi chậm lại, đi một hai bước, rốt cuộc vẫn dừng lại. Anh không quay đầu, nói: “Bây giờ tôi có nhiệm vụ.”

“Vừa rồi tiếng động bên này lớn như vậy, người chắc chắn chạy rồi. Anh biết rõ hơn tôi.”

Bành Dã bị cô nói trúng, nhất thời không có lời nào để nói.

Cô xuống giường, không biết mặc một chiếc sơ-mi dài màu xanh nhạt từ lúc nào, có thể tạm che đến bắp đùi.

**

Trình Ca đi tới trước mặt anh, liếc anh nửa giây, hỏi: “Anh tên gì?”

Bành Dã không bộc lộ cảm xúc gì, trầm mặc nhìn cô.

Trình Ca đợi một lúc, không kiên nhẫn nhíu mày, trực tiếp duỗi tay nắm ngực anh.

Trong nháy mắt Bành Dã nghiêng người tránh thoát.

Thực ra Trình Ca biết Bành Dã không cố ý, từ lực độ lúc anh xông vào xách cô đã cảm giác được, anh dùng lực quá mạnh, là do anh tưởng trên giường là đàn ông.

Nhưng không cố ý không có nghĩa là không sai, không có nghĩa cô nên am hiểu lòng người mà tha thứ và nguôi giận.

Vừa rồi lúc cô mặc áo sơ-mi ở trong chăn, nhìn thấy dấu tay đỏ trên ngực, mới hậu tri hậu giác (*) cảm thấy đau.

(*) Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Nhưng nói thật, Trình Ca cũng không biết làm sao.

Cô vô duyên vô cớ bị đàn ông tập kích ngực, không thể đền tiền, không thể mắng nhiếc, cũng không thể tát anh ta vài cái. Cô nhất định phải làm chút gì đó, nhưng quan trọng là cô cũng không nghĩ ra có thể làm chút gì.

Bởi vì đối phương rất quang minh chính đại mà!

Trình Ca vốn chỉ muốn xả giận, chạm quần áo là một hình thức, nhưng bây giờ anh vừa tránh, ngược lại cô bị anh kích thích bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Bên ngoài Thạch Đầu đang kêu: “Lão Bảy, xảy ra chuyện rồi!”

Bành Dã nhíu chặt mi tâm, nói: “Bây giờ tôi có chuyện chính đáng.”

Trình Ca nói: “Sờ tôi xem như là chuyện không chính đáng. Ha, chết người cũng không liên quan đến chuyện chính đáng của tôi.”

Ánh mắt Bành Dã nhìn cô trở nên hơi không thể tưởng tượng nổi, đợi một lúc, nói: “Cô tránh ra.”

Trình Ca khoanh tay, đứng ngay trước mặt anh.

Bành Dã bước sang một bên, cô lùi theo chặn trước anh. Anh đổi hướng, cô làm theo chặn đường. Đi như vậy hai ba bước, gần đến cửa, anh đi tiếp, cô đã kề sát người anh.

Bành Dã lùi lại một bước, giọng trầm, nói: “Cô tránh ra.”

Trình Ca cười khẩy: “Anh có thể xách tôi giống như ban nãy rồi vứt ra ngoài.”

Bành Dã hít một hơi, đang nhịn cô, nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Anh để tôi tát một cái.” Trình Ca nói.

Bành Dã nhìn cô chằm chằm mấy giây, ánh mắt rất tối. Đột nhiên, anh giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái, nói: “Đủ rồi chứ.”

Trình Ca trầm mặc. Đây không phải điều cô muốn, nhưng cô cũng không nói được điều cô muốn là gì.

Cô nhìn vết đỏ trên mặt anh, không còn lời nào để nói, sau vài giây, nghiêng người nhường đường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...