Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi
Chương 17
*Lúc Bắt đầu, Bách Kiến Tề nói với chính mình, như vậy tốt lắm, sinh hoạt của hắn trở lại bình thường, hắn có thể có cuộc sống tiêu sái như xưa, nhưng đến lần thứ ba hắn vô lực từ trên người bạn gái xoay xuống dưới, hắn không thể không thừa nhận cái gì hắn cùng không làm được, đối mặt với bạn gái gợi cảm nóng bỏng, hắn không có chút hứng thú, căn bản không thể nhấc thương ra trận, ngược lại bộ dáng con nhóc kia khóc luôn luôn xuất hiện ở trong đầu hắn, giống ma rủa tra tấn hắn.Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Tuy rằng bốn anh em Tô gia đi theo cô liền xông ra ngoài, nhưng là có rất nhiều phát sinh ngoài ý muốn lại không bởi vì ai xuất hiện mà thay đổi! Bách Kiến Tề vì phán đoán này sợ đến mức mồ hôi lạnh tuông ra, ở trên Internet, trên báo liều mạng tìm kiếm, không có tìm được gì về tin tức ngoài ý muốn, nhưng là hắn vẫn không thể yên lòng, thế hắn mới phát hiện, hắn không có số điện thoại của Tô Y Nguyên, mỗi ngày tan tầm cô đều xuất hiện ở trước mặt hắn, căn bản không cần hắn chủ động liên lạc.Giãy dụa do dự mấy ngày, Bách Kiến Tề lái xe đến ngoài cửa lớn Tô gia, một buổi chiều người hầu vào vào ra ra, hắn hỏi Tô Y Nguyên, người hầu đều lắc đầu chạy đi.Cuối cùng, rốt cục khi chạng vạng thấy được xe Tô Y Phàm, Bách Kiến Tề vội vàng xuống xe, ngăn cản xe Tô Y Phàm.“Anh sao lại ở trong này?” Tô Y Phàm đeo kính đen, căn bản không đem Bách Kiến Tề nhìn trong mắt.“Tôi đến tìm Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên ở đâu? Tôi muốn gặp cô!” Bách Kiến Tề lo lắng nói, không tận mắt thấy Tô Y Nguyên hắn thực sự không thể xỏa bỏ lo lắng trong lòng.“Anh đến gặp em gái tôi?” Tô Y Phàm đẩy kính râm xuống, “Đừng quên anh đáp ứng chúng tôi cái gì, anh sẽ không quấn quít lấy Nguyên Nguyên, sẽ không cầu xin nó cái gì!” Tô Y Phàm cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm của Bách Kiến Tề, “Bây giờ không phải tốt lắm sao, Nguyên Nguyên không tiếp tục quấn quít anh, anh có thể trở lại cuộc sống phong lưu của anh.”“Tôi muốn tận mắt nhìn Y Nguyên không có việc gì mới được.” Bách Kiến Tề cố chấp nói.“Là Nguyên Nguyên không chịu gặp anh, bằng không tôi cũng không ngăn được nó.” Tô Y Phàm đẩy kính râm lên, khép lại cửa kính xe, lái xe vào cửa lớn Tô gia, hắn vốn không phải là người có tấm lòng nhân từ, lại càng không mềm lòng đối với tà tâm muốn trộm đi em gái bảo bối của bọn họ.Bách Kiến Tề đợi đến nửa đêm, một đám anh em Tô gia trở về, lại thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh Tô Y Nguyên, hắn nghĩ, có lẽ Tô Y Nguyên đã tỉnh ngộ, phát giác ra hắn là tên hỗn đản, căn bản không đáng để cô trả giá.Như vậy tốt lắm, thực sự tốt! Bách Kiến Tề nói như vậy như thuyết phục chính mình, trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn, tiếng vang tịch mịch vang vọng trong ngực
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương